Tất cả tu sĩ mặt mày tái mét.
Đâu ai ngờ Ma Thần sẽ xuất hiện vào lúc này.
Cuối cùng, có tu sĩ run rẩy đặt nhẫn trữ vật đựng thần kim lên bàn trước mặt, ngập ngừng nói nhỏ: "Ta đưa hết thần kim cho ngài, có thể đi được chưa?"
Khoảnh khắc tiếp theo, uy áp đè lên người gã đột nhiên biến mất.
Thấy Ma Thần giữ đúng lời hứa, tu sĩ nọ thở phào một hơi, hết sức mừng rỡ ngự kiếm bay ra ngoài không thèm ngoảnh đầu lại.
Những tu sĩ khác thấy vậy liền học theo, bỏ nhẫn trữ vật đựng thần kim lại rồi lần lượt tháo chạy.
Không lâu sau, sáu bảy chiếc bàn đứng đầy người đã không còn một móng, trên bàn chỉ còn lại một đống nhẫn trữ vật.
Bấy giờ, Ma Thần rốt cuộc cũng buông cằm Giang Sở Dung ra, biến về hình dạng Cố Minh Tiêu, nhàn nhạt nói: "Đi thu gom đồ đi."
Giang Sở Dung im lặng trừng mắt nhìn hắn, sờ sờ vết đỏ trên chiếc cằm trắng nõn, ai oán: "Chàng mạnh tay lắm đó."
Cố Minh Tiêu lạnh lùng nhìn cậu.
Giang Sở Dung:...
Đành phải nín thinh.
Nhưng việc khai Thiên lộ vô cùng cấp bách, Giang Sở Dung không dây dưa nữa, vừa thu gom nhẫn trữ vật vừa truyền tin triệu tập Bạch Thần Băng, Trường Xuân trưởng lão và các cao thủ luyện khí của Bạch gia.
Cùng lúc đó, Giang Triều Sinh cũng mang theo một nhóm đệ tử Vô Vọng Kiếm Phái bay nhanh về phía Linh tộc để trợ giúp khai Thiên lộ.
Thần kim đã đến tay, quảng trường rộng lớn ở trung tâm Linh tộc lập tức dỡ bỏ những chiếc bàn dùng để tiếp đãi các tu sĩ, đổi thành từng lò luyện khí khổng lồ.
Các tu sĩ trẻ tuổi của Linh tộc làm trợ thủ, cung cấp linh lực, châm lên tam muội chân hỏa.
Bạch Thần Băng, Trường Xuân trưởng lão và một nhóm cao thủ luyện khí của Bạch gia lần lượt vận chuyển linh lực, luyện chế lò luyện khí.
Lúc này Giang Sở Dung bước tới, giương tay phất một cái, vô số thần kim từ trong nhẫn trữ vật bay ra, hóa thành từng chiếc cầu vồng vàng kim, rơi vào trong lò luyện khí của Bạch Thần Băng và mọi người.
Các cao thủ luyện khí đợi thần kim vào lò rồi nhắm mắt lại bấm quyết, bắt đầu luyện hóa thần kim đúc thành cầu sao.
Không lâu sau, thần kim bị hòa tan, trên quảng trường vang lên từng tiếng "lộp bộp, lộp bộp", nghe có vẻ ồn ào nhưng lại vui tai đến lạ.
Nhìn thấy cảnh này, Giang Sở Dung ít nhiều cũng có chút kích động cảm khái —— Đến khi Thiên lộ được khai thông, sẽ có vô vàn khả năng, không chỉ có thể phi thăng lên Thượng giới, mà còn có thể tùy ý du hành đến những hành tinh khác.
Các tu sĩ ở thế giới này không còn phải sống trong nỗi sợ hãi cạn kiệt linh khí, thế giới sẽ rơi vào hắc ám nữa.
Mà lúc này, Cố Minh Tiêu lại chợt nói: "Em đã nhớ kỹ những thế gia đại tộc đến tham dự đại hội chiêu thân lần này chưa?"
