DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngỡ Là Yêu
Chương 33: Chương #33: Anh từng nói, nếu cu...

Anh từng nói, nếu cuộc đời tôi là một cuốn tiểu thuyết, anh hy vọng bản thân sẽ trở thành nam chính, kết thúc đẹp hay buồn, đều không quan trọng, quan trọng anh chính là người đàn ông ở bên cạnh tôi lâu nhất, khiến tôi khắc cốt ghi tâm không thể nào quên đi.
Ông nội của Quốc Huy là một người hiền từ, ông về Việt Nam vài ngày sau khi chúng tôi chính thức trở thành vợ chồng. Trong bữa cơm gia đình, mẹ của anh cũng không tỏ ra giận dữ với tôi, ngay cả Thiên Kim cũng ra sức lấy lòng ông nội. Bữa ăn diễn ra rất yên bình, tuy nhiên chỉ là những sự giả tạo ghê sợ.
“Huy Em cũng đã lập gia đình rồi. Không phải con nên giao lại công ty nữ trang cho vợ chồng thằng bé sao sao?” - Ông nội anh lên tiếng, khiến không khí trở nên căng thẳng.
“Ba, thằng bé còn chưa có nhiều kinh nghiệm, con chỉ e chưa thể quen với việc điều hành. Vả lại Huy Anh hiện tại cũng đang chuẩn bị vào công ty, không nên có sự chênh lệch quá cao giữa hai anh em chúng.”
“Sớm hay muộn mọi chuyện cũng phải quay về đúng vị trí của nó.” - Ông đặt đũa xuống bàn, tỏ vẻ không vui.
“Ônh nội, con vừa mới kết hôn, Lâm lại đang mang thai, con muốn có nhiều thời gian chăm sóc vợ con. Giờ ông bắt con tiếp quản, không phải là ông không thương cháu cố.”
“Ha ha tất nhiên ông nội thương cháu cố rồi, cái thằng đã cao lớn, có vợ có con vẫn còn như đứa trẻ suốt ngày nhõng nhẽo với ta, còn không sợ vợ con chê cười.”
“Ông nội, ngày mai vợ chồng con và Thiên An đưa ông đi dạo nhé, cũng đã lâu rồi ông không về lại.” - Thiên Kim lên tiếng.
“Đúng rồi ba, để Huy Anh đưa ba đi, Huy Em về nơi này chưa bao lâu cũng không rành rẽ nhiều nơi.” - Mẹ anh lên tiếng.
Ông nội gật đầu đồng ý, sau bữa cơm lại gọi Huy Em đến phòng nói chuyện. Tôi không có anh bên cạnh cảm thấy vô cùng lạc lõng giữa căn nhà đầy kí ức tồi tệ. Nhìn căn phòng trên lầu, tôi chỉ muốn mau mau sáng một chút để chúng tôi rời đi, không phải nhìn kí ức chẳng có chút tốt đẹp.
“Chúng ta có thể nói chuyện chứ?” - Huy Anh trên tay cầm một ly nước lọc đừng bên cạng tôi ở hành lang.
“Vợ anh đâu rồi, chỉ e chị ấy không vui.” - Tôi đáp.
“Anh còn nợ em câu xin lỗi…” - Anh lại nói.
“Năm đó cũng không phải là chưa xin lỗi, thật ra lời xin lỗi cũng nào có giá trị, chỉ khiến tổn thương hơn mà thôi.”
“Lâm, lúc em nói em mang thai anh nghĩ em chỉ nói để anh đừng đi… đến khi Tuấn Tú nói đó là sự thật, anh mới biết bản thân đã rất có tội với em.”
Tôi vẫn không nhìn anh, ánh mắt đang ngắm nhìn nơi mà năm xưa tôi là nàng Tấm còn anh là Hoàng Tử, tôi nhìn đâu đâu cũng là kỉ niệm.
“Quốc Huy, có những chuyện dù có hối hận cũng không giải quyết được gì. Đứa bé cũng không còn, anh cũng đã có vợ con, em cũng lấy chồng, giờ nhắc lại đều là không phải với họ.”
Anh gật đầu: “Cảm ơn em, vì đã không hận anh.”
Tôi bật cười nhìn anh, anh cũng mỉm cười với tôi. Hận ư, là tôi hận anh đến không thể hận hơn được nữa, tôi chấp nhận đau thương để bước vào nơi này, không hề đơn giản chỉ là muốn con tôi có cha, hay tìm hạnh phúc cho bản thân, tôi nhất quyết khiến kẻ giết con tôi, khiến kẻ sống hạnh phúc mặc kệ tôi đau khổ, phải nếm trải từng chút một.

