DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Về Năm 1988
Chương 5: Tất cả đều ham ăn

Editor: Thienyetkomanhme

Cao Lương thấy phở lạnh đã làm không sai biệt lắm, chạy nhanh đem ớt bột đổ vào trộn, dùng chiếc đũa nhanh chóng quấy, ớt bột cho vào dầu nóng chậm rãi tỏa ra mùi hương, nhưng cô vẫn thấy vẫn chưa đạt, dầu không đủ nóng, cô lại đặt nồi lên bếp đun nóng một lần nữa, quấy tới khi dầu biến thành màu đỏ, sa tế rốt cuộc đại công cáo thành.

Cao San bị ớt cay vị kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắt xì mấy cái: "Chị, đây là sa tế sao? Ngửi thơm quá."

Cao Lương đem nồi đặt một bên để nguội. Cao Cường cầm dưa chuột đã trở lại, dương dương tự đắc mà nói: "Em đã nói rồi, bà Vương không cần, bà tặng cho em."

Cao Lương nhận lấy dưa chuột, bắt đầu cắt nhỏ, một bên giáo dục em trai: "Mặc kệ người ta có cần hay không, chỉ cần là có chủ, đều cần xin chủ nhân đồ vật mới được lấy, nếu em không hỏi đã lấy, đó chính là ăn trộm. Đã hiểu chưa?"


Cao Cường gật gật đầu: "Đã hiểu. Chị, chị làm cái gì ăn thế?"

Cao Lương nói: "Trộn phở." Cô cắt nhỏ dưa chuột, lại lấy bánh phở ra cắt sợi, sau đó bỏ vào một cái bồn sạch sẽ, cho dưa chuột, ớt cay, tỏi giã, muối, nước tương, dấm, dầu mè, sa tế, đường trắng, bột ngọt vào trộn lên, một chậu phở trộn sắc hương vị đều đầy đủ liền hoàn thành, Cao Lương gắp một ít nếm nếm, chua cay ngon miệng, rất mỹ vị.

Cao San cùng Cao Cường đều trông mong mà nhìn chị cả, gấp không chờ nổi muốn nếm một ngụm, Cao Lương cho bọn nó mỗi người gắp một gắp, hai chị em ăn đến dựng thẳng ngón tay cái: "Chị cả, ăn quá ngon, cái này là cơm tối ạ? Em còn muốn ăn."

Cao Lương chạy nhanh nói: "Không phải, đây là đồ ăn, không thể ăn. San San, nhanh nấu cơm!"

Cao San lúc này mới nhớ tới mình vẫn luôn xem chị cả nấu ăn, còn chưa nấu cơm, nghĩ đến buổi tối có thể ăn phở trộn mỹ vị, nhanh chóng đi vo gạo.


Cao Lương gắp một chén: "Cường Cường, cái này đưa cho bà Vương đi."

Cao Cường nhìn một bồn phở trộn bị mất đi một phần ba, trong lòng thập phần không nỡ: "Chị, có thể không đưa hay không?"

Cao Lương nhìn em trai, kiên nhẫn mà giáo dục: "Bánh phở là do bà Vương cho, dưa chuột cũng là của nhà bà Vương, hiện tại chỉ cho bọn họ một chút này em đều luyến tiếc, không khỏi cũng quá keo kiệt. Thứ tốt phải chia sẻ cùng mọi người, về sau người ta có thứ tốt mới có thể nghĩ tới em. Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi đưa." Cái niên đại này, đúng là bà con xa không bằng láng giềng gần, cô nhớ rõ khi ba mẹ qua đời, bà Vương giúp đỡ chị em bọn họ không ít, đáng tiếc cô cũng chưa tới kịp báo đáp nhà bọn họ, hiện giờ cuối cùng có cơ hội đền bù tiếc nuối.

Cao Cường cái hiểu cái không mà nghe, đi theo chị tới nhà cách vách. Lý gia là hàng xóm nhà họ, trong nhà hiện tại chỉ có ba người bà Vương cùng anh em Lý Tuấn Nghị, cha mẹ Lý Tuấn Nghị đóng quân ở Thanh Hải, bên kia không tiện đi học, anh em Lý gia liền ở quê theo bà nội.


Giữa hai nhà bọn họ không có ngăn cách, tới rào tre cũng không có, duy nhất nhìn ra giới tuyến, chính là trụ xi măng Lý xây để dựng giàn nho. Năm nay quả nho được mùa, từng chùm, từng chùm treo đầy giàn nho, hiện tại đã chín, từng quả nho bắt đầu trở nên trắng, hơi nửa trong suốt, khiến người vừa thấy liền biết quả nho này đặc biệt ngọt.

