DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại
Chương 123: Ánh sáng duy nhất

Vào buổi sáng sớm, ánh nắng ấm áp xuyên qua từng chiếc lá, hắt ánh sáng lấp lánh và bóng đổ trên con đường lát đá. 

Ôn Từ đứng do dự một hồi lâu ở khu vườn trước lầu học, cuối cùng cô vẫn gọi điện thoại cho mẹ.

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Sau khi đầu dây bên kia bắt máy, còn chưa đợi cô lên tiếng thì Thư Mạn Thanh đã quan tâm hỏi: “Con với Phó Tư Bạch làm sao rồi? Không cãi nhau ầm ĩ đến mức chia tay đấy chứ?”

Ôn Từ hơi ngạc nhiên: “Mẹ, sao mẹ biết?”

“Cái này còn không nhìn ra sao, ba con tỉnh rồi, giữa tụi con… chắc chắn sẽ có rất nhiều vấn đề phải đối mặt.”

“Không phải…. làm sao mẹ…. làm sao mẹ biết anh ấy là ai?”

“Phó Tư Bạch mà, làm sao mẹ lại không biết bạn trai của con gái mình là ai.” Thư Mạn Thanh nói rất điềm nhiên: “Ngày đầu tiên nhìn thấy thằng bé mẹ đã biết rồi.”

Ôn Từ hoàn toàn sững người, tất cả những cơn đau cố giấu trong tim ấy, không ngờ mẹ sớm… đã biết.

“Mẹ biết anh ấy là ai rồi, tại sao còn đối tốt với anh ấy như vậy.” Cô thất thần hỏi, “Tại sao không bảo con lập tức chia tay?”

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

“Bởi vì mẹ nhìn ra được lúc thằng bé nhìn con, trong mắt trong tim đều là con cả.”

“Làm gì có.” Ngón tay cô đùa chiếc lá cây, “Con còn lo sau tối qua mẹ sẽ tức giận với con, vữa nãy không dám gọi điện cho mẹ.”

“Lạc Lạc, thế giới này rộng lớn lắm, có thể tìm được người thật lòng thật dạ thích là chuyện không dễ. Mẹ không muốn bởi vì chuyện trong nhà mà lỡ dở hạnh phúc của con.”

Ôn Từ ủ rũ nói: “Không phải như mẹ nghĩ đâu, bây giờ rất nhiều người đều yêu nhanh chóng chán, bạn gái trước kia của anh ấy cũng rất nhiều, anh ấy rất tra….”

Thư Mạn Thanh có vẻ như không chút để ý nào: “Lạc Lạc, vậy là con sai rồi, bạn gái cậu ấy nhiều không phải bởi vì cậu ấy tra, mà bởi vì cậu ấy xuất sắc.”

Ôn Từ bị câu nói này của Thư Mạn Thanh làm cho cứng họng, cô cảm khái: “Mẹ, mẹ tạo cho anh ấy một lớp filter quá quá quá dày luôn!”

“Bởi vì mẹ nhìn ra được, Phó Tư Bạch là vừa đẹp trai vừa xuất sắc, người con trai như vậy rất khó để con gái cự tuyệt sức hút của cậu ấy, chứ đừng nói gì đến chuyện con và cậu ấy đã ở bên nhau.”

“Mẹ đừng nói nữa, nếu anh ấy không mang họ Phó thì sức hấp dẫn của anh ấy trong mắt những người con gái sẽ giảm đi rất nhiều.”

Thư Mạn Thanh cười nói: “Mẹ cảm thấy sẽ không.”

“Được rồi, đừng nói đến cái này nữa!”

Dù sao cũng đã chia tay rồi, nói những thứ này cũng vô nghĩa.

Ôn Từ cắt ngang vấn đề, lại hỏi: “Ba dậy chưa, cảm xúc như thế nào, có ổn định chưa ạ?”

“Yên tâm đi, cảm xúc ba con rất ổn định.”

“Ôn Diệp Nhân… có tới bệnh viên quấy rối nữa không?”

Đây là vấn đề khiến Ôn Từ lo lắng nhất, mà rất rõ ràng là chuyện Ôn Diệp Nhân đến làm náo loạn trước cửa phòng bệnh tối qua là cố ý để kích động ba cô.