Nghe hỏi vậy, Giang Sở Dung liền hiểu ý của Cố Minh Tiêu, cậu mỉm cười nói: "Em nhớ hết rồi, sau khi khai Thiên lộ xong chúng ta sẽ thanh toán từng người một."
Cố Minh Tiêu: "Ừm."
·
Quá trình tinh luyện cầu sao diễn ra suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng hoàn thành.
Tiến độ quả thật đáng kinh ngạc, nhưng cũng rất hợp lý —— Trước kia, những đại năng luyện khí này mỗi ngày chỉ dành một hoặc hai canh giờ để luyện khí, vả lại cũng không tập trung toàn bộ vào nó, vậy nên phải mất một hoặc hai tháng mới luyện xong một món pháp khí.
Nhưng lần này vì để khai Thiên lộ, mọi người chạy đua với thời gian, không ai dám nghỉ ngơi.
Huống hồ ở đây bất kỳ một đại năng luyện khí nào cũng có trình độ đỉnh cấp ở Tu chân giới, nhiều người cùng nhau ra trận như vậy, hiển nhiên hiệu suất cực cao.
Cuối cùng, Bạch Thần Băng và Trường Xuân trưởng lão hợp sức với nhau, nối những cây cầu sao đó bằng những sợi dây xích bằng thần kim, kim quang lấp lánh, rực rỡ chói mắt.
Giang Sở Dung đứng ở phía dưới chỉ cảm thấy ánh sáng phát ra từ những cây cầu sao khiến cậu không thể nhìn rõ khung cảnh trước mặt nữa, cậu không khỏi xúc động nói: "Nếu có thể rút ruột một ít làm pháp khí thì hay biết mấy."
Bạch Thần Băng vừa mới thu hồi cầu sao đi tới, lúc này y mỉm cười, đưa chiếc nhẫn trữ vật đựng cầu sao vào tay Giang Sở Dung, nói: "Thiên lộ mở ra rồi còn để ý đến chút thần kim này sao?"
Giang Sở Dung cười hì hì, nhận lấy chiếc nhẫn trữ vật Bạch Thần Băng đưa cho, giơ tay về phía Bạch Thần Băng và các đại năng luyện kim mồ hôi đầm đìa phía sau y, chân thành chắp tay nói: "Đa tạ Bạch sư huynh, trưởng lão Trường Xuân và tất cả các vị tiền bối luyện kim của Bạch gia."
Mọi người đều nhao nhao nói không cần khách khí.
Đúng lúc này, Linh Toàn Anh, Giang Ngưng Thiên dẫn theo Giang Triều Sinh và mọi người vừa được nghênh đón đi tới.
Kiếm Thần và Yêu Tôn cũng hay tin liền xuất quan —— Hai người bế quan vài ngày để phục hồi sức khỏe, cũng vì muốn giúp đỡ Giang Sở Dung và mọi người nhiều hơn trong việc khai Thiên lộ.
Nhìn thấy các nhân vật chủ chốt đã tới, Giang Sở Dung cũng không đợi thêm nữa, lúc này cậu lại đi lên đài cao, sau đó nhắm mắt ngồi xuống đả tọa, cố gắng cảm ứng khí tức của Thần đình, dẫn tới thiên kiếp phi thăng của cậu.
Suy cho cùng Giang Sở Dung cũng là chuyển thế của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả, lúc này, cậu vứt bỏ hết tạp niệm, tâm trí thông suốt ngồi tại chỗ, dựa vào linh thức, cậu từ từ mở ra những rào cản đã bị phong ấn trong biển ý thức——
Dần dần, biển ý thức của Giang Sở Dung ngày càng rộng mở, không gian vốn chỉ là bóng tối đột nhiên trở nên mênh mông vô tận.
Trong trạng thái xuất thần, Giang Sở Dung nhìn thấy bầu trời đầy sao phía trên biển ý thức, cũng nhìn thấy Thần Đình sơn son thếp vàng, chói lóa rực rỡ vô song ở phía xa xa, trên biển sao rợp trời.
Giang Sở Dung biết đây là thần giao cách cảm giữa cậu và bản thể ở trên Thần đình xa xôi.
