DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Về Năm 1988
Chương 122: Gả cho anh nhé

Chu Văn Võ xoay đầu tới nhìn mấy bằng hữu, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Cảm ơn mọi người đã tới giúp tôi!"

Cao Lương cười nói: "Anh Chu nói lời này quá khách khí, lúc anh giúp bọn em cũng không nói hai lời."

Lý Tuấn Nghị vỗ vỗ vai ông bạn: "Người một nhà đừng nói lời khách khí, ra bên ngoài lăn lộn không dễ dàng, hiếm người được như chúng ta còn có bằng hữu bên cạnh, cho nên có chuyện gì ngàn vạn lần không cần khách khí, cũng không cần lo lắng sẽ gây phiền toái cho chúng ta, cứ việc mở miệng là được."

Uông Ngạn Quân cũng nói: "Đúng vậy, Văn Võ, chuyện này có là gì đâu, về sau không cần suy nghĩ lại, coi như bị chó cắn một ngụm, vẫn phải tiếp tục đi về phía trước, ông bỏ một thân cây, còn có nguyên phiến rừng rậm cơ mà, trên đời này có rất nhiều cô gái tốt!"

Chu Văn Võ cười cười, thần sắc so với lúc trước nhẹ nhàng hơn một chút, hắn chân thành nói cảm ơn: "Cảm ơn, tôi thật sự cảm thấy rất may mắn, có mọi người làm bằng hữu." Còn bạn gái sao, tạm thời không dám tìm, về sau rồi nói sau.

Lý Tuấn Nghị hỏi: "Văn Võ hiện tại ông đi chỗ nào? Về trong xưởng hay là về công ty?"

Chu Văn Võ nói: "Tôi tới công ty nhìn xem, mọi người trở về làm việc đi."

"Vậy được, bộn tôi đi về trước." Hai ngày này Lý Tuấn Nghị giúp Chu Văn Võ xử lý việc này, công việc nhà xưởng đều tồn đọng một đống lớn.

Cao Lương nói: "Anh Chu, đừng miễn cưỡng chính mình, không muốn làm việc liền thả lỏng một chút, đi chỗ nào chơi hai ngày cũng được."

Chu Văn Võ gật gật đầu: "Biết. Mọi người đi trước đi, tạm biệt!"

Cao Lương nói với Lý Tuấn Nghị: "Anh với anh Uông lái xe trở về đi, em ngồi xe về tiệm."

"Được, bọn anh đi về trước, em trên đường cẩn thận." Lý Tuấn Nghị vừa nghe cũng không kiên trì, đưa bạn gái về trước hay về sau anh đều cảm thấy không tốt, Cao Lương ngồi xe buýt thì tốt hơn.

Cao Lương đi tới bến xe buýt chờ xe, quay đầu thấy Chu Văn Võ còn đứng một mình trước xe máy không nhúc nhích, thân ảnh thoạt nhìn phá lệ cô tịch cô đơn. Cao Lương không khỏi thập phần đồng tình, tuy rằng Nguyễn Tuệ không có gì đáng phải lưu luyến, bạn bè còn cảm thấy chia tay là giải thoát, nhưng đối với Chu Văn Võ, chuyện này như một con dao cắm trong lòng, rút dao ra rồi, nhưng mà miệng vết thương vẫn tồn tại, để cầm máu cần thời gian, để khỏi hẳn càng cần thời gian nữa, hy vọng hắn có thể sớm vượt qua.

Cao Lương lại bận rộn như cũ, theo thời tiết biến hóa mà điều chỉnh thực đơn, thời tiết dần dần nóng lên, nước đậu xanh cùng mỳ lạnh lại bắt đầu được bán, trong tiệm buôn bán vẫn tốt như cũ, một năm này mọi người đều được tăng tiền lương, cho nên càng ngày càng có nhiều người chịu chi tiền. Cổ vịt, chân vịt Cao Vị đã chậm rãi tạo thành một loại nhãn hiệu, không ít khách hàng tìm đến để chỉ mua mấy món kho này.

