DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Về Năm 1988
Chương 181: Kết thúc (2)

Năm 1997, là một năm rực rỡ trong lịch sử. Ngày 1 tháng 7, Hong Kong trở về, làm nhân dân cả nước vô cùng phấn chấn cùng tự hào, này tượng trưng cho Trung Quốc quật khởi. Ngày 2 tháng 7, Châu Á bạo phát khủng hoảng tài chính, khu vực chịu ảnh hưởng lớn nhất Trung Quốc là Hong Kong, đồng thời cũng khiến cho kinh tế láng giềng gần của Hong Kong là khu vực Quảng Đông bị dao động.

Rõ nhất là giá nhà Quảng Đông sụt mạnh, thương nhân Hong Kong cùng Macao vì gom góp tài chính, giảm 50% giảm 40% bán tháo bất động sản nội địa, biệt thự cao cấp vốn cả vạn đồng một m2 trực tiếp giảm một nửa, bất động sản bình thường cũng giảm theo, giá nhà khu vực Quảng Châu chỉ còn hơn 3000 đồng 1m2.

Đồng thời chịu ảnh hưởng còn có xí nghiệp tư nhận và đơn đặt hàng gia công nghiệp, xí nghiệp Hong Kong hợp tác với Lý Tuấn Nghị đều cắt giảm sản lượng, bất quá chuyện này đối với Lý Tuấn Nghị không ảnh hưởng quá lớn, bởi vì anh đã không dựa vào bọn họ để sinh tồn, mà chủ yếu sản xuát cho nhãn hiệu riêng. Nhưng thật ra Chu Văn Võ chịu ảnh hưởng khá lớn, bởi vì nhà xưởng của hắn là đại lý gia công, đơn đặt hàng ngoại lai không ít, bất quá Lý Tuấn Nghị cũng có khả năng kéo huynh đệ một phen, không đến mức làm hắn lâm vào túng quẫn. Cao Lương cũng khuyên giải an ủi hắn không cần quá lo lắng, chịu đựng qua khoảng thời gian này là được.

Chuyện này k1ch thích Chu Văn Võ phải suy xét tự nghĩ ra nhãn hiệu riêng, không để người khác khống chế mình. Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị cũng cổ vũ hắn tự tạo ra nhãn hiệu, rốt cuộc thị trường Trung Quốc lớn như vậy, Thanh Mai không có khả năng chiếm một mình, cùng nên chia cho người khác, không bằng chia sẻ với huynh đệ. Bất quá Chu Văn Võ đều có tính toán, hắn quyết địn sáng lập nhãn hiệu quần áo thể thao, bởi vì hắn gia công cho một nhãn hiệu quần áo thể thao nước ngoài, hơn nữa lượng tiêu thụ một năm rất lớn.

Vượt qua 97, giá nhà cả nước giảm kịch sàn, Cao Lương nhân cơ hội này mua 3 căn hộ ở Bắc Kinh, cũng khuyên bảo Cao Phán và Hà Xuyên mua hai căn, bởi vì về sau con cái lớn lại mua phòng thì sẽ tốn một khoản lớn, hơn nữa lúc này còn chưa có lệnh hạn chế mua, đúng là thời cơ tốt.

Nhà xưởng Chu Văn Võ bị khủng hoảng tài chính ảnh hưởng, nhưng hắn tích góp ngần ấy năm vẫn phải còn, cũng nhân cơ hội này mua nhà ở Quảng Châu, cách chỗ Cao Lương và Dương Trung Hoa không xa, như vậy ba nhà bọn họ về sau còn có thể thường xuyên qua lại.

Mùa xuân, Cao Lương chuyển nhà, cả nhà dọn tới căn phòng lớn, đây là một không gian lớn, theo lời bà nội nói, đi từ đầu này sang đầu kia cũng mất nửa ngày. Này quả thật nói quá, nhưng không gian đúng là rất lớn, mọi người đi vào đều khiếp sợ, đầy đủ mọi thứ. Bạn bè đến đều rất hưng phấn, nói là về sau tụ hội không cần đi nơi khác, cứ tổ chức ở nhà bọn họ, phòng lớn như vậy, mấy chục người vào ở cũng không có vấn đề.