Không chần chừ thêm nữa, linh thức của cậu lập tức bay về phía Thần đình chói lóa rực rỡ——
Lúc này, trên bầu trời Linh tộc vang lên một tiếng sấm lớn!
Sấm sét và mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, chúng tụ tập lại, đất đá bay mù mịt!
Vô số tia chớp bắt đầu xuất hiện trên đỉnh đầu Giang Sở Dung, "xẹt xẹt" sắp đánh xuống!
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Linh Toàn Anh trầm xuống, bà giơ tay bày Tinh Vân Đại Trận sáng rực, đẩy nó lên đỉnh đầu Giang Sở Dung.
Sau khi Tinh Vân Đại Trận được khởi động, quần áo và mái tóc đang bị thổi tung lên xuống của Giang Sở Dung nháy mắt liền bất động.
Các cao thủ khác thấy vậy cũng dồn dập phóng ra phép thuật của mình che chắn cho Giang Sở Dung khỏi lôi kiếp.
Không lâu sau, lôi kiếp bắt đầu giáng xuống!
Nói đến cũng lạ, lôi kiếp này trông thì cường đại vô cùng, nhưng sau khi đánh xuống, lại đột nhiên trở nên ôn hòa chậm chạp, sau khi xuyên qua mấy tầng phép thuật do mọi người bày ra, rơi đến trên người Giang Sở Dung đã biến thành một tầng ánh chớp lấp lóe, nhẹ nhàng rơi lên thanh y của Giang Sở Dung.
Không hề có ý làm tổn thương Giang Sở Dung.
Tất cả tu sĩ nhìn thấy đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cố Minh Tiêu vốn đã triệu hồi Vô Vọng Kiếm chuẩn bị giúp Giang Sở Dung độ kiếp nhìn thấy cảnh tượng này, đôi lông mày kiếm của hắn cũng không khỏi khẽ cau lại.
Thiên kiếp như này, tu sĩ bình thường không biết nó có ý nghĩa gì, nhưng Cố Minh Tiêu lại biết.
Điều này có nghĩa là nhiệm vụ chuyển thế của Giang Sở Dung đã hoàn thành rất tốt, không trái với ý định ban đầu của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả lần lịch kiếp này.
Nhưng... sao có thể chứ?
Cố Minh Tiêu vô thức nắm chặt trường kiếm trong tay.
Nhưng rất nhanh, tình thế không cho phép Cố Minh Tiêu nghĩ tới những chuyện đó.
Dần dà, uy thế của sấm sét ngày càng lớn, trên bầu trời phía sau đám mây giông xuất hiện một vết nứt nhỏ!
Kiếm Thần vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nơi đó, nhìn thấy phong ấn của Đế Tôn trong thế giới này bởi vì Giang Sở Dung độ kiếp mà mở ra, ông lập tức hô lên: "Minh Tiêu!"
Ông vừa dứt lời, Cố Minh Tiêu đã giơ kiếm bay lên——
Một đạo bạch quang xông thẳng lên trời, vị trí nơi gần khe nứt trên màn trời đã biến thành thân ảnh của Cố Minh Tiêu.
Lúc này, Cố Minh Tiêu một thân bạch y trông vô cùng nhỏ bé giữa bầu trời sấm sét cuồn cuộn, cuồng phong thổi tung quần áo của hắn, mái tóc đen của hắn bị gió thổi bay phấp phới, sấm sét bủa giăng tán loạn quanh người hắn, lóe lên ánh sáng vàng khiến người ta kinh hãi.
Nhưng đôi mắt băng giá lạnh lùng của hắn lúc này lại vô cùng bình tĩnh, dẫu cho trong đôi mắt hắn đang phản chiếu sấm sét nhảy múa điên cuồng trên bầu trời, mây đen cuồn cuộn kéo xuống, như thể muốn nghiền ép hắn.
Hắn cũng không hề tỏ ra chút sợ hãi nào.
Giây tiếp theo, Cố Minh Tiêu đối mặt với sấm sét bủa vây, giơ kiếm lên——
Một luồng kiếm khí sáng ngời phóng ra!
