DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khi Em Tỏa Sáng
Chương 11

Thời Thần vui vẻ ngồi đung đưa trong phòng nghiên cứu.

Từ Lâm Thanh không dấu vết liếc cô một cái: “Vui thế à?”

Thời Thần không hề giấu giếm: “Chứ sao! Vừa rồi cậu không nhìn thấy vẻ mặt Nhiễm Đinh khi thấy cậu xuất hiện đâu, tôi thấy rất vui đó!”

… Ba la bô lô xong, Thời Thần mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

Cô dừng lại, dè dặt ngẩng đầu lên nhìn biểu hiện của Từ Lâm Thanh, đắn đo câu từ: “Cái đó, vừa rồi tôi thấy cậu chào hỏi Nhiễm Đinh, cậu biết cô ta à?”

Nếu Từ Lâm Thanh và Nhiễm Đinh thực sự qua lại còn tương đối quen thuộc, mà cô lại tỏ rõ thái độ không thích Nhiễm Đinh ở đây thì có lẽ không hay cho lắm nhỉ?

Trong lòng Thời Thần thấp thỏm không yên thì thấy Từ Lâm Thanh nhìn mình suy tư.

Thời Thần càng ngày càng bất an, không nhịn được thở dài, thật là, sao cô không kiêng kỵ tí nào cả.

Từ Lâm Thanh trầm ngâm gật đầu: “Hình như từng trông thấy một hai lần.”

Thời Thần: “…..?”

Từ Lâm Thanh không quan tâm: “Thực sự không nhớ rõ lắm, xin lỗi.”

Thời Thần không kìm được “phụt” cười, càng thấy vui hơn.

Làm sao đây, bây giờ cô có vẻ như càng ngày càng không có giới hạn, nghe người khác “phỉ nhổ” Nhiễm Đinh mà cô lại thấy vừa lòng như này.

Thái độ không để tâm của Từ Lâm Thanh không phải đang nói với cô rằng Nhiễm Đinh thực sự không có trong kí ức mấy nên anh hoàn toàn không nhớ được đó sao?

Trong lòng Thời Thần không ngăn được chút xấu xa thú vị đó, càng khoái chí hơn một chút, hai chân trên không trung không ngừng đung đưa, cả người giống như trúng được vé số hai triệu vậy.

Khóe môi Từ Lâm Thanh nhếch lên, trêu ghẹo: “Tôi không ngờ sau khi cậu bị tôi bắt chẹt 100 tệ mà vẫn vui vẻ khi thấy tôi đấy.”

Thời Thần: “…..”

Sao lại có người không biết kẻ tổn thương thì đừng làm tổn thương người khác nhỉ?

Cô trợn tròn mắt nhìn Từ Lâm Thanh, dáng vẻ khinh bỉ không mấy tao nhã, sau đó lại nghĩ đến một vấn đề khác: “Từ Lâm Thanh, hóa ra cậu là học trò của giáo sư Đoàn à?”

Từ Lâm Thanh thản nhiên gật đầu, không quên ném cho Thời Thần một ánh mắt “Không phải cậu biết rồi sao còn hỏi làm gì?”, làm Thời Thần muốn tẩn người.

Cô hít thở sâu vài cái rồi quay lại chất vấn Từ Lâm Thanh: “Vậy sao lúc cậu chỉ đường cho tôi ở Đại học Q không nói đi?”

Từ Lâm Thanh kịp thời bày tỏ nỗi nghi hoặc trong lòng: “Cậu đâu có hỏi tôi đâu?”

…Thời Thần hoàn toàn bại trận.

Nếu là một người bình thường trong tình huống đó thì sẽ giải thích, nhưng sao mà cô lại có thể quên Từ Lâm Thanh còn lâu mới giống người bình thường chứ?

