DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Về Năm 1988
Chương 126: Khuếch trương sự nghiệp

Nghỉ hè là mùa ế hàng, trang phục hè ế hàng, trang phục mùa thu còn chưa làm, rất nhiều nhà xưởng đều không có đơn, công nhân đều nghỉ. Uông Ngạn Quân vẫn rất có bản lĩnh, hắn cư nhiên còn có thể kiếm đủ đơn bảo đảm trong xưởng không bị ngừng công, trừ bỏ có thể duy trì các cho phí bình thường, còn có chút lợi nhuận.

Lý Tuấn Nghị và Cao Lương đều thập phần vui mừng, có Uông Ngạn Quân, thật như hổ thêm cánh, thười điểm hai vợ chồng lén lút nói chuyện phiếm, Lý Tuấn Nghị nói: "Nghĩ đến tương lai Ngạn Quân tương muốn làm riêng, anh liền có điểm luyến tiếc, đến lúc đó đi nơi nào tìm quản lý ưu tú như vậy."

Cao Lương cười nói: "Nếu anh luyến tiếc, liền dùng nhiều tiền chút đẻ giữa chân anh ấy."

Lý Tuấn Nghị nói: "Chỉ sợ tăng thêm tiền lương hắn cũng không nhất định ở lại, rốt cuộc tự mình làm chủ thì tự tại hơn."

"Vậy thì phải xem anh bỏ đủ tiền hay không. Nếu muốn giữ anh ấy, liền cho anh ấy một chút cổ phần danh nghĩa, nói không chừng anh ấy sẽ cân nhắc." Cao Lương đề nghị nói.

Lý Tuấn Nghị quay đầu nhìn Cao Lương: "Cổ phần danh nghĩa?"

Cao Lương gật đầu: "Đúng vậy, giống như lần trước em có nói, chia một phần lợi nhuận hằng năm cho anh ấy, có lẽ sẽ nguyện ý lưu lại. Còn có thể khích lệ ý chí chiến đấu." Kiếm được càng nhiều, tiền được chia càng nhiều, thực sự có thể khuyến khích sự nhiệt tình với công việc.

Lý Tuấn Nghị nhéo cằm nghĩ nghĩ: "Vậy chờ chúng ta tra hết nợ lại thương lượng cái này. Em cảm thấy bao nhiêu thì thích hợp?"

Cao Lương cười nói: "5% đến 10% đều có thể, tự anh quyết định đi."

Lý Tuấn Nghị gật gật đầu: "Được, để anh suy xét một chút."

Cao Lương nghĩ nghĩ: "Đúng rồi, năm trước với nửa đầu năm nay xưởng đều có nhiều đơn hàng, cần tuyển thêm công nhân hay không, để ngừa sáu tháng cuối năm bị thiếu người?"

"Anh xác thật có quyết định này, mấy ngày nữa về quê thì tuyển thêm đi. Đưa tới tự anh huấn luyện, sau đó ký kết hợp đồng lao động trong ba năm, nếu không liền giam tiền lương." Hơn một năm này trong xưởng lục tục cũng tuyển một ít công nhân, hiện tại công nhân đã gần hai trăm người, nhưng vẫn không đủ.

Cao Lương nói: "Vậy còn phải mở rộng thêm một cái phân xưởng đi? Cũng cần phải mua thêm máy móc đúng không?"

"Đúng vậy, anh tính mua thêm hai mươi máy may nữa." Lý Tuấn Nghị nói.

Cao Lương nghĩ nghĩ: "Vậy ít nhất cần mấy vạn đồng tiền đi, anh còn đủ tiền không, chỗ em có hơn một vạn đồng." Xưởng bên Lý Tuấn Nghị tuy rằng không có đình công, nhưng đơn hàng cũng không nhiều lắm, còn phải nuôi hơn hai trăm người, mùa này phỏng chừng cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.

Lý Tuấn Nghị nói: "Em cứ giữ lấy trước, nếu anh không đủ sẽ nói với em. Cuối tháng anh tính trở về một chuyến, đến lúc đó huấn luyện một tháng, vào tháng chín bận rộn vừa lúc có thể làm việc."

Cao Lương nhớ tới một sự kiện: "Đúng rồi, chị dâu hai em nói muốn học lái xe điện, anh đã an bài chưa?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Còn chưa có, đến lúc đó để học cùng với lượt công nhân mới đi."