Kiếm quang như tuyết, soi sáng đất trời——
Vô Vọng Kiếm Khí bất khả chiến bại, thế như chẻ tre phá tan mây đen dày đặc, xé toạc sấm sét, mạnh mẽ đâm xuyên qua vết nứt của phong ấn!
Từ chính giữa, khe nứt đó trực tiếp tách ra, lộ ra bầu trời đầy sao tĩnh lặng vô tận ở phía sau.
Chính khoảnh khắc này, mây đen ngưng tụ lại, sấm sét đình chỉ!
Nhưng chẳng mấy chốc, xung quanh khe nứt lại tràn ra ánh sáng vàng mờ nhạt, nó từ từ khép lại về phía trung tâm.
Kiếm Thần lập tức hô lớn: "Trợ giúp!"
Thế là mấy đại năng Nhập Thánh và tất cả cao thủ Khuy Thiên cùng nhau xuất thủ, dồn dập phóng linh lực của mình vào khe nứt bị xé mở, giữ cho khe nứt không đóng lại!
Giang Sở Dung vẫn nhắm mắt không tỉnh lại.
Cậu đã đến Thần đình, thậm chí còn gặp cả vị Thái Nguyên Đế Tôn kia, cậu đang giúp mọi người kéo dài thời gian.
Ở một nơi cao, được bao quanh bởi thần quang lấp lánh, có một bóng hình cực kỳ cao lớn và uy nghiêm, tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ đang ngồi.
Lúc này, gã chủ động chào hỏi Giang Sở Dung: "Chúc mừng Tôn Giả lịch kiếp trở về."
Giờ phút này, Giang Sở Dung đã tiếp nhận toàn bộ ký ức của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả, cậu biết không chỉ có một tòa Thần đình, mà Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả là khách quý ở Thần đình nơi đây, tương đương với một Bộ trưởng đóng quân ở nước ngoài.
Vì thế cậu cũng bình thản mỉm cười chào hỏi Thái Nguyên Đế Tôn.
Thái Nguyên Đế Tôn bấy giờ mới nói: "Tôn Giả trở về từ nơi hoang vu đó, không biết có nhận xét gì không?"
Giang Sở Dung trầm ngâm một lát: "Con người nơi đó thuần phác thô lỗ, nhưng cũng vì chưa được khai hóa."
Thái Nguyên Đế Tôn cười khẽ một tiếng: "Tôn Giả cực khổ rồi."
Giang Sở Dung cũng mỉm cười đáp lại: "Ta đã nhìn thấy phong ấn của Đế Tôn ở vùng đất hoang vu đó."
Thái Nguyên Đế Tôn nghe vậy, ánh mắt khẽ động, gã cũng hiểu được ý của Giang Sở Dung, lúc này gã cười cười, nói bâng quơ: "Phản loạn và phe phái đã bị trừng trị, phong ấn là do bổn tôn quên thu hồi, nếu Tôn Giả đã muốn độ kiếp, vậy để bổn tôn thu hồi nó lại."
Giang Sở Dung nghe Thái Nguyên Đế Tôn nói vậy, cậu im lặng một lát, không bày tỏ thái độ gì, hành lễ: "Đa tạ Đế Tôn."
Thái Nguyên Đế Tôn nói được làm được, lúc này gã phất tay áo một cái, một đạo kim quang từ tinh hải phía xa xa bay ra, hóa thành thần văn rơi vào trong lòng bàn tay gã.
Sau khi thu hồi, Thái Nguyên Đế Tôn nói: "Tôn Giả cứ yên tâm đi đi."
Giang Sở Dung cảm ơn lần nữa rồi rời khỏi Thần đình.
Mà khi cậu bay khỏi Thần đình cũng không hề quay đầu lại, cho đến khi cậu cảm thấy mình có thể quay lại, thì cậu chỉ còn thấy Thần đình đã biến thành một điểm sáng nhỏ, mất hút trong vũ trụ bao la.
Khoảnh khắc ấy, Giang Sở Dung đột nhiên cảm thấy trong lòng mình có chút mất mát.
Mà lúc này, bầu trời phía trên Linh tộc, đám người đang cố gắng ngăn chặn vết nứt đóng lại đã chống đỡ không nổi nữa, tất cả đều đổ mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt nghiêm trọng, không biết tại sao lâu như vậy rồi mà Giang Sở Dung còn chưa tỉnh lại.
