DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Về Năm 1988
Chương 8: Tám phương tới giúp

Editor: Thienyetkomanhme

Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của Lý Tuấn Vĩ, Lý Tuấn Nghị không để em trai đi đưa cơm, mà hẹn mấy người bạn cùng nhau về nhà ăn sinh nhật em trai. Về đến nhà, bà nội đã làm xong một bàn đồ ăn tràn đầy, chờ bọn họ trở về ăn cơm.

Lý Tuấn Nghị lấy ra một cái hộp đóng gói tinh xảo, đưa cho Lý Tuấn Vĩ: "Quà sinh nhật cho em, chúc mừng thành niên!"

Đây là một sản phẩm đóng gói, mặt có hình một cái máy thu âm nho nhỏ tùy thân, Lý Tuấn Vĩ vừa thấy kích động đến thiếu chút nữa không ôm lấy anh cả hôn một cái: "Anh, thật cám ơn anh!" Đây chính là máy thu âm tùy thân vô số người tha thiết ước mơ, có thể đặt ở trong túi mang đi khắp nơi, trường học bọn họ cũng chưa có nổi năm cái, huyện thành đều không có bán, nghe nói muốn mua phải vào thành phố lớn mới có, không biết anh hắn làm như thế nào mua được.


Lý Tuấn Nghị nhìn em trai kích động, nói: "Đây là quà sinh nhật, cũng là quà vào đại học, không có khác đâu."

Lý Tuấn Vĩ quả thực muốn vui điên rồi, hắn liều mạng gật đầu: "Dạ dạ dạ."

Bạn Lý Tuấn Nghị cũng đều mang theo quà tặng tới, nam sinh rắn chắc có biệt danh Khỉ Ốm xách theo một cái túi giấy, cười nói: "Đây là quà của anh cùng Tam Béo cho em, bọn anh không giàu như anh em, cho nên không cần ghét bỏ nha. Cái này em vào đại học cũng có thể dùng được." Khỉ Ốm tên là Dương Trung Hoa, Tam Béo là biệt danh của Vương Song Hỉ.

Lý Tuấn Vĩ nhận lấy, chân thành nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh Hoa, anh Hỉ." Món quà này kỳ thật cũng không rẻ, là một đôi giày da lưu hành nhất hiện nay, mua ở cửa hàng bách hoá cũng phải 32 đồng, lần này bằng hữu của anh trai cũng rất tiêu pha.

Lúc này một thanh phía sau trêu chọc nói: "Mấy người phú hào này thật sự không phúc hậu, phải để tao đưa trước, kết quả như thế nào lại làm ngược, quà càng ngày càng khó coi, làm sao tao đưa đây? Tuấn Vĩ, cầm, đây là cho em. Sinh nhật vui vẻ!" Người nói chuyện tên là Uông Ngạn Quân, hắn là người duy nhất trong đám bạn có công việc chính thức, làm nhân viên tiêu thụ của xí nghiệp xưởng dệt bông tốt nhất huyện bọn họ.


Lý Tuấn Vĩ nhận lấy, phát hiện là băng từ của ca sĩ La Đại Hữu mình thích nhất, Lý Tuấn Vĩ vui vẻ: "Cảm ơn anh Quân! Cảm ơn mọi người! Quà của các anh tặng em đều đặc biệt thích."

Lý Tuấn Nghị vỗ vai em trai: "Nếu thích như vậy, vậy giúp một chút đi, đi xem nhà cách vách nấu cái gì thơm như vậy. Tốt nhất là gọi hết mấy đứa tới ăn cơm, dù sao cũng ăn sinh nhật em, người nhiều náo nhiệt." Người đều lại đây, đồ ăn còn có thể không tới cùng sao?

Bà nội cũng nói: "Tuấn Vĩ đi kêu mấy chị em Cao Lương lại đây cùng nhau ăn cơm đi."

Lý Tuấn Vĩ ngầm hiểu ý anh trai: "Được rồi, chờ em." Nói xong cất bước chạy về sân nhà Cao Lương. Mấy chị em Cao Lương đang nếm đậu phụ khô cùng đậu phộng kho mới ra nồi, bởi vì mới ra nồi, bỏng làm mọi người đều phải le lưỡi, nhưng lại luyến tiếc mỹ vị, trước nay cũng chưa ăn qua món ngon như vậy.


Lý Tuấn Vĩ thở hồng hộc mà đứng ở cửa: "Cái kia, mấy đứa đang ăn cái gì?" Hắn đã ngửi thấy mùi thơm một buổi sáng, đã sớm tò mò không thôi, du bà hắn làm nhiều thịt như vậy đều không sánh được.

