Tô Mạn Cầm không nén nổi tò mò, hỏi cô: “Cuối cùng thì cậu nhóc kia bị gì vậy?”
Trác Uẩn lắc đầu: “Tớ không thể nói được, đó là chuyện riêng tư của người ta, chỉ có thể nói là tình trạng rất tệ. Lúc tớ ở bên cậu ấy trong lòng tớ khó chịu vô cùng.”
“Vậy cậu định thế nào đây?” Tô Mạn Cầm hỏi, “Cậu đã nói với Trác Lợi Hà chưa?”
Trác Uẩn mặt mày ủ ê: “Tớ nào dám nói! Hôm qua tớ còn hứa chắc nịch là sẽ chấm dứt trong ngày hôm nay, kết quả lại thất bại thảm hại. Trác Lợi Hà luôn nghi ngờ tớ cố tình, nếu tớ nói với cô ta thì càng giống như đang khiêu khích vậy! Hôm nay quay về trường, tớ phải trốn đông trốn tây, đi đứng khép nép như đứa ăn trộm, chỉ vì sợ đụng mặt cô ta.”
Tô Mạn Cầm hút một hơi thuốc: “Nhưng cậu cũng không thể giấu mãi được, phải nói với Trác Lợi Hà một tiếng. Đây đâu phải là chuyện của riêng cậu, nếu không phải do cô ta, sự tình cũng đâu tệ đến mức này.”
Trác Uẩn đột nhiên hỏi: “Này, Mạn Mạn, nếu ngày mai tớ giả chết, nhất quyết không đi thì sẽ như thế nào?”
Tô Mạn Cầm suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Cũng không ra sao cả, nhà bọn họ sẽ tìm Đinh Hồng cáo trạng, Đinh Hồng lại đi quở trách Trác Lợi Hà. Trác Lợi Hà chỉ cần nước mắt ngắn nước mắt dài một phen, thế là thành công đem nước bẩn hắt lên người cậu. Nhưng nếu cậu thấy chuyện này bình thường thì không cần phải đến đó nữa, theo tớ thì không phải chuyện gì to tát lắm.”
Trác Uẩn giơ tay đỡ trán, lắc đầu thở dài: “Không được, thật ra tớ đã đồng ý với Trác Lợi Hà là giải quyết chuyện này trong êm đẹp rồi. Vừa nãy tớ cũng là đầu óc mê muội, bây giờ hối hận muốn chết, chắc phải kiên trì thêm một chút nữa, aizz…”
Tô Mạn Cầm nói: “Do cậu quá mềm lòng.”
Cho đến bây giờ, Trác Uẩn vẫn mong có thể giải quyết mọi chuyện trong hoà bình. Bên phía Đinh Hồng không lộ sơ hở, cũng không làm mất lòng gia đình Triệu Tỉnh Quy. Bởi vì bản chất của việc này là một âm mưu, cho dù cô không hề cố ý lừa lọc ai, cũng không mưu toan lợi dụng ai. Cô không muốn sau này dì Phạm và Triệu Tỉnh Quy xem cô như một kẻ lừa đảo.
Trác Uẩn sầu muốn chết: “Tớ cũng không ngờ, một chuyện bé như vậy lại xé ra to. Bây giờ tớ cảm thấy rất mâu thuẫn, cậu nhóc kia rất đáng thương, tớ có thể nhìn ra, nếu tớ thật sự bỏ công việc này thì sẽ làm cậu nhóc đau lòng đến chết, tớ thật sự không nhẫn tâm! Suy cho cùng chuyện này đâu liên quan gì đến tớ, cuối cùng tớ nên làm thế nào đây?”
Tô Mạn Cầm có hơi do dự nói: “Không ấy… Cậu cứ thử làm đi, mỗi tháng một vạn tệ đó.”
Trác Uẩn hô lên: “Cậu giỡn cái gì vậy! Đây đâu phải chuyện tiền nong? Tớ cũng đâu thiếu tiền! Lại nói, tớ không phải là Trác Lợi Hà, mỗi ngày đều giả danh người khác, nếu lộ tẩy thì xấu hổ biết bao!”