“Ông ta không đến nữa, chắc cũng không có cái gan đó.”

Dù cho Ôn Diệp Nhân thêm mấy cái lá gan nữa thì ông ta cũng không dám đến bệnh viện làm loạn nữa khi mà Phó Tư Bạch đã lên tiếng rồi.

“Phải rồi Lạc Lạc.” Thư Mạn Thanh đột nhiên nói, “Chuyện con và Tư Bạch qua lại tạm thời đừng nói cho ba con.”

“Con đương nhiên sẽ không nói mà!”

“Ban đầu Phó gia ra tay với công ty của ba con thật sự là dùng thủ đoạn không sạch sẽ, mẹ lại không hề có bất cứ thành kiến gì với Tư Bạch, rất thích thằng bé. Nhưng Phó gia và nhà chúng ta suy cho cùng cũng có khúc mắc sâu sắc… đặc biệt là tính khí nóng nảy của ba con, chỉ sợ nhất thời sẽ không chịu nổi.”

“Mẹ, con biết mà.”

Đây cũng là lí do tại sao sau khi ba cô tỉnh lại, anh và cô đi đến quyết định âm thầm chia tay.

Giữa bọn họ có muôn trùng cách trở, không thể nào xem như không hề xảy ra chuyện gì được.

Sau khi cúp điện thoại, Ôn Từ cũng chưa rời đi ngay mà ngồi xuống băng ghế đá trong hoa viên.

Cơn gió đầu hạ khẽ lướt qua làn tóc giữa hai bên tai và thái dương, hơi ngứa.

Chia tay trong hòa bình là một việc rất ôn hòa, không hề trách móc lẫn nhau như những cặp đôi khác.

Giữa bọn họ khi bắt đầu là một sự giao dịch, trao đổi lợi ích, hai bên cùng cho đi và nhận lại. Dù cho có tình cảm cũng chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi.

Không cần phải nhớ nhung và không cần phải coi sự dịu dàng và miễn cưỡng nào đó là cảm xúc thực sự.

Ôn Từ luôn an ủi bản thân mình như vậy, nhưng không biết vì sao mà trong tim cô lại có cảm giác mất mát không tên cứ trào dâng.

Cảm giác thất tình thật sự rất không tốt, Ôn Từ cũng chỉ có thể dùng những bài tập cường độ cao để quên đi những chuyện này. Nhưng dù cho cơ thể có mệt mỏi và kiệt sức như thế nào thì hình bóng cả người đàn ông đó, dáng vẻ anh mỉm cười, sự ngang tàng khi anh nói chuyện với cô…. Tất cả tất cả đều cứ ẩn hiện trong đầu cô.

Thật sự là phiền chết đi mất.

May mà sức khỏe của Ôn Diệp Lương càng ngày càng tốt lên, tất cả đều đang đi theo chiều hướng tích cực.

Chiều hôm đó Ôn Từ đến bệnh viện để thay cho Thư Mạn Thanh, cô lại nhìn thấy một vị giám đốc của công ty trước kia của ba. Chú Kiều cùng là người đã đi cùng Ôn Diệp Lương từ khi tay trắng làm nên, đang ở trong phòng bệnh bàn bạc chuyện với ba.

Ôn Từ đứng ngoài cửa nghe được mấy câu.

Trong lời nói của chú ấy, nghe ông nói tập đoàn Phó thị hiện nay có vẻ như đã mất đi giá trị thị trường khá lớn, họ đang ngừng tiếp quản và rót vốn vào công ty, mà công ty bây giờ rất loạn, mấy ngàn nhân viên đang đối mặt với nguy cơ cắt giảm nhân sự. Những giám đốc và quản lý cấp cao của công ty đều hi vọng Ôn Diệp Từ có thể quay trở lại công ty, đảm nhiệm chức vụ CEO để công ty có thể thành công vượt qua mối nguy cơ lần này.

Ôn Diệp Lương nhân từ, lại có khả năng quản lý doanh nghiệp. Công ty cũng là do ông một tay gầy dựng, nhân viên trong công ty đều rất kính nể ông, ông cũng không muốn nhìn thấy những người lớn tuổi mất việc nên không chút do dự mà đồng ý.

