DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Tu La
Chương 17

CHƯƠNG 17: THEO GIÓ VƯỢT SÓNG

Thời gian năm ngày chớp mắt qua đi.

Sáng sớm ngày hôm đó, Đinh Thu Huyền thức dậy từ sớm, cô mặc một bộ vest đen lịch sự.

Dù sao thì cũng phải đến tham gia lễ cúng tế, ăn mặc chỉnh tề một chút, không thể quá tùy tiện được.

Cô đi ra khỏi phòng, phát hiện Giang Nghĩa đã không có ở trong nhà, gọi điện thoại cũng không có ai nghe máy, cô không khỏi có chút nghi hoặc.

Đi vào trong phòng khách, nhìn thấy ở trên bàn đã có bữa sáng dinh dưỡng được chuẩn bị sẵn.

Đinh Thu Huyền vừa ngồi xuống ăn vừa nhìn tờ giấy mà Giang Nghĩa để lại ở trên bàn, mười giờ sáng, anh sẽ sắp xếp xe đến đón em… Kí tên: Nghĩa.

Cô cười cười, đúng là chu đáo mà.

Lúc này, Đinh Nhị Tiến cũng thức dậy, đi vào trong phòng khách: “Thu Huyền, con thật sự muốn đi theo Giang Nghĩa làm loạn hả?”

Đinh Thu Huyền nhíu mày: “Sao lại gọi là làm loạn được chứ? Giang Nghĩa đi cúng tế em trai đã qua đời của anh ấy, đều này không nên ạ?”

Đinh Nhị Tiến hừ lạnh một tiếng: “Ba không có nói là không nên, chỉ là làm chuyện gì cũng phải biết rõ tình huống, tùy trường hợp. Ba nhận được thông báo, sáng ngày hôm nay việc phá dỡ ven bờ sông Tây sẽ hoàn tất, chắc chắn là không thể giữ được mộ phần của Giang Châu đâu, lúc này Giang Nghĩa lại đi đến đó, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc.Thu Huyền, nghe lời khuyên của ba đi, đừng có làm theo tên nhóc này, sơ sót bước chân vào trong đó, vậy thì coi như chuyện lại phiền phức rồi.”

“Yên tâm đi ba à, trong lòng của con có dự tính.”

Đinh Nhị Tiến thở dài: “Thôi được rồi, ba đi làm trước đây, có gì thì cứ gọi điện thoại cho ba.”

Ông ta cầm lấy cái cặp công văn đi ra cửa chính, đi được nửa đường thì dừng lại, hơi quay người lại: “Thu Huyền, lúc trước ba cứ khăng khăng cố chấp cho con kết hôn với Giang Nghĩa là lỗi của ba, nếu như con cảm thấy Giang Nghĩa không đáng tin cậy, con muốn ly hôn rồi kết hôn một lần nữa thì đừng giấu ở trong lòng, cứ nói với ba, ba sẽ dốc hết sức lực mà ủng hộ con, cũng coi như đây là đền bù của ba đối với con.”

Đinh Thu Huyền có hơi sửng sốt.

Đúng là bây giờ Giang Nghĩa không có gì trong tay, thậm chí ngay cả cơm no áo ấm cơ bản nhất cũng không giải quyết được, còn phải dựa vào nhà họ Đinh nuôi anh.

Đổi lại bất cứ một người phụ nữ nào khác có lẽ không ai có thể chấp nhận một người chồng vô dụng như vậy.

Ly hôn là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng mà Đinh Thu Huyền nhớ đến lời hứa hẹn của Giang Nghĩa đối với cô, nhớ tới sự tin tưởng của cô đối với Giang Nghĩa, nhớ tới cảm xúc vui vẻ hai ngày nay cô với Giang Nghĩa ở bên nhau.

Cô quyết định cho Giang Nghĩa một cơ hội.

“Ba, con tạm thời không suy nghĩ những chuyện này.”

“Con vẫn hi vọng có thể tiếp tục ở bên cạnh Giang Nghĩa.”

“Ít nhất là hiện tại con nghĩ như vậy.”

Đinh Nhị Tiến gật đầu: “Được rồi, tạm thời bỏ chuyện đó qua một bên, Thu Huyền, lúc nào con đổi ý thì có thể nói với ba, biết chưa?”

“Vâng.”

“Vậy con từ từ ăn cơm đi, ba đi làm trước.”

Chân trước Đinh Nhị Tiến mới lái xe đi khỏi, chân sau liền có một chiếc Audi màu đen đậu ở cổng nhà họ Đinh.

Một người đàn ông lưng hùm vai gấu bước ra từ trong xe.

“Xin hỏi, anh tìm ai vậy?” Đinh Thu Huyền bước ra chào hỏi.

Người đàn ông khom người thật sâu, vẻ mặt tươi cười: “Chào cô Đinh, tôi tên là Thiên Bình, là lão đại… à không… là bạn của Giang Nghĩa, đặc biệt đến đây đón cô đến tham gia lễ cúng tế của cậu hai.”

“À, anh chính là người mà Giang Nghĩa đã sắp xếp hả?”

“Đúng vậy.”

“Được rồi, vậy chúng ta đi thôi.”

Đinh Thu Huyền không hoài nghi, đóng cửa lại, trực tiếp leo lên xe, Thiên Bình cung kính đóng cửa xe lại, sau đó khởi động xe chạy về phía ven bờ sông Tây.

Ven bờ sông Tây có một chiếc xe địa hình màu trắng đậu trên bãi đất trống.

Hà Diệc Nho cùng với cháu trai Hà Du Vinh ngồi ở trên xe vừa hút thuốc vừa nhìn phong cảnh mặt sông.

