Trác Uẩn tìm ra status Cát Hạo Vũ từng đăng trên vòng bạn bè, đưa cho Đinh Hồng xem, nói mình lấy thứ này ra “uy hiếp” Cát Hạo Vũ, bây giờ cậu ta chỉ đơn thuần “ăn miếng trả miếng”, hiểu đúng rằng cô không muốn tổn thương đến Triệu Tỉnh Quy để ép cô từ chức.
Đinh Hồng cực kỳ tức giận, nhưng cũng không có biện pháp nào. Bà ấy cũng giống như Trác Uẩn, đều hy vọng Triệu Tỉnh Quy không bị thương tổn gì. Cho nên việc bà ấy có thể làm là gọi điện thoại cảnh cáo Cát Hạo Vũ, không thể nào công khai chuyện này được.
Trác Uẩn nhắc nhở Đinh Hồng, lúc gọi điện cho Cát Hạo Vũ hãy ghi âm lại, giọng nghiêm nghị một chút, tranh thủ lưu chứng cứ lại, đề phòng sau này cậu ta lại làm chuyện xấu.
Hai người thống nhất là không thể để chuyện này cho bất kỳ người nào trong nhà Triệu Tỉnh Quy biết. Trác Uẩn nói với Đinh Hồng, đây là ân oán cá nhân của cô với Cát Hạo Vũ, không cần thiết dính líu tới Triệu Tỉnh Quy, anh chỉ cần sống cuộc sống yên bình là được.
Điều khổ não duy nhất của Trác Uẩn là phải dùng lý do gì để nói lời từ chức với Triệu Tỉnh Quy mới có thể thuyết phục anh hoàn toàn đây. Dù sao thì chính miệng cô cũng đã đồng ý sẽ dạy kèm tại nhà ba buổi mỗi tuần, rằng cô sẽ tiếp tục làm.
Giờ học cuối tuần là vào buổi chiều Chủ nhật, Trác Uẩn còn có hai ngày để chuẩn bị. Cô biết, đó sẽ là lần cuối cùng cô tới quận Tử Liễu.
___
Buổi sáng thứ Bảy, Triệu Tỉnh Quy cùng bố mẹ và một nhân viên công tác của Hội người khuyết tật thành phố tới thăm sân huấn luyện của đội bóng rổ xe lăn duy nhất ở thành phố Tiền Đường.
Đó là một sân huấn luyện dưới quyền cung thể thao, không có khán đài, vô cùng đơn sơ. Triệu Tỉnh Quy lăn xe lăn đi vào trong sân thì thấy tám chín người đàn ông đang ngồi trên xe lăn tập luyện. Tuổi tác bọn họ không bằng nhau, dáng người khác nhau, thậm chí còn có mấy người khá mập.
Ở bên kia sân có mười mấy người trẻ tuổi đang luyện tập, cả nam lẫn nữ, cũng có người khuyết tật, là vận động viên của hạng mục khác.
Dưới tiết trời tháng12, trong sân không có hệ thống sưởi, Triệu Tỉnh Quy mặc quần áo nhung thật dày, còn quần áo trên người những vận động viên kia thì đơn bạc, tập luyện đến mức khí thế ngất trời.
Triệu Tỉnh Quy thấy bên sân bóng rổ đặt rất nhiều xe lăn trống, còn có vài cái gậy và chân giả dựa vào tường. Đội viên trên sân ngồi xe lăn chuyên dụng, hai bánh xe rẽ ra hình chữ “bát”, thân thể đều dùng đai lưng cố định, tốc độ di chuyển của xe lăn cực kỳ nhanh. Triệu Tỉnh Quy quan sát một chút, cảm thấy có vẻ xe lăn của mình không đuổi kịp được bọn họ.
Huấn luyện viên chính của đội bóng là Từ Đào, hơn năm mươi tuổi, cơ thể khỏe mạnh, cao lớn cường tráng, lúc còn trẻ từng là vận động viên bóng rổ nam của tỉnh A, sau khi nghỉ thi đấu thì làm huấn luyện viên chính của đội bóng rổ xe lăn hơn hai mươi năm, kinh nghiệm rất phong phú.
Ông ấy nhiệt tình tiếp đãi nhóm người Triệu Tỉnh Quy, đứng ở bên sân giới thiệu cho bọn họ: “Đội ngũ này của chúng tôi cũng không dễ dàng gì, vài năm trước điều kiện luyện tập vô cùng khó khăn, cũng không có tiền mua xe lăn chuyên dụng. Thứ đồ đó rất đắt, mấy chục ngàn đồng một người, những người khuyết tật này kiếm tiền cũng khó khăn, nào có tiền đi mua xe lăn đâu chứ?”
Từ Đào móc một hộp thuốc lá ra, đưa cho Triệu Vỹ Luân một điếu: “Nào, hút một điếu chứ?”
Triệu Vỹ Luân từ chối khéo léo: “Cảm ơn, tôi không hút thuốc lá.”
Từ Đào tự châm thuốc cho mình, rít một hơi, nói tiếp: “Khi đó chúng tôi không có sân luyện tập cố định, chỉ có thể để hội khuyết tật ra mặt liên lạc. Tập luyện ở chỗ này mấy ngày rồi lại nhảy sang chỗ kia mấy ngày, người khác cần dùng sân là sẽ đuổi chúng tôi ra ngoài ngay, sầu tới mức tôi bạc cả tóc. Nếu không phải thấy sự kiên trì không chịu bỏ cuộc của đám nhóc kia, có khi lúc ấy tôi đã đổi nghề rồi.”
