DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thời Gian Như Ngừng Lại
Chương 10: Đã Mười Năm Rồi Cô Như Người Xa Lạ Đứng Trước Mặt Anh



Trở lại studio, Mạnh Dao lại bắt đầu làm việc, từ sáng đến tối, rồi từ tối đến sáng.
Từ lâu cô đã quen với việc không cho bản thân thời gian, để những ký ức hiện lên thỉnh thoảng lại bị cô dẹp bỏ, không cho chúng có cơ hội bén rễ và chiếm lấy tâm trí của cô.
Sự xuất hiện của Phí Minh chỉ như một ngọn đèn lơ lửng, anh đi ngang qua thế giới của cô, cô nhìn thấy, trân trọng, vậy là đủ rồi.
Thật ra, những năm gần đây cô rất ít khi nghĩ đến anh.

Anh từng là ánh sáng của cô, nhưng cô cũng biết rằng kiếp này cô sẽ không bao giờ có thể đến được với anh nữa.
Rốt cuộc cô muốn đi một mình, anh đi cùng cô lâu như vậy cũng đủ rồi.
Thiệu Thành đến tìm cô một lần, hỏi cô tại sao lại đột ngột rời đi vào ngày hôm đó, cô chỉ trả lời qua loa.
Ba ngày sau Tạ Toàn gọi điện, cô khi ấy đang chụp ảnh cho khách hàng trong studio.
Điện thoại đang sạc, Tiiểu Điềm đưa lên nói: "Mạnh tỷ, có người gọi cho chị."
Khi cô nhìn qua, đó là một dãy số không quen thuộc.
"Xin chào?" Cô trả lời, bên kia im lặng một lúc lâu.
Một lúc lâu sau, anh ta lên tiếng: "Mạnh Dao, là tôi."
Cô không trả lời.
Tạ Toàn nói: "Tôi muốn gặp em."
Giọng nói trầm và bình tĩnh.
"Bây giờ tôi đang ở quán cà phê đối diện chỗ em, khi nào thuận tiện có thể ghé qua.

Không rảnh cũng không sao, tôi sẽ đợi ở đây..."
Như biết cô sẽ không đáp lại, một lúc sau, anh ta tự mình cúp điện thoại.
Mạnh Dao không hề lên tiếng nữa, cúp điện thoại, đưa cho Tiểu Điềm, tiếp tục chụp ảnh khách hàng.
Đã một tiếng rưỡi kể từ khi cô chụp xong bộ ảnh cuối cùng.
Khách hàng rất vui, vừa nhìn kết quả của bộ ảnh đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc: "Chị Tiểu Mạnh, chị thật sự rất tuyệt vời, nó hoàn toàn vượt quá sự mong đợi của tôi."
Mạnh Dao chỉ cười: "Nó sẽ còn đẹp hơn khi được dựng thành album."
Người khách chào tạm biệt và rời đi, Mạnh Dao đứng ở cửa với chiếc áo dệt kim, sau đó đẩy cửa bước ra ngoài.

"Tiểu Điềm, chị ra ngoài một lát."
Quán cà phê và studio chỉ cách nhau một con sông và một con đường, đi bộ mất vài phút.
Mạnh Dao đẩy cửa kính đi vào, Tạ Toàn vẫn đang đợi bên trong.
Nhìn thấy cô bước vào, ánh mắt anh ta run lên, như không tưởng tượng được cô sẽ đến.
Mạnh Dao ngồi xuống đối diện với anh ta mà không gọi gì cả, ý là không muốn nói chuyện quá lâu.
Tạ Toàn hiểu ra, ánh mắt liền trầm ngâm.
Là người đứng đầu ngành, Tạ Toàn luôn là người trầm lặng, kiệm lời, qua nhiều năm lại càng trầm mặc.
Một lúc lâu sau, anh ta nói: "Tôi đến đây để xin lỗi em về bức ảnh."
"Đáng lẽ tôi không nên cho triển lãm ảnh của em mà không có sự đồng ý.