Hà Du Vinh cười ha hả rồi nói: “Chú hai, chú thật là tài giỏi, trong vòng năm ngày chú có thể để Thư Kí Vương phê duyệt được dự án phá dỡ khu vực xung quanh đây. Chỉ là cháu không hiểu, tại sao lại không trực tiếp phá hủy mộ phần của Giang Châu?”

Hà Diệc Nho khinh thường nói: “Cháu không hiểu đâu, chú muốn chờ đến lúc Giang Nghĩa đến đây cúng tế, chú sẽ đào phần mộ của em trai cậu ta lên ở trước mặt của cậu ta, cháu nghĩ lại mà xem, đến lúc đó cậu ta có khóc lóc cầu xin chú cũng vô dụng thôi, có phải là cái cảnh đó rất thoải mái không?”

Hà Du Vinh liên tục gật đầu: “Vẫn là chú hai nghĩ chu đáo, mẹ nó, vừa nghĩ tới lần trước cháu bị cái thằng Giang Nghĩa khốn nạn ấy đánh, cháu liền giận không có chỗ phát tiết.”

“Nói tới đây…” Hà Diệc Nho nhìn Hà Du Vinh: “Giang Nghĩa tham gia quân ngũ nhiều năm, thân thủ cũng không tệ đâu, lần này cháu phải gọi nhiều người đến đây, đừng để bị cậu ta đánh như lần trước nữa.”

“Chú hai, chú cứ yên tâm đi, bây giờ cháu đã gọi ba xe tải người tới đây, hơn nữa còn chuẩn bị đồ thật. Cháu không tin là dựa vào mối quan hệ của Hà Du Vinh cháu ở Tô Hàng mà còn không giải quyết được cái tên phế vật xuất ngũ trở về như là nó.”

“Được, vậy ngày hôm nay chúng ta cho cái tên Giang Nghĩa khốn nạn ấy một bài học, cho nó biết kết quả đắc tội với chúng ta thảm tới cỡ nào.”

Hai người đồng thanh cười lên, giống như là đã dự đoán bộ dạng đau khổ của Giang Nghĩa bị bọn họ dạy dỗ.

Ở một bên khác, Đinh Thu Huyền được Thiên Bình hộ tống lái xe về phía mộ của Giang Châu.

Trên đường đi, cô nhìn thấy ven sông đều đã bị phong tỏa.

“Quả nhiên giống như là chị cả đã nói, toàn bộ ven sông đều đã bị phong tỏa hết rồi, người ngoài căn bản không thể đến gần bờ sông được.”

“Xem ra ngày hôm nay không có cách nào đến phần mộ ven sông để cúng tế cho Giang Châu rồi.”

Đồng thời, Đinh Thu Huyền phát hiện ở trên đường gần như là không có người nào, người nhà họ Đinh ngoại trừ cô ra thì không có người nào đến tham gia.

Nhìn thấy cảnh tượng như thế, Đinh Thu Huyền cảm thấy có chút thê lương.

“Chắc chắn là Giang Nghĩa rất đau lòng?”

“Hôm nay xem ra không có bao nhiêu người đến tham gia hoạt động cúng tế.”

Cô đang tự mình thương tâm, bỗng nhiên Thiên Bình đạp mạnh chân ga, xe chạy vào trong khu phong tỏa thông qua một khe hở, chạy về phía phần mộ.

Đinh Thu Huyền giật nảy cả mình: “Thiên Bình, cậu làm cái gì vậy, mau lái xe quay lại đi chứ?”

Thiên Bình cười lên ha hả: “Làm sao có thể về được chứ, chúng ta phải đến tham gia buổi lễ cúng tế, không đến gần mộ mà được à?”

“Cậu đừng có gây chuyện nữa, ngày hôm nay là thời gian quy hoạch cải tạo, ở bên này đã bị phong tỏa hết rồi, người ngoài căn bản không thể vào trong, cậu tùy tiện xông vào như thế, nếu như bị phát hiện là sẽ bị bắt ngồi tù đó.”

Thiên Bình cười to: “Cô Đinh, cô cứ yên tâm đi, cho dù có cho bọn họ mười cái lá gan đi nữa bọn họ cũng không dám bắt Thiên Bình tôi ngồi tù đâu.”

Nói chuyện xong, xe đã chạy đến bên cạnh mộ.

Thiên Bình mở cửa xe ra, cung kính mời Đinh Thu Huyền ra ngoài.

Đinh Thu Huyền nhìn xung quanh một lượt, một bóng người cũng không có, cô căng thẳng hỏi: “Giang Nghĩa… đâu rồi?”

Thiên Bình chỉ lên trời: “Ở trên kia.”

Đinh Thu Huyền ngẩng đầu lên trên bầu trời, không có cái gì hết.

“Ở đâu chứ?”

“Ba, hai, một!”

Lúc này liền nghe thấy từng tiếng động cơ máy bay vang lên, từ phía xa xa, có mấy chục chiếc máy bay trực thăng bay tới, ở đằng sau mỗi một chiếc máy bay còn treo thêm một tấm vải trắng khoảng mấy chục thước, là tưởng niệm người chết.

Dưới sự dẫn đầu của chiếc phi cơ, mặt sông bỗng nhiên lại “nứt ra”, có một con tàu du lịch to lớn chậm rãi lái đến đây, phá vỡ mặt sông, làm bầy chim kinh ngạc bay tán loạn.

Trên con tàu du lịch ấy, Giang Nghĩa đứng chắp tay sau lưng, bộ dạng kiêu ngạo.

Đọc truyện chữ Full