DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Về Năm 1988
Chương 38: Liều thuốc mạnh

Editor: Thienyetkomanhme

Cao Lương mất rất nhiều thời gian mới bình phục lại tâm tình, mua từ điển về đến nhà, Cao San vui mừng nhảy nhót: "Cảm ơn chị cả, em thích chị cả nhất." sau đó cầm quyển từ điển còn dày hơn gạch như bảo bối, tìm giấy dai bọc bìa sách.

Cao Cường ở một bên hâm mộ mà nhìn từ điển của chị ba, ở trong mắt hắn, sách càng dày học vấn càng cao: "Chị cả, khi nào em cũng có một quyển sách dày như vậy?"

Cao Lương nói: "Chờ em thi đậu cấp hai, chị sẽ mua cho em. Phải học tập cho tốt, hiểu không?"

"Dạ, em sẽ cố gắng!" Cao Cường gật đầu thật mạnh, nhất định phải có từ điển.

Cao Lương nhìn em trai, em gái nhỏ, vẫn là nhỏ một chút mới tốt, ngoan ngoãn hiểu chuyện, bớt lo, Cao Phán trưởng thành khó quản nhất, rốt cuộc phải nói thế nào con bé mới có thể đi đúng đường đây? Cao Lương chưa từng nuôi nấng trẻ con, bởi vậy đối với chuyện giáo dục Cao Phán quả thực không biết xoay xở, cô nên đi tìm ai nói lãnh giáo phương pháp đây? "San San, chị hai em đâu?"


Cao San nói: "Dạ, chị hai đi hiệu sách với bạn rồi."

Cao Lương thầm nói quả nhiên không phải chính mình đa nghi, cần phải nói chuyện hẳn hoi với con bé.

Cao San đang bọc bìa sách, đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Chị cả, chị có thư."

Cao Lương nhanh tiếp nhận, khẳng định là thư của Lý Tuấn Nghị, Đặng Hưng Hoa viết ba phong thư không được đáp lại, liền không viết thư cho cô nữa, quả nhiên, trên phong thư là nét chữ cứng cáp mạnh mẽ của Lý Tuấn Nghị, chữ hắn giống như người, kiệt ngạo khó thuần, mạnh mẽ tiêu sái.

Cao Lương bước nhanh về phòng, cầm con dao nhỏ, cẩn thận mở miệng thư, sau đó ngồi dựa vào đầu giường, lấy ra giấy viết thư, phát hiện bên trong còn một mảnh giấy hơi cứng, lấy ra là ảnh chụp chung của Lý Tuấn Nghị và Chu Văn Võ. Ảnh chụp ở bờ biển, bối cảnh là biển xanh trời xanh, Lý Tuấn Nghị phơi nắng đến ngăm đen, mặc áo phông cotton màu trắng, quần đùi cùng dép lê, một tay đặt trên vai Chu Văn Võ, một tay nâng một trái dừa, đằng sau là mặt biển rộng, trên mặt nụ cười xán lạn, lộ ra hàm răng trắng tinh lóe sáng, thoạt nhìn khí phách hăng hái.


Cao Lương nhìn ảnh chụp, tâm tình cũng bị Lý Tuấn Nghị lây nhiễm, khóe miệng nhịn không được dương lên. Cô nhìn bức ảnh trong chốc lát, buông xuống bắt đầu cẩn thận mà xem đọc thư, thư viết sau khi hắn quay lại Quảng Đông, nói cô làm tương thịt bò và tương thịt gà siêu cấp được hoan nghênh, không chỉ có Chu Văn Võ thích, bạn bè bọn họ ở Quảng cũng rất thích, mọi người chia hết lọ tương ớt của hai người rồi, bất quá hắn còn trộm giấu một lọ, thật sự thèm mới lấy ra ăn một chút. Hắn đoán thư sẽ tới trước Tết Trung Thu, mặc kệ qua rồi hay chưa đều chúc cô ngày lễ vui vẻ.