Cao Lương rất dụng tâm trang trí nhà cửa, phong cách mỗi phòng không giống nhau, tựa như một hộp chocolate, mỗi khi mở ra một cái đều sẽ kinh hỉ. Cao San nhìn thấy phòng của mình, nói nghỉ hè nhất định trở về ở thêm vài ngày mới được. Quả Quả rốt cuộc cũng có phòng riêng, trong phòng trang trí như một thế giới cổ tích, Tiểu Quả Quả thích lắm, mỗi lần trong nhà có khách tới, đều phải lôi kéo người ta vào tham quan, khoe bảo bối với đồ chơi xếp thành núi, con bé hạnh phúc nhất là trong phòng khách còn có một cái cầu trượt, đó là thiên đường của Quả Quả. Cái cầu trượt này cũng hấp dẫn con gái Dương Trung Hoa, cứ cuối tuần Nhân Nhân được nghỉ học là đều phải tới nahf em gái hơi, cứ như vậy Quả Quả cũng có bạn.

Bà nội nói, Quả Quả một mình tịch mịch, nne sinh mtotj em trai hay em gái cho con bé làm bạn.

Cao Lương cũng suy xét chuyện sinh đứa thứ hai, tuổi tác không quá cách biệt với Quả Quả thì dễ bồi dưỡng tình cảm. Bất quá chưa phải là hiện tại, cô tính toán năm nay về quê mở một phân xưởng, trước mở rộng thị trường của Cao Vị, sau đó lại chuẩn bị sinh đứa thứ hau.

Phân xưởng chọn xây ở thành phố X, thành phố X cách tỉnh thành gần, giao thông tiện lợi, phí tổn thấp, hơn nữa Uông Ngạn Quân cũng ở bên đó, hắn có thể kiêm nhiệm chức xưởng trưởng. Mấy năm gần đây theo kinh tế phát triển, chính phủ cũng mạnh mẽ chiêu thương ở nội địa, Cao Lương đi thành phố X mở xí nghiệp, tự nhiên được lãnh đạo địa phương hoan nghênh, hơn nữa chính sách rất ưu đãi. Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị trước sau chạy mấy lần, tuyển đủ người, lại chọn xong đội xây dựng, còn đi ngoại thành quanh thành phố Xchọn chỗ nuôi gà vịt, chỉ chờ nhà xưởng khánh thành là bắt đầu sản xuất.

Hai vợ chồng Uông Ngạn Quân và Ngô Xuân Mai trải qua rất nhiều khó khăn rốt cuộc đi về bên nhau, càng làm cho bọn họ đoàn kết một lòng, tình cảm càng thêm thâm hậu. Đầu năm nay Xuân Mai sinh một bé trai, khi hai vợ chồng Cao Lương đi thành phố X đều ở nhà bọn họ, tự nhiên gặp được cháu trai, lớn lên khoẻ mạnh kháu khỉnh, phi thường đáng yêu. Ngô Xuân Mai cũng giống Cao Lương, không nhờ mẹ chồng tới hỗ trợ hăm con, mẹ đẻ thì hoàn toàn không có thời gian, liền thuê một họ hàng ở quê lên trông con. Công việc Uông Ngạn Quân tương đối bận rộn, Xuân Mai sinh con xong thì lùi một bước, vào văn phòng làm, tuy rằng tiền lương không cao, nhưng ít ra không cần tăng ca, sinh hoạt tương đối quy luật, một nhà ba người cũng có tư có vị.

