DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Về Năm 1988
Chương 134: Nan đề tình cảm

Vẫn luôn bận rộn đến hai giờ chiều, giờ cơm trưa bận rộn đi qua, Cao Lương mới có cơ hội nghỉ thở. Lý Tuấn Nghị nói: "Em nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, anh làm cho em chén mì."

Cao Lương xoa eo di ra, đứng liên tiếp vài tiếng đồng hồ, thật là eo đau chân rút gân, cô nhớ tới Lưu Bưu lại đây, mình còn chưa nói chuyện với hắn, đừng nói đã đi rồi chứ. Cao Lương nhìn một vòng trong tiệm, thấy Lưu Bưu đang thu thập chén đũa khách ăn xong, Cao Phán đang làm việc cùng hắn, khuôn mặt nhỏtràn đầy tươi cười ngọt ngào.

Lý Tuấn Nghị bưng hai chén mì ra, đặt ở một cái bàn sạch sẽ, đẩy Cao Lương ngồi xuống,đấm lưng giúp cô, nhéo eo vài cái, nói: "Ăn cơm đi. Anh biết em thích ăn rau xanh, cho em nhiều chút."

Bàn tay Lý Tuấn Nghị to niết đặc biệt có lực, Cao Lương thoải mái muốn kêu thành tiếng, cô nhìn cái tô to trước mặt, một chén tràn đầy, đều là đồ ăn với thịt, Cao Lương nhăn cái mũi cười: "Được rồi, thậtthoải mái. Sao em ăn hết nhiều như vậy." Đầu bếp thường ăn uống không nhiều.

Lý Tuấn Nghị buông tay, ngồi xuống đối diện, một bên trộn mì một bên nói: "Em cứ ăn đi, ăn không hết anh ăn giúp."

Cao Lương trực tiếp gắp một pahafn thức ăn qua chén Lý Tuấn Nghị. Lý Tuấn Nghị nói: "Em ăn đi, ăn no lại nói."

Cao Lương nói: "Sao có thể cho anh ăn đồ thừa, em chưa ăn cho anh một phần trước."

"Anh lại không chê ăn đồ thừa của em, chúng ta là quan hệ nào mà?" Lý Tuấn Nghị cười ha hả mà nhìn Cao Lương.

Khóe miệng Cao Lương nhịn không được dương lên, tức khắc cảm thấy mỏi mệt đều tiêu trừ không ít, cúi đầu ăn một miếng rau xanh to, dư quang thoáng nhìn Lưu Bưu và Cao Phán bưng chén ra sau bếp, nói với Lý Tuấn Nghị: "Con bé Phán Phán mới hai hôm trước còn nói với em không liên hệ được với A Bưu, không phải hôm nay đã tới sao?"

Lý Tuấn Nghị nói: "A Bưu là người có lòng tự trọng rất mạnh, hắn muốn dàn xếp xong mới đến đi."

Cao Lương đột nhiên than nhẹ một hơi: "A Bưu đã nói với Cao Phán, vẫn luôn coi Cao Phán như em gái, Cao Phán có phải hiểu sai ý rồi hay không?"

Lý Tuấn Nghị nghe xong, nhíu mày, nói: "Vậy khó rồi, thông thường đàn ông đã nói chỉ coi là em gái, vậy tương đương không có tình cảm trai gái." Nam nhân đều là động vật cảm quan, Cao Phán xinh đẹp như vậy Lưu Bưu đều không thích, chỉ có thể thuyết minh một vấn đề, hắn thích một người khác, nghĩ đến đây, liền nhìn thoáng qua Cao Lương phía đối điện đang cúi đầu ăn mì, đây chính là việc khó xử mà.

Cao Phán cùng Lưu Bưu lại ra tới, Cao Lương vẫy tay với bọn họ: "Hai người lại đây nghỉ ngơi một chút đi, không vội. Phán Phán em ăn chưa?"

Từ lúc Lưu Bưu tới, ý cười trên mặt Cao Phán chưa từng giảm bớt, cô đi tới, nói: "Chị, em ăn rồi."

Lưu Bưu nhìn Cao Lương và Lý Tuấn Nghị một cái, chỉ cười cười không nói chuyện. Lý Tuấn Nghị hỏi: "A Bưu hiện tại câu làm ở chỗ nào?"

Lưu Bưu nói: " Một xưởng sửa xe ở khu Mây Trắng."

Cao Lương cười nói: "Vậy cách nơi này không xa, bận rộn không?"

"Cũng tạm." Lưu Bưu gật gật đầu.