Nhưng bỗng nhiên, tất cả ánh sáng vàng lan tràn khắp bầu trời bị xé rách đều biến mất!
Mây tan mưa tạnh, mây đen và sấm sét cũng tiêu tán ngay lúc này! Trong phút chốc, bầu trời trong xanh trở lại, thậm chí còn xuất hiện cầu vồng trong ánh sáng lờ mờ.
Mọi người đều ngỡ ngàng không biết gì.
Giây tiếp theo, Giang Sở Dung ở trên đài cao chậm rãi mở mắt ra dưới bầu trời bình yên, lúc này, trong đôi mắt màu ngọc bích của cậu tràn ngập thần quang, khí tràng cả người cũng đột nhiên thay đổi.
Không chỉ trở nên trang nghiêm và ổn trọng.
Dần dần từ cảnh giới Khuy Thiên tăng lên, tăng lên, sau đó đạt đến cảnh giới mà ngay cả cường giả Nhập Thánh cũng không nhìn ra được.
Mọi người mặt mày ngơ ngác, đồng thời cũng lộ ra một chút kinh ngạc không chắc chắn.
Bấy giờ Giang Sở Dung mới đứng dậy, cậu không nói một lời, lấy nhẫn trữ vật ra, hóa thành một luồng sáng xanh bay về phía khe nứt trên bầu trời——
Cố Minh Tiêu thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo.
Một lát sau, Giang Sở Dung bước lên Thiên lộ bị đứt gãy.
Cậu liếc nhìn tấm bia đá do Tổ Thần để lại, ấn ký trên tấm bia đá đã phai mờ.
Giang Sở Dung lặng thinh một lúc, đưa tay kéo một cái, những cây cầu sao khổng lồ tỏa ra thần quanh rực rỡ được cậu kéo ra khỏi nhẫn trữ vật.
Lúc này cậu đưa mắt nhìn Cố Minh Tiêu ở bên cạnh, gọi: "Đại sư huynh."
Cố Minh Tiêu hiểu ý, đi tới bên trái Giang Sở Dung, giơ tay đỡ lấy bên trái của cầu sao.
Giang Sở Dung mỉm cười, vươn tay đỡ lấy bên phải của cầu sao, cùng Cố Minh Tiêu bay về phía con đường sao mờ mịt đứt đoạn ở phía trước——
Theo từng tiếng vang rầm rầm, những cây cầu sao nặng hàng nghìn cân được Giang Sở Dung và Cố Minh Tiêu đặt lên trên con đường sao gãy nát.
Dần dà, bầu trời sao đã có ánh sáng.
Khi tám cây cầu sao được đặt vững chắc, những con đường sao cũng được nối liền với nhau.
Lúc này Giang Sở Dung mới ngẩng đầu lên, nhìn tám cây cầu sao được nối với dây xích thần kim, lặng lẽ trôi nổi phía trên biển sao, các hành tinh vây xung quanh, vô cùng đẹp đẽ.
Một giây sau, Giang Sở Dung phất tay áo, nhẹ nhàng quấn lấy một hành tinh ở đầu kia con đường sao, linh khí nồng đậm dọc theo cây cầu sao chảy đến Tu chân giới ánh sáng nhạt nhòa cách đó không xa ——
Linh khí giống như biển cả, từ vết nứt trên bầu trời Tu chân giới ồ ạt đổ xuống, lập tức vang lên một trận hoan hô!
Nhìn Tu chân giới dần dần sáng lên, Giang Sở Dung bất giác mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng của Cố Minh Tiêu cũng nhu hòa đi rất nhiều.
Ánh mắt Giang Sở Dung khẽ động, cậu nói: "Trở về thôi."
Cố Minh Tiêu đang định đáp "Được", thì bỗng dưng đúng lúc này, một giọng nói vô cùng Thần tính ảo diệu vang lên phía sau hai người.
"Hai vị xin dừng bước."
Nghe thấy giọng nói này, thân thể Cố Minh Tiêu khẽ run lên, sau đó hắn vô thức cau mày, quay đầu lại nhìn.
