DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Về Năm 1988
Chương 101: Cầu hôn

Cao Lương dùng thời gian rất lâu mới xua tan được sự khủng hoảng, bất an này ra khỏi tâm trí, mặc kệ từ phương diện nào, hiện tại cô đã tốt hơn đời trước rất nhiều, tuy rằng không có đại phú đại quý, nhưng cũng tính là an cư lạc nghiệp, có sự nghiệp, em gái em trai đều bình bình an an mà lớn lên bên người, bản thân cô cũng khỏe mạnh, các phương diện Lý Tuấn Nghị cũng có thể nói là hoàn mỹ, trước nay cũng chưa từng cho mình cảm thấy nửa điểm bất an, cho nên căn bản không cần lo lắng sẽ giẫm lên vết xe đổ đời trước, cô hẳn nên yên tâm, cùng Lý Tuấn Nghị cùng đi nghênh đón thử thách kế tiếp.

Chu Văn Võ muốn chuyển nhượng cổ quyền, Cao Lương khẳng định phải gặp mặt trực tiếp nói chuyện. Ba người gặp mặt ở trong xưởng, không có người ngoài ở đây Chu Văn Võ thấy Cao Lương, thần sắc mang theo điểm xin lỗi, dù sao cũng là hắn chủ động muốn tách ra, điểm này với bằng hữu có chút bất nghĩa. Bất quá Cao Lương cũng không có ý tứ trách cứ hắn, công bằng mà nói: "Anh Chu, việc này anh cũng không cần cảm thấy có lỗi với chúng em, thời điểm anh hợp tác cùng anh Tuấn Nghị khẳng định đã nghĩ tới sẽ có hôm nay. Các anh về sau tuy rằng không làm chung nhưng tình bạn vẫn còn, cho nên em cảm thấy chuyện này đã xem như một kết quả thật tốt rồi. Trên thương trường chúng ta chỉ nói chuyện làm ăn, bàn luận chi tiết chuyển nhượng đi."

Chu Văn Võ vẫn luôn cảm thấy Cao Lương là một cô gái cực hiếm thấy, giờ phút này càng bội phục sự bình tĩnh và quyết đoán của cô, hắn không khỏi có chút may mắn là bằng hữu của Cao Lương, chứ không phải địch nhân, Chu Văn Võ nói: "Về giá trị cụ thể tài sản của nhà xưởng, anh nghĩ nên mời chuyên gia tới đánh giá."

Lý Tuấn Nghị nói: "Đây là chuyện nên làm. Vậy mau chóng tìm người tới định giá tài sản đi, thừa dịp trong khoảng thời gian này Cao Lương vừa lúc có thời gian."

Chu Văn Võ lại nói: "Toàn bộ cổ phần của tôi đều chuyển nhượng cho hai người, vẫn chuyển nhượng dưới danh nghĩa Cao Lương sao?"

Lý Tuấn Nghị nhìn Cao Lương một cái, cơ hồ không do dự mà nói: "Đúng. Đều chuyển dưới tên Cao Lương."

Cao Lương lẳng lặng mà nhìn Lý Tuấn Nghị một cái, đột nhiên minh bạch một chuyện, kỳ thật chuyển tới danh nghĩa của mình không chỉ là nguy hiểm, cũng đồng nghĩa càng nhiều quyền lợi, toàn bộ nhà xưởng đều là của mình, nếu không phải không hoàn toàn tín nhiệm, Lý Tuấn Nghị sao có thể đặt toàn bộ tài sản của bản th@n dưới danh nghĩa của mình? Giờ khắc này trong lòng Cao Lương dâng lên sự cảm động và ngọt ngào không thể miêu tả, cô lén lút vươn tay nắm lấy tay Lý Tuấn Nghị ở phía dưới bàn. Sao cô có thể chỉ nghĩ tới nguy hiểm, lại không nghĩ rằng đây là quyền lợi, chẳng lẽ cô không nên toàn thân tâm toàn ý tin tưởng người đàn ông này, cùng anh hợp lực xây dựng nhà xưởng này sao? Tương lai tốt đẹp là do bọn họ cùng xây dựng.

Tay Lý Tuấn Nghị bị Cao Lương nắm lấy, thực mau anh liền lật tay lại nắm chặt tay Cao Lương, giờ khắc này, bọn họ là vinh nhục cùng nhau.

Chu Văn Võ có chút hâm mộ mà nhìn hai người bọn họ, cũng là người yêu, hắn tuyệt đối không có biện pháp toàn tâm toàn ý tín nhiệm Nguyễn Tuệ, đại khái đây chính là sự khác biệt giữa thanh mai trúc mã cùng người yêu bình thường đi: "Thật hâm mộ hai người."