Cao Lương lại bắt đầu gia tăng món kho, phía trước chỉ có cổ vịt, chân vịt, cánh vịt, chân gà, hiện tại cô lại thêm đầu vịt, xương vịt, dạ dày vịt, mề gà, tim gà, giá cả bất đồng, hương vị không đồng nhất, làm khách hàng có thêm nhiều sự lựa chọn. Cao Lương còn bắt đầu bán thức ăn chay, nước kho điều chế đậu phụ khô, ngó sen, đậu tương, rong biển ti, vân vân. Thức ăn chay hàng ngon giá rẻ, một khi đẩy ra liền rất được khách hàng ưu ái, khách tới trong tiệm dùng cơm đều sẽ nhịn không được mua một phần, một bên ăn mì, một bên nhấm nháp món kho.

Chi nhánh bên trung tâm thể thao một mình Nhã Nhã đã hoàn toàn không lo liệu được, Cao Lương để Từ Hiểu Lượng qua giúp, bởi vì hắn đã bắt đầu xác định quan hệ với Nhã Nhã, Cao Lương dứt khoát giúp hai người toại nguyện. Còn cửa tiệm bên này lại tuyển thêm hai người, một người là do Lưu Bưu đề cử - Tiểu Quân, tháng tư từ quê đến, Cao Lương để hắn hỗ trợ trong bếp, một người an bài ở bên ngoài phục vụ khách.

Lưu Bưu đã đi học sửa chữa, Cao Phán viết thư tới làm Cao Lương cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cô biết Cao Phán thích Lưu Bưu, lúc trước nói muốn ở quê, hơn phân nửa cũng là vì Lưu Bưu, hiện giờ đột nhiên lại muốn tới Quảng Châu, chẳng lẽ là bởi vì Lưu Bưu về sau cũng muốn tới Quảng Châu? Chuyện này cô không biết đáp án, trừ phi hỏi Lưu Bưu mới biết được, nhưng mà Lưu Bưu sẽ không viết thư cho cô, cô cũng không biết suy nghĩ của Lưu Bưu.

Ngày 26 tháng 4, Cao Vị đóng cửa không kinh doanh một ngày, chi nhánh cũng không buôn bán, bởi bà chủ Cao Lương sinh nhật hai mươi tuổi. Người Trung Quốc coi trọng sinh nhật số chẵn, ở trong cảm nhận của mọi người, qua hai mươi tuổi, chính là trưởng thành, cho nên sinh nhật này rất có ý nghĩa. Bà nội muốn bày hai bàn tiệc chúc mừng cho Cao Lương.

Vì thế Lý Tuấn Nghị đặt 2 bàn tiệc ở tửu lầu cho Cao Lương, mời bằng hữu và nhân viên của Cao Lương tới chúc mừng sinh nhật. Cao Lương đời này chưa ăn sinh nhật long trọng như vậy, làm thọ tinh, cô không phải làm cái gì, buổi sáng mì trường thọ là ba nội làm, cơm trưa ăn bên ngoài, việc nhà cũng do bà và Lý Tuấn Nghị làm, cô chỉ lo nghỉ ngơi, nói chuyện phiếm.

Từ sớm Lý Tuấn Nghị đã mua tặng Cao Lương một cái xinh váy đỏ xinh đẹp cùng một đôi giày cao gót, để cô mặc đi ăn tiệc. Lý Tuấn Nghị không hổ là làm ngành trang phục, váy này bất luận từ thiết kế, tay nghề hay vật liệu đều không thể bắt bẻ, trừ bỏ màu sắc quá rực rỡ, Cao Lương đều rất vừa lòng. Chung Tiểu Hồng vừa nhìn thấy bà chủ liền nói: "Oa, bà chủ, hôm nay chị thật xinh đẹp, đặc biệt giống cô dâu!"

Cao Lương nghe thấy lời này, không khỏi nhìn Lý Tuấn Nghị bên cạnh, tên kia quả nhiên tươi cười giảo hoạt, phỏng chừng đây là mục đích của anh đi. Hai mươi tuổi, tới tuổi kết hôn theo pháp luật, Lý Tuấn Nghị cũng minh kỳ ám chỉ rất nhiều lần, muốn kết hôn sớm một chút, nhưng Cao Lương không muốn kết hôn sớm như vậy, anh liền tặng mình váy đỏ, phỏng chừng là dùng để thỏa mãnmột phần tâm lý đi.