Nói rồi ông ấy bỗng cười rộ lên: “Sau đó, tỉnh của chúng ta bắt đầu ra sức phát triển thể dục thể thao cho người khuyết tật, chính phủ kêu gọi không ít kinh phí. Cuối cùng là có cái sân luyện tập cố định này, tất cả mọi người cũng có xe lăn chuyên dụng, còn cho cả đội ngũ bác sĩ. Bây giờ so với trước kia thật sự tốt hơn rất nhiều.”
Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Huấn luyện viên Tứ, cháu xin hỏi một chút, bóng rổ xe lăn có đấu vòng tròn không ạ?”
Từ Đào ha ha cười lớn: “Chắc chắn không có đấu vòng tròn rồi. Mọi người đều không phải vận động viên chuyên nghiệp, trừ đánh bóng ra bình thường rất nhiều người còn phải làm việc. Tỉnh chúng ta còn đỡ, trên cơ bản mỗi một thị xã đều có một đội bóng rổ xe lăn, bình thường còn có thể mở cuộc thi đấu trong tỉnh với nhau. Chứ có rất nhiều tỉnh cộng lại chỉ có một đội bóng, có nơi thậm chí không có nổi một đội, lần nào tranh giải cũng đều là góp nhặt tạm thời, khá đơn sơ.”
Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Vậy, đánh ngoài tỉnh là tranh giải gì?”
Từ Đào nói: “Cuộc thi tranh tài bóng rổ xe lăn trong cả nước được diễn ra vào mùa hè mỗi năm, do đội ngũ của tỉnh đi tham gia. Đội ngũ của chúng ta là nền móng chủ chốt của tỉnh A, đến lúc đó sẽ gọi thêm mấy cầu thủ ưu tú của thị xã khác gộp lại để đi. Mọi người cũng biết là Thế vận hội Châu Á và Thế vận hội Olympic đều được lựa chọn từ những người đoạt giải vô địch trong nước, còn cả Thế vận hội dành cho người khuyết tật nữa, cái đó cũng rất quan trọng, trong đội của chúng tôi đã có mấy người từng tham gia Thế vận hội dành cho người khuyết tật.”
Triệu Tỉnh Quy biết, ánh mắt nhìn về phía những cầu thủ kia cũng trở nên nóng bỏng hơn. Cho dù thế nào đi chăng nữa thì Thế vận hội dành cho người khuyết tật cũng là đại hội olympic, có thể đại diện cho quốc gia tham gia Thế vận hội dành cho người khuyết tật chính là một chuyện đáng để kiêu ngạo.
Phạm Ngọc Hoa hỏi: “Huấn luyện viên Từ, bình thường thời gian huấn luyện được sắp xếp như thế nào?”
Từ Đào nói: “Huấn luyện chủ yếu vào cuối tuần, mọi người đều ở nhà của mình. Trừ phi trước cuộc thi nào đó thì mới có buổi tập, ăn chung ở chung. Hôm nay cũng có mấy người không tới, vì trời quá lạnh, có mấy cậu nhóc vì nguyên nhân sức khỏe, trời trở lạnh thì cực kỳ khổ sở, nên nói mình sẽ ở nhà luyện tập, tôi cũng đồng ý. Còn bình thường mấy người chủ lực đều ra luyện tập, tôi cũng ở đây cả ngày, tôi cầm tiền lương mà.”
Triệu Vỹ Luân và Phạm Ngọc Hoa hỏi thêm vài vấn đề, Từ Đào giải thích từng cái một. Cuối cùng ông ấy nói: “Bây giờ đội ngũ có vài người đang ở thời kỳ tiếp giáp, vài chủ lực cũng đã hơn ba mươi tuổi mà vẫn đang kiên trì, rất thiếu mấy cậu thiếu niên trẻ tuổi, thân thể khỏe mạnh thì muốn kiếm nhiều tiền một chút, thân thể không tốt thì đánh không giỏi. Aiz… tôi thật sự muốn có thêm mấy mầm non tốt.”
Nói rồi, ông bước sang bên cạnh nhìn Triệu Tỉnh Quy, trong mắt lộ ra nụ cười.
Sau khi tìm hiểu cặn kẽ, Triệu Tỉnh Quy và bố mẹ đều biết những cầu thủ bóng rổ xe lăn này đều là không chuyên nghiệp, đánh bóng không có tiền lương, chỉ có trợ cấp hơn hai ngàn mỗi tháng của hội người khuyết tật, muốn duy trì cuộc sống thì phải làm việc kiếm tiền.
Ngoài ra, hội người khuyết tật gánh cho các chi phí sân luyện tập, dụng cụ luyện tập, xe lăn chuyên dụng, đi thi đấu và tập luyện trước khi thi đấu. Nếu như thắng giải nhận được tiền thưởng cũng sẽ chia cho mọi người một ít.
Nói trắng ra là có thể kiên trì phải dựa vào nhiệt huyết và cảm xúc mạnh mẽ của bản thân.