Tôi bước vào trong phòng đã chuẩn bị cho vợ chồng tôi. Anh vẫn còn trong phòng ông nội, tôi nằm xuống chiếc nệm êm ấm nhìn lên trần nhà, những ánh đèn lấp lánh khiến mắt tôi nhòe đi, giọt nước mắt từ trong khóe mi rơi xuống.
Thật sự tôi cũng cảm ơn mẹ chồng tôi rất nhiều, bởi tôi nghĩ cái chết của con tôi chỉ là một sự tai nạn, nhưng bà ấy đã tự miệng nói ra đó không phải là ngẫu nhiên mà chính là một sự sắp đặt, để một bọn người lớn giết chết một đứa trẻ còn chưa thành hình.
Anh ta bỏ tôi đi, tôi có thể tha thứ… nhưng tội giết người, trời đất còn không dung, huống chi tôi chỉ là một con người bình thường.
“Thím Út ơi, con vào trong được không ạ?” - Giọng nói bên ngoài cửa vang lên, là Thiên An, con gái của Quốc Huy và Thiên Kim.
Tôi mở cửa, nhìn thấy ánh mắt của con bé rất giống cha, lần đầu tôi nhìn kĩ càng gương mặt này. Nét xinh đẹp của Thiên Kim và ánh mắt trầm ấm của anh, tôi mỉm cười.
“Con vào đây.”
“Em bé trong bụng thím là bé trai hay gái vậy ạ? - Thiên An hỏi.
“Em bé còn rất bé nên không biết được. Thiên An năm nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”
“Dạ, con bốn tuổi. Thím với chú Út sẽ ở đây luôn phải không thím?” - Con bé ngồi trên ghế ngay ngắn nhìn tôi nói.
Tôi lắc đầu: “Không phải, chú thím về chơi vài hôm nữa sé về lại thành phố. Thiên An đã đến nhà trẻ chưa, đã có nhiều bạn chưa?”
“Tiếc quá, bà và ba mẹ con lúc nào cũng bận, chú thím về nhà ở cùng sẽ rất vui.”
Tôi vuốt mái tóc dài muợt mà của con bé mà đáp: “Đi học sẽ có nhiều bạn mới, đừng buồn nữa.”
Bên ngoài là tiếng Thiên Kim đang đi tìm con gái, giọng cô ta vang lên khắp nhà, Thiên An nghe thấy liền vội chạy ra cửa, vô tình vấp chân vào chiếc ghế mà té nhào xuống đất. có lẽ vì quá đau nên con bé khóc thét lên, cánh cửa phòng nhanh chóng bật tung ra, giọng Thiên Kim hét lên, chạy đến ôm con gái cô ta vào lòng.
“Đồ rắn độc, cô muốn làm gì con gái tôi hả?” - Thiên Kim hét lớn, khắp căn nhà đều là giọng cô ta, mọi người nhanh chóng tiến về phòng tôi, có cả Huy Anh và Huy Em.
“Có chuyện gì mà con hét ầm lên vậy hả?” - Mẹ chồng tôi vội nói
“Mẹ, Thiên An bị cô ta làm cho thành thế này, mẹ phải làm cho ra lẽ, nếu không có ngày cô ta hại chết con bé.”
“Thiên Kim, em có gì thì từ từ nói, sao lại làm mọi chuyện ầm ĩ như vậy.” - Huy Anh đáp. Sau đó lại ôm con gái mà nói: “Chuyện gì đã xay ra vậy Thiên An.”
“Con bé mới bốn tuổi, nó biết gì mà nói. Con người cô quỷ kế đa đoan, cô qua mặt ai đừng hòng qua mặt tôi.”
Tôi đáp: “Con gái chị, chị không quản để con bê chạy qua phòng tôi, chị gọi nó ầm ĩ bên ngoài, con bé vì quá vội vàng mà vấp té, chẳng hề liên quan đến tôi. Ai quỷ kế, ai đa đoan… tôi và chị đều hiểu rõ ràng.”

Huy Em đi về phía Thiên An dỗ dành con bé: “Thiên An ngoan, để chú thổi cho con hết đau nhé. Nói cho chú biết, có phải con vấp vào ghế mà ngã không?”
Thiên An gật đầu. Mẹ choòng tôi liền lên tiếng: “Con bé còn nhỏ, cũng không thể phân biệt đuợc đen trắng, đôi khi bị kẻ thủ đoạn qua mặt mà không hay biết. Từ nay không cho phép cô chạm vào cháu nội tôi.”
“Mẹ đừng quá đáng, chỉ là một tai nạn nhỏ mà vợ con cũng không hề mong muốn. Lâm chưa từng ghét bỏ ai trong nhà, vậy mà mọi người đều ác cảm với cô ấy.”