Cao Lương cười nói: "Tôi kho đậu hủ khô cùng đậu phộng, cậu từ từ, tôi trộn một chút gia vị, cậu mang một chút trở về." Cao Lương vốn dĩ cũng tính toán đưa qua nhà hắn, này còn chưa đưa người liền tự tới.

Lý Tuấn Vĩ nói: "A, không phải, cái kia, hôm nay là sinh nhật tôi, bà nội làm rất nhiều đồ ăn, muốn mời mọi người qua ăn cơm."

Cao Lương nhìn các em, nhìn biểu tình mong chờ của mấy đứa, trước kia lúc cha mẹ còn, hai nhà cũng hay mời ăn sinh nhật cùng nhau. Cao Lương nói: "Vậy được rồi, chờ tôi trộn xng gia vị cùng nhau mang qua đi."

Lý Tuấn Vĩ nói: "Để tôi bê, mấy đứa tiểu Cường qua trước đi."
Cao Lương đem sớm nước sốt chuẩn bị trước đổ vào đậu hủ khô cùng đậu phộng trộn đều, như vậy hàm hương ngon miệng, đậu phộng ngũ vị hương liền hoàn thành, dùng để nhắm rượu ăn với cơm đều không tồi. Lý Tuấn Vĩ nhịn không được ăn vụng một miếng, thiếu chút nữa cắn luôn đầu lưỡi: "Oa, quá tuyệt vời, ăn ngon vô cùng. Đây là đậu hủ khô sao?"

Cao Lương bưng đậu phộng lên, cười nói: "Có thể đi rồi, cậu bưng cái kia đi. Cơm có đủ hay không? Nếu không đủ bưng luôn cơm nhà tôi đi, chúng ta đều nấu xong cơm rồi."

Lý Tuấn Vĩ nói: "Không đủ lại nói, đi ăn trước. Bọn anh tôi khẳng định muốn uống rượu, không ăn nhiều cơm."

Cao Lương nói: "Đúng rồi, chúc cậu sinh nhật vui vẻ! Cũng chưa mua lễ vật cho cậu."

Lý Tuấn Vĩ cười hì hì xua tay: "Không cần lễ vật, mấy anh đều mua cho tôi rồi."
Cao Lương vào phòng, mới biết được "Bọn họ" không phải mỗi anh và bà hắn, mà các bạn của anh hắn, Cao Lương không nghĩ tới còn có bạn Lý Tuấn Nghị ở đây, phải biết rằng có người ngoài ở đây, cô sẽ không qua. Cao Phán cùng Cao San hiển nhiên cũng có chút câu nệ, đều ngượng ngùng đi tới bên cạnh bàn ngồi. Lý Tuấn Nghị tiếp đón bọn họ vào bàn, người quá nhiều, một bàn ngồi không đủ, Cao San cùng Cao Cường liền chủ động đứng ăn cơm.

Bà Vương đem đĩa cá kho cuối cùng bưng lên bàn, hỏi Cao Lương: "Lương Lương cháu làm cái gì? Thơm cả một buổi sáng."

Cao Lương ngượng ngùng mà cười: "Cháu kho chút đậu phụ khô cùng đậu phộng, bà nếm thử đi."

Không đợi bà nếm, mấy người đàn ông trên bàn đã động đũa, đồ ăn vào miệng, trên mặt mỗi người đều lộ ra biểu tình kinh dị, Tam Béo nói: "Này không phải đậu hủ khô sao, sao có thể làm ra cái vị này? Quả thực quá tuyệt."
Khỉ Ốm cũng gật đầu thật mạnh: "Ăn ngon!"

Cao Lương mỉm cười nói: "Tôi tùy tiện làm. Cảm ơn mọi người khích lệ!"

Mấy người đều nhịn không được nhìn Cao Lương một cái. Bà Vương cũng nếm qua đậu phụ khô: "Tay nghề Lương Lương so với đầu bếp còn ngon hơn, ngon hơn ăn cơm ngoài cửa hàng."

Cao Lương thoải mái hào phóng mà nói: "Kỳ thật tôi thật sự muốn đi bán đồ ăn."

Lý Tuấn Vĩ dừng lại chiếc đũa nhìn cô: "Cậu đi bán đồ ăn?"

Cao Lương gật đầu: "Ừm, mấy ngày nay tôi vẫn luôn cân nhắc đi bán rau trộn, cũng không biết có thể hay không."