Triệu Vỹ Luân chỉ Triệu Tỉnh Quy, hỏi Từ Đào: “Huấn luyện viên Từ, trước khi con trai tôi chưa bị thương vẫn luôn đánh bóng rổ, còn từng luyện tập ở đội thanh thiếu niên thành phố, kỹ thuật đánh bóng và cầu cảm cũng không tệ. Ông nhìn thử xem nó có thể gia nhập đội bóng của các ông không?”
Ánh mắt Triệu Tỉnh Quy lập tức nghiêm túc, sống lưng tắp lưng, nhận lấy ánh nhìn của Từ Đào. Từ Đào đi vòng quanh anh một vòng, cởi áo nhung của anh ra bóp bóp cánh tay, hỏi: “Cậu nhóc, cậu bị tổn thương tủy, có ảnh hưởng đến chức năng của tay không?”
Hai tay Triệu Tỉnh Quy xòe năm ngón ra rồi khép lại, trả lời: “Không ảnh hưởng, cháu bị tổn thương xương sống thắt lưng.”
Từ Đào nâng cằm trầm tư chốc lát, nói: “Điều kiện không tệ, tuổi trẻ, vai rộng, cánh tay dài, tay lớn, chỉ là…”
Phạm Ngọc Hoa, Triệu Vỹ Luân và Triệu Tỉnh Quy đồng loạt nhìn chằm chằm ông ấy. Từ Đào vỗ đùi: “Quá gầy!”
Triệu Tỉnh Quy: “…”
Từ Đào quay sang bên sân, gọi: “Phi Tưởng! Lão Khản! Hai người qua đây!”
Hai người đàn ông một trước một sau lăn xe lăn tới, một người khoảng ba mươi tuổi, mặt vuông đầu đinh, bắp đùi phải cắt cụt, một người khác hơn hai mươi tuổi, trông rất thanh tú, hai chân vẫn còn nhưng nhìn cực kỳ nhỏ.
“Đây là Vương Khản, đội phó.” Từ Đào chỉ Triệu Tỉnh Quy, nói với người mặt vuông, “Lão Khản, cậu cho cậu nhóc này xem cánh tay của cậu chút đi.”
Vương Khản mặc áo thun tay ngắn, nghe vậy thì vén hai bên tay áo lên, gồng cánh tay lên cho Triệu Tỉnh Quy xem. Cánh tay kia vai u thịt bắp đến dọa người, gần như to gấp hai, ba lần Triệu Tỉnh Quy.
Từ Đào nhìn sang chàng trai thanh tú còn lại, nói: “Phi Tưởng, cậu nhóc này cũng bị liệt chân như cậu, cậu cũng cho người ta xem vóc người của cậu đi.”
Phi Tưởng mặc áo tay dài, vén tay áo lên không tiện nên trực tiếp lột áo ra, để lộ bắp thịt khắp người, cơ ngực và cơ bụng rõ ràng từng múi một, vai rộng eo hẹp, bắp thịt trên cánh tay gồ ghề, không khoa trương như Vương Khản, hơi giống vóc người Triệu Tỉnh Quy trước khi bị thương.
Từ Đào chỉ Phi Tưởng, nói với Triệu Tỉnh Quy: “Thấy không, ít nhất phải như vậy. Phi Tưởng ở chỗ chúng tôi đã coi là gầy lắm rồi.”
Triệu Tỉnh Quy: “…”
Trong lòng anh tràn ngập suy nghĩ huấn luyện viên sẽ thích mình, ai dè lại bị chê gầy.
Không vui.
Từ Đào bảo Vương Khản và Phi Tưởng quay lại chỗ cũ, để Triệu Tỉnh Quy thử ném bóng vào rổ một lần.
Triệu Tỉnh Quy cởi áo khoác lông xuống, lăn xe đi đến gần rổ. Mấy đội viên ngồi xe lăn hô hào vỗ tay vây quanh. Phi Tưởng không lớn hơn Triệu Tỉnh Quy bao nhiêu, anh ta lăn xe tới bên cạnh, nói: “Tôi tên là Quý Phi Tường, hai mươi ba tuổi, cậu tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”
Triệu Tỉnh Quy trả lời: “Triệu Tỉnh Quy, sắp tròn mười tám.”
Các đội viên vây xem đều rất kinh ngạc: “Yo, nhỏ vậy sao?”
“Vẫn còn là một đứa trẻ con đó, lão Từ nhặt được bảo vật rồi!”
“Nhỏ hơn tôi vừa đúng một giáp.”
“Bằng nửa số tuổi lão Hạ, cũng có thể làm con trai anh ta rồi!”
Quý Phi Tưởng ném bóng rổ cho Triệu Tỉnh Quy. Triệu Tỉnh Quy nhìn những người đàn ông có thể sẽ trở thành đồng đội của anh, tâm trạng khá vi diệu.
Bởi vì, bọn họ là “đồng loại”, đều là người không được số mệnh để ý đến.
Quý Phi Tưởng hỏi: “Chân cậu cũng bị liệt à? Là bị thương hay bị bệnh?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Bị thương.”
“Tôi thì bị bệnh.” Quý Phi Tưởng nói, “Cột sống mọc một cái bướu lành, giải phẫu không thành công, liệt bốn năm rồi. Còn cậu thì sao?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Tôi bị thương lúc mười sáu tuổi.”