Thu Lan cũng tán đồng nói: "Đúng vậy, thật xinh đẹp, đặc biệt giống tân nương tử. Chị Lương, chừng nào chị kết hôn với anh Tuấn Nghị?"

Cao Lương tức khắc dở khóc dở cười: "Chị cảm thấy chị còn nhỏ, qua hai năm nữa mới kết hôn."

Bà nội vừa lúc nghe thấy lời này, vội nói: Hai đứa còn muốn đợi hai năm nữa mới kết hôn? Các cháu kết hôn sớm một chút, sớm sinh con, nhân lúc bà còn minh mẫn, có thể hỗ trợ trông con cho."

Cao Lương vừa nghe tức khắc muốn to đầu, cô sợ nhất chính là trưởng bối thúc giục kết hôn, đặc biệt là bà nội vẫn luônchờ đợi bọn họ kết hôn, Cao Lương nhìn về phía Lý Tuấn Nghị xin giúp đỡ, Lý Tuấn Nghị nhìn cô một cái, nói với bà: "Bà, hiện tại chúng cháu còn đang xây dựng sự nghiệp, tạm thời không tính toán kết hôn, muốn chờ thêm hai năm."

Sắc mặt bà nội lộ ra thần sắc thất vọng: "Kết hôn cũng không ảnh hưởng tới sự nghiệp. Lại chờ thêm hai năm nữa cũng không chắc bà còn sức khỏe để trông con cho hai đứa."

Uông Ngạn Quân vội nói: "Bà ơi, bà đã lớn tuổi, sao dám để bà phải mệt nhọc trông chắt nữa. Đến lúc đó anh Nghị và Cao Lương sẽ thuê bảo mẫu, bà chỉ cần hưởng phúc thôi."

Cao Lương cũng gật đầu: "Đúng vậy, bà ơi, cháu còn trẻ mà, em trai em gái đều còn đang đi học, chờ thêm hai năm hãng kết hôn đi ạ." Dù tính kết hôn sinh con, cũng không thể để bà hỗ trợ trông con, bà nuôi con, lại nuôi cháu, cũng không thể đẻ bà phải nuôi chắt đi.

Bà nội tuy rằng có chút thất vọng, nhưng vẫn tận lực không biểu hiện ra ngoài, rốt cuộc hôm nay là sinh nhật Cao Lương.

Cơm trưa ăn ở tửu lâu món Quảng Đông, gọi heo sữa nướng, thịt bồ câu non kho tàu, tôm hùm hấp, toàn những món ăn truyền thống kinh điển của Quảng Đông, để mọi người được nếm thử. Nhân viên cửa tiệm nhóm cùng nhau góp tiền đặt một cái bánh kem ba tầng, còn mua chung một món quà, Uông Ngạn Quân, Chu Văn Võ cùng Cao San, Cao Cường đều tỉ mỉ chuẩn bị quà sinh nhật. Cao Lương thu lễ vật đến mỏi tay.

Bà nội nói: "Quà của Tuấn Nghị đâu?"

Vì thế tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Lý Tuấn Nghị, Cao Lương là hôm nay nhân vật chính, như vậy anh chính là vai phụ số 1, sinh nhật bạn gái, bạn trai như thế nào cũng phải có lễ vật.

Lý Tuấn Nghị buông chiếc đũa, cười đứng dậy, kéo ghế dựakéo ra, sau đó kéo ống quần một chút, Cao Lương vừa thấy động tác của anh, nói thầm không phải muốn quỳ xuống chứ? Quả nhiên, Lý Tuấn Nghị quỳ một gối xuống, từ trong túi móc ra một cái hộp nhung tơ, mở ra, bên trong lộ ra một chiếc nhẫn vàng óng: "Cao Lương, trước kia đã nói với em rất nhiều lần, nhưng đều không có chính thức cầu hôn, hôm nay anh chính thức cầu hôn em, gả cho anh được không?"

Tất cả mọi người đều vỗ tay la lên: "Mau đồng ý, mau đồng ý!"