Cao Lương chú ý thấy tay hắn vẫn dính cặn dầu màu đen: "Được nghỉ mấy ngày?"

Lưu Bưu nói: "Chỉ hôm nay, còn đổi ca với người khác."

Cao Phán nói: "Chị cả, A Bưu căn cứ địa chỉ của mình tìm tới nơi này, thật lợi hại đúng không?"

Cao Lương cười gật gật đầu: "Chúng tôi vừa đến kỳ nghỉ là đặc biệt bận rộn, tngại quá không rảnh chiêu đãi cậu. Ngồi đi, A Bưu."

Lưu Bưu ngồi xuống bên cạnh Lý Tuấn Nghị, nói: "Cửa hàng của cô thật lớn, thực khí phái, còn mở mấy chi nhánh phải không? Nghe Cao Phán nói tiểu Quân làm ở chi nhánh."

Cao Phán tự hào mà nói: "Em nói mà, chị em rất lợi hại, chị ấy còn muốn mở mấy chi nhánh nữa."

Cao Lương cười nói: "Đúng vậy, mở hai cái chi nhánh, bất quá những tiệm đó đều không bán mì phở, chỉ có món kho."

Cao Phán nói: "Chị, buổi chiều em mang A Bưu qua chỗ Tiểu Quân, bảo San San và Cường Cường qua bên này, em qua bên kia hỗ trợ nhé."

"Được. Ngại quá, A Bưu, vốn dĩ cậu được nghỉ lại đây, hẳn là phải để Cao Phán dẫn cậu đi chơi, nhưng trong tiệm thật sự bận quá." Cao Lương cảm thấy hết sức xin lỗi.

Lưu Bưu gật gật đầu: "Không sao, vừa lúc cũng có thể giúp cô một chút."

Cao Phán hưng phấn mà nói: "A Bưu tới vào ngày nghỉ mới tốt, ngày thường em đều phải đi làm, tới cũng không nhất định có thể gặp mặt. Bất quá A Bưu anh đem địa chỉ cho em đi, có thời gian em có thể đi thăm chỗ anh làm, thời gian làm việc của em rất tự do."

Lưu Bưu nói: "Chỗ đó không có gì đẹp, tất cả đều là xe cùng dầu máy."

"Em lại không đi xem xe cùng dầu máy, em ta đi xem anh nha." Cao Phán nói.

Lưu Bưu ngậm miệng không nói gì. Cao Lương thấy em gái bị sượng, liền nói: "A Bưu, cậu để lại địa chỉ cho chúng tôi đi, đến lúc đó chúng tôi có chuyện gì, cũng dễ báo cho cậu. Chúng ta đều là bạn cũ ở Quảng Châu, nên qua lại nhiều chút."

Lưu Bưu gật gật đầu: "Được."

Cao Phán vội lấy một tờ giấy từ quyển ghi gọi món, đưa giấy bút cho Lưu Bưu, Lưu Bưu ghi lại địa chỉ, Cao Phán như cầm được bảo bối thật cẩn thận gấp lại, bỏ vào trong túi.

Cao Lương nhìn động tác của em gái, âm thầm thở dài, nếu Lưu Bưu đón nhận Cao Phán thì rất tốt, không phải sao.

Buổi chiều Cao Phán cùng Lưu Bưu tới chi nhánh thứ hai. Đây là ngày lễ đầu tiên sau khi chi nhánh khai trương, hai ngày buôn bán vẫn bình đạm, tới ngày nghỉ, quả nhiên tốt lên không ít, bất quá cũng chưa tới mức buôn may bán đắt, một mình Tiểu Quân vần làm kịp, nhưng có người hỗ trợ thì có thể nhẹ nhàng hơn không ít. Cho nên kỳ nghỉ này, nhẹ nhàng nhất là Tiểu Quân cùng Cao San, Cao Cường.

Thời điểm Cao Phán cùng Lưu Bưu tới, Tiểu Quân đang tiếp đãi khách, thấy người ngoài ý muốn tới, làm hắn vui không thôi: "Anh Bưu! Sao anh lại tới đây? Anh tới Quảng Châu từ khi nào?"

Lưu Bưu nhìn Tiểu Quân, tên nhóc này mặc đồng phục của Cao Vị, tinh thần phấn chấn, nghiễm nhiên giống một nhân viên chuyên nghiệp: "Tới được hơn mười ngày, cũng chưa được nghỉ, hôm nay mới nghỉ ngơi, liền tới đây thăm mọi người."

"Thật tốt quá, về sau em có thể tới tìm anh chơi." Tiểu Quân cười lộ răng nanh.