Tôi đã gỡ nó xuống sau đó..."
Mạnh Dao cụp mắt xuống, không đáp lại.
Tạ Toàn sau đó nói: "Tôi rất vui vì ngày đó em có thể đến xem..."
"Thật ra em có thể đi một con đường tốt hơn, em có linh khí và năng khiếu nghệ thuật cao như vậy, em không nên dùng thiên phú vào việc chụp ảnh thương mại..."
Thấy cô vẫn chưa nói, cuối cùng anh ta lên tiếng: "Mạnh Dao, năm đó, tôi thực sự xin lỗi..."
Anh ta muốn nói với cô lời xin lỗi này trong nhiều năm, nhưng không bao giờ có cơ hội.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng họ vẫn có thể ngồi đối mặt và có cơ hội nói chuyện với cô một lần nữa.
"Mạnh Dao, tôi muốn bồi thường cho em thật tốt..."
Nhiều năm qua, anh ta luôn cảm thấy mắc nợ cô.
"Tạ lão sư." Mạnh Dao rốt cục mở miệng, ánh mắt im lặng.
Tạ Toàn hơi sững sờ, không ngờ cô lại gọi mình như vậy.
"Mọi chuyện đã qua rồi, anh không cần phải lo lắng nữa.

Vì lần trước tôi đến phòng triển lãm của anh, có nghĩa là tôi đã bỏ qua mọi việc rồi, nên anh có thể đừng lo lắng nữa."
Tạ Toàn tựa hồ muốn nói gì đó, cô nói tiếp: "Tạ lão sư, tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, tôi cũng rất cảm kích sự dạy dỗ của anh năm đó, nhưng cũng chỉ thế thôi."
Tạ Toàn buông thõng bả vai.
Mạnh Dao biết anh ta đã hiểu, cô dừng lại, sau cùng, cô không nói thêm nữa
"Mong anh bảo trọng, tôi còn có chuyện khác nên đi trước."
Nói xong, cô đứng dậy bỏ đi.
Năm đó cô coi anh như dã thú, nhưng thời gian trôi qua, cô đã thỏa hiệp với chính mình từ lâu rồi.
Tạ Toàn đối với cô không phải là không có chân tâm, nhưng rốt cuộc cô là "chim sợ cành cong," không muốn lún quá sâu.
Tin nhắn cuối cùng anh ta gửi cho cô năm đó đã nói rõ mọi chuyện, chỉ là cô không muốn có liên quan với anh ta một lần nữa.
Cô chấp nhận lời xin lỗi của anh ta, nhưng không có nghĩa là cô đã tha thứ.
Cô đến, chỉ muốn nghe anh ta nói xong những gì muốn nói, cũng để nói xong những gì cô cần nói.
Đối với nhiếp ảnh thương mại...
Mạnh Dao đứng ở ngã tư chờ đèn giao thông, trong mắt thoáng qua một chút tĩnh lặng.
Cô nghe hiểu lời Tạ Toàn.
Nhiếp ảnh có thể được chia đại khái thành nhiếp ảnh nghệ thuật và nhiếp ảnh thương mại.
Tạ Toàn luôn đi theo con đường nghệ thuật, những học sinh mà anh ta dạy về cơ bản đều đi theo con đường nghệ thuật, rất ít người đi theo con đường thương mại một cách triệt để.
Hơn nữa, cô là người có tài năng cao nhất và năng khiếu nghệ thuật mạnh mẽ nhất.
Tạ Toàn đau lòng mười phần.
Mạnh Dao đương nhiên cũng thích chụp ảnh nghệ thuật, nhưng cô cũng biết trên đời này, cô chỉ có thể chụp ảnh thương mại.
Cô không thể đến được nơi cao đó.
Tạ Toàn nhìn bóng dáng cô rời đi, ánh mắt rốt cuộc trở nên cô đơn.
Tâm tư của anh ta với Mạnh Dao quá rõ ràng.
Anh ta đã chụp bức ảnh đó cách đây 5 năm và cất giữ nó cho riêng mình.

Anh ta đã lưỡng lự rất lâu về việc tổ chức triển lãm cá nhân này, cuối cùng lại đưa nó lên.
Đây là tình cảm anh ta chôn sâu trong lòng, chưa từng nhìn thấy ánh sáng, chưa từng được người khác biết đến, nhưng vào dịp đặc biệt đó, anh ta lại muốn đem nó ra trước bình minh.
Bí mật kia Tạ Toàn mang theo bên mình, thời gian trôi qua, tâm tư ngày càng ăn sâu bén rễ.
Nếu như để cô biết, vậy thì cũng tốt.
Anh ta biết cô ở Ninh Thành, cũng biết cô mở studio, có lần, một người bạn trong nghề mang tạp chí đến cho anh ta xem tác phẩm của một nhiếp ảnh gia mới ra mắt, chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra phong cách của cô.