Mẹ Uông Ngạn Quân nghe nói Xuân Mai sinh con trai, thái độ hòa hoãn hơn không ít. Mà cô em chồng của Xuân Mai - Uông Lị Na đến bây giờ vẫn chưa lấy chồng, lại chia tay đối tượng lần trước. Tính tuổi, Uông Lị Na đã 27 tuổi, nếu không muốn kết hôn thì không sao, nhưng Uông Lị Na còn trông cậy vào kết hôn để đổi đời, cho nên lòng nóng như lửa đốt, hơn nữa xưởng dệt bông sắp đóng cửa mà Uông Lị Na được điều tới trường học của nhà xưởng để dạy học, hiện giờ sự nghiệp hôn nhân đều không ổn, cũng khó trách cô ta sốt ruột, cả ngày ầm ĩ ở nhà, làm cha mẹ đều không yên.

Lúc này mẹ chồng Xuân Mai liền nhớ thương con trai, con dâu hiếu thảo, thế nhân thường nói con trai là đòi nợ, nhà bà thì ngược lại là con gái mới là đứa đòi nợ. Bà thả chút gió với con trai con dâu, ý tứ là để bọn họ hỗ trợ giới thiệu đối tượng cho con gái. Xuân Mai nào dám đáp ứng, cô nói với Cao Lương: "Yêu cầu của Uông Lị Na vẫn rất cao, phải có bằng cấp, phải đẹp trai, còn phải có tiền, không có kinh nghiệm mai mối tớ biết đi đau tìm được người đàn ông độc thân tốt như thế?"

Cao Lương cười nói: "Có cũng không dám giới thiệu, vạn nhất về sau kết hôn xảy ra chuyện gì, cậu có thể chối bỏ trách nhiệm sao? Loại sự tình này đừng dính đến."

"Tớ sẽ không quản, anh trai ruột còn mặc kệ, tớ quản làm gì." Ngô Xuân Mai nhún vai.

Cao Lương lắc đầu, Uông Lị Na đến tuổi này, đã đổi mấy người bạn trai, còn không ý thức được vấn đề của bản thân sao? Thật sự không biết muốn kéo dài tới khi nào mới lấy chồng.

Cuối năm, phân xưởng Cao Vị bắt đầu sản xuất. Từ hai tháng trước, Cao Lương đã quảng cáo khắp nơi, tuyên truyền món kho Cao Vị, bởi vì Cao Vị đã mở rộng ở đây hơn hai năm, cũng coi như có cơ sở, cho nên lần này quảng cáo rất thành công, rất nhanh liền có mười mấy cửa hàng gia nhập ở thành phố X cùng tỉnh thành. Cao Vị ở quê xem như đã cắm rễ, cực kỳ được hoan nghênh, nhà xưởng hoạt động không đến ba tháng, liềngia tăng hơn hai mươi cửa hàng, hơn nữa có xu thế phát triển ra ngoài tỉnh, tốc độ phát triển này so với Quảng Đông còn nhanh hơn nhiều. Bất quá đến cuối năm 97, trong tỉnh Quảng Đông đã có trên 100 cửa hàng Cao Vị.

Tết Âm Lịch năm 1998, trong nhà Cao Lương phá lệ náo nhiệt, trừ bỏ một nhà Cao Phán ăn tết ở Bắc Kinh, còn lại tất cả mọi người đều tới Quảng Châu, nhà mới rất rộng rãi, bao nhiêu người ở đều được. Bất quá trong nhà cũng xảy ra cãi nhau lớn, hai mẹ con Khuông Tú Mẫn và Lý Tuấn Vĩ trực tiếp cãi nhau ở nhà, Cao Lương thế mới biết, nguyên lai Cao San đang yêu đương với Lý Tuấn Vĩ, phía trước chỉ là suy đoán, hiện giờ ván đã đóng thuyền.

Khuông Tú Mẫn biểu hiện quyết tuyệt chưa từng có, lấy cái chết uy hiếp không cho Tuấn Vĩ và Cao San ở bên nhau. Lý Tuấn Vĩ cũng biểu hiện kiên định, mặc kệ mẹ có đồng ý hay không, dù sao hắn sẽ không bao giờ chia tay Cao San. Nếu bức bách quá, hắn sẽ mang Cao San xuất ngoại du học, không bao giờ trở về. Khuông Tú Mẫn thình lình phát hiện cả cuộc đời này bà sống quả thực nghẹn khuất, hai đứa con trai đều không tôn trọng, nghe lời bà.