Quý Phi Tưởng nói: “Vậy ngày cậu đi lại được sẽ không còn xa, cũng không tệ.”
Từ Đào cùng vợ chồng Triệu Vỹ Luân đi tới, vỗ tay nói: “Nào, Tiểu Triệu, ném vào giỏ cho mọi người nhìn thử nào.”
Tiểu Quy dừng xe lăn trước rổ bóng, thân mình thẳng tắp. Lúc anh giơ bóng rổ qua đỉnh đầu, các đội viên vây xem cũng biết anh không phải loại gà mờ.
Phạm Ngọc Hoa cầm điện thoại lên quay video.
Ánh mắt Triệu Tỉnh Quy nhìn chằm chằm khung bóng rổ trên cao. Anh đã từng chơi ở sân bóng rổ quận Tử Liễu cùng với Trác Uẩn nhiều lần, cảm giác tới gần rổ ném bóng đã thuận hơn rất nhiều. Anh vững vàng giơ bóng lên, lúc ngón trỏ phải giơ lên, bóng rổ đã rơi vào trong lưới. Mọi người lập tức vỗ tay ào ào.
“Không tệ không tệ, là một hạt giống tốt, chỉ hơi gầy quá thôi.” Từ Đào nói với Triệu Tỉnh Quy, “Cánh tay cậu quá gầy, lực không đủ, mà lực không đủ thì làm sao cướp bóng? Làm sao chuyển động xe lăn trong thời gian dài? Không có thể lực, chơi bóng giỏi hơn nữa cũng không ích gì. Dù sao thì cũng sắp qua năm mới, dạo này cũng không có cuộc thi gì, cậu về luyện sức trước đi, ít nhất cân nặng phải tăng đến hơn 70 cân, sau đó kiểm tra sức khỏe toàn thân một lần. Đầu mùa xuân năm sau lại tới tìm tôi.”
Cứ như vậy, một nhà ba người Triệu Tỉnh Quy hào hứng chạy tới “thị sát” đội bóng lại ảo não bị huấn luyện viên Từ mời về.
Sau khi ăn cơm trưa ở nhà xong, Triệu Vỹ Luân tới công ty tăng ca, Phạm Ngọc Hoa dẫn Triệu Tương Nghi đến lớp học nhảy Latin, Triệu Tỉnh Quy tự giam mình trong phòng hồi phục sức khỏe soi gương.
Anh chỉnh nhiệt độ phòng lên rất cao, ngồi trên xe lăn, cởi áo nhìn nửa thân trên của mình. Chẳng trách huấn luyện viên Từ chê anh quá gầy, dáng người như vậy mà đánh bóng rổ xe lăn, có khi sẽ bị người ta đụng cái là lật xe, thể lực cũng không kiên trì được bao lâu.
Đúng là anh phải bắt đầu rèn luyện sức khỏe.
Nhìn vào gương, Triệu Tỉnh Quy lại thấy tóc dài quá lông mày, giơ tay sờ thử thì mới nhớ ra cô giáo Trác nói anh nên đi cắt tóc.
Triệu Tỉnh Quy mặc quần áo đi tìm chú Miêu, nhờ chú Miêu đi cùng anh đi tới salon trên tầng cao nhất của quận Tử Liễu để cắt tóc.
Đó là một salon tóc tốt nhất khu vực đó, kinh tế của khách tới đó cũng không tệ. Triệu Tỉnh Quy vẫn luôn cắt tóc ở salon này, có thợ cắt tóc riêng của mình. Bởi vì leo lên giường gội đầu khá phiền phức, cho nên trước giờ anh không gội đầu ở đây, dù sao cũng không nóng không đổ mồ hôi, lần nào cũng ngồi trên xe lăn cắt luôn.
Lúc Triệu Tỉnh Quy cắt tóc, cách đó không xa có một người thanh niên đưa lưng về phía anh uốn tóc, trên đầu chụp một cái máy to, vừa chờ đợi vừa nói chuyện với cô gái bên cạnh.
Nam: “Có phải chán lắm không? Đợi anh một lát, sắp xong rồi đây.”
Nữ: “Lâu quá à, em còn muốn đi xem phim nữa.”
Nam: “Em ngoan đi, lát nữa anh mua quà cho em.”
Nữ: “Hứ, ai thèm quà của anh chứ.”
Nam: “Không thèm quà, vậy em có thèm anh không?”
Nữ: “Ai thèm anh! Đàn ông thối, đáng ghét ~”
Triệu Tỉnh Quy: “…”
Trong khúc nhạc sôi động, đoạn đối thoại buồn nôn của bọn họ thỉnh thoảng lại truyền vào tai Triệu Tỉnh Quy. Anh cũng không để ý, chỉ cảm thấy giọng của người thanh niên này như đã nghe qua ở đâu đó.
Sau một hồi, thợ cắt tóc bỏ cái máy ra cho cậu ta, dẫn cậu ta đi gội đầu, bên Triệu Tỉnh Quy cũng sắp cắt xong.
Sau khi tất cả đã xong xuôi, thợ cắt tóc gỡ vải trùm trên người Triệu Tỉnh Quy xuống, anh soi gương, cảm thấy rất hài lòng, lăn xe lăn chuẩn bị đi cà thẻ.
