DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nuông Chiều Em Đến Nghiện
Chương 504

Chỉ có thể nhân nhịn mọi oán hận trong lòng, cố gắng để thái độ của bản thân hòa nhã hơn.

“Diệp Nhiên, chỉ cần con không đưa ba con sang Mỹ, dì và Ngọc Lam nhất định sẽ thường xuyên đến thăm ba con”

Nói xong bà ta lại cảm thấy mình nói không đúng, vội sửa lại: “Không phải, dì sẽ đích thân đến chăm sóc cho ba con” Nghe thấy điều này, Tiêu Diệp Nhiên không khỏi cười thành tiếng, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, không có bất cứ ý cười nào.

“Bà nói ra lời này không cảm thấy buồn cười sao? Vốn dĩ bà chăm sóc ba tôi là chuyện thiên kinh địa nghĩa, bây giờ lại trở thành điều kiện để bà đàm phán với tôi. Thật sự quá nực cười rồi”

Sắc mặt của Triệu Uyển Nhan lúc xanh lúc trắng, bà ta nhìn người đàn ông trên giường đang nhắm nghiền hai mắt, trong lòng ẩn chứa oán hận và không cam tâm.

Tất cả đều là bởi vì ông ta, nếu như không phải ông ta không đồng ý chuyển 20% cổ phần cho Ngọc Lam, đẩy Ngọc Lam và bà ta đi đến bước đường như ngày hôm nay, thì ông ta sao lại trở thành bộ dạng như thế này?

Nhưng, hung thủ lớn nhất vẫn là Tiêu Diệp Nhiên.

Bà ta quay sang nhìn Tiêu Diệp Nhiên, sự tồn tại của cô chính là mối uy hiếp lớn nhất đối với Ngọc Lam.

Bà ta sẽ không để Đường Tùng sang Mỹ, đồng thời cũng sẽ không để Tiêu Diệp Nhiên được đắc ý quá lâu.

Sau đó bà ta che đậy mọi tâm tư của mình lại, cố ý lộ ra biểu cảm khó xử, không tình nguyện nói: “Nếu con đã kiên trì như vậy, vậy dì cũng không làm con khó xử nữa. Hy vọng ba con đến Mỹ có thể tỉnh lại”

Tốt nhất, là thật sự có thể bình an đến Mỹ.

Sự thỏa hiệp của Triệu Uyển Nhan khiến Tiêu Diệp Nhiên sững người, sau đó khóe môi nhếch lên lộ ra ý cười mỉa mai. “Chuyện ba tôi sang Mỹ còn cần sự đồng ý của bà sao? Xin đừng tăng thêm đất diễn cho mình nữa”

“Diệp Nhiên, con sao có thể...”

“Mời bà ra ngoài, tôi muốn một mình ở lại cùng ba tôi” Tiêu Diệp Nhiên không chút lưu tình cắt ngang lời bà ta.

Nói xong, cô quay lưng lại, không thèm nhìn bà ta nữa.

Vốn dĩ Triệu Uyển Nhan cũng không muốn ở lại lâu, bà ta hẳn học lườm Tiêu Diệp Nhiên, sau đó vội vàng rời khỏi.

Bà ta nhất định phải về nhà nói chuyện Đường Tùng sắp được đưa sang Mỹ cho Ngọc Lam, như thế bọn họ mới có thể chuẩn bị ứng phó với những chuyện xảy ra tiếp theo. Sau khi Triệu Uyển Nhan rời khỏi, Tiêu Diệp Nhiên nắm bàn †ay ấm nóng của ba, khẽ nói: “Ba, con sẽ khiến người làm bị thương ba phải nhận sự trừng phạt, cũng sẽ cố gắng bảo vệ Tiêu thị, đợi ba khỏe lại, con sẽ trả lại Tiêu thị cho ba”

Nói đến đây, cô nhìn gương mặt tái nhợt nhắm nghiền hai mắt của ba, không khỏi thấy chua xót trong lòng, cô cúi đầu xuống, lẩm bẩm: “Ba, ba nhất định sẽ tỉnh lại”

Trong phòng bệnh yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng tít tít" của thiết bị theo dõi, cô yên lặng ngồi bên cạnh giường, nắm chặt tay của ba, mà đằng sau cô, làn gió thổi qua, lay động chiếc rèm cửa.

Con người, lần đầu tiên phạm sai, còn có thể tha thứ. 

Đọc truyện chữ Full