Cao Phán giả vờ tức giận: "Cứ anh Bưu, anh Bưu, dám làm lơ chị đây đúng không?"

Tiểu Quân cười hì hì nói: "Cậu chỉ lớn hơn tôi một tháng, tôi không gọi chị đâu."

"Lớn hơn một tháng không phải là lớn hơn sao? Sinh đôi người ta chênh nhau 1 phút cũng muốn phân trước sau đấy." Cao Phán đấu võ mồm với Tiểu Quân.

Cao San hắc hắc cười: "Chị hai hôm nay giống đứa trẻ. Anh Bưu, đã lâu không thấy anh, anh cũng tới Quảng Châu rồi, thật sự quá tốt."

Cường Cường cũng lại đây chào hỏi: "Anh Bưu, hiện tại cũng làm việc ở Quảng Châu sao?"

Lưu Bưu vào cửa hàng ngồi xuống, kể tình huống của mình cho mọi người. Cao Cường nghe nói hắn biết sửa xe, cảm thấy phi thường thần kỳ, chỉ vào những chiếc xe bên ngoài đang tới lui trên đường, nói: "Anh biết sửa những cái xe đó sao?"

Lưu Bưu nói: "Biết một chút, có một số loại xe thì không, anh còn trong giai đoạn học việc."

"Vậy cũng rất lợi hại." Cao Cường nói, "Trong lớp học có một bạn học, ba bạn đó cũng có xe, thần khí vô cùng. Anh Tuấn Nghị nói, anh ấy cũng muốn mua xe, đến lúc đó chúng ta cũng có xe."

Cao San búng vào trán em trai: "Cường Cường, không được đua đòi với người khác, tập trung vào học tập đi."

Cao Cường xoa xoa cái trán: "Nga, đã biết."

Cao Phán bảo Cao San và Cao Cường về tổng cửa hàng đi, cô cùng Lưu Bưu ở lại giúp Tiểu Quân. Đây là ngày vui nhất của Cao Phán trong năm nay, bởi vì Lưu Bưu tới, còn cùng ở bên cô cả ngày.

Từ hôm đó, Cao Phán tựa như chim nhỏ vui vẻ, tất cả mọi người trong nhà đều có thể cảm giác được niềm vui của cô. Ngay cả bà nội cũng nói: "Phán Phán đang yêu đương sao?"

Cao Lương nhìn em gái một cái, cô hy vọng con bé có thể được như ý nguyện, chỉ là chuyện tình cảm, thật không phải nếu bạn nguyện ý trả giá là có thể nhận được hồi báo.

Cao Phán là nhà thiết kế, chỉ cần không phải thời gian cần thiết kế bản thảo gấp, thời gian của cô rất tự do. Tháng năm, sáu vừa lúc không phải mùa bận rộn, bởi vì thời trang mùa xuân cùng trang phục hè đã sớm thiết kế xong, hiện tại bắt đầu chuẩn bị thu trang, bởi vì thời gian tương đối đầy đủ, cô không cần làm việc đúng giờ mỗi ngày, có đôi khi buổi chiều còn có thể ra khỏi văn phòng, mỹ danh là đi tìm linh cảm, kỳ thật có thể tự do hoạt động. Cho nên chiều hôm nay, Cao Phán chạy đến trong tiệm, hưng phấn nói cùng Cao Lương: "Chị, em muốn hầm một con gà." Vừa nói còn vừa giơ giơ con gái đã làm lông xong trong tay.

Cao Lương nói: "Hầm gà làm gì? Buổi chiều lại không đi làm?"

Cao Phán cười tủm tỉm mà nói: "Chiều nay công ty em đi xem một triển lãm, xem xong có thể đi về. Em muốn hầm con gà cho A Bưu."

Cao Lương vừa nghe, đương nhiên cũng không hắt bát nước lạnh, liền cung cấp nồi hầm và nguyên liệu, đẻ con bé đi hầm gà. Cao Phán hầm hảo xong, lại mang theo một ít món kho qua, nói là muốn tặng cho đồng nghiệp Lưu Bưu ăn, nói như vậy bọn họ sẽ chiếu cố Lưu Bưu hơn một chút. Cao Lương cảm thấy Cao Phán đối với Lưu Bưu không có lời gì để chê, hy vọng Lưu Bưu không cần cô phụ tâm ý của Cao Phán, bọn họ ở bên nhau thì thật tốt, Lưu Bưu cũng là người đáng tin.