Tất cả là vì cô mà anh ta mở triển lãm ở Ninh Thành.
Về điều này, cô hẳn đã biết từ sớm.
Cô sẵn lòng gặp anh ta lần cuối chỉ để nói rõ.
Không cần nhớ nhung, không cần liên quan đến nhau nữa.
Đôi mắt tinh tường của cô vốn mê hoặc anh ta trước đây, giờ chỉ khiến anh ta cảm thấy xấu hổ.
Năm đó anh ta đang chụp ảnh ở trường, vô tình nhìn thấy một cô gái với chiếc máy ảnh đang ngồi trên ghế đá.
Cô nhìn về phía xa, đôi mắt lặng đi buồn bã, lòng anh ta bỗng thấy se lại.
Anh ta chưa từng thấy một người con gái nào như vậy, rõ ràng gương mặt còn non nớt, nhưng dường như cô đã trải qua rất nhiều tang thương.
Sau đó, Tạ Toàn tiến lại gần cô từng chút một, cho đến khi hoàn toàn trầm luân.
...
Những ngày sau đó thật bình lặng, không một ai xuất hiện, không một ai quấy rầy, mọi thứ dường như đã trở lại đúng hướng.
Mọi thứ dường như khá buồn tẻ, nhưng Mạnh Dao cho rằng cuộc sống như vậy mới tốt
Cô chỉ muốn sống hết mình như thế này, không có thêm sóng gió gì nữa.
Cô không ngờ Phí Minh Nghị sẽ sớm xuất hiện trong thế giới của cô lần nữa.
Vào tháng 12, thời tiết trở nên lạnh hơn.
Mạnh Dao đến khách sạn đã đặt trước từ sớm để chụp.
Hôm nay là ảnh cá nhân chủ đề đám cưới, chụp ngoại cảnh, chắc sẽ hơi lâu.

Khách hàng là một người quen, tên là Thẩm Mạn Chân, đã hợp tác với cô vài lần.
Cô ấy là nhà thiết kế thời trang, đã có thương hiệu riêng, bây giờ sắp kết hôn.
Quá trình chụp diễn ra tốt đẹp, thời gian kéo dài đến 4 giờ chiều.
Còn một bộ ảnh cuối cùng.
Khách hàng đã mặc bộ váy cưới cuối cùng và đã sẵn sàng, Mạnh Dao điều chỉnh góc tốt nhất và bấm nút chụp.
Đang chụp ảnh thì có người ngồi xuống trong tầm nhìn, chỉ cách cô hơn chục bước chân.
Tay cô dừng lại ngay lập tức.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác đen với chất liệu vải thượng hạng được cắt may vừa vặn, bên trong là một chiếc áo len đen, hơi dựa vào lưng ghế, mặc chiếc quần cùng màu xếp nếp, cực kỳ mảnh mai.

Khi mỉm cười, gương mặt của anh càng thêm chính trực và đẹp trai.
Anh không nhìn họ, mà quay đầu sang một bên và lắng nghe những người bên cạnh nói chuyện.
Ngồi bên cạnh anh là một người phụ nữ trẻ đẹp, chừng hai mươi lăm tuổi, trang điểm tinh tế, dáng người cao ráo, cô mặc chiếc áo khoác đen giống anh, đi kèm chiếc váy ren dài và đôi bốt đen, xinh đẹp quyến rũ.

Không biết cô ấy nói gì, người đàn ông kia lại khẽ cười.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó, hai tay Mạnh Dao không khỏi siết chặt.
Cô cho rằng cuộc gặp gỡ lần trước là món quà của số phận ban tặng để cô có thể tiếp tục bước đi, không ngờ anh lại xuất hiện trước mặt cô trong nháy mắt.
Nhưng lần trước cô có thể quay đầu bỏ đi, lần này cô có thể trốn đi đâu.
Cô đang cầm máy ảnh nhưng không thể chụp được nữa.
Thẩm Mạn Chân cũng sớm nhìn thấy họ, vui vẻ vẫy tay.
"Hạ Mộng, các cậu đến rồi."
Sau đó quay đầu nói với Mạnh Dao: "Mạnh tỷ, dừng lại một chút, bạn của tôi đến rồi!"
Mạnh Dao không thể đáp lại, cô không thể nói.
Cô chỉ có thể đặt máy ảnh trên giá ba chân sang một bên, giữ chặt cây cột và cố gắng ẩn mình.
Nhưng thượng đế dường như không để cô được như ý.
Thẩm Mạn Chân bước nhanh tới chỗ bọn họ
"Nghe nói ba giờ sẽ đến, vậy tại sao lại đến bây giờ?"
Người phụ nữ tức giận nói: "Tôi không muốn đợi Phí lão bản, Phí lão bản là người bận rộn mà..."
Vừa nói, cô ta vừa liếc nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh.
Người đàn ông mỉm cười giả điếc.
Người phụ nữ nói nhanh: "Trước hết, chúng ta hãy làm quen với nhau.