Tô Mạn Cầm nói: “Vậy cậu phải ăn nói sao cho khéo léo, biện ra một cái lý do, ví dụ như buổi tối cậu phải đi học môn tự chọn gì đấy, chẳng lẽ người ta ép cậu phải đi dạy?”
“Tớ đã nói rồi, nhưng thằng nhóc kia nói môn tự chọn có thể xin nghỉ!” Trác Uẩn than thở, “Thật ra nếu kêu tớ dạy một tuần một buổi thì không sao, cho dù không trả tiền tớ cũng đồng ý, chỉ là đến để trò chuyện với cậu nhóc mà thôi. Nhưng bọn họ lại yêu cầu tớ dạy một tuần sáu buổi đó chị Mạn à! Ban ngày đã phải đi học, tối đến còn phải trông coi người khác làm bài, thời gian đâu mà sống cho bản thân? Hơn nữa nếu muốn đến Quận Tử Liễu phải mất hơn năm mươi phút, đó là chưa kể những ngày có tuyết lớn. Cậu cảm thấy tớ là loại người sẽ làm ra những việc như vậy hả? Không, tớ lười lắm.”
Tô Mạn Cầm giúp cô nghĩ cách: “Vậy cậu thử thương lượng với bọn họ một chút, một tuần chỉ cần dạy một hay hai buổi thôi?”
“Không thể!” Trác Uẩn vỗ vỗ lên đùi, “Mỗi ngày đều phải có người kề cạnh cậu nhóc, đó là dặn dò của bác sĩ. Cậu không thể tưởng tượng được đâu, tớ không cần làm gì cả, chỉ cần ngồi ngây ngốc ở đó nhìn cậu nhóc làm bài tập, rồi nói chuyện phiếm với cậu ta là được, trong lúc đó có thể làm việc riêng, là công việc mà ai cũng có thể làm! Nhưng vấn đề là cậu ta muốn tớ đến, phải là tớ đến! Cậu hiểu không?”
Tô Mạn Cầm ngẫm nghĩ một chút, nhưng cũng không hiểu lắm: “Vì sao phải là cậu? Cậu có biết nguyên nhân không?”
Trác Uẩn chớp chớp mắt: “Tớ cảm thấy… Chắc tại tớ xinh đẹp?”
Tô Mạn Cầm: “… Chỉ nông cạn như vậy thôi sao?”
“Cậu ta là học sinh cấp ba, là nam đó!” Trác Uẩn vuốt tóc, “Cậu trông đợi gì vào một nam sinh cấp ba chứ?”
Tô Mạn Cầm gật gù: “Cũng đúng.”
Cuộc thảo luận trở về điểm xuất phát, Trác Uẩn nhìn những hạt mưa rơi không ngừng nghỉ, vẫn không biết nên làm thế nào. Cô ưu sầu hút một hơi thuốc: “Tới đâu hay tới đó đi, ngày mai tớ còn phải tâm sự với cậu nhóc. Mẹ cậu ta khóc thật đáng sợ, khiến tớ cảm thấy mình giống như một cô gái tồi tệ.”
Tô Mạn Cầm bật cười: “Còn không phải sao?”
Trác Uẩn đẩy cô ấy một cái: “Cút.”
Lúc này, đột nhiên Trác Uẩn nhớ đến một chuyện, lấy điện thoại ra nhấn vào Wechat. Nhìn mục bạn bè mới hiện lên lời mời kết bạn, nickname Wechat: Ngày Tỉnh Là Lúc Về.
Văn chương lai láng thật, không thể hiểu nổi.
Trác Uẩn nhìn ảnh đại diện, là một con Ninja rùa nghịch ngợm.