Cao Lương nghĩ thầm, cũng vừa lúc, hôm nay đúng là Tết Trung Thu. Cô xem xong thư, liền lấy giấy viết thư hồi âm cho Lý Tuấn Nghị, viết chút tình hình gần đây, viết viết một lát liền viết tới chuyện Cao Phán, nói Cao Phán thực làm cô đau đầu, không biết nên giáo dục cô em gái này như thế nào. Chờ viết xong thư liền phát hiện một nửa độ dài đều đang nói chuyện em gái, cô cảm thấy không tốt lắm định viết lại.


Lúc này Cao Cường ở bên ngoài nói: "Chị hau, chị đã về?" Cao Lương vừa nghe, gấp giấy viết thư lại, nhét vào phong thư, đứng dậy cửa tới: "Phán Phán, vào phòng chị một chút."

Thần sắc Cao Phán trên mặt biến đổi, chậm rãi đi vào phòng. Cao Lương cũng không đóng cửa, ngồi cạnh máy may, cũng không bảo Cao Phán ngồi, ngửa đầu ôn hòa hỏi Cao Phán: "Em có thích đi học không?"

Cao Phán trầm mặc không nói, với chuyện đi học cô không thể nói là thích, cũng không thể nói không thích, dù sao vẫn rất vất vả.

Cao Lương thở dài nói: "Em sang năm là tốt nghiệp rồi, tính toán tương lai làm cái gì?"

Vẻ mặt Cao Phán mờ mịt. Cao Lương nói: "Hỏi em đấy, có phải cảm thấy còn có tận một năm, không cần suy xét sớm như vậy không? Chị hỏi em, có thể thi đậu cấp ba không?"

Cao Phán lắc đầu: "Không biết ạ."
Cao Lương nói: "Vậy nếu không thi đậu thì làm sao bây giờ?"

Cao Phán nhìn chị cả một cái, nhỏ giọng nói: "Em đi kiếm tiền."

"Tốt, xem ra em đã tính toán xong hết rồi. Vậy em nói đi, em định kiếm tiền như thế nào?" Giờ phút này Cao Lương có loại cảm giác vô lực sâu sắc, tâm tư Cao Phán chỉ sợ hoàn toàn không ở chuyện học tập, đường lui cũng đã nghĩ kỹ rồi. Cũng đúng, thời buổi này thi vào cấp ba cũng không dễ, có thể học xong cấp hai đã là trình độ phổ thông, rất nhiều người chỉ học đến vậy.

Cao Phán cúi đầu, hiện tại cô chưa ngĩ tới, dù sao đến lúc đó sẽ có biện pháp.

Cao Lương đỡ trán: "Có phải em cảm thấy kiếm tiền rất nhẹ nhàng không? Nghỉ hè em cũng đi bày quán với chị rồi, em cảm thấy nhẹ nhàng sao?"

Cao Phán nhớ tới nghỉ hè phải phơi dưới mặt trời chói chang, cảm giác bị mọi người vây xem, lắc lắc đầu.
Cao Lương gật đầu: "Em cũng biết không thoải mái, nhưng em vẫn muốn đi con đường này phải không?"

Cao Phán không nói lời nào. Cao Lương nhìn em gái, hạ quyết định: "Không bằng như vậy đi, ngày mai em không cần đi học, cùng chị đi bày quán đi."

Cao Phán tức khắc mở to hai mắt, Cao Lương nói: "Chị sẽ xin nghỉ với giáo viên. Trước không đi học nữa, thể nghiệm một chút là kiếm tiền nhẹ nhàng, hay là đi học nhẹ nhàng, chị muốn em tự có câu trả lời, cuối cùng là có muốn đi học tiếp hay không. Em muốn đi học htif học cho hẳn hoi cho chị, đừng chạy đến trường học rong chơi, tình huống hiện tại nhà chúng ta như vậy, em còn có tư cách ở trường học được chăng hay chớ sao?"