Cao Cường bị quả nho hấp dẫn, nhà bọn họ vốn cũng có quả nho, nhưng cây nho bản địa đặc điểm chính là hơi già chút liền chua hơn, nhà hắn năm trước mới chặt một giàn nho già, trong viện mới cắm lại, muốn ăn quả nho ít nhất còn phải chờ hai năm nữa.

Trong viện Lý gia trừ bỏ quả nho, còn loại một ít bắp, ớt cay, đậu que, dưa chuột, dưa gang linh tinh, đều là do bà Vương trồng. Cao Lương đi vào sân Lý gia, nghe thấy trong phòng bếp có tiếng đồ ăn đổ vào chảo dầu "Xoạt", đang làm cơm chiều, Cao Lương ở bên ngoài không thấy người, liền trực tiếp đi đến cửa phòng bếp: "Bà ơi, bà đang nấu ăn ạ?"
Bà Vương đang bận rộn xoay đầu tới, thấy Cao Lương: "Nha, là Lương Lương, cháu hết bệnh rồi?"

Cao Lương cười gật đầu: "Đã tốt ạ, cảm ơn bà quan tâm. Cháu dùng bánh phở bà đưa làm rau trộn, lấy tới cho mọi người nếm thử."

"Đứa nhỏ này, luôn khách khí như vậy, để trên bàn đi. Tuấn Vĩ, Tuấn Vĩ!" Bà Vương một bên vội một bên kêu cháu trai.

Lý Tuấn Vĩ đang ở trong phòng ngủ xem TV, giờ này là lúc chiếu phim hoạt hình, Lý Tuấn Vĩ tuy rằng đã 18 tuổi, cũng đã tốt nghiệp cấp ba, cũng vẫn không chống đỡ được sự hấp dẫn của phim hoạt hình, Cao Cường vừa đến Lý gia liền bỏ chị cả đi xem TV, cái niên đại này nhà có thể mua TV đều có kinh tế dư dả, nhà Cao Lương không có.

Lý Tuấn Vĩ nghe thấy bà gọi, vội chạy ra: "Chuyện gì vậy bà?"

Bà Vương nói: "Cháu đi ra vườn hái trích mấy quả cà chua xanh cho Lương Lương."
Lý Tuấn Vĩ nghe vậy, nhanh chạy ra vườn. Cao Lương không kịp cự tuyệt, cô vội vàng nói: "Bà ơi, không cần, để mọi người ăn đi."

Bà Vương nói: "Mấy quả cà chua này bà với Tuấn Nghị đều không thích ăn, quá chua, chỉ có Tuấn Vĩ ăn như trái cây. Lần trước không phải cháu nói thích ăn sao, về sau muốn ăn liền tự mình tới hái."

Lý Tuấn Vĩ thực mau trở về tới, trong miệng ngậm một quả cà chua, trong tay cầm bốn quả cà chua vừa hồng vừa to. Cao Lương không nghĩ tới bọn họ đều không thích ăn cái này, dinh dưỡng nhiều như vậy mà, liền nói: "Bà ơi, lúc xào bà cho ít đường trung hoà một chút, liền không quá chua, hương vị còn rất ngon."

Bà Vương nói: "Phải không? Lần sau bà thử xem."

Cao Lương nhận cà chua từ Lý Tuấn Vĩ, vội vàng nói lời cảm tạ, Lý Tuấn Vĩ cầm cà chua trong miệng, cười nói: "Đừng khách khí, mọi người đều không ăn, đều rụng nát trên mặt đất."
Cao Lương cầm mấy quả cà chua đầy vitamin C, phát hiện không thấy em trai: "Cường Cường, đi thôi, về nhà." Cao Cường lưu luyến mà đi. Hai chị em mới vừa xuống bậc thang, liền thấy Lý Tuấn Nghị trên vai đắp sơ mi trắng lay động đã trở lại, thoạt nhìn khá mỏi mệt, trong tay hắn còn cầm hai chai bia. Cao Lương vội chào hỏi: "Anh Tuấn Nghị đã về?"

Lý Tuấn Nghị mặt đầy mệt mỏi, nhìn thấy bọn họ, lười biếng mà ngáp một cái: "Ừ, mới vừa tan tầm. Hai đứa ăn cơm chưa?"

Cao Lương lắc đầu: "Còn chưa ạ, đang muốn trở về ăn." Cũng không nói tạm biệt, liền cùng em trai đi rồi.