Thư Mạn Thanh có hơi lo lắng, sợ cơ thể ông không chịu nổi.

Nhưng lòng Ôn Diệp Lương đã quyết, tự tin quyết tâm thua keo này ta bày keo khác. Không chỉ là vì xí nghiệp công ty, mà quan trọng hơn là ông muốn dự trù một tương lai tốt hơn cho gia đình ông, không thể để họ vất vả như thế này nữa.

Ôn Từ không đi vào quấy rầy chú Kiều và ba nói chuyện, cô đi xuống lầu đi vào khuôn viên trước tòa nhà điều trị đối diện.

Một bệnh nhân đang phơi mình trong ánh nắng đầu hè ấm áp trong một khu vườn nhỏ, không khí tràn ngập hương thơm của cây sơn chi và làn gió nhẹ nhàng.

Cuộc sống mất kiểm soát của cô cuối cùng cũng đã đi vào quỹ đạo, tất cả, đều đang hướng đến một điều tích cực hơn.

Thật sự là Phó Tư Bạch nói không đúng, anh không phải ác mộng của cô, trong hai năm của cơn ác mộng mà cô phải trải qua, vừa hay anh chính là ánh sáng duy nhất của cô.

……

Vào mùa hè đầu tháng 6, trong ngày khai mạc khuôn viên trường, tất cả các câu lạc bộ đều “tụ tập” và “phô diễn ma lực” trên bãi cỏ rộng lớn trước tòa nhà nghệ thuật, thu hút rất nhiều sinh viên đến xem, rất sôi động.

Ôn Từ đến văn phòng cố vấn ở Tòa nhà Nghệ thuật giao tài liệu, vào thang máy, cúi đầu trả lời tin nhắn của Kiều Tịch Tịch, cô ấy bảo cô bây giờ hãy mau đến sân cỏ để chụp hình.

Ngay lúc cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, có người vươn tay chặn lại.

Ôn Từ vội vàng nhấn nút giữ cửa thang máy lại.

Cánh cửa từ từ mở ra, người đàn ông cầm cây guitar bước vào: “Cảm ơn.

Ôn Từ vừa nghe giọng nói này thì trái tim cô đã đập loạn xạ, cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

Phó Tư Bạch mặc một chiếc áo hoodie màu đen, anh còn đội mũ lưỡi trai trùm kín nửa khuôn mặt, dáng người gọn gàng và cứng rắn. Nhưng khí chất của anh lại là thứ độc tôn.

Anh đang ngậm kẹo, liếc nhìn qua Ôn Từ, cũng hơi ngạc nhiên: “Ừm, bạn gái cũ,”

“Bạn trai cũ.”

Anh khịt mũi nhẹ, đưa những đầu ngón tay sáng lạn lên để nhấn nút đóng cửa thang máy.

Một tiếng “ting”, thang máy từ từ đóng lại, chỉ có một mình hai người trong không gian chật hẹp và kín kẽ như vậy.

Ôn Từ cúi đầu, chỉ nhìn thấy đôi giày thể thao phiên bản giới hạn không dính chút bụi nào của anh.

Phó Tư Bạch mang cây đàn guitar, rõ ràng là một lát nữa anh sẽ biểu diễn, với cái mái tóc thời thượng màu trắng bạch kim. Ôn Từ nhớ hôm chia tay chân tóc của anh có hơi đen lại, hình như anh lại đi nhuộm.

Chia tay là chuyện thường như cơm bữa của anh mà.

Người canh cánh trong lòng, người mãi không buông xuống nữa hình như chỉ có mỗi mình cô.

Ôn Từ hơi nghiêng mặt đi, cô không nghĩ nhiều cũng không nhìn thêm.

Thang máy mở cửa ở tầng 4, một đám thiếu niên dáng người cao lớn mặc đồng phục bóng đá xông vào, chừng bảy tám người, đang thảo luận một lát nữa phải làm cho đối thủ đẹp mặt như thế nào.

Họ có mùi mồ hôi và còn rất đông đúc, chen chúc nhau, ngay lập tức khiến người con gái duy nhất trong thang máy là cô cũng cảm thấy không thoải mái.