Lý Tuấn Nghị không nói chuyện, khóe miệng hơi hơi cong lên, càng nắm tay Cao Lương chặt hơn.

Cao Lương cũng khẽ cười, hỏi: "Anh Chu tính toán mở công ty trang phục đúng không?"

Chu Văn Võ gật đầu: "Đúng vậy, anh cùng Nguyễn Tuệ tính toán cùng nhau mở công ty, chủ yếu là thiết kế trang phục, muốn tự làm nhãn hiệu riêng, đến lúc đó chúng ta hẳn là còn có cơ hội hợp tác, trang phục công ty bọn anh sẽ nhờ xưởng hai người sản xuất."

Cao Lương cười nói: "Vậy em chờ mong ngày đó, chúc sự nghiệp của anh Chu lại được nâng cao một bước!" Chu Văn Võ kỳ thật khá tốt, cùng Lý Tuấn Nghị kết phường làm ăn thời gian dài như vậy, hai người chưa từng mâu thuẫn trên nguyên tắc, hiện giờ cũng coi như hảo tụ hảo tán, tuyệt đối coi như một đối tác tốt. Hơn nữa hắn luôn chiếu cố với mình cùng Lý Tuấn Nghị, hiện tại tuy rằng tách ra làm riêng, Cao Lương vẫn là hy vọng hắn có thể phát triển thuận lợi, rốt cuộc đều là bạn bè lâu năm, hơn nữa đúng như hắn nói, về sau còn sẽ có cơ hội hợp tác.

"Cảm ơn!" Chu Văn Võ cười.

Hiệu suất làm việc của Chu Văn Võ cũng rất cao, tài sản định giá xong, lúc trước hai người bọn họ tốn mấy chục vạn xây dựng nhà xưởng, trải qua hai năm phát triển lớn mạnh, hiện giờ giá trị tài sản đã đạt tới hai trăm vạn, Chu Văn Võ chuyển nhượng tất cả cổ quyền cho Cao Lương, thuế phí chuyển nhượng hắn đều gánh hết, này xem như một chút bồi thường cho Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị, rốt cuộc hắn tự muốn tách ra làm riêng, điểm này vẫn rất phúc hậu. Chuyện này cũng ý nghĩa Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị phải trả cho Chu Văn Võ một trăm vạn tiền mặt.

Từ khi Lý Tuấn Nghị và Chu Văn Võxây dựng nhà xưởng tới nay, phần lớn lợi nhuận những năm trước tới nay dùng để trả khoản vay ngân hàng lúc trước, lợi nhuận năm nay cũng dùng để mở rộng quy mô sản xuất, cho nên cá nhân Lý Tuấn Nghị chỉ có hơn mười mấy vạn, nên bọn họ còn phải gom góp 90 vạn đồng.

Đáng tiếc Cao Lương cơ hồ là không xu dính túi, bởi vì toàn bộ tiền của cô vừa mới dùng để thuê lại tiệm cơm cafe và trang hoàng lại cửa hàng, lại còn có có một bộ phận là do Lý Tuấn Nghị giúp đỡ cô. Lý Tuấn Nghị vay dưới danh nghĩa cá nhân khẳng định không được nhiều như vậy, cho nên chỉ có thể là Cao Lương đi vay ngân hàng, nhưng mà hai trăm vạn tài sản bao gồm tài sản cố định cùng tài sản vô hình, dựa theo tài sản cố định thế chấp để vay, cô đại khái chỉ có thể vay được khoảng sáu bảy chục vạn. Lý Tuấn Nghị không biết nói với Chu Văn Võ thế nào, cuối cùng Cao Lương thế chấp nhà xưởng tròn 50 vạn, chính anh trở về quê một chuyến, lại lấy được mười vạn, cuối cùng giao cho Chu Văn Võ chỉ có 70 vạn, còn có 30 vạn thiếu trước.

Chuyện này tạm thời hạ màn. Cao Lương nói với Lý Tuấn Nghị: "Anh Chu muốn mở công ty, đúng là thời điểm cần tiền, chúng ta làm như vậy có ảnh hưởng không?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Trước mắt hắn chỉ mới đăng ký công ty, thuê văn phòng tuyển người cũng không tốn bao nhiêu tiền, anh nói với hắn, đến lúc sản xuất trang phục thì xưởng chúng ta nhận, miễn tiền trả trước cho hắn." Trong xưởng thông thường nhận được đơn, ít nhất phải đặt cọc 30% giá trị lô hàng, chỉ có rất ít khách hàng quen danh dự có thể trả tiền sau khi giao hàng.