Thời Thần chủ động bỏ qua cuộc trò chuyện này, bắt đầu vào chủ đề chính: “Ta đọc bản kế hoạch của dự án này trước…”

Nếu như lúc trước cô chỉ biết Từ Lâm Thanh bá như nào qua diễn đàn của hai trường và lời nói ngoài miệng của đàn chị Trình Dục, thì qua cuộc trao đổi tiến độ ngày hôm nay, Thời Thần xem như là đã trực tiếp chứng kiến được năng lực nghịch thiên của Từ Lâm Thanh.

Từ Lâm Thanh thực sự rất có logic, hơn nữa kiến ​​thức chuyên môn cũng vô cùng vững vàng, càng về sau đơn giản là anh nói gì thì Thời Thần dựa theo đó đối chiếu với tiến độ dự án.

“Đối với dự án trực quan hóa nền tảng địa lý này, bên chúng tôi có thể chịu trách nhiệm về hầu hết mã tích hợp, nhưng rốt cuộc vẫn là nền tảng địa lý, kiến ​​thức chuyên môn căn bản chúng tôi không tốt lắm…”

Thời Thần vừa nghe vừa gật đầu, không ngừng ghi chép lại tiến trình của từng mục vào tài liệu.

Nhờ có Từ Lâm Thanh ưu tú, việc trao đổi tiến độ vốn vô cùng rắc rối phiền phức này đã được hoàn thành trước thời hạn.

Thời Thần đánh xong dấu chấm cuối cùng, lưu tài liệu, tắt máy, làm xong liền một mạch.

Cô ngồi liệt trên ghế: “Mệt chết đi được.”

Từ Lâm Thanh như có điều suy nghĩ: “Nếu tôi nhớ không lầm thì hôm nay tôi mới là người mệt hơn chứ?”

Thời Thần liếc mắt, gật đầu: “Vâng vâng, anh nói không sai tí nào.”

Từ Lâm Thanh cất máy tính trở lại cặp, bỗng dưng nhìn thấy một thứ.

Anh lấy ra một hộp socola nhỏ, đẩy tới trước mặt Thời Thần: “Trước đó bạn cùng phòng tôi có đi chơi thuận tiện mang về, muốn thử chút không?”

Thời Thần do dự một giây.

Cô ngẩng đầu nhìn Từ Lâm Thanh, Từ Lâm Thanh chỉ làm động tác “cứ tự nhiên”, Thời Thần cũng không khách sáo nữa, rạo rực lấy một viên socola từ trong hộp ra, xé vỏ cho vào miệng.

Thời Thần nheo mắt hài lòng, gật đầu khen: “Uầy ngon quá, của hãng nào đấy? Bạn cùng phòng của cậu đúng là tốt ghê đó.”

Cái gọi là bạn cùng phòng thực ra là chính Từ Lâm Thanh: “…..”

Thầm tiếp nhận lời tán dương.

Thời Thần vừa ăn socola vừa không ngừng đung đưa chân, phân ít sự chú ý khỏi miệng mình nói chuyện với Từ Lâm Thanh: “Nói mới nhớ, hình như tôi đã từng gặp cậu ở cổng trường cấp ba thì phải.”

Từ Lâm Thanh cũng cầm một viên socola ăn, vừa cho vào miệng đã bị ngọt đến mức nhíu mày, hơi trì hoãn mơ hồ nói: “Hửm?”

Thời Thần nuốt vội viên socola, quyến luyến nhìn chiếc hộp.

Ầy, hãng này ăn ngon quá! Đợi tí nữa cô sẽ gửi nhãn hiệu này cho Tạ Vân Trì, để anh tìm người mua một ít!

“Chắc là năm nhất đại học,” Đã qua thời gian dài, Thời Thần không nhớ rõ lắm, “Lễ hội Hoa anh đào Đại học W, tôi bị cử đi trông coi cổng, sau đó hình như là trường Trung học Minh Lễ đến trường chúng tôi du xuân nên gặp được. Lúc đó có hai cô bé lạc đường với lớp, tôi mang hai bé đi ra ngoài, trên đường còn gặp phải hậu bối của cậu đi một mình nữa, nói chứ, hậu bối cậu đẹp trai ghê luôn á.”