Cao Cường nói: "Chị em mua thật nhiều bồn, còn mua thật nhiều, thật nhiều đồ."

Anh em Lý Tuấn Nghị cùng bà Vương đều có chút kinh ngạc, cũng chưa nghe cô nói qua, này nói làm liền làm, thật quyết đoán.

Lý Tuấn Nghị nói: "Em làm đồ ăn khá tốt, có thể thử xem, hẳn là có thể kiếm tiền." Cuối thập niên 80 hộ cá thể đã không còn mang nghĩa xấu giống mấy năm trước, nhiều người đầu óc linh hoạt đều làm hộ cá thể rồi, cuộc sống phát triển rực rỡ, cũng không kém hơn ai.
Lý Tuấn Nghị là người đầu tiên ủng hộ mình bán đồ ăn, Cao Lương giơ lên cái ly: "Cảm ơn anh Tuấn Nghị ủng hộ! Tuấn Vĩ, sinh nhật vui vẻ!"

Mọi người đều giơ chén rượu chúc thọ Lý Tuấn Vĩ, một bên dùng bữa một bên thảo luận chuyện buôn bán của Cao Lương. Cao Lương phát hiện chính mình đã trở thành vai chính của hôm nay, hơi ngượng ngùng, rõ ràng Tuấn Vĩ mới là vai chính, vài lần cô muốn đem đề tài chuyển dời đến trên người Tuấn Vĩ, đều bị Lý Tuấn Vĩ tự mình vòng trở về, hắn vẫn luôn hỏi Cao Lương tính toán bán cái gì, đi nơi nào bán.

Cao Lương đành phải trả lời: "Lấy thức ăn chay là chính, rau trộn dưa đó, tỷ như đậu phụ khô, đậu phộng hôm nay, đậu que, bánh phở, còn có rong biển, nấm mèo linh tinh, rất nhiều thứ đều có thể làm rau trộn. Tôi định buổi sáng đi chợ bán thức ăn bán, kỳ thật cũng suy xét đến để buổi chiều đi bán, vừa lúc để mua về ăn tối, nhưng khi đó chợ bán thức ăn đều đã tan rồi."
Bà Vương cũng gật đầu nói: "Buổi sáng xác thật tốt hơn buổi tối, buổi sáng mua trở về đều phải ăn trưa, thời tiết này nguyên liệu dễ bị hư."

Cao Lương nhíu mày nói: "Chính là vấn đề này, trong nhà có tủ lạnh thì dễ nói. Nhưng rất nhiều nhà đều không có." Tuy rằng bán xong đồ ăn dù hỏng rồi cũng không thể tìm cô bắt đền, nhưng làm ăn, luôn là hy vọng phản hồi tốt một chút, như vậy mới có thể làm lâu dài.

Lý Tuấn Vĩ cười: "Nhà tôi có, khi nào ăn cũng được."

Uông Ngạn Quân đang ăn đậu phộng ngũ vị hương, đột nhiên nói: "Nếu muốn bán buổi chiều, đi tới cửa xưởng bọn anh đi."

Cao Lương quay đầu nhìn Uông Ngạn Quân, cô không quen biết đối phương, chỉ biết là bạn Lý Tuấn Nghị, đối phương mặc một bộ quần áo màu lam, ngực trái có dòng chữ "xưởng dệt bông xx " chữ: "Anh làm ở xưởng dệt bông sao?"
Lý Tuấn Nghị nói: "Đúng vậy, trong xưởng Ngạn Quân không tồi, chỗ mày có hơn một ngàn công nhân đi?"

"Hơn 1500, hơn nữa công nhân trong xưởng không thiếu tiền, chỉ cần đồ ăn ngon, khẳng định bán được. Cửa xưởng buổi sáng có người bán trứng luộc trong nước trà, nghe nói một tháng kiếm còn hơn tiền lương công nhân." Uông Ngạn Quân nói tới nhà máy mình làm việc phi thường tự hào, xưởng dệt bông bọn họ là xưởng lớn nhất trong huyện, thuộc đơn vị tỉnh, hiệu quả và lợi ích cũng tốt nhất, một đoạn thời gian rất dài xưởng dệt bông đều đứng đầu, chỉ cần vào xưởng dệt bông, vậy tương đương vào trong ổ vàng, ăn mặc đều không lo.

Cao Lương hỏi: "Có thể bày quán ở cửa xưởng sao ạ?"

