Sầm Dao rất là bất mãn chuyện mình phải đi học.
Trước khi tròn 12 tuổi, giáo dục của y do đầu não toàn quyền phụ trách. Bởi vì IQ và trí nhớ của Sầm Dao quá tốt nên khả năng tiếp nhận tri thức không cùng một chiều không gian với người cùng tuổi, hệ thống giáo dục của Liên Bang không phù hợp với y.
Sầm Dao học giáo trình cấp độ 3 ở Châu Phật Tây, là do dự án máy gia tốc hồi đó khởi động ở Châu Phật Tây, mà dự án này móc nối trực tiếp với tổng viện ở thủ đô, do giáo sư Sầm phụ trách.
Khi đó Sầm Dao 16 tuổi, không đi học, Sầm Thủ Linh ở nhà 1 kèm 1 dạy y suốt 6 năm qua. Mặc dù phải thừa nhận là nhóc con này quá thông minh và có tài, một mình mò mẫm cũng ra được khối thứ hay ho, nhưng cũng quá kiêu, ngông tới mức như thể cả Liên Bang chỉ mình y thông minh không bằng. Sầm Thù Linh bèn đóng gói Sầm Dao tới Châu Phật Tây, vào tổ dự án, định để oắt con lông còn chưa mọc đủ này mở mang kiến thức một chút, biết cái gì gọi là núi này cao còn có núi cao hơn.
Sau đó nhóc Sầm Dao tìm được chân lý cuộc sống, hai tháng theo chân tổ dự án, y nhanh chóng xác định quy hoạch nghề nghiệp và phương hướng phát triển sau này của mình --- Y muốn vào viện khoa học.
Nhưng mà tiêu chuẩn thấp nhất của viện khoa học, kể cả chiêu mộ đặc biệt, cũng là phải hoàn thành giáo dục cấp độ 3. Sầm Dao lập tức thi vào đại học ở Châu Phật Tây, dùng kết quả thi xin tư cách sinh viên đặc biệt cần được bồi dưỡng, còn xin tốt nghiệp sớm, một tháng sau cầm bằng vào sở nghiên cứu vật lý của viện khoa học.
Bình tĩnh suy xét thì trình độ ở Châu Phật Tây cũng không tệ, nhưng đúng là không thể so với trường quân đội thủ đô, vả lại viện khoa học không thể tự dưng thay đổi không lí do được. Phản ứng đầu tiên của Sầm Dao là gọi cho giáo sư Sầm, giáo sư Sầm đi thẳng vào vấn đề: "Nửa năm sau sẽ có một dự án "Công trình trăm năm", giai đoạn thứ nhất là trong vòng 10 năm chế tạo ra một chiếc tàu tuần tra kiểu mới có module và kết cấu động cơ đa dạng hóa, tốc độ warp thấp nhất phải đạt cấp 9. Bên trên định giao dự án này cho Adrian."
"Quyết định rồi ạ?" Sầm Dao gõ lên EP, nói xong đã hiểu: "Vẫn đang trong giai đoạn khảo sát cạnh tranh?"
"Ừ, bên trên toàn mấy lão cổ hủ, gần như chỉ công nhận người từ trường quân đội thủ đô ra, dù con nhận được giải Rose thì vẫn còn quá trẻ, không có ưu thế gì." Sầm Thù Linh thở dài: "Tóm lại là không mấy hi vọng. Năng lực và lý lịch của Adrian rành rành ra đó, khả năng cao là ông ấy, còn chưa tính tới chuyện con đang mang thai."
"Chưa chắc." Giọng điệu Sầm Dao rất bình thản: "Tốc độ warp thấp nhất là cấp 9, nếu con đạt tới 9.6 thì có trẻ mấy họ cũng phải cân nhắc tới con."
"Nhưng đúng là phải đi mạ vàng bản thân, tính cụ thể thì còn 7 tháng, đến lúc đó xin thi để tốt nghiệp sớm vậy, cũng không khó lắm." Sầm Dao thở dài: "Phiền chết đi được, tại sao 20 tuổi rồi con vẫn phải đi học."
Heinz vẫn luôn im lặng nghe hai mẹ con nói chuyện cười ra tiếng: "Bé cưng, thông thường 23 tuổi mới tốt nghiệp giáo dục cấp độ 3."
Sầm Dao cúp máy xong quay lại ôm eo hắn, dồn toàn bộ trọng lượng lên người Heinz, hỏi: "Anh không có gì muốn nói à?"
"Nói cái gì?" Heinz ôm cả người y, thầm nghĩ dễ dụ thật, vừa rồi còn dỗi như thế, gọi điện xong đã chui vào lòng hắn. Alpha hôn lên cái mũi nhỏ: "Em muốn anh nói gì?"