Cao Lương bỗng nhiên lại nghĩ tới một sự kiện: "Chúng ta còn tiền để quay vòng không?" Lần này bọn họ vẫn luôn suy nghĩ biện pháp trả tiền cho Chu Văn Võ, lại quên chuyện vốn lưu động, không có tài chính quay vòng, chính bọn họ cũng lâm vào khốn cảnh.

Lý Tuấn Nghị nói: "Không có việc gì, chúng ta đang có một lô hàng chuẩn bị giao, hẳn là đủ để quay vòng."

"Trước kia là anh Chu phụ trách nghiệp vụ này, về sau ai tới phụ trách vậy?" Cao Lương có chút lo lắng mà nói, Lý Tuấn Nghị cùng Chu Văn Võ vẫn luôn là một người chủ ngoại một người chủ nội, hiện giờ hai người tách ra, công việc của Chu Văn Võ thì ai làm?

Lý Tuấn Nghị thực bình tĩnh: "Nhân viên cũ vẫn làm, khách hàng quen cũng còn, trước mắt anh tự quản lý, bất quá anh đã gọi người tới giúp đỡ."

Cao Lương có chút ngoài ý muốn nói: "Ai giúp đỡ ạ?"

Lý Tuấn Nghị cười cười: "Anh kêu Ngạn Quân lại đây hỗ trợ, mấy ngày nữa hắn sẽ đến. Ngạn Quân đã làm nhân viên tiêu thụ nhiều năm, tuy rằng không phải là xưởng trang phục, nhưng cũng liên quan tới trang phục, cho nên không hoàn toàn tính là người ngoài nghề, chờ hắn lại đây làm quen nghiệp vụ thì để cho hắn phụ trách bộ phận tiêu thụ."

Cao Lương vui sướng vạn phần: "Thật tốt quá! Bất quá sao anh Uông lại đồng ý tới đây? Anh ấy không đi làm?"

"Nhà xưởng Ngạn Quân càng ngày càng không tốt, đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, không đi làm cũng thế. Tới nơi này, so với tiền lương của hắn nhiều hơn gấp hai, còn trích phần trăm hoa hồng, vì sao không tới chứ?" Lý Tuấn Nghị nói tới đây không khỏi nhướng mày.

Cao Lương gật đầu: "Cũng đúng, anh ấy còn trẻ, nên sớm đi ra ngoài một chút, hiện tại là cơ hội tốt. Đúng rồi, cửa tiệm mới của anh Dương có mở không? Anh Uông không phải còn nói mở tiệm cùng anh Dương sao."

Lý Tuấn Nghị nói: "Cửa tiệm của Khỉ Ốm đang trang hoàng. Ngạn Quân nghe nói anh với Văn Võ tách ra làm riêng, hắn cũng không dám kết phường làm ăn nữa, sợ về sau bởi vì lợi ích lại không còn tình bạn. Khỉ Ốm nghe nói Ngạn Quân muốn tới Quảng Châu, cũng muốn chạy tới Quảng Châu mở cửa tiệm đấy."

Cao Lương cười: "Vậy tới thôi, hiện tại bên này nơi nơi đều là cơ hội. Mọi người đều tới bên này mới dễ dàng giúp nhau."

"Anh thấy Khỉ Ốm có chút khó khăn, hiện tại hắn có bạn gái, nói không chừng sang năm liền kết hôn." Lý Tuấn Nghị nhẹ nhàng bâng quơ mà ném một tin tức lớn.

"A?! Như thế nào cũng chưa từng nghe anh ấy nhắc tới? Cô gái kia thế nào, anh gặp qua chưa?" Cao Lương vội hỏi.

Lý Tuấn Nghị nhún vai: "Hắn cũng không kể, là Ngạn Quân nói cho anh. Anh cũng chưa gặp qua, nghe nói là giáo viên tiểu học, tính tình hẳn là không tồi."

Cao Lương cảm thấy có chút cảm khái: "Sang năm liền kết hôn sao? Thật sớm a, anh Dươngcũng tầm tuổi anh, năm nay cũng mới 22."

Lý Tuấn Nghị nhìn cô, nhịn không được nhắc nhở: "22 tuổi đã tới tuổi kết hôn theo pháp luật rồi, sang năm em cũng có thể kết hôn."