“Trễ rồi, đi ngủ hết đi. Trẻ con té ngã vài lần mới khôn lớn, cứ cất giữ như của quý sau này ra xã hội luôn thua thiệt. Cứ nhìn xem cách dạy con của cô và dạy cháu của tôi.” - Ông nội nói xong liền bỏ về phòng.
Bọn họ cũng lần lượt rời khỏi phòng tôi trong im lặng mà không nói thêm một lời nào.
“Em đừng buồn, ngày mai anh đưa em về nhà của chúng ta.”
Tôi lắc đầu: “Em không sao, nhưng chúng ta nên ở lại cùng ông nội, cũng không có nhiều dịp ở gần nhau. Em muốn hiểu nhiều về ông hơn.”
“Ông nội nuôi anh từ khi anh còn chưa được một tuổi, từ nhỏ đến lớn ông luôn nuông chiều anh, gia sản hiện tại của gia đình anh cũng là của ông nội, mẹ anh chỉ đứng ra quản lí.”
“Lúc ăn cơm ông nói là giao lại công ty cho anh, vậy còn anh trai của anh, anh ta không phản đối sao?”
“Có lẽ không vui, nhưng ông đã quyết ai có khả năng chống lại.”
“Em thật sự không biết mình lại kết hôn với đại gia.” - Tôi trêu chọc anh.
“Có nhũng thứ em còn chưa hiểu hết về anh, nhưng không sao cả, từ từ anh sẽ nói cho em biết.”
Tôi cảm giác lời anh nói không hề sai. Tôi không hiểu anh, không biết nhiều về con người của anh. Anh trước mặt tôi và mọi người là hai con người hoàn toàn khác nhau, nhưng tôi yêu anh, yêu mọi thứ dù xấu hay tốt ở con người anh.
Hôm sau, khi chúng tôi đang ăn sáng thì chị giúp việc mang đến một bìa thư, người nhận lại là ông nội anh. Cả nhà đều khá ngạc nhiên vì ông về nước chưa bao lâu đã có thư gửi đến. Ông nội từ tốn mở phong bì, sau đó nhanh chóng đứng lên bước vào phòng đóng sập cửa lại.
“Thưa cô Lâm, ông gọi cô vào phòng?”
Tôi khá ngạc nhiên, khi tôi đứng lên đi về phía phòng của ông liền nhìn thấy cái nụ cười mỉa mai từ Thiên Kim. Tôi ngó lơ mà bước đi, cảm giác trong lòng có sự bất an.
“Ông nội gọi con.” - Tôi đứng trước bàn,ông đang ngồi trên ghế.
“Cháu dâu ngồi xuống đi.”

Khi tôi vừa ngồi xuống, ông lại tiếp tục lên tiếng.
“Ta cho con xem những thứ được gửi đến cho ta lúc nãy.”
Ông đặt lên bàn những bức ảnh của tôi và anh Nam, chuyện này thật tình ngay lí gian, có người muốn phá hại tôi đến không còn đường sống.
“Thưa ông….”
“Ta chỉ muốn hỏi, cô gái trong bức ảnh có phải con không?”
Tôi gật đầu: “Dạ, là con thưa ông nội.”
“Bức ảnh này được chụp lại khi nào?”
“Trước ngày anh ấy sang thăm ông lần trước.”- Tôi cúi đầu nói.
Ông quăng xấp ảnh lên bàn, những bức ảnh văng tung tóe dưới sàn. Tôi nhặt những bức ảnh lên, sau đó xếp gọn gàng để lại trên bàn.
“Cháu trai tôi lúc sang thăm tôi, luôn miệng kể rằng cô là một người tuyệt vời, luôn miệng khen cô không hề tham lam gia sản, tính tình cốt cách đều hiền lành. Thật ra chỉ là đang diễn kịch, mẹ của thằng Huy nói cô nham hiểm… đúng là không sai.”
“Thưa ông nội, tuy con không phải là một con người toàn diện như chồng con khen ngợi nhưng con thật sự không hề suy nghĩ về gia sản của nhà chúng ta, anh ấy có bao nhiêu tiền trong thẻ con đều không quản, cũng chưa từng đòi hỏi điều gì từ anh ấy. Chuyện những bức ảnh này con dám thề chỉ là một sự hiểu nhầm, con chưa từng làm gì có lỗi với chồng con.”
Ông nội không đáp, sau đó gọi Huy Em vào phòng. Anh thấy những bức ảnh liền nhận ra chuyện gì đang xay ra, nhanh chóng chống chế.