Từ Lâm Thanh thực sự không ngờ hộp socola này lại ngọt như vậy, hôm nay anh mới nếm thử một cái liền không nhịn được muốn tránh xa, mà bộ dáng Thời Thần vẫn rất thích thú.

Anh lại mở hộp socola ra, tỏ ý Thời Thần ăn tiếp.

Thời Thần xua tay lia lịa.

Tuy nói Từ Lâm Thanh nhìn có vẻ rất dễ chung sống, nhưng cũng chỉ mới gặp vài lần, cô nếm thử một cái là đủ rồi, ăn thêm nữa lại thành không phải phép.

Dù vậy, Thời Thần vẫn không ngừng nhìn về phía hộp socola.

Ăn ngon quá aaaa.

Thời Thần buộc mình phải thu lại ánh mắt, tiếp tục câu được câu mất trò chuyện với Từ Lâm Thanh, “Nhưng mà nói ra có chút kỳ lạ, cái hậu bối Minh Lễ đẹp trai đó nghe tên với trường học của tôi xong có biểu hiện rất lạ… Nói thế nào nhở? Không giống như gặp người quen, kiểu như đã nghe nói về tôi ở đâu đó ý.”

Cô nhún vai, nói đùa, “Không ngờ tôi nổi tiếng thế.”

Từ Lâm Thanh cất hộp socola đi.

Không hiểu vì sao, Thời Thần cảm thấy vẻ mặt của Từ Lâm Thanh không thay đổi, nhưng hơi thở trên người dường như dần trở nên lạnh nhạt.

Anh nhìn cô chằm chằm trong giây lát.

Mới vừa rồi Thời Thần còn thấy ánh mắt Từ Lâm Thanh rất hiền hòa, nhưng lúc này lại như ẩn chứa băng tuyết, Thời Thần sững người.

“…Có phải tôi nói sai gì rồi không?”

Từ Lâm Thanh không trả lời câu hỏi của Thời Thần, thay vào đó hỏi Thời Thần một vấn đề.

Một câu hỏi rất lạ.

“Thời Thần, trí nhớ cậu tốt thế sao?”

Nhất thời Thời Thần hơi bối rối không nói nên lời.

Có thể là do ánh mắt của Từ Lâm Thanh quá chuyên chú, trong mắt hiện lên ý tự giễu mà Thời Thần quen thuộc, khiến cô luôn có cảm giác như thể mình đã vô tình nói sai điều gì đó.

Thời Thần mím môi, không biết nên trả lời câu hỏi đột ngột này của Từ Lâm Thanh như thế nào.

“Trí nhớ tôi cũng, cũng không tệ lắm…” Thời Thần đáp, “Có một số chuyện từ thời cấp ba tôi vẫn còn nhớ khá rõ.”

Từ Lâm Thanh chậm rãi gật đầu: “Vậy sao?”

Thời Thần nhạy cảm nhận ra sau khi cô trả lời câu hỏi vừa rồi, bầu không khí quanh người Từ Lâm Thanh dường như lạnh hơn chút.

—— Từ Lâm Thanh quả thực là một người đủ lạnh lùng, nhưng trước giờ cô luôn cảm thấy Từ Lâm Thanh rất hòa đồng, khi nói chuyện với cô luôn mang theo một chút cảm giác dễ gần…

Cho dù là lúc trước cho cô mượn tiền, hay khi dẫn đường cho cô ở Đại học Q, hoặc là giải cứu cô khỏi bàn tay Nhiễm Đinh hôm nay, Thời Thần đều thấy bản chất Từ Lâm Thanh là một người tốt vô cùng.

Nói thật, Từ Lâm Thanh là người đầu tiên nhận được đánh giá “cực tốt” từ Thời Thần trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Nhưng bây giờ, con người vô cùng tốt này lần đầu tiên khiến Thời Thần cảm thấy hơi bồn chồn.