Trác Uẩn: “…”
Tin nhắn xác minh vô cùng nghiêm túc:【Cô giáo Trác, xin chào, tôi là Triệu Tỉnh Quy】
Trác Uẩn định bụng sau khi ngả bài với dì Phạm sẽ nhanh chóng bỏ của chạy lấy người, cho dù Triệu Tỉnh Quy có gửi lời mời kết bạn thì cô không cần để ý đến là được.
Kết quả, cô không thể nào địch lại chiêu lấy nước mắt đè ép người của dì Phạm, đồng ý ngày mai sẽ đi dạy tiếp.
Bây giờ phải làm sao đây?
Trác Uẩn cắn răng, trước tiên ẩn vòng bạn bè với Triệu Tỉnh Quy, sau đó mới đồng ý lời mời kết bạn.
Mười một giờ rưỡi, chắc Triệu Tỉnh Quy ngủ rồi nhỉ?
Ngón tay Trác Uẩn lướt trên màn hình, nhắn lại cho anh.
【Zoe】: Tiểu Triệu, ngày mai đừng ngồi chiếc ghế dựa kia nữa, nghe lời.
——
Sau khi bị thương, cuộc sống sinh hoạt của Triệu Tỉnh Quy bị đảo lộn hoàn toàn. Trước đây anh chưa từng để ý những việc nhỏ nhặt, ví dụ như mặc quần áo, xoay người, tắm rửa, vệ sinh… Trong một năm rưỡi này, anh phải học các kỹ năng sinh hoạt lại từ đầu.
Đồng thời, anh cũng mất đi rất nhiều thứ, thậm chí còn từ bỏ cả ước mơ.
Giấc ngủ là chuyện khiến Triệu Tỉnh Quy đau đầu nhất, trước kia sinh lực tràn trề, đặt lưng xuống giường là ngủ thẳng giấc, một giấc ngủ thoải mái dễ chịu đến hừng đông. Nhưng hiện tại, chất lượng giấc ngủ của anh càng ngày càng kém, muốn đi vào giấc ngủ phải mất rất nhiều thời gian, nhiều lúc phải uống thuốc ngủ mới ngủ được.
Khi nằm viện có hộ lý ngồi bên cạnh giúp đỡ, mỗi đêm đúng giờ sẽ giúp anh xoay người, nhưng mỗi lần xoay người sẽ khiến anh tỉnh giấc, thế là lại nằm trằn trọc cả đêm.
Vào những ngày mưa dầm dề, tình trạng trở nên nghiêm trọng hơn. Chỗ bị thương sau eo vừa nhức vừa đau, như có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm, tra tấn Triệu Tỉnh Quy ngồi nằm không xong, có khi thức trắng đêm.
Đêm nay cũng không ngoại lệ, ngoài cửa sổ là tiếng mưa rơi. Triệu Tỉnh Quy nằm mãi một tư thế suốt mấy giờ liền, anh choàng tỉnh trong cơn đau, mơ mơ màng màng mở mắt.
Sau khi xuất viện đi về nhà, anh phải làm quen với việc ngủ một mình, không để cho người khác túc trực bên cạnh. Nửa người dưới mất đi cảm giác, đánh mất năng lực vận động khiến tinh thần của con người ta dần dần hao mòn. Triệu Tỉnh Quy luôn choàng tỉnh trong cơn đau, trong đêm tối gian nan xoay người, sau đó trợn tròn mắt, tuyệt vọng chờ đợi ánh bình minh.
Anh với lấy chiếc điện thoại đặt ở đầu giường, mới hơn hai giờ sáng.
Trong Wechat có một tin nhắn chưa đọc, Triệu Tỉnh Quy choáng váng mở ra xem, vậy mà lại là tin nhắn của cô giáo Trác! Cô đã chấp nhận lời mời kết bạn của anh.
Nickname Wechat của cô giáo Trác là “Zoe”, ảnh đại diện là một chú chuột hamster nhỏ màu trắng. Triệu Tỉnh Quy nhìn thấy tin nhắn mà cô gửi đến, bất giác mỉm cười.
Anh vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn xem vòng bạn bè của cô giáo Trác. Kết quả rỗng tuếch, chắc chắn là cô đã ẩn đi rồi.