"Thì kiểu như em đang mang thai, vì con không nên hành hạ bản thân như thế gì đó." Sầm Dao rất thích mùi trên người Heinz, không ngừng hít hà cái cổ gợi cảm của Alpha, giọng nói cũng ngọt ngấy: "Càng không nên đi cạnh tranh dự án này."
"Tại sao lại không, em đang trong thời kì hoàng kim để phát triển sự nghiệp, cái công trình trăm năm này là cơ hội hiếm có, tại sao em phải vì con mà từ bỏ nỗ lực." Heinz cẩn thận che chở cho bụng Sầm Dao: "Em là người mang thai, em cũng là người chịu khổ, chắc chắn em hiểu rõ tình trạng của bản thân hơn anh."
"Thật ra em biết anh sẽ nói vậy." Sầm Dao không hề bất ngờ, cười cắn yết hầu Heinz: "Em sẽ chú ý, nếu có vấn đề sẽ ngừng ngay."
Yết hầu Heinz chuyển động. Sau khi Sầm Dao mang thai, không chỉ một lần hắn bị quyến rũ bùng lên lửa, đành phải ôm eo thanh niên, vùi mặt vào cổ y. Sầm Dao không biết, còn ôm hắn hết cọ rồi dụi, cho tới khi cảm nhận được cái thứ đang chọc vào mông mình.
Sầm Dao: "..."
Y cười xấu xa, thổi nhẹ vào tai Heinz: "Anh ơi, có muốn em giúp anh không?"
Sự thật chứng minh Alpha quá lâu không được thỏa mãn là thứ không nên chọc vào. Tay Sầm Dao tê rần rồi, dùng mặt cọ Heinz, nũng nịu hết anh yêu rồi ông xã, Heinz phải cúi xuống hôn lên mặt y.
Giữa tháng 11, thủ đô có trận tuyết đầu tiên. Sầm Dao đang ngủ say bị Heinz móc ra khỏi chăn, cả người mơ màng, ôm tay Alpha nài nỉ được ngủ thêm chút nữa. Heinz cẩn thận cởi áo ngủ cho y: "Hôm nay phải đi học rồi, có làm nũng gọi chồng thế nào cũng vô dụng."
Sầm Dao tỉnh hơn nửa, nhìn bầu trời màu lam sẫm u ám, vùi mặt vào gối ỉ ôi: "Không muốn đi học."
Trong mắt Heinz tràn đầy ý cười: "Không được đâu bạn Sầm à, đi học muộn sẽ bị thầy giáo trừ điểm chuyên cần đấy."
Tuyết rơi cũng không nhiều, lúc mới hửng sáng còn có tuyết bay đứt quãng. Heinz mặc cho Sầm Dao một cái áo len trắng rộng rãi, có lẽ là vì Sầm Dao vốn gầy, mang thai 6 tháng bụng cũng không to, mặc áo len là che gần hết. Heinz như người cha săn sóc, mặc quần áo cho Sầm Dao xong giục y đi đánh răng rửa mặt, sau đó hầu hạ cậu ấm ăn sáng, rồi mới đi thay quân phục, cầm áo choàng leo lên xe bay.
Lúc này Sầm Dao mới tỉnh: "Sao anh lại mặc quân phục, phải tới bộ quân sự à?"
Heinz ừ, vén tóc gáy của Sầm Dao lên, quàng cho y một cái khăn mềm. Sầm Dao cười nói: "Nguyên soái Norman, anh thế này giống ông chồng nội trợ lắm."
"Đúng rồi." Heinz giúp y chỉnh phần tóc bị mắc trong khăn, nhẹ nhàng nói: "Tiếc là người nào đó không biết trân trọng, sáng gọi dậy còn cáu kỉnh với anh."
Người nào đó ngậm miệng, chột dạ sờ mũi.
Trường quân đội thủ đô chiếm diện tích 6718 mẫu, tổng cộng 7 khu lớn, chuyên ngành chỉ huy nằm ở dãy nhà chính, tài nguyên và điều kiện đều là tốt nhất. Sầm Dao học thiết kế cơ giáp và công trình, ngành phụ là vật lý. Môn chuyên ngành có thể trốn, tiết công khai toàn trường thì trốn không thoát.
Sầm Dao dựa theo thời khoá biểu đi tới tòa Nael Wilkins trứ danh ở khu nhà chính, còn không rõ lắm. Môn công khai là môn tất cả sinh viên phải học, bất kể năm hay chuyên ngành, giáo sư sẽ giảng bài ở giảng đường trong tòa Nael Wilkins, sau đó được phát sóng trực tiếp tới từng viện, vì giảng đường chỉ chứa được 200 người. Sầm Dao không phải chuyên ngành chỉ huy, nói thế nào cũng không tới lượt y phải trải nghiệm cảm giác lên lớp đối mặt với giáo viên.