Đúng lúc người thanh niên gội đầu xong từ phía sau đi ra, mặc một chiếc áo lông đẹp đẽ, trên đầu trùm khăn lông, nói với cô gái ngồi chờ đã lâu: “Mộng Mộng, em muốn xem phim gì, để anh mua…”
Đột nhiên cậu ta cứng họng, bởi vì thấy Triệu Tỉnh Quy trước mặt.
Chàng trai ngồi trên xe trừng to mắt nhìn cậu ta, mặt đầy vẻ không tưởng tượng nổi: “Kevin, Bành?”
Bành Khải Văn: Thôi xong.
Triệu Tỉnh Quy nhìn về phía Mộng Mộng, đó là một cô gái mắt to xinh đẹp, anh chỉ tay vào cô ta, nói: “Cô ta là ai?!”
Bành Khải Văn lắp bắp: “Cô, cô ấy là, cô ấy…”
Mộng Mộng khó hiểu đi tới bên cạnh bọn họ, nhìn Triệu Tỉnh Quy đang tức giận một hồi, rồi lại nhìn Bành Khải Văn đang hốt hoảng một chút, “Ổ” một tiếng, chỉ Bành Khải Văn khỏi: “Anh là gay à?!”
“Anh không phải!” Bành Khải Văn muốn phát điên, liều mạng phất tay, “Không không không không, anh không phải! Anh thẳng mà!”
Mộng Mộng chỉ Triệu Tỉnh Quy: “Vậy cậu ta là ai?”
Bành Khải Văn: “Cậu, cậu ta là…”
Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Không phải anh đang theo đuổi Trác Uẩn sao?”
Mộng Mộng căm tức nhìn Bành Khải Văn: “Trác Uẩn là ai?!”
Bành Khải Văn nói: “Trác Uẩn chính là Zoe! Em biết Zoe mà! Bạn anh!”
Mộng Mộng lại chỉ Triệu Tỉnh Quy: “Vậy tại sao cậu ta lại bảo anh đang theo đuổi Zoe?!”
Bành Khải Văn lắc đầu xua tay: “Anh anh anh không không không theo đuổi Zoe!”
Triệu Tỉnh Quy: “Anh không theo đuổi cô ấy mà anh còn hẹn cô ấy thứ Sáu đi đánh quần vợt?”
Mộng Mộng hét chói tai: “Thứ Sáu anh đi đánh quần vợt á? Không phải thứ Sáu anh nói đến bệnh viện khám bệnh trĩ sao?!”
Bành Khải Văn ôm đầu sắp điên mất: “A a a a a!!!”
Nhóm thợ cắt tóc Tony và những vị khách khác trong tiệm vui vẻ hóng chuyện, chú Miêu cũng trà trộn vào trong đó. Bành Khải Văn tháo phắt cái khăn lông ra, tóc vẫn đang còn ướt, ngay cả áo khoác cũng không kịp cầm, kéo Mộng Mộng chạy ra bên ngoài tiệm, vừa chạy vừa kêu: “Tôi là VIP! Lát nữa tôi sẽ qua tính tiền!”
Mộng Mộng bị cậu ta kéo, vừa chạy vừa mắng: “Anh bỏ tôi ra! Đồ đàn ông thối tha khốn kiếp nhà anh!”
Triệu Tỉnh Quy: “???”
Buổi tối, Bành Khải Văn gọi điện thoại cho Trác Uẩn “khóc lóc than thở”, hung hăng tố cáo tội trạng của Triệu Tỉnh Quy.
Bành Khải Văn sống không còn gì luyến tiếc: “Tớ có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, Mộng Mộng không chịu tha thứ cho tớ, nói miệng tớ toàn dầu bôi trơn, tớ oan uổng quá Zoe à! Cậu nói xem tớ nên làm cái gì đây?”
Trác Uẩn nói: “Để tớ gọi điện thoại giải thích với cô ấy, hoặc là để Mạn Mạn gọi. Cậu và Mạn Mạn quen biết mười mấy năm, hẳn là Mộng Mộng sẽ khá tin tưởng Mạn Mạn.”
Sau khi Tô Mạn Cầm nghe xong thì cười như điên, đi gọi điện thoại, nhận nhiệm vụ trấn an Mộng Mộng.
Trác Uẩn thì không cười nổi, ngồi bên bàn đọc sách, nghĩ đến ngày hôm sau cô phải tới quận Tử Liễu. Còn về lý do xin từ chức, dường như trong đầu cô đã có chút manh mối.
___
Buổi chiều chủ nhật Trác Uẩn rời khỏi phòng, dọc theo con đường quen thuộc đi tới quận Tử Liễu.
Con đường này cô đã đi hơn ba tháng, đi từ mùa hè tới mùa đông, hôm nay là lần cuối cùng đi, tâm trạng của cô cực kỳ phức tạp, cảm xúc nhiều nhất chính là lưu luyến.
… Nhưng không còn cách nào khác. Triệu Tiểu Quy, cô giáo Trác thật sự muốn sát cánh cùng cậu đến lúc cậu vào đại học.