Triệu Tỉnh Quy có chút thất vọng, anh chống tay lên giường, trở mình nằm ngửa. Duỗi tay xuống dưới sờ soạng một chút, tã giấy phình phình, cũng may không tràn ra bên ngoài.
Anh không có thói quen thông ống nước tiểu, bởi vì túi nước tiểu phải để bên ngoài quần áo. Triệu Tỉnh Quy không có cách nào chấp nhận để bộ dạng này đến trường học, cho nên ban ngày trước khi đi học sẽ đi tiểu tiện trước, buổi tối mặc tã giấy ngủ.
So với những bệnh nhân bị chấn thương tủy sống ở thắt lưng thì anh có phần may mắn hơn một chút. Mấy tháng sau khi bị thương, anh có thể cảm nhận được cơn buồn tiểu, chỉ là không có cách nào khống chế. Những lúc cảm giác quá mức rõ ràng, cũng có nghĩa là anh sắp mất kiểm soát.
Một khi đã ngủ say, anh không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì. Cho nên chỉ có thể mặc tã giấy người lớn, cộng thêm đệm điều dưỡng. Một năm qua, anh khổ sở vật lộn với cuộc sống này.
Triệu Tỉnh Quy nằm ngửa ở trên giường, nhẹ nhàng thở dài. Cũng mặc kệ hai chân giờ đây đang đặt ở vị trí nào, nhân lúc tâm trạng không tệ lắm, cơn buồn ngủ vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, anh nhắm mắt lại lần nữa.
——
Rạng sáng, cơn mưa đã dần tạnh, Triệu Tỉnh Quy không còn khó chịu như trước nữa, miễn cưỡng xem như ngủ nướng.
Sáng sớm đúng bảy giờ, anh vệ sinh bản thân thật sạch sẽ, ngồi trên xe lăn cùng xuống lầu với chú Miêu. Triệu Vĩ Luân và Phạm Ngọc Hoa đã ngồi ngay ngắn bên bàn ăn.
“Bố, mẹ, chúc bố mẹ buổi sáng tốt lành.” Triệu Tỉnh Quy dừng xe lăn ở cạnh bàn, chú Miêu ngồi xuống bên cạnh anh.
Hai vợ chồng nhà họ Triệu vẫn luôn đối xử với chú Miêu như người thân trong nhà, lúc nào cũng mời chú Miêu ăn cơm chung bàn.
Dì Phan phục vụ bữa sáng cho họ, trước mặt Triệu Tỉnh Quy là một bát hoành thánh nóng hầm hập, cộng thêm một quả trứng luộc, sữa và nửa quả táo. Chú Miêu và Triệu Tĩnh Luân ăn bát mì nóng trước.
Phạm Ngọc Hoa hỏi con trai: “Tiểu Quy, tối hôm qua trời mưa to con ngủ có ngon không? Lưng có đau không?”
Triệu Tỉnh Quy rũ mắt trả lời: “Cũng ổn ạ.”
Phạm Ngọc Hoa cũng không hỏi gì nhiều, biết con trai mình từ trước đến nay chỉ nói chuyện tốt, còn chuyện xấu thì giấu nhẹm trong lòng.
Khuôn miệng nhỏ của Triệu Tỉnh Quy mở ra, cắn lấy quả trứng gà, hỏi mẹ mình: “Mẹ này, khi nào thì Tiểu Nghi quay về?”
“Sao vậy, con nhớ con bé hả?” Phạm Ngọc Hoa cười nói, “Chắc là đợi đến Quốc Khánh, mẹ nói với con bé đợi khi nào con thích ứng với cuộc sống sinh hoạt trong trường thì sẽ đón con bé về.”
Triệu Tương Nghi là em gái của Triệu Tỉnh Quy, đang học lớp 6 cấp một*. Từ sau khi Triệu Tỉnh Quy bị thương, trong nhà loạn cào cào, lúc đó Triệu Tương Nghi vừa mới mười tuổi. Triệu Vĩ Luân thì bận việc ở công ty, Phạm Ngọc Hoa không có thời gian lo cho con gái, chỉ có thể gửi cô bé đến ở nhờ nhà ông bà ngoại, cứ như vậy đã ở hơn một năm.