Mấy anh chị họ của Cao Lương làm ở xưởng Lý Tuấn Nghị sắp được nửa năm, cũng thích ứng với cuộc sống bên này, thời điểm bận rộn, có thể kiếm được ba bốn trăm đồng một tháng, ba người trong một tháng có thể kiếm được số tiền cả nhà bọn họ kiếm một năm, làm bọn họ phi thường vừa lòng.

Thời gian dài, bọn họ cũng lục tục nghe người ta gọi Cao Lương là Cao tổng, nói Cao Lương là bà chủ chân chính của nhà xưởng này. Chị dâu hai còn giáp mặt hỏi qua Cao Lương, Cao Lương cười nói: "Chị dâu cảm thấy có khả năng sao? Tình huống nhà em như thế nào mọi người không biết sao? Một nghèo hai trắng, mở một nhà xưởng lớn như này ít nhất cần mấy chục đến trăm vạn đồng, em lấy tiền vốn từ đâu ra? Nhà xưởng là của Lý Tuấn Nghị, anh ấy là bạn trai em, cho nên công nhân nói giỡn đó."

Lúc này mấy anh chị họ mới chính miệng nghe Cao Lương thừa nhận quan hệ với Lý Tuấn Nghị, bất quá cũng vẫn rất hâm mộ, Cao Lương thật có bản lĩnh, tìm được người nhiều tiền như vậy, về sau sẽ làm phu nhân nhà giàu.

Cao Lương lại cười nói: "Anh chị đừng nghe bọn họ nói bừa, em với Lý Tuấn Nghị rốt cuộc chỉ là bạn trai bạn gái, lại chưa kết hôn, nói em là bà chủ thật đúng là không dám nhận, hơn nữa dù kết hôn, nhà xưởng cũng không phải là của em đúng không, cũng vẫn là của họ Lý." Lời này nói cho mấy anh chị họ nghe, chủ yếu là vì nhắc nhở bọn họ đừng bởi vì cảm thấy nhà xưởng của bạn trai mình, mà cảm thấy mình có đặc quyền, tuy rằng trong xưởng cũng sẽ không có người nào cho bọn họ đặc quyền.

Thời gian dài, Cao Lương mở tiệm ở Quảng Châu tự nhiên cũng không giấu được mấy anh chị họ, Cao Lương còn mời bọn họ tới trong tiệm ăn cơm, đứng trước nhà xưởng lớn của Lý Tuấn Nghị, tiệm cơm của Cao Lương cũng không có vẻ hiếm lạ, trong lòng họ, hơn phân nửa cũng cho rằng cửa tiệm này là do Lý Tuấn Nghị giúp mở ra, đương nhiên Lý Tuấn Nghị xác thật cũng giúp rất nhiều.

Cao Lương cũng nói rõ, tiền lương của nhân viên cửa tiệm không bằng công nhân nhà xưởng, anh chị họ có thể lựa chọn tới trong tiệm giúp cô hoặc vẫn ở trong xưởng làm công nhân. Muốn kiếm tiền đương nhiên sẽ lựa chọn chỗ tiền lương cao hơn, việc này không thể nghi ngờ, mấy anh chị họ cũng không nhắc đến chuyện tới tiệm ăn làm, vẫn an an phận phận làm trong xưởng Lý Tuấn Nghị.

Đầu tháng tám, Lý Tuấn Nghị lại về quê tuyển một nhóm công nhân, lần này lại tuyển 50 người, thừa dịp mùa ế hàng chưa bận rộn, an bài công nhân lão luyện tiến hành huấn luyện công nhân mới, chị dâu hai của Cao Lương uốn học đi xe điện, cũng an bài học cùng. Lý Tuấn Nghị lại mua mười lăm chiếc xe điện, như vậy không sai biệt lắm có thể mở ra một gian xe, đến lúc đó có thể nhận nhiều đơn hơn.

*Cái vụ xe điện mình cũng ko rõ lắm do ko biết tiếng Trung nên tạm dịch theo bản convert trước ạ

Chu Văn Võ thấy Lý Tuấn Nghị vội vàng mở rộng, cười nói: "Xem ông bận như vậy, tôi cũng muốn mở nhà xưởng."