Cao Phán đỏ mắt: "Chị, em lại làm sai cái gì ạ?"

Cao Lương cắn chặt răng: "Có người nói cho chị, chiều nay em ở hiệu sách thuê tiểu thuyết." Cô không nói chính mắt mình thấy con bé hẹn hò với nam sinh ở hiệu sách.
Mặt Cao Phán lập tức đỏ, cắn môi: "Em chỉ đi nhìn một chút, không thuê."

Cao Lương xua tay: "Em đừng nói ấy câu này với chị, tâm tư của em vốn dĩ không đặt trên việc học tập, dứt khoát trở về kiếm tiền với chị đi." Dù sao để con bé đi học như vậy, sang năm vẫn sẽ trở về đi làm, không bằng hiện tại để con bé tự đi làm việc, có lẽ còn có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ nó.

Cao Lương đứng dậy: "Lại đây, trước giúp chị thịt vịt đi." Vịt nhà Ngô Xuân Mai đưa tới ngày hôm qua đã làm xong rồi, vịt hôm nay là vịt mua ở chợ.

Cao Phán có chút sợ hãi mà nói: "Em không biết làm."

"Chẳng nhẽ chị sinh ra đã biết làm? Học là được, chị dạy em." Cao Lương cầm một con dao phay, lại lấy một cái chén, "Đi bắt vịt."

Cao Phán có chút kháng cự, Cao Lương chau mày: "Đi!"

Cao Phán đành phải đi. Cao San cùng Cao Cường cũng không biết phát sinh chuyện gì, có chút cẩn thận mà thăm dò nhìn hai chị. Cao Phán cắn răng, vào cái chuồng tràn đầy phân vịt, duổi khắp chuồng rốt cuộc bắt được vịt.
Cao Lương nhận lấy, đưa dao nhỏ cho cô: "Cầm. Nhìn đi." Cô nắm lấy cánh vịt, mỏ vịt nghiêng sang một bên, bóp chặt cổ vịt, rút ít lông ở cổ rồi đưa vịt cho Cao Phán, "Cắt xuống ở chỗ này. Để huyết chày vào trong chén này."

Cao Phán rụt một bước, Cao Lương lạnh mặt mà nhìn cô: "Trốn cái gì? Cho tới bây giờ chưa có ai dạy chị thịt vịt, đều là nhìn người khác mà học theo."

Dưới ánh mắt nghiêm khắc của chị cảm Cao Phán nhận con vịt, còn thiếu chút nữa để vịt bay đi, một tay bắt lấy con vịt, một tay nắm lấy đao, run rẩy cắt xuống cổ vịt. Cao Lương nói: "Căng da trên cổ ra, xuống dao một cái là được. Không co ai sinh ra là biết làm, đều là bị buộc mà thôi."

Cao Phán nhắm hai mắt cắt xuống một cái, sau đó ném dao nhỏ cùng vịt xuống. Nhưng mà một dao này không đủ sâu, chỉ cắt vỡ da, vịt chảy ít huyết, bắt đầu chạy quanh sân.
Cao San cùng Cao Cường sợ tới mức kêu thành tiếng, Cao Phán hoàn toàn dị dọa choáng váng. Bà Vương nghe thấy động tĩnh, chạy nhanh từ trong phòng ra: "Sao lại thế này?"

Cao Lương nói: "Không có gì, bà, cháu đang dạy Cao Phán làm vịt." Cô mặt không biểu tình mà đi lấy túi lưới tới bắt vịt.

Cao Lương thực mau liền bắt được con vịt, lại bổ một đao, lấy nốt chỗ huyết còn lại, lúc này con vịt mới an giấc ngàn thu. Bà Vương nói: "Cháu muốn làm thịt vịt, cứ nói bà là được, đừng để Phán Phán làm."

Cao Lương nói: "Bà, về sau Cao Phán sẽ đi theo cháu kiếm tiền, chuyện cháu làm con bé đều phải biết làm. Sẽ phải học hết, không qúy giá như vậy."