*Ở Trung Quốc, bậc tiểu học (cấp một) có sáu lớp.
Kỳ nghỉ hè năm nay, Triệu Tỉnh Quy xuất viện về nhà, Triệu Tương Nghi cũng quay về Quận Tử Liễu. Mãi cho đến cuối tháng Tám, Triệu Tỉnh Quy phải quay lại trường học, Triệu Tương Nghi chủ động đưa ra đề nghị để cô bé về nhà ông bà ngoại ở một thời gian, chờ mẹ sắp xếp ổn thỏa chuyện học hành của anh trai rồi mới quay về.
Triệu Tỉnh Quy nói: “Không cần chờ đến Quốc Khánh đâu, đã hơn mười ngày rồi con không gặp em, mẹ đón em gái về đi.”
Phạm Ngọc Hoa nói: “Được, để mẹ nói với em. Con bé cũng nhớ con lắm đó, mỗi ngày đều phải gọi điện về hỏi thăm anh trai có khỏe không.”
Lúc này, dì Phan bưng một lồng bánh bao hấp nóng hổi đặt lên bàn, Triệu Tỉnh Quy nhớ tới một việc, gọi dì ấy lại: “Dì Phan, tối nay dì có thể làm bánh đậu đỏ được không ạ?”
Dì Phan ngạc nhiên nói: “Được thôi, mấy hôm nay thấy cháu có hứng nhỉ, lúc thì kêu dì làm bánh mochi, lúc thì bánh nướng trứng chảy, hôm nay sao lại muốn ăn bánh đậu đỏ vậy?”
Triệu Tỉnh Quy không trả lời, Phạm Ngọc Hoa cười nói: “Đứa nhỏ này, chắc muốn để cô giáo Trác nếm thử tay nghề của chị đó.”
Triệu Tỉnh Quy xụ mặt: “Không phải.”
Triệu Vĩ Luân và chú Miêu ngồi ở một bên cười trộm.
“Được được được, không phải thì là không phải.” Phạm Ngọc Hoa nói với dì Phan, “Chị Phan, vậy phiền chị tối nay làm chút bánh đậu đỏ nhé.”
“Được, không thành vấn đề.” Dì Phan sảng khoái đồng ý, lại nói với Triệu Tỉnh Quy, “Dì nể mặt cháu mới làm đó nha, là làm cho cháu ăn, chứ không phải để cho cháu đi lấy lòng chị gái xinh đẹp đâu đó.”
Triệu Tỉnh Quy đỏ bừng mặt: “Cháu nói không phải mà!”
Triệu Vĩ Luân cười đến mức sắp phun ra sợi mì đang nhai trong miệng.
Triệu Tỉnh Quy dùng tốc độ nhanh hiếm thấy ăn xong bữa sáng, sau đó gọi chú Miêu: “Chú Miêu, chúng ta đến trường học thôi.”
Chú Miêu cũng vừa ăn xong, lau miệng qua loa rồi nhấc cặp sách của Triệu Tỉnh Quy lên, nói với hai vợ chồng nhà họ Triệu: “Chào ông chào bà, tôi đưa Tiểu Quy đi học đây.”
Phạm Ngọc Hoa mỉm cười vẫy tay với hai người họ: “Mau đi đi, lái xe cẩn thận.”
Triệu Tiểu Quy quay xe lăn đi ra từ cửa sau, nghe được tiếng đóng cửa, Phạm Ngọc Hoa lập tức thu lại nụ cười, nói với chồng: “Hôm nay em muốn gọi điện thoại cho A Hồng, để cô ấy đi tìm Tiểu Trác tâm sự, anh thấy thế nào?”