Thời Thần còn muốn nói gì đó, nhưng Từ Lâm Thanh đã nhét hộp socola vào trong cặp sách, nhanh chóng kéo khóa lại, sau đó xách balo đứng lên nhìn Thời Thần: “Đã trao đổi xong hết tiến độ rồi, tôi còn có việc bận bên kia, không có chuyện gì nữa thì đi thôi.”

Thời Thần tắc nghẹn, nuốt lời định nói xuống cổ họng, chỉ có thể gật đầu với Từ Lâm Thanh: “Được rồi.”

Dù thế nào thì Thời Thần cảm thấy sự thay đổi thái độ đột ngột của Từ Lâm Thanh càng nghĩ càng thấy lạ.

Cô ngồi chỗ của mình trước vị trí đắc địa, lặng lẽ lọc đi lọc lại cuộc trò chuyện với Từ Lâm Thanh trong đầu vài lần, nhưng không thể tìm ra lý do tại sao Từ Lâm Thanh lại… tức giận.

Chắc là tức giận đó nhỉ?

Thời Thần thực sự không tưởng tượng ra được cảnh tượng ánh trăng như Từ Lâm Thanh khi nổi giận sẽ thành dạng gì, có lẽ là như vậy.

Ngẫm lại đến lần thứ mười trong lòng, cô không muốn hành hạ bản thân nữa, vì vậy cô quay người lại bắt đầu tra tấn Diêu Tử Ninh.

“Chị Diêu,” Thời Thần hạ giọng, “Chị thử nghĩ nếu một nam sinh đột nhiên không vui hỏi chị trí nhớ chị tốt thế sao là ý gì ạ?”

Diêu Tử Ninh ngồi ngay thẳng trước máy tính nghiêm túc đánh bảng* cho thần tượng của mình, bỗng dưng nghe được câu hỏi không đầu không đuôi của Thời Thần, không thèm quay đầu lại nói lấy lệ với Thời Thần, “Cái gì mà trí nhớ tốt với chả không tốt cơ, thằng nào hỏi em thế đấy?”

Đánh bảng: Cày số liệu, vote cho idol lên top trong bảng xếp hạng. (Cre: Lưu Ly Phong – Cộng Đồng Hỗ Trợ Editor – Lily S)

Thời Thần khó trả lời.

Diêu Tử Ninh nhạy cảm đánh hơi được mùi drama, bảng cũng không đánh nữa, hưng phấn nhìn Thời Thần: “Có phải ai đó tỏ tình với em mà em không nhớ người ta nên người ta mới hỏi thế không?”

Thời Thần khoát tay liên tục.

Diêu Tử Ninh hơi thất vọng.

“Hừm… Nếu không phải như vậy,” cô nàng quay đầu tiếp tục đánh bảng, “Đoán là trước kia em làm chuyện gì có lỗi với người ta mà em không nhớ ra đó.”

Thời Thần chớp chớp mắt.

Là thế sao…?

Cô gây chuyện có lỗi với Từ Lâm Thanh á?

Không phải là Từ Lâm Thanh nghĩ cô còn nhớ hậu bối cậu ấy từ năm nhất đại học mà không nhớ đến chuyện trả lại tiền đấy chứ?

Chậc, cô đã giải thích với Từ Lâm Thanh rồi, cô không có quên, là do có nguyên nhân đặc biệt.

Với cả rõ ràng cô đã hoàn tiền gấp đôi cơ mà!

Đồ đàn ông nhỏ mọn.

Chao ôi.

Tác giả có điều muốn nói:

Hôm nay bị tài liệu nghiên cứu tra tấn đến là đau đầu…

Nhưng mà hi vọng sẽ lên được bảng danh sách, lúc đó sẽ tặng mọi người phong bao đỏ làm kỷ niệm~

Cảm ơn địa lôi của các bạn nha!

Mọi người tốn kém rồi!

Cảm ơn các bé đã tưới dung dịch dinh dưỡng ~

Cảm ơn các bé tưới dịch dinh dưỡng nhaa ~

Tưới vất vả rồi, cảm ơn các bé!

Ngày mai gặp lại.

Đọc truyện chữ Full