Lý Tuấn Nghị phát hiện Chu Văn Võ quả nhiên vẫn muốn trở về làm xưởng may mặc, liền nhân cơ hội nói: "Sang năm hẳn là tôi có thể trả hết nợ cho ông, nếu không đến lúc đó ông lại một nhà xưởng?"

Chu Văn Võ cười khổ một chút: "Nào dễ dàng như vậy?"

"Cũng không khó, chủ yếu chính là tìm địa điểm cùng công nhân, thiết bị kỳ thật cũng không tính là đắt, đến lúc đó tôi có lợi nhuận, còn có thể giúp ông một chút, chỉ cần ông muốn làm, vẫn làm được." Lý Tuấn Nghị nói thập phần chân thành.

Chu Văn Võ thở dài một hơi, trầm mặc một lát: "Đẻ tôi nghĩ kỹ trước đã." Nói thật, cùng Lý Tuấn Nghị làm ăn hai nă, hắn kiếm lời một trăm vạn, hiện giờ một trăm vạn chỉ còn lại 40 vạn cho Lý Tuấn Nghị mượn, 60 vạn bị hắn giày xéo không còn nhiều lắm, đừng nói kiếm tiền, còn mệt mỏi. Nếu lúc trước không mù quáng, cũng không đến mức càng làm càng kém.

Lý Tuấn Nghị vỗ vỗ vai hắn: "Không cần nhìn, có ý tưởng liền nhanh hành động. Xin lỗi bọn tôi kéo chân ông, bằng không hiện tại ông đã có thể chuẩn bị. Muộn nhát nửa năm sau, tôi nhất định sẽ trả hết cho ông. Nếu ông muốn khai xưởng, hiện tại không sai biệt lắm có thể lưu ý nhà xưởng." Anh tràn đầy tin tưởng, bởi vì trong xưởng vừa mới tuyển thêm công nhân, đến lúc đó khẳng định sẽ kiếm được nhiều hơn.

Chu Văn Võ lắc đầu nói: "Không có, lại nói kỳ thật tôi còn phải cảm ơn ông. Nếu không phải cho ông vay tiền, phỏng chừng số tiền đó cũng bị tôi tiêu hết. Hiện tại xem ra, ít nhất tôi còn chưa tới nông nỗi một nghèo hai trắng, đúng hay không?"

Lý Tuấn Nghị nghe hắn nói như vậy, biết hắn đã chịu đả kích không nhỏ, liền nói: "Sao có thể một nghèo hai trắng! Công ty của ông cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất tương lai ông mở công xưởng, ông trừ bỏ gia công, còn có thể tự mở nhãn hiệu, như vậy có thể phát triển theo cả 2 hướng, chẳng lẽ không tốt sao?"

Chu Văn Võ ngẩng đầu nhìn Lý Tuấn Nghị, thật lâu sau rốt cuộc gật gật đầu, li3m môi nói: "Cảm ơn ông an ủi tôi, người anh em!"

Lý Tuấn Nghị cười: "Cảm tạ cái gì! Tôi có thể có hôm nay, còn không phải ít nhiều có ông giúp sao."

Xưởng quần áo bắt đầu bận rộn từ cuối tháng tám, Uông Ngạn Quân nhận được một đơn đặt hàng lớn, vẫn là nhãn hiệu thời trang nam của Italy năm ngoái, lần này Uông Ngạn Quân trực tiếp vòng qua người môi giới Hong Kong, trực tiếp liên hệ với bên Italy. Hắn lấy trình độ cực kỳ chuyên nghiệp và thái độ chân thành đả động đối phương, đơn đầu tiên của đối phương là một vạn bộ tây trang, phí gia công tương đối khả quan. Lý Tuấn Nghị cũng không cho tất cả công nhân lam đơn này, chỉ an bài những công nhân cũ năm trước đã làm tây trang vào phân xưởng 1 làm đơn này, còn lại công nhân mới ở phân xưởng 2 thì để cho một số công nhân cũ có kỹ thuật thuần thục dẫn dắt làm những đơn nhỏ khác, như vậy chờ lúc thực sự bận rộn, sẽ không tồn tại tình huống không đủ người mà bỏ qua đơn hàng.