Sau đó, hắn nhìn thấy ở phía bên kia bầu trời đầy sao, Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả một thân hoa phục xanh biếc ngồi trên tòa sen trắng, dáng vẻ vẫn mỹ lệ từ bi như trước, mỉm cười nhìn bọn họ.
Cố Minh Tiêu nhớ tới lôi kiếp kỳ lạ vừa rồi, vẻ mặt hắn càng thêm đề phòng.
Nhưng Giang Sở Dung khi đến Thần đình đã hiểu tất cả mọi chuyện, lúc này cậu rất thẳng thắn đưa mắt nhìn sang, đối mặt với Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả, chắp tay chào.
Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả cũng chậm rãi đáp lễ, sau đó nhìn Giang Sở Dung nói: "Cậu xác định không trở về Thần đình với ta sao? Cho dù không quay lại bản thể cũng không trở về sao?"
Giang Sở Dung gật đầu: "Tôn Giả còn hiểu rõ ta hơn cả ta, hẳn là biết ta đang nghĩ gì."
Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả liếc nhìn Cố Minh Tiêu sắc mặt lạnh lùng đứng ở một bên, cười nói: "Đương nhiên ta biết, cậu vốn là chuyển thế phàm trần của ta, tuyệt đối sẽ không đồng ý một mình ngồi ở trên cao."
Giang Sở Dung: "Vâng."
Cố Minh Tiêu nghe thấy mấy chữ "chuyển thế phàm trần", trong lòng hắn khẽ động, chợt bừng tỉnh hiểu ra.
Hóa ra là như vậy...
Thảo nào Giang Sở Dung lại thích cái đẹp, thích ăn thích chơi đùa, thì ra cậu chính là chuyển thế phàm trần của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả...
Lúc này Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả cùng Giang Sở Dung chào hỏi xong, cũng không hỏi thêm câu nào.
Chỉ là trước khi rời đi, ông lại liếc nhìn Cố Minh Tiêu, nói: "Ba Tuần Tôn Giả, ta rất mừng khi ngươi có thể cải ma tu Chính đạo."
Cố Minh Tiêu cung kính hành lễ, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh nhạt đáp: "Ba Tuần không liên quan gì đến ta, từ lâu ta đã không còn là Ba Tuần nữa."
Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười nói: "Cố thí chủ nói đúng, là ta nhìn nhầm rồi."
Nói xong, ông chuẩn bị hóa thành linh quang bay đi.
Tuy nhiên, cũng tại lúc này, không gian trước mặt Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả đột nhiên bị xé toạc, lửa ma cuồn cuộn bay ra, thân ảnh Ma Thần cực kỳ cao lớn tuấn mỹ, sau lưng lơ lửng Động Uyên, hai chân đạp nghiệp hỏa đỏ vàng, chậm rãi bước ra khỏi không gian.
Là bản thể Ma Thần Ba Tuần chân chính.
Mặc dù Giang Sở Dung đã nhìn thấy cơ thể Ma Thần Ba Tuần của Cố Minh Tiêu, nhưng sau khi nhìn thấy bản thể thật, cậu cảm thấy ma tính trên người Cố Minh Tiêu vẫn nhạt hơn nhiều so với bản thể.
Vị Ma Thần Ba Tuần này, chỉ cần nhìn thôi cũng đã khiến người ta có cảm giác như sắp rơi vào đôi mắt tràn ngập lửa ma sâu tựa biển của ông ta...
Nhưng mà... Lúc này Ma Thần Ba Tuần xuất hiện là muốn làm gì? Đừng nói là muốn làm chuyện xấu gì đó nha?
Giang Sở Dung và Cố Minh Tiêu đều tỏ ra cảnh giác và trầm tư.
Mà Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả lại là người bình tĩnh nhất, ông bị chặn đường cũng không tức giận, ngược lại còn lấy làm kinh ngạc, mỉm cười chào hỏi Ma Thần Ba Tuần: "Ba Tuần Tôn Giả, ngươi đến đây cũng là muốn tìm chuyển thế của mình sao?