Sắc trời tối xuống, Cao Phán rốt cuộc đã trở lại, nói buổi chiều cùng mấy cái bạn học dạo hiệu sách. Cao Lương biết em gái không có tiền, đi hiệu sách cũng chỉ là đi đọc ké không mua, thích đọc sách không phải là chuyện xấu, chỉ là bảo cô về nhà sớm một chút chứ không nói cái gì.
Cao gia rốt cuộc có thể bắt đầu ăn cơm chiều rồi, thời tiết quá nóng, không có quạt, trong phòng có chút oi bức. Cao Lương bảo em gái đem cái bàn dọn đến trong viện ăn, bên ngoài phòng bếp có một cái đèn đường, miễn cưỡng có thể chiếu sáng lên sân. Cao Lương đi bên đường cắt một chút ngải thảo trở về, ở trong sân đốt lên hun muỗi. Đêm nay đồ ăn đều là rau trộn, trừ bỏ rau trộn bánh phở, còn có rau trộn cà chua, Cao Lương rửa sạch cắt miếng mấy quả cà chua vừa cho, rải chút đường trắng bưng lên bàn.

Đây là lần đầu tiên Cao Lương làm rau trộn cho các em, Cao San cùng Cao Cường sớm đã nếm qua, đối cơm chiều chờ mong không thôi, Cao Phán chưa nếm qua, còn cảm thấy có chút kỳ quái, em trai em gái tranh đồ ăn. Chờ cô nếm qua, cũng bắt đầu tranh đoạt, Cao Lương bưng bát lên: "Chậm một chút, đừng ăn mỗi đồ ăn, lát nữa đều ăn cơm trắng?"
Ba chị em lúc này mới ngừng nghỉ chút, Cao Cường hì hì cười: "Ai bảo chị cả làm đồ ăn ăn ngon như vậy?"

Cao Lương thấy bọn chúng không thích ăn cà chua, liền yên lặng ăn, này thật tốt, vừa ngon miệng lại có dinh dưỡng. Nhưng đang ăn cơm, có người từ cách vách lại đây, người còn chưa tới, thanh âm dã tới trước: "Nhà các cậu còn bánh phở hay không?"

Cao Lương vừa nhấc đầu, thấy Lý Tuấn Vĩ lại đây, cô còn chưa kịp nói, Cao San cũng đã đáp: "Đã không còn!"

Lý Tuấn Vĩ đi tới, nhìn thức ăn trên bàn, cong ngón tay dí nhẹ trên trán Cao San: "Quỷ hẹp hòi, rõ ràng còn có nhiều như vậy."

Cao Cường phồng má nói: "Nhưng bọn em còn chưa ăn xong."

Đồ ăn mình làm được người khác coi trọng, Cao Lương thật sự cao hứng, cô mỉm cười với Lý Tuấn Vĩ: "Bánh phở là bà làm, nhà cậu nếu còn bánh phở, tôi có thể trộn cho cậu, nhưng mà không còn dưa chuột."
"Không có dưa chuột cũng không quan trọng. Tôi trở về hỏi bà nội một chút." Lý Tuấn Vĩ nói xong liền chạy nhanh trở về.

Không bao lâu, lại có một người quay lại, không phải Lý Tuấn Vĩ, mà là Lý Tuấn Nghị, hắn đã tắm rửa đổi quần áo, trên người mặc một cái áσ ɭóŧ màu trắng, trong tay bưng một chậu bánh phở, ngắn gọn mà đưa Cao Lương nói: "Đây."

Đây chính là lần đầu tiên Lý Tuấn Nghị chủ động tìm cô hỗ trợ, hơn nữa hắn hôm nay còn giúp mình một đại ân, Cao Lương không dám chậm trễ, chạy nhanh và xong cơm, đứng dậy đi làm rau trộn bánh phở. Lúc cô làm, Lý Tuấn Nghị liền ôm cánh tay ở một bên an tĩnh mà chờ. Thời tiết nóng, muỗi cũng nhiều, Cao Lương mặc cái quần vừa qua đầu gối, bị muỗi cắn đến ngứa ngáy, lại không thể duỗi tay chụp, đành phải một bên cắt bánh phở một bên nâng một chân đi cọ một cái chân khác đuổi muỗi. Lý Tuấn Nghị nhìn, từ trong phòng tìm một cây quạt ra, quạt quạt một chút, kỳ thật phong đều quạt về phía Cao Lương, muỗi đã không có, Cao Lương rốt cuộc được thanh tĩnh.
Cao Lương chuẩn bị tốt gia vị, lúc cho dầu mè liền nói một tiếng: "Dầu mè không còn nhiều , khả năng không đủ thơm."