Uông Ngạn Quân cũng không ngẩng đầu lên: "Có thể, sáng trưa chiều đều có người bãi quán, cũng không ai quản. Chưa có ai bán quá rau trộn, em là người đầu tiên, sinh ý khẳng định không kém."
Cao Lương cười rộ lên: "Vậy em đi thử." Cô nhớ tới mấy năm nay không có người quản lý, mọi người vừa mới giải quyết vấn đề ấm no, còn không rảnh lo ảnh hưởng bộ mặt thành phố.

Khỉ Ốm cùng Tam Béo đều cười hì hì nhìn Uông Ngạn Quân: "Vượng Vượng, nếu thật sự bày quán ở xưởng mày, nhớ rõ đi sớm một chút mua tới hiếu kính bọn tao."

Vượng Vượng là biệt danh Uông Ngạn Quân, hắn trợn mắt: "Muốn tao mua cho bọn mày ăn cũng không biết nói câu dễ nghe, mặc kệ bọn mày!"

Tam Béo chạy nhanh chắp tay trước ngực xin tha: "Quân Quân, anh Quân, em sai rồi, mua rau trộn cho bọn em đi, cầu xin anh."

Uông Ngạn Quân lúc này mới vừa lòng: "Chờ đó, xem tâm tình của tôi."

Hai bạn tốt đều dựng ngón tay cái chúc xuống, tỏ vẻ khinh bỉ. Cao Lương có chút hâm mộ bọn họ, mình không có những bằng hữu tốt như vậy.
Bà Vương nói: "Lương Lương, nếu cháu không bán hết đồ ăn cũng không cần sợ, có thể đặt vào tủ lạnh nhà bà."

"Dạ, cảm ơn bà!" Cao Lương cảm thấy mình hoàn toàn là buồn ngủ tới có người đưa gối đầu, cái gì khó khăn đều được giải quyết, bữa cơm này ăn thật giá trị.

Lý Tuấn Vĩ nói: "Cao Lương, thương lượng với cậu chuyện này, lần sau cậu làm món mới, có thể kêu tôi đi nếm thử hay không? Tôi có thể giúp cậu ăn thử."

Bà Vương giơ chiếc đũa gõ nhẹ đầu hắn: "Thằng nhóc chết tiệt, chỉ biết lo ăn uống."

Cao Lương cười rộ lên: "Bà, không có việc gì, thật đúng là cháu cần người hỗ trợ thử đồ ăn, bằng không chưa làm tốt cầm đi bán chính là tự phá vỡ chiêu bài."

Lý Tuấn Vĩ tức khắc hưng phấn lên: "Thật tốt quá!"

Lý Tuấn Nghị hỏi: "Khi nào bắt đầu?"

Cao Lương nói: "Thuận lợi thì buổi sáng ngày mai liền đi bày quán ạ." Còn phải đi nhìn xem xe đẩy đã làm tốt chưa, làm tốt, sáng mai liền đi bày quán.
Mọi người đều có chút kinh ngạc: "Nhanh như vậy?"

Cao Lương cười cười: "Sớm một chút thử xem." Kiếm tiền phải nhân lúc còn sớm.

Trưa hôm đó, Cao Lương liền đi thành nam lấy xe đẩy, sư phụ cũng rất giữ chữ tín, đã làm tốt cái xe đẩy, Còn làm một cái cửa sổ lưới cho tủ kính phía trên để ngăn ruồi muỗi, thật sự là rất cẩn thận. Cao Lương sảng khoái mà thanh toán khoản còn lại, đẩy xe trở về. Thời buổi này nhân tâm thuần phác, làm việc đều thành thật, cho nên cái xe này làm rất vững chắc, Cao Lương đẩy xe, trong lòng đều có tự tin.

Về đến nhà, Cao Lương liền bắt đầu dọn rửa xe đẩy, ở mặt trên tủ kính dùng giấy màu đỏ cắt ra chữ quảng cáo "Rau trộn Tứ Xuyên, mỹ vị ngon miệng". Sau đó mang theo mấy đứa em rửa sạch rong biển, rửa ong phơi lên gậy trúc trong viện, làm người qua đường nhịn không được đều nhìn vào, bọn họ nơi này có món hầm truyền thống dùng rong biển, mỗi khi đến tháng chạp, sẽ có rất nhiều nhà rửa rong biển, ngày thường rất ít người ăn rong biển, trừ phi muốn làm tiệc rượu, người qua đường còn tưởng nhà cô muốn làm hỉ sự đó. Vào ban đêm, Cao Lương liền làm rau trộn rong biển cho các em, rong biển hơi chua ti thành công chinh phục các em, cơm trong nồi được ăn sạch bách.

Đọc truyện chữ Full