Trác Uẩn đi tới tòa nhà C2, Phạm Ngọc Hoa dẫn Triệu Tương Nghi tới lớp học dương cầm, chú Miêu thì đang nghỉ ngơi ở tầng một, kêu Trác Uẩn tự lên tầng ba, bảo là Triệu Tỉnh Quy chờ cô ở trong phòng.
Trác Uẩn đi vào phòng Triệu Tỉnh Quy, anh đã đợi ở trước bàn đọc sách, thấy sắc mặt Trác Uẩn hơi kỳ lạ.
Trác Uẩn hỏi: “Cắt tóc rồi à?”
“Ừ.” Triệu Tỉnh Quy sờ mái tóc đã cắt ngắn của mình, không dám nói nhiều.
Trác Uẩn bỏ túi xuống, ngồi xuống bên cạnh bàn đọc sách, khoanh tay hỏi: “Không có gì muốn nói với tôi à?”
Triệu Tỉnh Quy: “Nói gì?”
Trác Uẩn không vòng vo nữa: “Hôm qua cậu đụng phải Bành Khải Văn ở Thành Tử Duyệt đúng không?”
Triệu Tỉnh Quy kinh hãi: “Anh ta còn có mặt mũi nói với chị à?”
Trác Uẩn hỏi: “Tại sao cậu lại không nói cho tôi biết?”
Triệu Tỉnh Quy cúi đầu: “Tôi sợ chị không vui.”
Trác Uẩn nói: “Tôi nào có không vui. Trước đó tôi không nói cho cậu biết, tôi và Bành Khải Văn đã không còn quan hệ gì rồi.”
Triệu Tỉnh Quy càng giật mình hơn: “Có ý gì? Hai người chia tay? Lúc nào?”
“Ngày này tuần trước.” Trác Uẩn nói: “Cậu đoán không lầm, vì cậu lên xe của tôi cho nên cậu ấy tức giận.”
Triệu Tỉnh Quy: “… Xin lỗi.”
Trác Uẩn cười: “Cậu không cần xin lỗi tôi, mà phải đi xin lỗi Bành Khải Văn mới phải.”
Triệu Tỉnh Quy không hiểu: “Tại sao tôi phải xin lỗi anh ta?”
Trác Uẩn nói: “Bởi vì cậu mà cô gái kia hiểu lầm, không chịu tha thứ cho cậu ấy.”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Anh ta quen cô gái kia, không phải là sau lưng chị sao? Anh ta vì hẹn hò với chị mà còn lừa cô gái kia! Rõ ràng anh ta bắt cá hai tay!”
Trác Uẩn chậm rãi nói: “Tôi nói với cậu rồi, tôi và Bành Khải Văn cũng chưa xác định quan hệ, chỉ là anh ấy đang theo đuổi tôi thôi. Tôi là plan A của anh ấy, cô gái kia là plan B của anh ấy. Plan A thất bại, lập tức chạy qua plan B, có vấn đề chỗ nào?”
Triệu Tỉnh Quy bị lời nói của cô làm cho bối rối: “Tại sao chị còn muốn nói giúp cho anh ta? Anh ta lừa chị đó!”
“Có phải cậu không thể hiểu được thứ tình cảm của người trưởng thành này không?” Trác Uẩn với tư thái thảnh thơi, giọng thờ ơ nói, “Nói ví dụ như tôi, tôi cũng có chồng sắp cưới, còn chưa giải trừ hôn ước, không phải tôi vẫn tiếp xúc với Bành Khải Văn như thường sao? Vậy theo như cậu hiểu thì tôi cũng bắt cá hai tay à?”
Triệu Tỉnh Quy cứng họng, sau khi suy nghĩ một hồi thì lại lắc đầu: “Nào có đạo lý đó. Cái gì mà plan A, plan B, đồng thời theo đuổi hai cô gái chính là một hành vi không ngay thẳng! Tôi không cho phép anh ta đối xử với chị như vậy!”
“Cậu có tư cách và lập trường gì đi chỉ trích cậu ấy? Triệu Tiểu Quy.” Trác Uẩn nhíu mày, “Cho dù hành vi của cậu ấy không ngay thẳng thì người nên giận cũng là tôi. Cậu có biết hành động của cậu không chỉ khiến cậu ấy khốn khổ mà còn làm tôi khốn khổ hay không? Tối ngày hôm qua gần như một đêm tôi không ngủ!”
Triệu Tỉnh Quy khó tin nhìn cô: “Tại sao chị lại phải đau khổ? Chị thật sự cảm thấy tôi làm sao à? Tôi đang giúp chị đòi lại công bằng đó!”
Trác Uẩn lớn tiếng: “Tôi không cần cậu giúp tôi đòi lại công bằng! Cậu hoàn toàn có thời gian rảnh gửi Wechat hoặc gọi điện thoại cho tôi, báo cho tôi biết chuyện này là được mà! Chứ không phải chưa phân biệt được phải trái đúng sai đã xông lên quấy rầy Bành Khải Văn và cô gái kia! Làm người phải có chừng mực, Triệu Tỉnh Quy, hành động hiện giờ của cậu đã vượt ranh giới rồi. Cậu biết không hả?”
Triệu Tỉnh Quy lẩm bẩm nói: “Vượt ranh giới cái gì chứ?”