"Ừ, không có việc gì."

Cao Lương đem trộn xong, gắp một miếng nếm thử: "Ừm, ngon."

Lý Tuấn Nghị buông cây quạt, tiếp nhận bồn, khó có khi mà cười một chút: "Cảm ơn!" Sau đó bước nhẹ nhàng rời đi.

Cao Lương lại về tới bên bàn tiếp tục ăn cơm, chỉ chốc lát nghe thấy cách vách truyền đến tiếng chuông xe đạp, lại nghe thấy Lý Tuấn Vĩ lớn tiếng nói: "Anh, anh đừng tham như vậy, chừa cho em chút đi!"

Lý Tuấn Nghị đã sải bước lên xe đạp, quay đầu nói với em trai: "Mơ đi, anh còn chê ít, bọn anh có vài người, căn bản không đủ ăn."

Tiếp theo truyền đến thanh âm ồn ào ảo não bất mãn của Lý Tuấn Vĩ. Cao Lương nghe hết thảy, có chút buồn cười mà lắc đầu.
Cơm nước xong, Cao Lương chuẩn bị thu thập chén đũa đi rửa, Cao San nói: "Đêm nay đến phiên chị hai rửa chén."

Cao Phán không cao hứng mà trừng mắt nhìn em gái một cái, Cao San không cam lòng yếu thế: "Chị cả mới khỏi bệnh, đêm nay cơm cũng là chị cả làm. Giữa trưa chén là em rửa."

Cao Phán đành phải lên, chầm chậm mà thu thập chén đũa. Cao Lương thấy thế, đơn giản không thu thập, một nhà mấy đứa nhở, có đứa cần mẫn, sẽ có đứa lười biếng, em hai của cô từ nhỏ chính là đứa lười nhác, thế nào cũng phải thúc giục mới nguyện ý nhúc nhích, chính mình xác thật không thể quá chiều con bé, phải rèn luyện một chút.

Cao San xách nước tắm phơi trong sân cho Cao Cường tắm rửa, Cao Lương thấy cô xách cố hết sức, chạy nhanh qua hỗ trợ xách nước, thời tiết quá nóng, nước lạnh đặt ở bên ngoài phơi một ngày, tắm rửa đều tốt, nhưng thật ra có thể tiết kiệm chút than đá.
Bà Vương phe phẩy quạt hương bồ lại đây: "Ăn cơm xong rồi?"

"Dạ vâng, bà cũng đã cũng ăn đi? Mau ngồi nghỉ." Cao Lương chạy nhanh đổ nước vào bồn tắm.

Bà Vương cười cười: "Đã ăn."

Cao Lương buông thùng, lại đây ngồi cùng bà Vương. Bà Vương phe phẩy quạt hương bồ nói: "Cháu hôm nay làm cái bánh phở kia rất ngon, anh em Tuấn Nghị thiếu chút nữa cãi nhau, ăn cơm so với ngày thường đều nhiều một chén, đứa nhỏ này thật có giỏi, đáng tiếc...... Tuấn Vĩ nói cháu không đi Quảng Đông nữa?"

Cao Lương gật đầu: "Dạ, cháu tính ở nhà tìm chút việc làm. Các em đều còn nhỏ."

"Ở nhà cũng tốt, dù sao cũng sẽ có cách. Bà đã bảo Tuấn Nghị đi hỏi thăm, xem có chỗ nào tuyển người hay không. Ngày nào ba Tuấn Nghị gọi điện thoại trở về, bà bảo nó cũng hỗ trợ hỏi thăm một chút, xem nơi nào cần người. Cháu đi học như vậy, lại có khả năng, khẳng định cái gì cũng có thể làm được." Bà Vương là một bà lão thiện lương hiền từ, biết Cao gia gặp đại nạn, luôn muốn giúp mấy đứa nhỏ đáng thương.
Cao Lương từ đáy lòng mà tỏ vẻ cảm tạ: "Cảm ơn bà!" Này xác thật là vấn đề lớn của cô hiện tại, đừng nói các em cần học phí, chính là để duy trì sinh hoạt cơ bản của bốn chị em, không có nguồn thu nhập cũng là vấn đề. Cho nên hiện tại việc cấp bách là nghĩ cách kiếm tiền, nhưng như thế nào mới có thể kiếm tiền đây?

Đọc truyện chữ Full