Cao Lương nghe thấy lời này, da đầu không khỏi tê dại, sau đó thật cẩn thận mà nhìn lén Lý Tuấn Nghị một cái: "Không phải anh tính toán sang năm kết hôn chứ?"

Lý Tuấn Nghị nâng mi: "Anh rất muốn, vậy ý em sao?"

Này xem như cầu hôn sao? Cao Lương quả thực muốn bĩu môi một cái, ai kêu mình nhắc tới đề tài này, cô cúi đầu nhỏ giọng mà nói: "Em cảm thấy quá sớm, nghĩ hai năm nữa lại nói."

Lý Tuấn Nghị nhìn chằm chằm cô, thanh âm đều cao lên: "Hai năm nữa?!"

Cao Lương mang theo thần sắc khó xử: "Em thật sự cảm thấy hai mươi tuổi đã kết hôn là quá sớm, quốc gia hiện tại không phải đề xướng kết hôn muộn sinh con muộn sao? Em cảm thấy chúng ta hẳn nên hưởng ứng lời kêu gọi." theo cô, 27-28, thậm chí 30 tuổi kết hôn đều không tính là muộn, hai mươi tuổi kết hôn thật sự là quá sớm.

Lý Tuấn Nghị phồng quai hàm thở ra một hơi: "Được rồi, theo lời em nói, lại thêm hai năm nữa."

Cao Lương duỗi ba ngón tay, rành mà nói: "Bắt đầu tính từ năm tới, cũng chính là còn có gần ba năm."

Lý Tuấn Nghị nhìn Cao Lương, cảm giác ngứa ngáy, nhưng anh lại không có biện pháp đối phó cô, anh ở trong phòng dạo qua một vòng, nói: "Em vì sao không muốn kết hôn sớm với anh? Anh không tốt sao?" Kỳ thật theo kế hoạch của anh, không có chuyện kết hôn trước 25 tuổi, nhưng anh gặp được cô gái mình muốn cưới, cảm thấy tới tuổi pháp luật cho phép sẽ kết hôn ngay, mỗi ngày anh đều đếm trên đầu ngón tay chờ Cao Lương lớn lên, kết quả cônói không nghĩ kết hôn sớm như vậy!

Cao Lương nhìn anh lắc đầu, ngữ khí mang theo điểm làm nũng: "Không phải, anh rất tốt, phi thường tốt. Nhưng thời gian chúng ta yêu đương rất ngắn, cuộc sống sau kết hôn sẽ rất dài rất dài, cho nên em muốn yêu đương thêm 2 năm."

Lý Tuấn Nghị nhìn cô không nói lời nào, thiếu chút nữa bị lý do này thuyết phục, đích xác, cảm giác yêu đương phi thường tốt đẹp.

Cao Lương nhìn sắc mặt của anh, nói tiếp: "Hơn nữa mấy năm nay chuyện chúng ta phải làm còn có rất nhiều, nhà xưởng của anh, cửa tiệm của em, sự nghiệp hai ta đều cần thời gian đi vào quỹ đạo. Còn có, hiện tại em được xem là thương nhân đi, em và anh kết hôn, có phải hay không cũng tính là con cái của ba anh, có ảnh hưởng tới ba anh không?"

Lý Tuấn Nghị nghe thấy một câu cuối cùng, thiếu chút nữa buồn bực đến hộc máu, anh như thế nào lại quên chuyện này, lúc trước đem cổ phần chuyển nhượng dưới danh nghĩa Cao Lương, chính là vì tránh miệng lưỡi của mọi người, nếu cùng Cao Lương kết hôn, xác thật lại gặp phải vấn đề đồng dạng, anh cắn răng nói: "Ba năm thì ba năm, không được tìm cớ thoái thác nữa. Đến lúc đó anh mặc kệ ba anh thế nào, dù sao anh muốn kết hôn với em."

Cao Lương biết chính mình chọc đến chỗ đau của Lý Tuấn Nghị, chuyện này là chuyện anh không muốn đối mặt nhất, anh đi qua kéo tay anh an ủi: "Anh đừng lo lắng. Qua hai năm nữa bên ba anh cũng ổn định, đến lúc đó chúng ta kết hôn hẳn là không phải vấn đề lớn, quốc gia không có điều luật nào can thiệp tới tự do hôn nhân, ai nói con cái cán bộ không thể kết hôn cùng thương nhân chứ?"

Thần sắc Lý Tuấn Nghị rốt cuộc thả lỏng lại, giơ tay sờ sờ lỗ tai Cao Lương, lộ ra nụ cười sủng nịch: "Được, đều nghe em."

Đọc truyện chữ Full