Đêm qua Triệu Vĩ Luân về nhà khá muộn, đã nghe vợ mình than thở về việc “Trác Lợi Hà” muốn từ chức, ông ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh thấy nếu cô giáo Trác đã có ý định như vậy thì sẽ không dễ dàng thay đổi trong một sớm một chiều. Hôm nay cô bé đồng ý đến dạy, nói không chừng một ngày nào đó lại không muốn làm nữa. Em tìm A Hồng giúp đỡ, liệu có gây áp lực cho cô bé không?”
Phạm Ngọc Hoa nói: “Em muốn để A Hồng đề cập đến chuyện tăng lương với con bé. Em cảm thấy, những cô gái trẻ như Tiểu Trác luôn muốn trở nên xinh đẹp. Bản thân con bé đã xinh đẹp sẵn rồi, nhưng bởi vì hoàn cảnh gia đình không tốt nên không biết cách ăn mặc trau chuốt cho bản thân. Nếu như có thể để con bé dư ra một ít tiền, chắc là con bé có thể mua cho mình một chút quần áo và đồ trang điểm. Còn có thể trợ cấp cho gia đình con bé, như vậy có thể… khiến con bé hồi tâm chuyển ý, ở lại đây?”
Triệu Vĩ Luân nói: “Cũng có thể, nhưng mà anh khuyên em nên chuẩn bị tâm lý trước, đến lúc đó có khi chúng ta phải đổi gia sư. Dưa hái xanh thì không ngọt, cũng có thể giống với suy đoán của em, có khi cô bé kiêng kị những người khuyết tật như Tiểu Quy, đấy là sự thật không thể nào thay đổi. Nếu cô bé ở bên cạnh Tiểu Quy nhưng chỉ cảm thấy khó chịu, và cô bé không làm tổn thương con mình, em cũng đâu thể nào trách móc nặng nhẹ người ta? Đúng không?”
“Em hiểu ý của anh.” Phạm Ngọc Hoa đưa tay đỡ trán, bất lực nói, “Có điều, tại sao lại khó chịu nhỉ? Trước kia Tiểu Quy cũng là một chàng trai khôi ngô tú, luôn khiến cho người ta yêu thích mà.”
Truyện [Ngày Tỉnh Là Lúc Về] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.
——
Chú Miêu lái xe chở Triệu Tỉnh Quy đến trường Nhị Trung ở Tiền Đường thuộc thành phố Nam, lái xe mất hơn nửa giờ.
Bởi vì tình trạng sức khỏe đặc thù của Triệu Tiểu Quy, nên trường học luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho anh. Để xe của nhà anh có thể lái vào cổng trường, chạy thẳng đến nhà xe dành cho giáo viên.
Đậu xe xong, chú Miêu đi ra sau cốp xe lôi các bộ phận của xe lăn ra, sau khi lắp ráp hoàn chỉnh thì đẩy đến bên cửa ghế lái phụ. Triệu Tỉnh Quy mở cửa xe, ôm hai chân của mình đặt lên xe lăn.
Anh mặc đồng phục học sinh, áo sơ mi trắng ngắn tay có cổ, tay áo màu be, bên dưới là quần thể thao màu xám đậm và giày thể thao màu trắng. Trong mắt chú Miêu, anh là một thanh niên cao ráo, đẹp trai.
Thật đáng tiếc… Chú Miêu âm thở dài, ông trời cũng thật bất công, một chàng trai tốt như thế, vừa đẹp trai lại ưu tú, trong nhà còn giàu có, tại sao lại trở nên đáng thương như vậy chứ?
Triệu Tỉnh Quy ngồi trên xe lăn nhìn lên con đường dẫn từ bãi đậu xe đến khu dạy học, những vũng nước đọng lại sau cơn mưa vẫn chưa khô, người bình thường có thể né tránh, nhưng với chiếc xe lăn, anh chỉ có thể đi ngang qua vũng nước. Điều này khiến Triệu Tỉnh Quy không hài lòng lắm, anh yêu thích sự sạch sẽ và không muốn làm cho bánh xe lăn lớn trở nên lầy lội.