Cô lùi về góc của thang máy, cố gắng hết sức để không chạm vào họ, cố gắng để làm giảm sự tồn tại của mình xuống thấp nhất.

Nhưng chen chúc thế này… không thể nào né đi được.

Ôn Từ nép phía sau Phó Tư Bạch trong vô thức.

Phó Tư Bạch nhạy cảm đưa tay ra che chắn, sau đó xoay người như một tấm thép chắn hình người, thuận thế bảo vệ cô trong góc hình tam giác của thang máy.

Trái tim Ôn Từ lại đập liên hồi.

Khoang mũi của cô ngập tràn mùi hương trên người anh, hương bạc hà thanh mát, mạnh mẽ và đặc biệt. Nó dễ dàng đánh bay ngay mùi mồ hôi khó chịu từ những người khác phái xung quanh.

Cô như một con mèo, vùng an toàn của cô chỉ nằm trong vùng được bao bọc bởi mùi hương quen thuộc của anh.

Mà ngay sau khi thang máy đến lầu một thì cửa lại chậm chạp không hề mở ra.

10 giây, 20 giây… nhóm con trai bắt đầu không kiên nhẫn nữa---

“Cái gì vậy trời?”

“Nóng chết rồi, sao không mở cửa ra?”

“Có trục trặc rồi?”

“Vãi, trận đấu sắp bắt đầu rồi đó!”

“Có số điện thoại thợ sửa không, mau gọi một cuộc đi.”

……

Một người trong đó vội vàng bấm số của bộ phận bảo trì hậu cần, bên kia thông báo thang máy có trục trặc nhỏ, bảo họ kiên nhẫn đợi, công nhân đã đến rồi.

“Đừng vội đừng vội, sắp xong rồi, mọi người ráng một xíu nhé.” Người có vẻ là đội trưởng lên tiếng, “Càng gấp càng nóng.”

Nhiều người chen chúc trong một cái thang máy như vậy thật sự là không hề dễ chịu. Nhiệt độ đầu hạ cũng không hề thấp, trên trán Ôn Từ cũng đã chảy một tầng mồ hôi.

Có người chen chúc đẩy Phó Tư Bạch một cái khiến cả người anh đụng phải cô.

Cô bị ép đến mức đập vào tường, nhưng may mắn là anh đã đặt tay lên lưng cô từ trước

Anh quay đầu lười biếng nhắc nhở: “Nhìn đường đi.”

Người con trai đó nhận ra người có màu tóc màu trắng bạch kim đang đứng trước mặt mình là Phó Tư Bạch nên vội vàng xin lỗi.

Vào lúc này trên đỉnh đầu cái thang máy đã nhấp nháy vài tia sáng rồi vụt tắt.

Xung quanh đột nhiên chìm vào bóng tối.

“Vãi!”

“Có cần như vậy không trời!”

“Cái mẹ gì vậy!”

……

Trong bóng tối Phó Tư Bạch cảm nhận rõ ràng có một đôi tay đưa ra níu chặt lấy áo của anh.

Anh cảm nhận được sự lo lắng và bất lực của người con gái trước mặt mà không nói ra.

Phó Tư Bạch để cô nắm tay áo, tiến lại gần cô hơn và ôm cô vào lòng.

Hơi thở đan xen lẫn nhau, dường như chỉ trong môi trường tối tăm như vậy mới có thể an toàn tuyệt đối.

Cô nói với âm thanh chỉ đủ để anh có thể nghe thấy, hơi thỏ thẻ: “Phó Tư Bạch.”

“Hửm?”

“Thời gian này anh sống tốt chứ?”

“Rất tốt, Lạc Lạc thì sao?”

Giọng nói của cô có hơi run rẩy, cô nắm chặt lấy vạt áo của anh: “Em cũng… em cũng rất tốt.”

“Vậy thì tốt.”

Phó Tư Bạch áp sắt mặt cô, anh cố gắng để kìm lại cơn xúc động muốn ôm cô, hôn cô, anh chỉ nhàn nhạt nói: “Chăm sóc bản thân nhé.”

Đọc truyện chữ Full