Kết quả hôm nay Cao Phán về không còn phấn chấn như lúc đi, mà ch ảy nước mắt trở về. Cao Lương lúc ấy không biết, chờ đến khi tan tầm về, mới nghe bà chưa ngủ đợi bọn họ về nói: "Các cháu về rồi. Phán Phán hôm nay khóc lóc trở về, buổi tối cũng không ăn cơm, bà hỏi làm sao cũng không nói."

Trong lòng Cao Lương cả kinh, cô biết Cao Phán đi làm gì, hơn phân nửa là Lưu Bưu nói gì đó làm con bé thương tâm, liền nói: "Cháu biết rồi, bà nội, bà mau đi ngủ đi, để cháu nói chuyện với con bé."

Bà gật gật đầu, lại hỏi một câu: "Có phải cãi nhau với A Bưu không?" Tới bà nội cũng đã nhạy bén nhận ra.

Lý Tuấn Nghị ôm vaibà: "Không có việc gì, bà, qua đêm nay không sao thì tốt rồi, bà đừng lo lắng, đi ngủ đi."

Cao Lương vào phòng ngủ, thấy Cao Phán cuộn người nằm nghiêng trên giường, quay lưng vào cửa, tay chân nhẹ nhàng đi qua, xem con bé ngủ chưa. Hàng mi Cao Phán rung rung, Cao Lương biết con bé cũng chưa ngủ, liền ngồi bên mép giường: "Phán Phán, làm sao vậy?"

Cao Phán đột nhiên ngồi dậy, ôm lấy Cao Lương: "Chị——" sau đó oa một tiếng khóc lên.

Cao Lương mất một lúc lâu mới dỗ con bé nín khóc, đứt quãng nghe rõ nguyên do sự tình, nguyên lai hôm nay con bé đưa canh gà cho Lưu Bưu ăn, lại bị Lưu Bưu trả về và nói sau này không cần tới tìm hắn nữa, còn nói vĩnh viễn cũng không có khả năng thích con bé, nên chết tâm đi. Cao Phán nhớ tới ngữ khí của Lưu Bưu lúc ấy, thương tâm muốn chết: "Vì cái gì, em tệ tới thế sao? Vì sao lại chán ghét em như vậy."

"Phán Phán, em bình tĩnh một chút, hắn không thích em, cũng không có nghĩa hắn chán ghét em, em đừng hoài nghi chính mình. Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, hắn không thích em, vậy thuyết minh hai người không có duyên phận, cũng không thể thắt cổ chết tại 1 thân cây đúng không?" Cao Lương an ủi em gái, Lưu Bưu rốt cuộc là bởi vì cái gì không thích Cao Phán đây? Hắn có người trong lòng rồisao?

Cao Phán vẫn ô ô mà khóc: "Chỉ là em không nghĩ ra, vì sao anh ấy không chịu thích em. Có đôi khi em cảm thấy anh ấy đối với em cũng khá tốt."

Cao Lương thở dài nói: "Hắn đối tốt với em, đó là coi em như bạn bè, cũng không nhất định là bạn gái."

Cao Phán đột nhiên ngồi thẳng, lau nước mắt, con mắt sưng đỏ nói: "Chị, chị nói xem có phải hắn đã thích người khác rồi không? Cho nên mới không chịu thích em?"

Cao Lương gật gật đầu: "Có khả năng. Cho nên em đừng để tâm vào chuyện vụn vặt nữa, tình cảm không thể cưỡng cầu."

Cao Phán vẫn chấp nhất với đề tài vừa rồi: "Vậy hắn thích ai?"

Cao Lương bất đắc dĩ mà nói: "Chị cũng không biết. Đã hai năm rồi chị không ở quê, hắn quen biết những ai chị cũng không rõ ràng lắm." Nhưng mà trong lòng lại đột nhiên sinh ra một chút khủng hoảng, Lưu Bưu sẽ không thích mình chứ?

Cao Phán lẩm bẩm mà nói: "Chưa thấy anh ấy gần gũi với cô gái nào khác."

Cao Lương vội khuyên Cao Phán đừng cố chấp với đề tài này: "Phán Phán, em nghe chị nói, chuyện tình cảm thật sự không thể miễn cưỡng, không phải em thích hắn, hắn nhất định sẽ thích em. Em còn trẻ, về sau còn sẽ gặp rất nhiều đàn ông tốt, mở rộng ánh mắt một chút, chú ý những người khác."

Cao Phán lau nước mắt, gật gật đầu nói: "Em đi tắm rửa ngủ."

Cao Lương thấy cảm xúc của con bé rốt cuộc ổn định, thoáng nhẹ nhàng thở ra, hy vọng con bé thật sự đã nghĩ thông.

Đọc truyện chữ Full