Tống An Kỳ bưng một ly nước đi tới, đem nước đặt xuống trước mặt cô sau đó ngồi vào chỗ đối "Cậu nghĩ thế nào mà lại tới tìm tớ thế?" Tống An Kỳ cười hỏi.
"Lina gọi điện thoại cho tớ nói là cậu không đi làm, điện thoại cũng không liên lạc được, cô ấy rất lo lắng không biết cậu có xảy ra chuyện gì hay không cho nên tớ mới tới đây:" Tống An Kỳ nghe xong, vụt đứng lên: "Tớ đi đây, tớ quên mất mình phải đi làm”
Nói xong cô ấy nhấc chân bước nhanh vào căn phòng của. mình.
Tiêu Diệp Nhiên nhìn cô ấy, lúc cô ấy đi tới cửa liển ôn nhu nói ra: "An Kỳ, nếu như đau khổ quá thì cứ khóc đi, đừng cố gắng gượng như vậy"
Nghe vậy, Tống An Kỳ dừng bước chân lại nhưng cũng không hề quay đầu lại đáp: "Tớ không sao."
Dứt lời, cô ấy bước nhanh vào phòng.
Tiêu Diệp Nhiên thấy thế thở dài một hơi, cô cũng không biết nên làm cái gì mới tốt.
Tống An Kỳ vào phòng liền đóng cửa lại, cô dán lưng lên cửa nhìn thẳng vào chiếc giường lộn xộn, dường như trong không khí vẫn còn lưu lại hương vị của anh.
Cô cười đắng chát, vẻ mặt cô đơn, có người giống như ma tuý vậy, chạm vào rồi muốn từ bỏ sẽ vô cùng thống khổ. Đau, trái tim rất đau.
Chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay cô ôm lấy hai đầu gối của mình sau đó đem đầu chôn ở giữa hai đầu gối, rốt cuộc cô cũng không khống chế nổi đau khổ trong lòng mình mà nghẹn ngào khóc rống lên.
Tiêu Diệp Nhiên đi tới cửa đang định đưa tay gõ thì lại lờ mờ nghe thấy tiếng khóc truyền ra từ bên trong.
Tay cô cứng lại ở giữa không trung, sau đó cô nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thu tay lại, xoay người đi.
Mặc dù cô muốn ở bên cạnh cô ấy nhưng nếu cô ấy đã lựa chọn phát ti3t một mình thì điều đó đã nói lên rằng cô ấy không muốn bị người khác quấy rầy.
Như vậy, tất cả chờ cảm xúc của cô ấy bình tĩnh lại rồi nói.
"Ừm, em đang ở chỗ An Kỳ, cô ấy có chút chuyện, em không yên lòng nên muốn ở bên cạnh cô ấy. Yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình"
"Ừm, bye bye."
Tiêu Diệp Nhiên nghe xong điện thoại Cố Mặc Đình gọi tới sau đó đi qua mở tủ lạnh ra.
Cũng may vẫn còn có chút đồ ăn dự trữ.
Cô quay đầu nhìn cửa phòng vẫn còn đang đóng chặt kia, nhướng nhướng mày, sau khi An Kỳ khóc mệt chắc chắn sẽ đói, vậy thì cô phải đi làm một ít thức ăn.
Lấy hết số nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra, cô muốn nấu cho An Kỳ một bàn đồ ăn ngon để an ủi cô ấy.
Tống An Kỳ thỏa thích phát ti3t xong cảm xúc, đợi sau khi cảm xúc ổn định rồi cô mới ra khỏi phòng.
Vừa đi ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cô sững sờ, sau đó vội vã bước chân đi tới phòng bếp.
Lúc nhìn thấy người đang bận rộn trong phòng bếp, cô nhíu mày lại, đi qua đó: "Nhiên Nhiên, sao cậu vẫn còn ở đây?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nuông Chiều Em Đến Nghiện
Chương 510
Chương 510