Trác Uẩn nhìn anh hằm hằm: “Tôi đã từng nói rất nhiều lần với cậu rồi, Triệu Tỉnh Quy, tôi không thích cậu, sau này cũng sẽ không thích cậu. Tôi không thích con trai nhỏ tuổi hơn tôi, từ trước đến giờ tôi đều thích đàn ông trưởng thành chững chạc. Từ chuyện mà cậu làm với Bành Khải Văn là có thể nhìn ra, cậu quá ngây thơ.”
Triệu Tỉnh Quy: “Tôi ngây thơ?”
Trác Uẩn: “Cậu còn không ngây thơ sao?”
Nói tới đây, hai người đều im lặng. Triệu Tỉnh Quy cúi đầu nhìn chân mình, Trác Uẩn nghiêng đầu, mắt nhìn chằm chằm đồng hồ báo thức nhỏ trên bàn. Thời gian tích tắc trôi qua, không biết qua bao lâu, Triệu Tỉnh Quy mới nhỏ giọng mở miệng:
“Tôi không hiểu ý của chị. Cô giáo Trác, tôi luôn có một loại cảm giác rằng chị thích tôi, không phải là loại thích đối với em trai, mà là loại thích đối với một người con trai.”
Tim Trác Uẩn đập hẫng một nhịp, giọng vẫn lạnh nhạt như cũ: “Đây là ảo giác của cậu.”
“Được rồi.” Triệu Tỉnh Quy thỏa hiệp, cụp mắt nói, “Lần này là tôi không đúng, tôi sẽ xin lỗi Bành Khải Văn, sau này tôi sẽ có chừng mực, sẽ không làm chuyện khiến chị buồn bực nữa.”
Trác Uẩn nhìn cậu: “Không có sau này.”
Triệu Tỉnh Quy chợt ngẩng đầu: “Có ý gì?”
Trác Uẩn nói: “Tối hôm qua tôi một đêm không ngủ, đã suy nghĩ rất lâu. Triệu Tỉnh Quy, tôi quyết định từ chức.”
Trong mắt Triệu Tỉnh Quy tràn ngập khiếp sợ, môi khẽ mấp máy. Trác Uẩn bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh, anh lắc đầu: “Tại sao? Không phải chị đã đồng ý sẽ tiếp tục dạy tôi rồi sao?”
Trác Uẩn nói: “Cậu cũng đã đồng ý không rung động với tôi, cậu có làm được chưa?”
“Tôi…” Đầu óc Triệu Tỉnh Quy rối loạn, ánh mắt hoảng hốt, “Chị cũng đã đồng ý với tôi rất nhiều chuyện, chị tính nuốt lời hết hay sao?”
Trác Uẩn kỳ quái hỏi: “Tôi đã đồng ý với cậu chuyện gì?”
Triệu Tỉnh Quy cực kỳ tức giận: “Chị không nhớ ư?”
Nhìn mặt Trác Uẩn đầy khó hiểu, anh lớn tiếng kêu: “Chị đã đồng ý sẽ tặng quà sinh nhật cho tôi! Tôi nói tôi muốn đánh bóng rổ xe lăn, chị đã đồng ý sẽ đến cổ vũ cho tôi! Tôi nói sang năm là tôi có thể lấy được bằng lái, chị đã đồng ý sẽ ngồi xe của tôi đi hóng gió! Chị đã đồng ý, chúng ta của mười năm sau vẫn còn liên lạc với nhau.”
Cô đã từng hứa nhiều như vậy sao?
Trác Uẩn cũng sợ đến ngây người, lúc này chỉ có thể gắng gượng chống đỡ trái tim, nói: “Xin lỗi, Triệu Tiểu Quy, từ trước đến giờ tôi là người tùy tâm sở dục, cậu đừng tưởng là thật. Có vài lời tự tôi nói nhưng đã quên mất, có thể lúc tôi nói chỉ là vì cổ vũ cậu thôi.”
“Chị nói dối, tôi không tin.” Triệu Tỉnh Quy cắn răng nghiến lợi nhìn cô, “Chị nói dối!”
Trác Uẩn nói: “Là thật.”
Mắt Triệu Tỉnh Quy đỏ lên, cắn chặt răng mới không để cho nước mắt rơi xuống. Anh vẫn chưa từng khóc trước mặt Trác Uẩn, không muốn để cô thấy nước mắt của anh, anh không yếu ớt như vậy, không hèn mọn như vậy. Anh là đàn ông, tuyệt đối không thể rơi nước mắt trước mặt cô, bằng không sẽ bị chế giễu giống như một thằng trẻ con ngây thơ.
Trác Uẩn thở dài, nói: “Còn có một nguyên nhân khác, tháng sau tôi phải thi cuối kỳ, dạo này học hành rất căng thẳng, buổi tối cũng phải tới lớp tự học. Triệu Tỉnh Quy, tôi thật sự không có thời gian dạy kèm tại nhà cho cậu.”
Triệu Tỉnh Quy cố gắng để mình tỏ ra bình tĩnh: “Chị có thể mang bài tập tới. Tôi đã nói là sẽ không quấy rầy việc học của chị, chị có thể vẽ vời, cũng có thể làm bài tập, muốn dùng máy vi tính của tôi đều được hết.”
