DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nuông Chiều Em Đến Nghiện
Chương 519

Sắc mặt anh ta bông thay đổi, hung hăng mắng Tống An Kỳ là: “Tiện nhân!”

Tống An Kỳ khẽ cười đáp: “Bàn về đê tiện, tôi đâu dám so với anh”

“Tống An Kỳ, cô đừng quá đáng. Minh Nhân là muốn quan †âm cô, cô có cần làm ầm T thế không?”

Dương Thiên Thiên quay qua chỉ trích cô, rõ ràng là thấy có người đi tới đây nên vội vàng trả đũa, đẩy cô vào trung tâm. dư luận.

Nhưng cô ta lại quên rằng, cô không còn là Tống An Kỳ mà bọn họ tùy ý bắt nạt nữa rồi.

“Bạn trai cũ dẫn theo tuesday tới đây quan tâm tôi? Wow, có. phải tôi nên cảm động đến phát khóc không?”

Dứt lời, mọi người xung quanh liền hiểu rõ đây là tình huống máu chó gì.

Bạn trai cũ, bạn gái cũ, tuesday, đúng là một vở kịch cẩu huyết.

Đám đông hóng hớt đều lộ vẻ mặt đầy thích thú, quả nhiên con người ai cũng nhiêu chư: “Cô và Minh Nhân vẫn chưa kết hôn, nên anh ấy có quyền tự do lựa chọn đối tượng tốt hơn, hơn nữa chúng tôi là người yêu của nhau, chứ không phải tuesday gì đó”

Dương Thiên Thiên không hề lộ ra vẻ mặt hoảng loạn vì câu nói của cô, mà bình tĩnh thanh minh cho mình.

“Đúng rồi, hai người là người yêu của nhau. Tôi chúc phúc. cho hai người, nên mời hai người tránh qua một bên”

Tống An Kỳ thật sự sắp cảm thấy phiền chết rồi, cô đã phiền lòng vì chuyện của người đàn ông nào đó rồi, giờ còn gặp. phải hai người này, trong lòng cô thật sự rối như tơ vò.

Cô chỉ muốn bọn họ mau tránh ra để cô đi thôi.

Bên này, Tiêu Diệp Nhiên và Ứng Tiêu Tiêu vẫn đang đi dạo, chưa hề nhận ra bọn họ đã tách khỏi Tống An Kỳ.

“An Kỳ, cậu cảm thấy chiếc giường này thế nào?”

“An Kỳ, cậu cảm thấy bàn ăn kia được không?”

“An Kỳ...”

Tiêu Diệp Nhiên háo hức hỏi, nhưng không hề nhận được câu trả lời, nên cô quay đầu lại định hỏi xem tại sao Tống An Kỳ lại không lên tiếng, lúc này cô mới nhận ra Tống An Kỳ không đi cùng bọn cô.

“An Kỳ đâu?” Tiêu Diệp Nhiên liền túm lấy Ứng Tiêu Tiêu đang đi ở phía trước hỏi.

“Chẳng phải cậu ấy đang...”

ở phía sau à?

Ứng Tiêu Tiêu quay đầu lại, nhất thời cứng họng, bỗng trợn tròn mắt nói: “Ôi mẹ ơi! Tống An Kỳ đâu?”

“Tớ đang muốn hỏi cậu đây” Tiêu Diệp Nhiên thở dài vẻ bất lực.

“Chúng ta quay về chỗ cũ tìm cậu ấy thử đi”

Nói xong, Ứng Tiêu Tiêu vội vàng kéo cô tới chỗ chọn bàn làm việc lúc nãy.

Đợi đến khi hai người quay lại nơi đó, đã không còn nhìn thấy Tống An Kỳ đâu mà ngược lại nhìn thấy một đám đông. Hai người nhìn nhau, nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy?

Bọn họ vốn đang nóng lòng tìm kiếm Tống An Kỳ, nên không có tâm trạng đi hóng hớt, định đi tới nơi khác tìm thử. 

Đọc truyện chữ Full