"Tiết đầu tiên được quan sát trực tiếp không tốt hơn à?" Heinz nắm tay Sầm Dao, ủng chiến giẫm lên tuyết phát ra những âm thanh kít kít, hắn cười nhìn Omega đạp tuyết như đứa trẻ: "Coi chừng giẫm lên áo choàng."
"Không tốt, em chỉ cần đủ tín chỉ thôi." Sầm Dao không hề có tự giác của học sinh chăm ngoan, vung vẩy tay Heinz: "Anh học ở khu chính cả 5 năm à? Cảm giác về trường cũ thế nào?"
"Cũng không tới 5 năm. Anh đi học sớm, 16 tuổi đã nhập học, 18 là bắt đầu ra ngoài làm nhiệm vụ, rất ít khi ở trong trường." Heinz nói: "Ngay cả thi cũng là 1 tuần trước khi thi về thức đêm ôn tập."
"Nhưng diễn đàn nói là 5 năm liên tiếp thành tích của anh đều đứng thứ nhất." Sầm Dao hơi khó khăn ngồi xổm xuống bốc tuyết, đứng dậy ném lên người Heinz, cười nói: "Bọn họ bảo anh rất thần bí, chẳng mấy khi xuất hiện, còn thường xuyên bị cử đi làm nhiệm vụ, chỉ ôn tập có một tuần vẫn giữ ngôi vị đầu bảng."
Tuyết trượt từ đai lưng xuống, Heinz cũng không ngăn sự ham chơi của Sầm Dao, chỉ lấy khăn lau sạch tay cho y, bọc đôi tay lạnh lẽo trong lòng bàn tay đeo găng của mình, hỏi: "Bạn Sầm để ý anh vậy à?"
"Ừ hứ." Sầm Dao rất vui, bởi vì Heinz dung túng cho y nghịch, cười nói: "Đằng nào cũng nhập học rồi, phải tìm hiểu một chút về sự tích vinh quang năm xưa của đàn anh chứ."
Hai người nắm tay nhau đi xuyên qua một hành lang nghệ thuật phong cách phương Đông cổ điển và một cái đình hình chữ U, lúc tới tòa Nael Wilkins đã thấy người tụ tập rất đông. Heinz mặc quân phục với đầy quân hàm huy chương lập tức thu hút ánh mắt của tất cả. Alpha làm như không thấy, để Sầm Dao đi lên cầu thang, tầm mắt ngang với mình. Hắn cởi dây buộc áo choàng cho y, vắt lên tay, ôn hòa nói: "Em lên đi, anh đi xử lý học bạ viện khoa học gửi tới cho em, lát nữa cùng nhau về."
Học sinh trong trường quân đội được coi như quân nhân dự bị, kỷ luật nghiêm ngặt, thế nên dù rất tò mò về hai người thì cũng không ai dám nhìn quá lộ liễu, hành lễ với Heinz xong quét ID vào trong sảnh. Thật ra Sầm Dao muốn một nụ hôn tạm biệt nữa, nhưng biết đang ở ngoài nên tiếc nuối định đi, lại thấy Heinz cầm tay y lên hôn một cái: "Lát nữa gặp nhé."
Sầm Dao hí hửng vào trong.
Phòng hội nghị ở trên tầng cao nhất, có phần mái tròn to lớn bằng pha lê. Còn nửa tiếng nữa bắt đầu tiết học, người gần như đã tới đông đủ. Sầm Dao bước vào có thể cảm giác được tất cả đều đang nhìn mình, y không tỏ vẻ gì, thản nhiên dựa theo hướng dẫn trên EP đi tới vị trí ở bậc thứ ba.
Chỗ ngồi 3C12, gần như chính giữa, ngẩng lên một cái là thấy được bục giảng, khoảng cách giữa hai bên không tới 5 mét. Sầm Dao nghĩ nhọ thế, như vậy thì sao trốn học được.
Người ngồi hai bên là 1 nam 1 nữ, nam Omega và nữ Alpha, đều đeo vòng ức chế pheromone. Cả hai thấy Sầm Dao đi tới thì khó nén kích động, kiểu hưng phấn muốn bắt chuyện lắm nhưng phải kiềm chế. Sầm Dao ngại nhất là xã giao, bèn vờ như không thấy, mở EP tải chương trình học về, sau đó bắt đầu ngồi vẽ bản thiết kế.