Cao Lương nhìn Lý Tuấn Nghị đang ngửa đầu nhìn mình, anh anh tuấn soái khí như vậy, trong mắt tràn ngập tình yêu cùng chờ mong, ccô không khỏi có chút xúc động, khóe miệng lại ức chế không được nụ cười, trong ánh mắt lập loè nước mắt hạnh phúc: "Được."

Mọi người đều hoan hô, Uông Ngạn Quân vội cầm camera "tách, tách, tách" chụp ảnh, chụp lại tất cả quá trình Lý Tuấn Nghị quỳ xuống cầu hôn, đeo nhận cho Cao Lương.

Lý Tuấn Nghị đeo nhẫn cho Cao Lương xong đứng dậy, khom lưng ôm Cao Lương ngồi trên ghế một chút. Uông Ngạn Quân ồn ào: "Hôn một cái, hôn một cái!"

Cao Lương bất đắc dĩ mà cười hơi cụp mắt, nhiều người như vậy, bà nội và các em đều đang ở đây, hôn cái gì mà hôn, quá mất mặt. Bất quá Lý Tuấn Nghị vẫn thuận theo ý kiến của mọi người, khom lưng hôn nhẹ trên trán Cao Lương một cái. Màn cầu hôn liền chính thức kết thúc.

Lúc ăn cơm, Cao Lương luôn nhịn không được nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, tuy rằng thời buổi này lưu hành nhẫn vàng, Lý Tuấn Nghị lại chọn một chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản đại khí, Cao Lương không yêu thích trang sức vàng, nhưng rất thích chiếc nhẫn này, rốt cuộc ý nghĩa bất đồng.

Bà nội cũng đặc biệt cao hứng, Cao Lương đã nhận nhẫn của Lý Tuấn Nghị, nhận lời cầu hôn, cô chính là cháu dâu Lý gia, chạy không thoát, cầu hôn có phải sẽ kết hôn sớm hơn không?

Về đến nhà, bà nội nhịn không được lại nhắc tới chuyện hôn kỳ, Lý Tuấn Nghị liền giải thích: "Bà, chúng cháu thật sự muốn chờ thêm hai năm nữa mới kết hôn. Công việc của ba cháu không cho phép con cái kinh thương, nếu chúng cháu kết hôn, chính là vi phạm chính sách quốc gia, chờ công tác của ba ổn định một chút lại nói."

Bà vừa nghe chuyện cháu trai kết hôn còn liên quan tới sự nghiệp của con trai, quả nhiên không hề thúc giục nữa, chỉ là có điểm nghĩ không thông, con trai làm cán bộ, cháu trai làm buôn bán, Tuấn Nghị lại không dựa vào ba nó, sao lại không thể làm chứ. Nhưng bà cũng chỉ tự nghĩ thôi, đối với chính sách quốc gia vẫn ủng hộ, sẽ không nghi ngờ, làm người nhà cán bộ nhà nước, tư tưởng giác ngộ của bà vẫn rất cao.

Hôn lễ của Dương Trung Hoa đúng hạn tiến hành vào tháng 5, Cao Lương, Lý Tuấn Nghị, Uông Ngạn Quân cùng với Chu Văn Võ đều trở về. Chu Văn Võ đối với chuyện trở về quê do dự đã lâu, cuối cùng được mọi người khuyên bảo hạ quyết tâm, hắn vốn dĩ tính toán nhân cơ hội này mang Nguyễn Tuệ về quê, hiện giờ mất cả người lẫn của, thấy không còn mặt mũi trở về, bất quá mọi người đều nói ba mẹ luôn mong hắn trở về từ khi ăn tết, hiện giờ lại không quay về, chỉ sợ làm trưởng bối thất vọng. Chu Văn Võ suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy đã mất đi tình yêu, không thể lại mất đi thân tình, liền cùng mọi người lên đường về nhà.

Công việc của những người khác còn dễ sắp xếp, chỗ Cao Lương tương đối phiền toái một chút, bởi vì cô vẫn luôn phụ trách điều phối nước kho cùng nước canh, công thức tự nhiên không thể tiết lộ ra ngoài, cô liền giao công thức cho bà vì bà không về, mấy ngày nay bà liền phải vất vả đi trong tiệm trông hộ cô. Sắp xếp xong hết thảy, Cao Lương mới yên tâm rời đi.

Đọc truyện chữ Full