Lý Tuấn Nghị nói thẳng một câu chọc vào tim đen: "Từ nhỏ mẹ đã không thèm quản chúng con, thì sau này cũng đừng quản nữa." Lời này nói ra làm nước mắt Khuông Tú Mẫn rơi như mưa.

Tết năm nay mọi người đều không mấy vui vẻ, ngay cả Quả Quả cũng biết bà nội tức giận, ba mẹ cũng không vui, chú và dì nhỏ thương tâm khổ sở, trộm lau nước mắt, nên cô bé cũng không nghịch ngợm như trước.

Cuối cùng vẫn là Lý Vệ Quốc lên tiếng: "Đừng quản nữa, con cháu đều có phúc của con cháu." Lúc này mới miễn cưỡng bỏ qua việc này, bất quá Khuông Tú Mẫn tới lúc rời Quảng Châu cũng không nở một nụ cười, ngay cả cháu gái bà yêu nhất cũng không làm bà cười nổi.

Sang năm mới, Cao San và Cao Cường đều phải tốt nghiệp, một người tốt nghiệp đại học, một người tốt nghiệp cấp ba, bất quá Cao San đã có hướng đi đi, cô lựa chọn thi lên nghiên cứu sinh, được khoa cử đi học. Cao Cường tương đối khổ một chút, hắn muốn thi đại học, trường học cũng có danh ngạch, bất quá hắn không muốn, bởi vì trường học cử đi cũng không như hắn mong muốn, hắn tính toán tự mình thi.

Mùa xuân năm nay, Cao Lương cùng Dương Trung Hoa đều nhận được thiệp mời của Lưu Bưu, Cao Lương kinh ngạc phát hiện, Lưu Bưu muốn kết hôn. Dương Trung Hoa và A Bưu liên hệ tương đối nhiều, hắn biết chuyện A Bưu khá rõ, A Bưu muốn cưới một tiểu thư nhà giàu, cha vợ làm địa ốc, trong nhà rất có tiền, nghe nónhà đó chỉ có hai cô con gái, con gái lớn đã xuất ngoại, vợ A Bưu là con gái út, nghe nói đứa con đầu tiên của hai vợ chồng muốn lấy theo họ vợ, tương đương với ở rể. Dưới sự trợ giúp của bố vợ, A Bưu mở một cửa hàng 4S, là một nhãn hiệu ô tô nổi tiếng. Nhìn dáng vẻ phát triển rất tốt.

Cao Lương cảm thấy như vậy khá tốt, từ nhỏ A Bưu đã thiếu đi tình cảm từ cha mẹ, là một người không có gia đình hoàn chỉnh, hiện giờ cũng coi như một loại viên mãn. Cũng không biết vợ A Bưu có tính cách sao. Dương Trung Hoa nói: "Cô gái kia đặc biệt thích A Bưu, theo đuổi A Bưu hơn nửa năm, A Bưu mới đồng ý."

Lý Tuấn Nghị cười nói: "Tên nhóc A Bưu kia đúng là người chiến thắng nhân sinh."

Cao Lương rất có hứng thú với vợ Lưu Bưu, tính toán tự mình đi qua nhìn một cái, Lý Tuấn Nghị nói: "Anh cảm thấy tốt nhất là em đừng đi."

Cao Lương trừng mắt anh: "Vì sao?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Để anh đi với Trung Hoa, đều là đàn ông, dễ giúp A Bưu."

Cao Lương vẫn muốn đi: "Chúng ta có thể cùng đi, thiệp mời có ghi rõ mời cả 2 vợ chồng mà."

Lý Tuấn Nghị không biết khuyên như thế nào, cũng không thể nói thân phận của cô không thích hợp, người mình từng thích tới tham gia hôn lễ, tư vị này chỉ sợ sẽ không quá dễ chịu.