Đây là Phí lão bản, Phí Minh Nghị.

Đây là bạn thân của tôi, Thẩm Mạn Chân"

Thẩm Mạn Chân mỉm cười vươn tay: "Phí lão bản, đã ngưỡng mộ từ lâu, Hạ Mộng thường nhắc tới anh."
Nam nhân duỗi tay: "Thẩm tiểu thư, xin chào."
Nam nhân cũng không đứng lên.
Thẩm Mạn Chân thật sự không quan tâm, nhìn chằm chằm tay mình, liếc mắt nhìn nữ nhân, nụ cười trên khóe miệng trở nên ý tứ.
Người phụ nữ tròn mắt nhìn cô, khi nhìn thấy người phụ nữ đang đứng bên chân máy, liền hỏi: "Đây có phải là nhiếp ảnh gia tuyệt vời mà cô nói đến không?"
Nói xong, người đàn ông cũng vô thức nhìn về phía đó.
Thẩm Mạn Chân thật sự nhớ tới có người vẫn đang đợi, nên lại nói: "Đi thôi, tôi dẫn cô đến đó làm quen."
Người đàn ông lúc đầu không di chuyển, nhưng người phụ nữ đã nắm lấy tay kéo lên.
"Đi thôi, đi thôi, hôm nay anh hứa sẽ đồng hành cùng em trong mọi việc mà."
Người đàn ông buộc phải theo kịp.
Bên cạnh giá ba chân, Mạnh Dao cảm thấy họ đang đến gần, toàn thân căng thẳng.
Dường như không thể tránh khỏi.
Thẩm Mạn Chân nhanh chóng đưa người phụ nữ đến, người đàn ông cũng dừng lại bên cạnh họ.
Trợ lý camera đứng trước nhìn thấy có người đến liền dừng lại hỏi han.
Thẩm Mạn Chân cười nói: "Mạnh tỷ, để tôi giới thiệu với cô, đây là Hạ Mộng, chị em tốt của tôi, cô ấy là người mẫu.

Nghe nói ở đây chụp ảnh nên đến xem."
"Đây là Mạnh tỷ.

Kỹ năng chụp ảnh của cô ấy là hạng nhất, không thua gì của Tưởng Nam An.

Lần sau nếu muốn chụp ảnh, cô có thể đến gặp cô ấy.

Mạnh tỷ, cô ấy là bạn tôi, xin cô nể mặt.

"
—— Tưởng Nam An hiện tại là đệ nhất nhiếp ảnh thương mại.
"Xin chào Mạnh tỷ, tôi là Hạ Mộng, trông cô trẻ quá."
Hạ Mộng đưa tay ra, cô ta cao khoảng 1m70, vóc dáng chuẩn của một người mẫu.
Mạnh Dao chào một cách máy móc: "Xin chào."
Thẩm Mạnh Dao tiếp tục giới thiệu với cô: "Ồ, còn người này, anh ấy là bạn của Hạ Mộng, họ Phí, chúng tôi đều gọi anh ấy là Phí lão bản.

Phí lão bản, nếu có nhu cầu chụp ảnh, anh cũng có thể liên hệ với Mạnh tỷ của chúng tôi.

"
Thẩm Mạh Chân bắt đầu cố gắng hết sức để thu hút khách hàng cho cô.
Mạnh Dao cụp mắt xuống, tim đập mạnh đến cực điểm.
Người đàn ông đang đứng đối diện với cô, chỉ cách đó hai bước.
Ở tuổi hai mươi, cô đã từng đứng sau lưng anh, mang mặt nạ che kín.
Bây giờ, không có vỏ bọc.
Mười năm trôi qua, cô lần nữa lại đứng trước mặt anh.
Cuối cùng, cô chỉ có thể khàn giọng nói: "Xin chào.".


Đọc truyện chữ Full