DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Tu La
Chương 117

CHƯƠNG 117

Tô Cầm nói: “Bà ngoại các con năm nay tròn 80 tuổi, cả nhà trên dưới đều rất coi trọng. Hai đứa em trai của mẹ đã mời những đầu bếp đẳng cấp quốc tế đến nấu ăn cho bà ngoại các con, mẹ cũng nên mời một người mới được. Chỉ là chọn tới chọn lui vẫn không biết tìm ai thích hợp nữa.”

“Ồ?” Giang Nghĩa hỏi: “Mẹ, mẹ có yêu cầu gì với đầu bếp này không?”

Tô Cầm nói: “Yêu cầu là món ăn phải ngon. Hơn nữa, mẹ của mẹ lớn tuổi rồi, còn mắc bệnh Alzheimer nữa, đầu óc không được tốt lắm, dẫn đến mấy phương diện như vị giác, điều hòa cơ thể cũng không ổn. Có rất nhiều thứ bọn mẹ ăn được nhưng bà ấy cứ ăn vào là lại nôn ra, hơn nữa khẩu vị ngày nào cũng giống nhau, không có gì đặc sắc.”

“Vì vậy, đầu bếp mà mẹ muốn tìm không chỉ nấu ăn giỏi, mà còn phải hiểu tâm tư của con người, biết biến đổi để phù hợp, tốt nhất là có hiểu biết một chút về thuốc thang.”

Đinh Thu Huyền ngồi bên cạnh nghe xong thì trợn tròn mắt: “Mẹ, dựa theo yêu cầu của mẹ thì căn bản không thể tìm được người thích hợp đâu.”

“Không sao, con có quen biết một đầu bếp, người này trình độ rất tốt, để con hỏi xem có được không.”

Giang Nghĩa gọi điện thoại cho Nhiếp Tranh rồi nói hết yêu cầu của Tô Cầm và tình trạng của bà ngoại cho ông ta.

Nhiếp Tranh vẫn chưa có cơ hội trả ơn Giang Nghĩa, nghe đến đây thì mỉm cười, vỗ ngực nói: “Chuyện này cứ để cho tôi.”

Cúp điện thoại, Giang Nghĩa nói với Tô Cầm và Đinh Thu Huyền: “Con đã nhờ được đầu bếp giúp mẹ rồi.”

Tô Cầm hỏi: “Có đáng tin không?”

Giang Nghĩa mỉm cười: “Mẹ thấy con có làm chuyện gì không đáng tin không?”

Tô Cầm ngẫm nghĩ, Giang Nghĩa dạo gần đây quả thực khiến bà nhìn với cặp mắt khác, mặc dù dường như vẫn không tiền không việc, nhưng chuyện gặp phải đều giải quyết thuận lợi, cho nên bà cũng dần sinh ra cảm giác tin tưởng với anh.

“Vậy được rồi, Nghĩa à, chuyện này mẹ giao cho con.”

“Đầu bếp con tìm phải đáng tin, đừng để mẹ mất mặt.”

Giang Nghĩa gật đầu: “Mẹ, mẹ yên tâm, tuyệt đối sẽ không mất mặt.”

Tô Cầm đứng dậy nói: “Vậy mẹ về phòng nghỉ ngơi trước, các con cũng nghỉ ngơi sớm đi, hai ngày nay các con có thời gian thì chuẩn bị chút quà, hai ngày nữa là tiệc mừng thọ bà ngoại nhớ mang theo, đừng thất lễ.”

“Con biết rồi mẹ.”

Giang Nghĩa cùng Đinh Thu Huyền về phòng.

Đinh Thu Huyền ấn anh lên giường, nhìn anh chằm chằm.

Giang Nghĩa bị nhìn rợn cả người, hỏi: “Em…làm gì”

“Em đang xem, anh có phải người ngoài hành tinh khoác lớp da Giang Nghĩa không, cố ý giả trang thành Giang Nghĩa tiếp cận em.”

Giang Nghĩa phì cười: “Sao lại nói vậy?”

“Vì “số” anh gần đây quả thực quá may mắn, nghĩ thử xem, từ lôi kéo đầu tư, đến bắt gia chủ nhà họ Lê xin lỗi sau đó, lại đến 3600 tỷ mua khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, trả sạch nợ. Anh làm chuyện nào cũng cực kỳ tốt, rất khó tưởng tượng anh vừa không có tiền vừa không có năng lực sao lại làm được.”

Vừa không tiền lại không có năng lực?

Haha, thật là đánh giá cực kỳ “thích hợp”.

Giang Nghĩa xụ mặt: “Đây chính là đánh giá của em về người đàn ông của mình sao?”

Đọc truyện chữ Full