Bà Vương kinh ngạc nói: "Con bé không đi học?"

"Con bé ở trường học không học hành tử tế, cháu không muốn nó đi học nữa, lãng phí tiền!" Cao Lương xoay người sang chỗ khác bắt đầu làm lông vịt.
Bà Vương nhìn Cao Phán: "Phán Phán, cháu phải nghe lời, chị cháu kiếm tiền vất vả như vậy, cháu còn ở trường học chơi đùa, này không được đâu."

Cao Lương cười khổ một tiếng: "Xuân Mai muốn đi học như vậy, mỗi ngày trừ bỏ giúp cháu làm việc, còn tranh thủ thời gian mà đọc sách học tập, sợ lãng phí một giây đồng hồ. Cao Phán thì ngược lại, ba mẹ đều không còn nữa, khả năng cảm thấy trong nhà có chị cả chống đỡ, chuyện gì cũng không quan hệ tới mình, nó chỉ cần dựa theo ý nghĩ của chính mình mà sống là được, không thích đi học liền chơi đến khi tốt nghiệp, đến lúc đó tìm chút chuyện để làm, nuôi sống chính mình là được, đúng hay không?"

Cao Phán cúi đầu, một câu cũng không nói. Bà Vương tới giúp Cao Lương làm lông vịt, Cao Lương nói: "Cao Phán, làm việc!"
Cao Phán đành phải chạy nhanh tới làm lông vịt.

Tết Trung Thu này một chút đều không vui, Tết Trung Thu đầu tiên không có cha mẹ, bốn chị em vốn dĩ nên sống nương tựa lẫn nhau, kết quả còn có người không nghĩ như vậy. Tâm tình Cao Lương không tốt, tới trăng cũng không muốn ngắm, cô đọc lại thư viết cho Lý Tuấn Nghị một lần, lại thêm vài câu về phương pháp mình áp dụng cho Cao Phán, niêm phong lại, chuẩn bị sáng mai liền cầm đi gửi.

Bởi vì đêm trung thu không kho đồ ăn, 3 giờ sáng ngày hôm sau Cao Lương đã dậy, cô vừa rời giường, liền trực tiếp gọi Cao Phán dậy, Cao Phán chưa từng dậy sớm như vậy, căn bản là không mở được mắt. Cao Lương không khách khí mà kéo con bé xuống giường: "Không phải em muốn kiếm tiền sao, ngủ như vậy, rau kim châm đều lạnh còn có thể kiếm tiền?"
Cao Phán đành phải dậy rửa mặt.

Cao Lương lần đầu tiên lái xe đèo người, đèo Cao Phán, Cao Phán căn bản chưa tỉnh ngủ, kỹ thuật Cao Lương cũng không tốt, kết quả chưa tới chợ bán thức ăn, hai chị em liền té ngã một cái. Lần này Cao Phán rốt cuộc bị ngã ngã tỉnh, cái trán của bị trầy da, tức khắc ủy khuất đến phát khóc.

Cánh tay với chân Cao Lương cũng bị trầy da, đứng lên, phủi bụi một chút, khập khiễng mà đẩy xe: "Khóc cái gì? Đi nhanh, trời sắp sáng rồi."

Cao Phán cảm thấy chị cả quả thực như ma quỷ, chị ấy trước kia chưa bao giờ hung dữ như vậy, vì cái gì hiện tại muốn đối đãi với mình như thế. Cao Lương không để ý tới con bé, đẩy xe đi tới tiệm, sau đó bắt đầu chỉ huy Cao Phán làm việc, rửa rau, nâng nước kho, quét tước vệ sinh, chuẩn bị rau trộn.
Cao Lương trừ bỏ chỉ huy con bé làm việc, cũng không nói gì khác. Hôm nay không kho nhiều đồ ăn lắm, bởi vì ngày hôm qua không có chuẩn bị nhiều thịt, cho nên chỉ làm rau trộn cùng trứng kho, còn có một ít tai heo, đại tràng, nội tạng vịt, chân vịt linh tinh, Cao Lương còn làm hai con gà làm gà xé phay.

