DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Thập Niên 80] Thời Niên Thiếu Của Yến Yến
Chương 3: Mùa Hè Năm 88 (3)

Chung Oánh có thể làm gì, cũng không thể để cho một người đàn ông đi làm loại chuyện này, không thể làm gì khác hơn là bịt mũi làm, quay lại lại khóc tiếp một trận.

Cô rất muốn trở về, trở lại một người nằm trong phòng bệnh VIP, trở lại trong thân thể bị thương chỉ còn thoi thóp, hoặc là chết hẳn, bị ai đó kéo đi hỏa táng đốt thành một đống kim cương.

Chung Oánh hết lòng tin tưởng thân thể mình có thể đốt ra kim cương, dù sao, cô cũng có kim cương trong cơ thể của cô!

Lúc nghe được câu này, cô đang đứng ở thời khắc rạng rỡ nhất, nhưng cũng suy sụp nhất của đời người. Ngón áp út được đeo một chiếc nhẫn lớn, mặc trên người chiếc váy cưới tinh xảo, đang trốn trong phòng vệ sinh của khách sạn hút thuốc, trên tấm gương đang phảng phất gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của cô.

Hai người phụ nữ nhà giàu mới nổi cách một cánh cửa đang bàn luận, trong lời nói nồng nặc mùi căm ghét, hâm mộ và không thể làm gì. Đúng vậy, trong cơ thể có kim cương, trước có ba, sau có chồng, ba cô vừa sụp đổ không bao lâu, liền được chồng nâng đở trở về lại hàng ngũ giàu có. Chung Oánh từ đầu đến cuối đều đứng ở đỉnh của Kim tự tháp, chết cũng phải chết một cách ngay thẳng, không được ai cười nhạo cô.

Cười nhạo cô, những lời chua ngoa có thể nói hai câu. Bao nhiêu người trong tối thầm giễu cợt cô, nói cha cô bán con gái, vì giàu sang, ép cô cưới một người đàn ông lớn hơn cô hai mươi hai tuổi. Mặc dù người đàn ông kia giàu có, chưa bao giờ kết hôn, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, thì những người phụ nữ thông minh tài giỏi cũng tự động hiến thân. Nhưng ông lại không thích người khác, lại nhìn trúng cô --- mắt cao hơn đầu, phóng túng hung hăng, tiêu tiền như nước, nghe nói cuộc sống riêng tư cũng không có kỷ luật gì, rất khiến người khác khó chịu.

Trừ tiêu tiền như nước, những lời tố cáo khác cô sẽ không nhận, nhưng cũng không cần giải thích. Cái gọi là cây to gió lớn, với địa vị của Hứa gia ở Bắc Kinh, thì tiểu nhân căm ghét cô lại không thể đếm hết, chỉ có thể nấp trong xó xỉnh tăm tối nào đó thầm ghen tỵ, căm ghét.

Là người có cuộc sống khiến người khác ghen tỵ. Chung Oánh hai mươi tám năm qua, nếu như cô yên ổn một chút, còn nghĩ sẽ bị người khác ghen tỵ cả đời. Một năm gần đây, sức khỏe của chồng không tốt, lại lớn hơn cô nhiều tuổi như vậy, nếu chịu đựng được đến khi người đàn ông đó chết, cô liền có thể thừa kế một khối tài sản kếch xù, nửa đời sau vẫn sẽ là một phu nhân giàu có xinh đẹp.

Nhưng cô quá bức bách, tự tìm cho mình chỗ chết.

Quên là do ngộ độc rượu hay là chạy quá nhanh tông vào cây, hoặc là cả hai, dù sao thì lúc nhập viện, thương tích đầy mình, mặt bị thương nặng, nội tạng cũng bị phá hủy, cố gắng cứu chữa cũng chỉ là kéo dài hơi tàn. Lúc chết toàn thân đau đớn, một đám người vây quanh cô, không biết rõ ai là ai, chỉ nhớ có người cầm tay cô, tay lạnh như băng, như thể không có chút nhiệt độ gì. Suy nghĩ cuối cùng của cô là, chết cũng tốt, tình nguyện đời sau làm một cô gái bình thường, cũng không muốn sống trong một gia đình giàu có nhưng không có mùi vị tình thân.

Cú tát đó đến rất nhanh, lần nữa cô tỉnh lại, cũng đã có được sinh mạng mới, thân phận mới, người nhà mới, Chung Oánh lại thấy không thoả đáng. Đã từng cảm thấy khoảnh khắc cô bị ép cưới người đàn ông đó là thời khắc u ám nhất cuộc đời, không nghĩ tới sự u ám cũng chia cấp bậc, nếu như nói trước kia là hoàng hôn âm trầm, thì bây giờ đưa tay lên không thấy được năm ngón.

Đọc truyện chữ Full