Nhóm công nhân ở phân xưởng 2 rất hâm mộ phân xưởng 1 bận rộn, rốt cuộc nhà xưởng hiện tại là tính theo sản phẩm, làm được càng nhiều, tiền lương càng cao. Nhưng bọn họ cũng không hâm mộ được mấy ngày, lập tức cũng bắt đầu lu bù công việc. Mùa thịnh vượng tới, không có khả năng còn có người có thể nhàn rỗi. Vì thế hai bên nhà xưởng bắt đầu so phân cao thấp, anh làm mau, tôi còn làm mau hơn anh.

Lý Tuấn Nghị không nghĩ tới một hành động trong lúc vô ý đã khuyến khích ý chí cạnh tranh của công nhân, tự nhiên là vui mừng. Đương nhiên, chỉ làm nhanh cũng không được, còn phải có chất lượng, điểm này phải nhấn mạnh, yêu cầu bộ phận kiểm tra chất lượng càng nghiêm khắc hơn.

Chuyện Cao Phán chủ động từ chức không có nói cho Cao Lương, vẫn là Chu Văn Võ nói cho Lý Tuấn Nghị, lúc Cao Lương biết chuyện thì con bé đã từ chức, tự mình gia nhập thị trường lao động, nộp hồ sơ đi tìm việc.

Cao Lương thập phần kinh ngạc, mỗi ngày Cao Phán đều gặp mình, vì sao không chính miệng nói. Buổi tối Cao Lương về đến nhà, Cao Phán đang tựa vào đầu giường một bên xem tiểu thuyết một bên lau nước mắt, Cao Lương cho rằng con bé bị ủy khuất, vội hỏi: "Phán Phán, em làm sao vậy?"

Cao Phán ngẩng đầu nhìn Cao Lương, đôi mắt cùng hồng như con thỏ: "Em không có việc gì."

"Vậy em khóc cái gì?"

"Nữ chính quá thảm!" Cao Phán nói.

Cao Lương nhìn thoáng qua bìa truyện, thở dài, Quỳnh Dao đây là kiếm lời bao nhiêu nước mắt đây: "Phán Phán, em không làm ở công ty anh Chu nữa?"

Cao Phán dời đôi mắt khỏi quyển sách: "Em từ chức. Hiện tại đang tự mình tìm công việc."

"Vì sao?" Cao Lương hỏi.

Cao Phán nói: "Anh Chu nói sẽ cho em chuyển chính thức, nhưng em nghe sư phụ nói, kỳ thật trong công ty không cần nhiều thiết kế sư như vậy, trước anh Chu còn bị bạn gái lừa tiền, em cảm thấy anh ấy rất đáng thương, không muốn gia tăng gánh nặng cho anh ấy."

Cao Lương dở khóc dở cười: "Vậy em nghỉ thì cũng phải nói với chị chứ, để còn biết đường nói chuyện. Hay là em tới xưởng anh Tuấn Nghị làm đi." Xưởng Lý Tuấn Nghị cũng sẽ mở bộ phận thiết kế trong năm nay.

Cao Phán lắc đầu: "Em tạm thời không muốn đi, muốn tự mình kiếm việc, em muốn đi xông pha một lần, hôm nay đã đầu nộp hồ sơ, có hai công ty hẹn đi phỏng vấn ngày mai."

Cao Lương thập phần ngoài ý muốn, không nghĩ tới Cao Phán nhanh tay như vậy: "Là hai công ty nào?"

Cao Phán có chút đắc ý: "Cũng là công ty thời trang."

Cao Lương nhìn Cao Phán, thật sự có điểm không yên tâm để con bé tự đi tìm công việc, con bé lớn lên xinh đẹp, vạn nhất gặp phải sắc lang thì làm sao bây giờ? Nhưng cô cũng không thể che chở con bé cả đời, cũng phải đẻ con bé tự trải nghiệm chút mưa gió: "Vậy lúc đi em phải chú ý một chút......" Cao Lương dặn dò con bé một chút, nếu cảm giác không đúng phải nhanh chạy lấy người.

Cao Phán nghe xong cười: "Em biết, chị, em cũng không phải trẻ con ba tuổi."

Cao Lương nhìn em gái, đột nhiên cảm thấy chính mình lại hơi coi thường con bé, Cao Phán chỉ lười, cũng không phải ngốc: "Em biết thì tốt, có mắt nhìn xa một chút là không sai."

Đọc truyện chữ Full