Trác Uẩn: “Không phải…”
“Nếu thật sự chị bận học.” Triệu Tỉnh Quy cắt lời cô, “Có thể bớt đi vài buổi. Một tuần hai buổi hay một buổi cũng được. Một tuần hai tiếng, chị cũng không rút ra được sao?”
Trong lòng Trác Uẩn rất mệt mỏi: “Bây giờ không phải là vấn đề thời gian, mà là cậu vượt ranh giới. Triệu Tỉnh Quy, tôi không có cách nào đối mặt với cậu nữa, tôi không muốn trễ nải việc học của cậu, không muốn cậu lãng phí thời gian trên người tôi, tôi không tốt như cậu tưởng tượng đâu! Bản thân tôi chính là một người khuyết điểm đếm mãi không hết! Bây giờ ở trước mặt cậu tôi đều giả vờ rất nhiều chuyện, tôi không muốn giả vờ nữa! Tôi mệt rồi!”
Triệu Tỉnh Quy sụp vai ngồi trên xe lăn, mặt trắng như tờ giấy: “Chị giả vờ cái gì?”
Trác Uẩn không trả lời, đứng dậy cầm túi: “Đừng có nghĩ mãi mấy thứ vớ vẩn này nữa. Tôi đã nói xong rồi, hôm nay tôi không có ý định đợi thêm, chỉ là tới báo cho cậu một tiếng thôi. Xin lỗi Triệu Tỉnh Quy, sau này tôi không thể dạy kèm tại nhà cho cậu nữa, đây là lần cuối cùng tôi tới nhà cậu.”
Cô đứng dậy, Triệu Tỉnh Quy chỉ có thể ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt như vậy khiến anh cảm thấy rất khó chịu, cô cao cao tại thượng còn anh chỉ có thể ngẩng mặt trông lên.
Anh rất muốn đứng lên, nắm lấy bả vai Trác Uẩn, hỏi cô rốt cuộc là tại sao!
Bỗng nhiên, anh không thể hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, cô giáo Trác sao phải từ chức.
Anh không chấp nhận nổi, vành mắt đỏ bừng, dùng nốt dũng khí cuối cùng hỏi ra một câu: “Cô giáo Trác, sau này chúng ta còn có thể gặp mặt, đúng không?”
Ánh mắt Trác Uẩn lại từ chối: “Không cần gặp mặt. Cậu học tập cho tốt đi…”
“Tôi không muốn nghe chị nói những lời như vậy. Cái gì mà học cho giỏi, ăn nhiều cơm, nhanh chóng phục hồi…” Dường như toàn bộ linh hồn của Triệu Tỉnh Quy đều bi rút sạch, trong giọng nói lộ ra sự thê lương, “Tôi nói chị này Trác Uẩn, cả đời này tôi không có cách nào làm tốt những chuyện này chuyện kia. Chân tôi không có cảm giác, không đứng nổi, không thể đi đường, ngoài nằm ra thì chính là ngồi. Một ngày hai mươi tư tiếng, xe lăn chính là chân của tôi, tôi làm gì cũng rất vất vả. Mấy tháng nay, điều tôi mong đợi nhất… chính là gặp mặt chị, một tuần ba lần. Nghĩ đến việc có thể thấy mặt chị, tôi không cảm thấy cực khổ chút nào nữa hết.”
Trái tim Trác Uẩn như bị bóp nghẹt, nói: “Xin lỗi.”
Triệu Tỉnh Quy khẽ cười, nụ cười đầy sự đau khổ: “Nếu chị nói đúng thì tôi sẽ không tức giận với chị, nhưng chị cứ một hai lấy từ chức ra để uy hiếp tôi. Chị biết tôi không còn cách nào khác mới có thể chỉ trích tôi không chút kiêng kỵ, nói tôi vượt ranh giới. Tôi hỏi chị, nếu như chị là tôi, thấy Bành Khải Văn đi hẹn hò với cô gái khác, chị có thể không tức giận ư?”
Tay trái anh đột nhiên vỗ mạnh lên bàn, phát ra một tiếng vang thật lớn, gân cổ hét lên: “Tại sao anh ta có thể đối xử với chị như vậy hả?!”
Cả người Trác Uẩn run lên, hít sâu một hơi: “Xin lỗi.”
“Chị đừng xin lỗi tôi nữa.” Giọng Triệu Tỉnh Quy lại thấp xuống, tự giễu, “Tôi biết, tuổi tác chẳng qua chỉ là cái cớ, chị chỉ đang chê tôi ngồi xe lăn, chê tôi không thể nào làm một người đàn ông chân chính.”
Trác Uẩn: “Tôi…”
Triệu Tỉnh Quy giơ tay lên ngăn cô lại: “Tôi hiểu rồi, chị đi đi.”
Anh xoay xe lăn một vòng, đưa lưng về phía Trác Uẩn.
Anh cúi đầu, thân thể thon gầy khẽ run, hai ngón tay nắm chặt lấy bánh xe, tóc vừa cắt xong lộ ra cái gáy trắng nõn nhẹ nhàng, giống như dáng vẻ khi lần đầu tiên Trác Uẩn gặp anh.
Cô lẳng lặng nhìn anh, nhìn rất lâu. Cuối cùng, cô xoay người rời khỏi phòng anh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngày Tỉnh Là Lúc Về
Chương 36
Chương 36