Bà ta lại nói: "Với lại đốt cỏ heo, nấu cám lợn và băm cám gà đều phải ưu tiên cho nhà chúng ta trước. Nếu heo trong nhà không mập lên, gà mái không đẻ trứng là mày không xong với tao đâu!"
Nguyễn Khiết không lên tiếng, lau nước mắt toan bỏ đi, nhưng lại nghe thấy Tôn Tiểu Tuệ gọi mình.
Nguyễn Khiết quay đầu lại, chỉ thấy Tôn Tiểu Tuệ trừng mắt ôm một đống đồ bẩn đi đến trước mặt cô ấy từ trong nhà chính, sau đó ném đống đồ lên đầu cô ấy, tiếp tục mắng chửi: "Quần áo mà mày cũng không giặt, mày muốn chết phải không?!"
Nguyễn Khiết kéo đống đồ trên đầu xuống, nhìn Tôn Tiểu Tuệ với đôi mắt đỏ hoe, sự oán hận dần tích tụ trong ánh mắt.
Tôn Tiểu Tuệ chỉ vào cô ấy, mặt mày dữ tợn: "Mày nhìn cái gì mà nhìn?!"
Nguyễn Khiết trợn mắt nhìn bà ta, nỗi căm hận và bực tức ở trong lòng đã không kiềm lại được nữa, cô ấy bất chợt lớn tiếng nói: "Mắc gì kêu con giặt? Anh và em trai suốt ngày ở không, sao mẹ không kêu họ giặt? Đồ của chú Năm chú ấy cũng tự giặt mà!"
Tôn Tiểu Tuệ giận đến nghiến cả răng: "Mày còn biết Dược Tiến và Dược Hòa là anh và em trai của mày à? Tao tưởng mày chẳng thèm nhận cha mẹ mày luôn chứ? Mắc gì phải giặt ư? Vì tao là mẹ mày! Còn cha mày và anh em mày nữa!"
Nguyễn Khiết im lặng nhìn bà ta với đôi mắt đỏ hoe.
Tôn Tiểu Tuệ chỉ thẳng vào mặt Nguyễn Khiết, cáu tiết hỏi: "Rốt cuộc mày có giặt hay không?!"
Nguyễn Khiết mím môi: "Không giặt!"
Được! Hay lắm!
Tôn Tiểu Tuệ nổi cơn thịnh nộ, bà ta xoay người vào phòng bếp kế bên, lúc đi ra lại cầm trong tay một cây móc sắt để cời lửa. Bà ta cầm cây cời lửa chỉ vào Nguyễn Khiết: "Tao hỏi mày một lần nữa, rốt cuộc mày có giặt hay không?"
Nguyễn Khiết không khỏi căng thẳng khi nhìn thấy cây cời lửa đó. Bất kể thứ này đụng vào chỗ nào, chỉ cần đánh trúng thôi là sẽ thành vết đỏ ngay tức khắc. Nếu đánh mạnh thì có thể bị cà nhắc mấy hôm chưa biết chắc được.
Cô ấy trông thấy Tôn Tiểu Tuệ tiến đến trước mặt mình, lần này không đứng sững nữa mà xoay người bỏ chạy.
Nguyễn Khiết nhớ hồi sáng lúc Lưu Hạnh Hoa ra ngoài đã nói là đi tìm bà Triệu mượn giày, thế nên cô ấy chạy thẳng đến nhà bà Triệu, vừa chạy vừa hét lớn: "Bà nội, cứu cháu với!"
Tôn Tiểu Tuệ giận điên cả người, vốn dĩ không kìm lại nổi, bà ta cầm cây cời lửa đuổi theo đằng sau Nguyễn Khiết, còn chửi mắng: "Hôm nay ông trời cũng không cứu được mày đâu, tao phải đánh chết con nhỏ chết tiệt vô lương tâm như mày!"
Lúc Lưu Hạnh Hoa đến nhà bà Triệu mượn giày thì mấy bà bạn khác cũng đang ở đó, thế là bà ấy ngồi xuống thêu thùa may vá cùng với họ chứ không về nhà. Họ vừa làm việc vừa tán gẫu chuyện nhà người ta ở trên núi.
Bà Triệu hỏi Lưu Hạnh Hoa: "Nghe nói thằng hai nhà bà và vợ nó cãi nhau một trận rồi khóc lóc đòi về nhà mẹ đẻ, sau đó bảo muốn ra ở riêng, có chuyện đó thật không?"
Lưu Hạnh Hoa hừ lạnh: "Đã chia theo ý của tụi nó rồi, tối hôm qua còn vui vẻ trở về từ nhà mẹ đẻ kìa."
Bà Lý nói: "Ôi trời, bà và bí thư tốt tính thật đấy, vậy mà cũng đồng ý chia à? Nếu là nhà chúng tôi ấy, không đánh chết thằng hai bất hiếu không được mà. Khổ cực nuôi nó lớn chừng ấy rồi còn gom tiền cưới vợ cho nó, bây giờ trong nhà gặp chút khó khăn, chuẩn bị lấy vợ cho thằng năm, nó đã không gánh giúp một chút mà còn muốn chia tài sản rồi ra ở riêng, đúng là một đứa vong ân bội nghĩa. Trước đây tiền cưới của nó ở đâu ra chứ, chẳng phải của hai ông bà đó sao, hơn nữa hai vợ chồng thằng cả cũng gom giúp nữa kìa."
Lưu Hạnh Hoa cầm kim luồn vào viền trắng trên giày: "Kệ đi, quậy tới quậy lui chỉ để người ta chê cười thôi, tụi nó đã muốn chia, nếu không chia vậy chẳng phải ngày nào cũng khó chịu à? Chia thì chia, mạnh ai nấy sống, chẳng ai cản ai."
Bà Triệu: "Vậy bà và bí thư chia cho tụi nó bao nhiêu thứ?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 23
Chương 23