Bất quá Lý Tuấn Nghị thực mau liền không cần tìm lý do để Cao Lương không đi, lý do nó tự tìm tới, buổi sáng hôm nay, Cao Lương cầm que thử thai, vẻ mặt ngây ngốc, không tiếng động mà nhìn Lý Tuấn Nghị đang rửa mặt. Lý Tuấn Nghị nhìn cô: "Làm sao vậy?"

Cao Lương nói: "Hình như em có thai rồi."

Lý Tuấn Nghị sửng sốt một lát, sau đó kích động mà chạy tới: "Thật vậy chăng?" Kỳ thật đứa nhỏ này bọn họ đã mong ngóng từ năm trướ, vẫn luôn không dùng biện pháp tránh thai, nhưng mà lúc này đứa nhỏ chậm chạp không chịu tới, không nghĩ tới hiện tại lại ngoài ý muốn xuất hiện.

Cao Lương giơ que thử thai cho anh xem. Lý Tuấn Nghị ôm cô hưng phấnxoay một vòng, hôn liên tiếp lên mặt cô: "Anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra."

Kết quả đương nhiên là có thai, Cao Lương lại bắt đầu dưỡng thai. Vừa lúc trong khoảng thời gian này Cao Cường thi đại học, Cao Lương dứt khoát không đi làm, ở nhà dưỡng thai, chiếu cố Cao Cường và Quả Quả.

Làm Cao Lương tiếc nuối chính là cô không thể tham gia hôn lễ Lưu Bưu, lần trước Cao Phán kết hôn cũng vì mang thai mà không thể đi, lần này không nghĩ tới vẫn cùng một lý do, về sau Cao San kết hôn, vô luận như thế nào cô cũng không thể bỏ lỡ nữa.

Lý Tuấn Nghị tham gia thành hôn lễ trở về, nói hôn lễ rất rầm rộ, cũng mang ảnh chụp hôn lễ về, cô dâu xinh đẹp ngoài dự đoán mọi người. Lý Tuấn Nghị cũng nói: "Không nghĩ tới mệnh tên Lưu Bưu này tốt như vậy, cưới một cô vợ xinh đẹp, bố vợ cho của hồi môn là một biệt thự cùng một chiếc bảo mã (BMW), chúng ta phấn đấu nhiều năm mới được."

Cao Lương nghe thấy lời này, không khỏi liếc xéo anh: "Anh hâm mộ, vậy cũng đi cưới một cô tiểu thư nhà giàu là được."

Lý Tuấn Nghị nghiêm trang nói: "Anh đâu hâm mộ hắn? Vợ anh tốt hơn vợ hắn nhiều, của hồi môn của vợ anh cũng nhiều hơn!"

Cao Lương nghe vậy cúi đầu cười: "Anh biết là tốt." Tuy rằng số tài sản đó đều là do Lý Tuấn Nghị kiếm, nhưng vẫn dưới danh nghĩa của cô, khi kết hôn cũng đã giá trị mấy trăm vạn, tự nhiên nhiều của hồi môn hơn vợ Lưu Bưu.

"Vợ anh là người phụ nữ tốt nhất thế giới." Lý Tuấn Nghị ôm lấy eo Cao Lương, cúi đầu, dán mặt lên bụng Cao Lương.

Cao Lương duỗi tay đẩy đầu anh: "Mới bao lớn, đâu có nghe thấy gì."

Quả Quả tập tễnh đi tới: "Ba ba, ba đang nghe cái gì?"

Lý Tuấn Nghị ngẩng đầu lên, cười với con gái: "Ba nghe em trai trong bụng mẹ con."

"Con cũng muốn nghe!" Quả Quả chen vào giữa hai ch@n Cao Lương, dán đầu lên bụng mẹ, "Em trai ở trong bụng mẹ sao?"

"Đúng vậy, ở chỗ này, ba con mình cùng nhau nghe." Lý Tuấn Nghị một tay ôm vợ, một tay ôm lấy con gái, ôm hai người phụ nữ anh yêu nhất vào trong lòng ngực, phảng phất như ôm cả thế giới. Trên đời này, còn có người đàn ông nào hạnh phúc hơn mình sao?

Đọc truyện chữ Full