Trời dần dần sáng, Cao Phán có chút bối rối: "Chị, em muốn đi học." Sáng sớm hôm nay cô còn muốn tới lớp tự học.

Cao Lương nói: "Không đi, chị kêu Cao San tới trường xin nghỉ cho em rồi, nói thân thể em không khỏe, muốn nghỉ ngơi mấy ngày."

Cao Phán chảy nước mắt: "Chị, em sai rồi, em không bao giờ ham chơi nữa, chị cho em tới trường học đi."

Cao Lương khẽ cắn môi, không chịu nhả ra: "Không được. Em luôn như vậy là vừa lành sẹo đã quên đau, lần này cho em thể nghiệm một chút kiếm tiền vất vả ra sao." Cô cũng bực bội, nghỉ hè trời nóng như vậy con bé cũng đã đi theo mình quá quán, vất vả như vậy cũng chưa làm con bé ngoan ngoãn đi học, Cao Lương thật không biết còn có chuyện gì có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến Cao Phán.
Cao Phán thấy không thể đi đi học, liền khóc nức nở. Cao Lương nói: "Đừng khóc, khách sắp tới, còn khóc khóc như vậy ai còn dám tới mua đồ. Làm buôn bán gương mặt phải luôn tươi cười đón chào."

Cao Phán lau nước mắt, Cao Lương nhìn, nói: "Bên kia có vòi nước, đi rửa mặt đi, đừng chạm vào miệng vết thương trên trán."

Còn chưa buôn bán, Khỉ Ốm đã tới, thấy Cao Phán cũng ở đây, có chút giật mình, Cao Lương nói tình huống đại khái cho hắn, Khỉ Ốm nói: "Cao Phán, chị em vất vả kiếm tiền cho em đi học như vậy, em còn không học hành tử tế, rất có lỗi với chị em. Nghe anh khuyên một câu, chuyên tâm học hành, có thể thi đại học liền nhất định phải thi đại học, tương lai đừng như bọn anh, chỉ có thể làm cu li."

Cao Phán cúi đầu không nói chuyện. Có khách tới, Cao Lương cùng Khỉ Ốm nhanh đi tiếp đón, Cao Phán đứng ở một bên, cũng không có nhãn lực, sẽ không chủ động đi tiếp đón khách, Cao Lương không gọi con bé sẽ không động, cô nhìn đến gan đau, ai có nghĩa vụ nuôi con bé chứ.
Hơn 8 giờ Uông Ngạn Quân cũng lại đây, gần đây hắn vội vàng đi công tác, ba ngày hai đầu không về nhà, vừa trở về liền chạy tới tiệm Cao Lương: "Rốt cuộc có thể ăn một bữa hẳn hoi. Di, hôm nay em gái em nghỉ à?" Uông Ngạn Quân rất có ấn tượng với em gái xinh đẹp này của Cao Lương.

Cao Lương nói: "Không có. Con bé không học hành hẳn hôi, em không cho nó học tiếp, trở về giúp em làm việc."

Uông Ngạn Quân đánh giá Cao Phán một chút: "Học cấp mấy rồi?"

"Cấp hai ạ." Cao Lương nói.

Uông Ngạn Quân lắc đầu: "Vậy không được, thời buổi này bằng cấp quá thấp, tới làm công nhân cũng không cần, hiện tại trong xưởng bọn anh ít nhất cũng yêu cầu tốt nghiệp cấp ba."

Cao Phán nhìn thoáng qua Uông Ngạn Quân, sau đó cúi đầu, nói thật, trong lòng cô quả thực muốn tới xưởng dệt bông làm, nghe Uông Ngạn Quân nói như vậy, thần sắc cô càng thêm ảm đạm.

Đọc truyện chữ Full