“Những bức ảnh này là từ rất lâu rồi, khi con còn chưa biết Lâm. Ông nội đừng nghĩ không tốt về Lâm, kẻ nào đó đang muốn phá vỡ hạnh phúc của chúng con.”
Tôi không kịp ngăn anh lại, nhưng trong lòng cũng vui vui. Anh vì tôi mà nói dối người anh kính trọng nhất chỉ là muốn bảo vệ tôi.
“Cậu còn già mồm, vợ cậu đã nói hết rồi.”
“Ông nội, không giống như bức ảnh đâu. Đây chỉ là một người bạn, vì cô ấy say quá nên đỡ cô ấy thôi.”
“Con nghĩ ông nội lẩm cẩm nên bịa chuyện lừa gạt sao?”
“Con không dám.” - Anh liền cúi đầu đứng bên cạnh tôi.
“Còn đứa bé kia, liệu có phải là con cháu nhà chúng tôi.”
Tôi như không đứng vững, lời ông nói như đâm một nhát dao vào vết thương chưa lành. Tôi hơi choáng liền lùi về phía sau, anh nhanh chóng đỡ lấy toàn thân tôi.
“Ông, con xin ông đừng trách Lâm nữa. Đứa bé là con của con, con là đàn ông… con tất nhiên biết điều đó.”
“Loại đàn bà có quá nhiều mối quan hệ kia, đôi khi con của ai cũng không thể xác định. Chỉ có con là khờ khạo bị lừa gạt.”

“Lâm chưa từng mang đứa trẻ ra để gàng buộc con, chưa từng ép con phải cưới Lâm.”
“Bởi vì đứa trẻ không phải của con, cô ta dám sao?”
“Đủ rồi ạ, đứa bé trong bụng con là của chồng con, con phải làm gì để chứng minh cho ông tin.”
“Muốn ta tin cũng không khó. Kí vào hợp đồng này, ta sẽ xem mọi chuyện như chưa từng có.”
Tôi xem hợp đồng trên bàn, khi đứa trẻ được sinh ra sẽ tiến hành kiểm tra ADN, nếu đứa trẻ không phải con cháu của họ tôi và anh sẽ ly hôn và không nhận được 1 đồng nào. Còn nếu đứa bé là con của anh, hợp đồng xem như hủy bỏ. Điều khoản hai, chính là khi tôi và anh có ly hôn vì bất cứ lí do nào, đều phải ra đi trong tay trắng.
“Kí vào, con vẫn là con dâu nhà ta. Còn không, con buộc phải rời khỏi ngay lập tức.”
“Em không cầm phải kí gì cả, làm gì có chuyện kì lạ như vậy.”
“Huy, anh có tin em và con không?”
“Anh tin em.”
“Chỉ cần anh tin em là đủ, dù em có kí hàng ngàn điều khoản, em đều chỉ biết rằng anh đã tin em, em sẽ không khiến anh thất vọng.”
Tôi kí vào hợp đồng của ông, anh ôm tôi vào lòng nói: “Xin lỗi em, anh đã hứa sẽ không khiến em khóc nữa, vậy mà anh đã tổn thương em rồi.”
“Không sao Huy… là con của chúng ta đang lớn dần trong em. Em không sợ mất thứ gì, chỉ sợ mất con và anh.”
Hợp đồng được giữ bí mật chỉ có ba người biết. Vì vậy kẻ gửi hình cho ông lại khá kinh ngạc khi tôi vẫn ở trong nhà, không hề nhận được sự khó khăn nào từ ông.
“Đúng là đồ nham hiểm.” - Thiên Kim bước ra vườn, khi tôi đang ngồi trên xích đu.
“Cô đang soi mình trong gương tự khen bản thân sao?” - Tôi đáp.
“Lấy một người giống y hệt người mày từng yêu, muốn tìm cảm giác cũ sao, muốn ngộ nhận Huy Em là chồng tao, đúng là trơ trẽn.”
“Ha ha, thay vì dùng tiền để nâng cấp bề ngoài, coi nên sử dụng nó vào việc đến bệnh viện khám bệnh hoang tưởng đi. Tôi nói, Huy Em rất tuyệt vời, kỹ thuật rất là tốt. Còn chồng cô, thật nhàm chán.” - Tôi cười đểu.
“Đồ con bitch. Mày còn dám tơ tưởng đến chồng tao hả?”
Tôi nhúng vai: “Biết sao được, khó ai có thể quên được lần đầu mà.”
Tôi đứng lên đi vào nhà, đi ngang qua Thiên Kim đang cháy ngọn lửa tức giận: “Cô là người nổ súng cho cuộc chiến này, tôi sẽ khiến cô biến khỏi nơi này, đợi đi… không xa đâu.”
Quảng cáo


Đọc truyện chữ Full