Ma Thần Ba Tuần cũng lặng lẽ đáp lễ Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả, sau đó cất giọng thản nhiên nói: "Đi ngang qua."
Từ đầu chí cuối, ông ta chỉ đứng chặn trước mặt Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả, chưa hề đếm xỉa đến hai người Giang Sở Dung và Cố Minh Tiêu.
Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả: "Thì ra là vậy."
Giang Sở Dung:?
Cố Minh Tiêu:...
Lúc này, Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả nhận ra sự khác thường của hai người, ông chậm rãi giải thích: "Hiện tại Thần đình của chúng ta đã đổi một vị Thần Tôn mới, ngài ấy chủ trương Thần Ma cùng tồn tại, Tôn Giả không còn phân biệt Thần Ma nữa, ta và Ba Tuần Tôn Giả bây giờ vẫn là bạn bè cùng thế hệ, giống như ngày xưa. "
Ma Thần Ba Tuần hờ hững không nói gì.
Giang Sở Dung chấn động: Cừ thật... Vị Thần Tôn này đúng là nhân tài!
Mà lúc này cậu không khỏi lại liếc nhìn Ma Thần Ba Tuần, cứ cảm thấy ma tính của Ma Thần Ba Tuần còn trầm trọng hơn lúc cậu chưa tách ra khỏi Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả.
Giang Sở Dung: Cũng không biết Thần Ma cùng tồn tại là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa?
Nhưng cùng lúc ở chung với một vị Chân Thần và một vị Ma Thần, Giang Sở Dung vẫn chịu rất nhiều áp lực, cậu do dự một lúc rồi im lặng hành lễ cáo từ.
Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả cũng hành lễ, đồng thời nhìn về phía Ma Thần Ba Tuần đang cản đường hai người, nói: "Ba Tuần Tôn Giả, ngươi có thể nhường đường không?"
Ma Thần Ba Tuần không nói gì, lặng lẽ bước sang một bên.
Giang Sở Dung:...
Lúc này cậu cũng không dám ở lâu, kéo lấy tay Cố Minh Tiêu nhảy lên, bay về phía Tu chân giới——
Tuy nhiên, ngay khi sắp bước vào Tu chân giới, Giang Sở Dung không khỏi lặng lẽ quay đầu lại.
Khi đó, hình như Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả vẫn đang nói chuyện với Ma Thần Ba Tuần, bầu không khí giữa hai người hài hòa đến kỳ lạ.
Giang Sở Dung mím môi, đảo mắt nhìn Cố Minh Tiêu bên cạnh.
"Đại sư huynh, chàng nghĩ xem, Ma Thần Ba Tuần bị sao vậy?"
Cố Minh Tiêu trầm mặc một lát, sau đó thản nhiên nói: "Ông ta ghen tị với ta."
Giang Sở Dung: "Phụt..."
Sao Cố Minh Tiêu lại nhìn ra được điều này? Theo cậu thấy, Ma Thần Ba Tuần chỉ là một tên mặt liệt cao ngạo mà thôi?
Giây kế tiếp, Cố Minh Tiêu lẳng lặng liếc nhìn Giang Sở Dung: "Chẳng lẽ em với bản thể không có cảm ứng gì sao?"
Giang Sở Dung sửng sốt.
Sau đó cậu kinh ngạc nói: "Ông ta ghen tị với chàng? Tại... tại sao ông ta lại ghen tị với chàng?"
Cố Minh Tiêu: "Em không biết?"
Giang Sở Dung chớp mắt, sau đó lại chớp mắt: "Em không biết mà."
Cố Minh Tiêu nhìn vào mắt Giang Sở Dung, hắn trầm mặc một lát, sau đó thản nhiên quay đầu đi: "Nếu không biết, thì cũng không cần biết nữa."
Giang Sở Dung:...Hứ!
————–
Tác giả
– Giang Sở Dung: Ối dồi ôi, hóng drama...
– Cố Minh Tiêu: Không nói nên lời, lẽ ra ta không nên nói cho em biết, em lại tự đắc rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính
Chương 166: Khai Thiên Lộ
Chương 166: Khai Thiên Lộ