Anh nhanh chóng kéo Ứng Tiêu Tiêu sang một bên để tránh. Nhưng vẫn chưa hết, ném đĩa xong, lại đến dĩa, dao, thìa canh, đến cả cái lót ly cũng bị ném qua phía bọn họ.
Anh và Ứng Tiêu Tiêu chân tay rối loạn tránh khỏi đống “hung khí” đó, cuối cùng Cô nàng yểu điệu ném hết đến mức không còn gì để ném nữa, định cầm ghế lên đập bọn họ. Nhưng vẫn may, chiếc ghế quá nặng, cô ta không thể cầm lên được.
Ứng Tiêu Tiêu nhìn con dao cắm vào sàn gỗ, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi.
“Này, Cố Thanh Chiêu, anh tìm người kiểu gì vậy? Sao lại không có tố chất như vậy? Sao lại ngang ngược đến mức này chứ?”
Vừa nghĩ đến đây đều là lỗi của Cố Thanh Chiêu, cô lập tức. hét về phía anh, lại quên đi mất trận hỗn loạn này là do cô gây ra.
Cố Thanh Chiêu vẫn không nói gì, cô nàng yểu điệu tức giận xông đến, chỉ vào mũi Ứng Tiêu Tiêu mắng: “Tiện nhân, cô nói ai không có tố chất? Cô quyến rũ bạn trai của người khác là có tố chất sao? Cũng không soi gương xem bản thân có xứng với Cố Thanh Chiêu không.
Vừa dứt lời, Ứng Tiêu Tiêu tức giận đến mức bật cười, quan sát cô nàng yểu điệu một lượt rồi nói: “Với cái tướng mạo. như hiện trường tai nạn này của cô, còn có..” Cô chỉ vào ngực Cô nàng yểu điệu: “Cái sân bay này nữa, dáng người thẳng tuột này là kiểu mà Cố Thanh Chiêu thích sao? Cố Thanh Chiêu người ta thích kiểu như tôi cơ”
Nói xong, cô còn cố ý ưỡn ra, khiến bộ ngực đáng kiêu ngạo kia càng thêm nổi bật.
Thấy vậy, cô nàng yểu điệu vô cùng tức giận, thứ mà một người phụ nữ để ý nhất chính là dung mạo không bằng người ta, dáng người không bằng người ta, nhất là không bằng một kẻ thứ ba đê tiện.
Ứng Tiêu Tiêu đắc ý nhếch môi, cứ để lửa đạn càng mãnh liệt hơn nữa đi, nổ cho cô nàng cô nàng yểu điệu này tan tành xác pháo luôn.
Vì vậy, cô đưa tay ra kéo Cố Thanh Chiêu bên cạnh, dựa vào. ai anh, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh, giọng nói mềm mại hỏi: “Chiêu, anh nói xem có phải anh thích người ta nhất không?”
Vốn dĩ Cố Thanh Chiêu còn cảm thấy rất hứng thú về màn tranh cãi giữa hai người họ, muốn đứng một bên để hóng chuyện, nhưng Ứng Tiêu Tiêu kéo anh như vậy, đã lôi cả anh vào trận chiến rồi.
Nhất là khi nghe thấy giọng nói cố tình ra vẻ mềm mại của Ứng Tiêu Tiêu, anh không khỏi cảm thấy lạnh người, sao anh lại cảm thấy như giọng nói của cô có chút lạnh lẽo kèm theo ý cảnh cáo thế nhỉ?
Nếu như anh đáp là không phải, có phải kết cục sẽ rất thảm không?
Anh sợ hãi: “Đương nhiên là tôi thích em nhất rồi”
Nói xong, anh cầm lấy bàn tay đang vẽ loạn lên ngực mình, đặt đến bên miệng khẽ hôn một cái, sau đó nhìn cô với ánh mắt thâm tình.
Lần này đổi lại là Ứng Tiêu Tiêu cảm thấy lạnh người, người đàn ông này không làm còn tốt, vừa làm lại còn khủng bố hơn so với cả phụ nữ.
“Cố Thanh Chiêu... Anh, anh... Hai người..” Cô nàng yểu điệu đúng là tức điên luôn rồi, một câu cũng không thể nói hoàn chỉnh nữa.
Ứng Tiêu Tiêu ngoảnh đầu lại nhìn cô ta, gương mặt khó che giấu vẻ đắc hìn thấy chưa, người Chiêu thích là tôi, nếu như cô còn muốn giữ lại chút mặt mũi thì mau đi đi”
“Cô..” Cô nàng yểu điệu nắm chặt hai tay lại, tức giận trừng mắt nhìn cô.
Ứng Tiêu Tiêu không chút yếu đuối trừng lại, hai người giäng co với nhau.
Cố Thanh Chiêu cảm thấy bản thân nên nói gì đó, khiến trận chiến này có thể kết thúc một cách hoàn hảo.
Anh khẽ ho một tiếng, nhìn cô nàng yểu điệu cười tỏ vẻ xin lỗi: “Cô Dương, rất xin lỗi, hôm nay xem mắt còn để cô gặp phải chuyện này. Thật ra..”
Anh ôm eo Ứng Tiêu Tiêu: “Cô ấy là bạn gái của tôi, chỉ là chúng tôi có chút mâu thuần, đang trong cơn tức nên mới đồng ý xem mắt với cô”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nuông Chiều Em Đến Nghiện
Chương 567
Chương 567