Không muốn qua cũng phải qua, Triệu Tỉnh Quy không để cho chú Miêu đẩy xe lăn, tự mình ngồi xe lăn đi qua bãi đậu xe đến khu dạy học.
Trong khoảng thời gian này, tất cả các lớp đều phải đến sớm, trong khuôn viên trường có rất ít học sinh đi qua đi lại. Anh di chuyển vào tòa nhà dạy học số một, không hề trở ngại vượt qua một con dốc, tiếp tục đi về phía cửa phòng học lớp 10/3.
Anh và chú Miêu đứng ở ngoài hành lang chờ một chút, sau khi tiếng chuông thông báo giờ ôn bài buổi sáng kết thúc, sẽ có mười phút nghỉ giải lao mới bắt đầu tiết học đầu tiên. Triệu Tỉnh Quy sẽ lặng lẽ vào lớp thông qua cửa sau trong giờ giải lao.
Giải lao mười phút, trong phòng học ồn ào nhốn nháo. Có người uống nước, có người đang tám chuyện, có người đi WC. Triệu Tĩnh Quy im lặng quay bánh xe đến dãy bàn cuối cùng, đó là vị trí của riêng anh, không gian tương đối thoáng đãng.
Không có ai đến chào hỏi anh, Triệu Tỉnh Quy cũng quen rồi.
Phạm Ngọc Hoa nói với Trác Uẩn rằng ngày nào Triệu Tỉnh Quy cũng lủi thủi một mình, cũng không hề nói quá, nhưng đó không phải là vấn đề của các bạn học khác, mà đó là sự lựa chọn của anh.
Nhóm học sinh mới vào lớp 10 vừa hoạt bát lại nhiệt tình, đối với một anh chàng đẹp trai chỉ có thể di chuyển dựa vào xe lăng rất hiếu kỳ. Tuy nhiên không hề có ý kỳ thị hay chán ghét, cho dù là nam hay nữ đều muốn tâm sự với Triệu Tỉnh Quy.
Đặc biệt là với một vài bạn nữ, chắc các cô đã bị đầu độc bởi những tiểu thuyết ngôn tình độc hại, ảo tưởng mình là ánh sáng soi rọi cho cuộc đời tối tăm bi thảm của bạn học đẹp trai ngoan cường này, thế nên thỉnh thoảng hay dành những sự quan tâm đặc biệt cho Triệu Tỉnh Quy, lại không biết trong mắt Triệu Tỉnh Quy, các cô đều là những cô gái non nớt trẻ con.
Vẻ mặt Triệu Tỉnh Quy vẫn lạnh lùng, trước sau như một. Dần dần, các bạn học nhỏ âm thầm bàn tán, có người lén lút nói anh rất kiêu căng, có người nói anh bị tàn tật như vậy nên tâm lý có vấn đề. Có người thăm hỏi nguyên nhân anh bị thương, xuýt xoa hít vào một hơi rồi nói: “Cậu ấy cũng quá xui xẻo rồi.”
Còn có người nói: Nếu tớ mà là cậu ấy, chắc tớ sống không nổi mất.…
Triệu Tỉnh Quy đem sách vở bài tập ra, lấy cuốn sách bài tập ném qua cái bàn trống bên cạnh, chốc nữa sẽ có người đến thu.
Anh tình cờ giương mắt, phát hiện phòng học hôm nay có hơi khác so với mọi ngày. Quan sát kỹ hơn, hoá ra trên bục giảng có đặt hai giỏ hoa tươi rất lớn.
Triệu Tỉnh Quy: “?”
À, anh chợt nhận ra, hôm nay là ngày Mùng Chín tháng Mười, là ngày nhà giáo.
Triệu Tỉnh Quy mím mím môi, lấy điện thoại từ trong túi quần ra, gửi tin nhắn cho người nào đó được ghim lên trang đầu.
【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Cô giáo Trác, chúc chị có một ngày lễ vui vẻ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngày Tỉnh Là Lúc Về
Chương 12
Chương 12