Giảng đường 200 người rất yên tĩnh, 10 phút sau có tiếng chuông văng vẳng, Sầm Dao vẫn đang đắm chìm trong bản thiết kế. Đột nhiên nghe thấy mọi người xôn xao, y ngẩng lên, nhìn thấy Heinz mặc quân phục nghiêm chỉnh đứng trên bục giảng.
Sầm Dao: "..."
Ánh mắt mọi người chỉnh tề đi từ Heinz sang Sầm Dao, thậm chí y còn nghe được tiếng hét hưng phấn khe khẽ ở hai bên.
Lễ phục quân đội của Heinz có thể nói là tinh xảo lộng lẫy, đôi ủng chiến cổ cao bao trùm bắp chân căng chặt, làm cặp chân dài và chiều cao vốn vượt trội của Alpha lại càng nổi bật. Đai lưng to bằng lòng bàn tay quấn lấy vòng eo gầy, mặt khóa hình hoa hồng màu vàng phác họa phần bụng rắn chắc gợi cảm, kim tuyến tua cờ lắc lư, dây xích huân chương bên ngực trái và quân hàm lấp lánh dưới ánh đèn giảng đường. Alpha đeo đôi găng trắng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm míc, chất giọng lạnh lùng lại quyến rũ thông qua đó vang khắp mấy trăm phòng học, cùng với, bên tai của tất cả người ngồi đây.
"Chào mọi người, bởi vì nguyên soái Burton đã xuất ngũ, từ hôm nay trở đi, hai tiết công khai mỗi tuần, tiết chiến lược và bố cục quân sự của hệ chỉ huy đều sẽ do tôi giảng dạy." Heinz cởi mũ xuống, đặt lên bàn giáo viên. Mái tóc vàng kim rực rỡ của Alpha cực kì hút mắt: "Nếu không có gì bất ngờ thì tôi sẽ dạy ở đây cho tới khi về hưu giống nguyên soái Burton. Những bạn có mặt ở đây có thể nói là nhóm học sinh đầu tiên của tôi."
Giảng đường và một vài phòng học đang phát trực tiếp vang lên tiếng cười.
Heinz nhìn giảng đường, đối mặt với đôi mắt mang ý cười của Sầm Dao, cặp mắt xanh lam lạnh lẽo khẽ nheo lại, nhanh chóng dời đi. Hắn mở màn hình lớn, dứt khoát nói: "Cũng không cần nhắc lại quy định nữa, tôi tin là không có ai dám vi phạm trước mặt tôi."
Sầm Dao đang để EP chế độ riêng tư lặng lẽ đóng lại bản thảo thiết kế, chuyển sang tài liệu học.
Nói một cách công bằng thì Heinz giảng bài rất tốt, lời lẽ ngắn gọn, không có khẩu âm cũng không dùng từ địa phương, đồng thời nội dung bài học cũng rành mạch. Sầm Dao một tay chống má ngắm Heinz trên bục giảng, không nghĩ ngợi viết vu vơ lên EP, thầm nghĩ, tiết đầu tiên chắc chẳng ai chăm chú nghe giảng nổi, vì mấy ghế bên cạnh tới giờ thỉnh thoảng vẫn vang lên tiếng hít hà, che ngực che miệng.
Thật là, Sầm Dao nghĩ, Alpha kiểu này sao mà làm thầy giáo được, làm loạn tư tưởng của học sinh.
Có điều thế mà không ai dám quay phim nhỉ. Sầm Dao nhìn Heinz đang cầm bút điện tử viết trên bảng, ngón tay chọc chọc EP, vừa mở chức năng ghi hình, màn hình chính lập tức vang lên tiếng "tít".
Chậc, Sầm Dao nghĩ, thấy sắc là ngu người, quên mất vụ giới hạn.
Heinz một tay chống lên bàn, nhướng mày, đôi mắt lam lạnh lẽo nhìn về phía Sầm Dao: "Có bạn đang quay video, là tôi giảng chưa đủ rõ à?"
"Bạn ngồi ở ghế 3C12." Heinz rất lạnh nhạt: "Không hiểu chỗ nào."
Tất cả nhìn về phía chỗ ngồi đánh dấu 3C12, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Sầm Dao nháy mắt xuất hiện trên màn hình giảng đường và tất cả các phòng học.
Thời gian ngừng lại khoảng hai giây, sau đó cả giảng đường và các phòng học online đều bùng lên tiếng cười trêu chọc.
Sầm Dao: "..."
[Tác giả có lời muốn nói]:
Sầm Dao (châm thuốc): Mặt mũi cả đời vứt hết vào ngày hôm nay rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hôn Nhân Xứng Đôi
Chương 87
Chương 87