DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngủ Sớm Một Chút
Chương 16

Tiểu quỷ nằm sấp trên giường, vừa đọc truyện tranh vừa đung đưa chân.

Chiếc quần cậu mặc đã quá lâu nên vải bị mài mòn chỉ còn một lớp mỏng.

Lớp vải mỏng dính kia bọc lấy khối thịt tròn trịa căng mẩy như đào mật chín mọng.

Diêm Hạc nhìn chiếc quần rách rưới ở nửa người dưới tiểu quỷ rồi lại nhìn áo bào xám mềm mại tinh xảo nửa người trên.

Chẳng biết có phải đồ cúng bị ác quỷ kia ăn bớt hay không mà tiểu quỷ chỉ có áo chứ không có quần.

Sắc mặt người đàn ông cầm Phật châu trầm xuống, cảm thấy đêm đó ra tay với ác quỷ vẫn còn nhẹ.

Ba giờ sáng anh cất công lái xe nửa tiếng đến vùng ngoại ô bắt ác quỷ để nhờ giao đồ cúng cho tiểu quỷ.

Vì ban ngày tiểu quỷ không ở cạnh mình nên anh chỉ đốt một bộ đồ, mất công đồ cúng quá phong phú lại bị ác quỷ khác cướp mất.

Kết quả bộ đồ này tiểu quỷ cũng không thể mặc trọn vẹn.

Càng khỏi nói đến cuộc sống trước kia của tiểu quỷ.

Biết đâu bị ức hiếp thê thảm cũng nên.

Tiểu quỷ nằm sấp trên giường xoa mông, cảm thấy hơi là lạ.

Giống như bị ai nhìn chằm chằm làm cậu ớn lạnh.

Nhưng quay đầu lại cũng không thấy quỷ khác nhìn mông mình.

Mộ Bạch cứ tưởng do mình nghĩ nhiều quá, dù sao trong nhà này ngoài cậu ra cũng đâu có quỷ nào khác.

Cho dù có quỷ khác thì cũng chỉ canh me mục tiêu mới mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm chứ nhìn mông cậu làm gì.

Tiểu quỷ gập truyện tranh lại rồi chui vào chăn như thường lệ, dụi đầu vào gối êm chờ mục tiêu mới đi ngủ.

Hai giờ sáng, Mộ Bạch ăn uống no nê bay qua khe cửa sổ mở rộng như mọi lần.

Hoàn toàn không biết mình vừa đi thì phòng ngủ lập tức sáng đèn, người đàn ông mặc đồ ngủ đứng dậy thay quần áo rồi lấy chìa khóa lái xe tới vùng ngoại ô.

Chắc vì mấy ngày trước giết nhiều ác quỷ nên hôm nay trong phạm vi mười dặm quanh nhà anh đều không có ác quỷ.

Nửa đêm âm khí nặng nhất mà Diêm Hạc còn phải lái xe khắp nơi tìm âm khí tìm ác quỷ.

Nửa tiếng sau.

Ác quỷ dưới đất bị Phật châu siết chặt cổ, vừa lắc đầu khóc ròng vừa vén áo mình lên trước mặt người đàn ông cho anh thấy quần mình.

Bộ dạng như chỉ hận không thể cởi phắt quần ra cho người trước mặt biết mình không mặc quần mới.

Diêm Hạc ghét bỏ nghiêng đầu: "......"

Anh cau mày nhìn ác quỷ quằn quại dưới đất, đúng là không phải quần mới mình đốt cho tiểu quỷ.

Cảm nhận được Phật châu trên cổ hơi lỏng ra, ác quỷ lập tức khóc ròng nói: "Đại nhân...... Ta không mặc quần của tiểu quỷ kia thật mà......"

Diêm Hạc thấy ác quỷ mặt xanh nanh vàng đầm đìa nước mắt thì hết sức bực mình.

Anh tự hỏi sao cùng là quỷ mà lại khác xa nhau thế chứ.

Ác quỷ trước mặt vẫn đang kêu oan, nước mắt nước mũi ròng ròng nói mình không hề trộm quần tiểu quỷ kia.

Chưa biết chừng quần tiểu quỷ kia bị ác quỷ khác cướp mất cũng nên.

Diêm Hạc cứ thấy ác quỷ trước mặt thì lại đau đầu, phất tay thu hồi Phật châu rồi bảo hắn cút nhanh lên.

Ác quỷ lập tức khập khiễng cuốn xéo.

Kết quả mới cút nửa chừng thì lại bị người đàn ông gọi về.

Ác quỷ đành phải ỉu xìu cút về, sợ sệt đứng cạnh người đàn ông.

Ven đường núi quanh co vắng vẻ, người đàn ông mặc áo khoác đen ngồi xổm đốt một ít tiền giấy và nến bạc thượng hạng.

Đốt xong, Diêm Hạc bảo ác quỷ: "Mi đem mấy thứ này tới cho cậu ấy đi."

Ác quỷ ôm một đống nhang nến thượng hạng, không dám nhìn kỹ mà nghiêm trang gật đầu.

Tối hôm sau.

Trong nghĩa địa âm u, Mộ Bạch ngồi xổm dưới đất đếm nhang nến, đếm xong hít một hơi khí lạnh.

Đống nhang nến thượng hạng này nhìn là biết không rẻ, thế mà người dương gian lại đốt cả mấy bó cho cậu.

Cậu thì thào với ma da bên cạnh: "A Sinh."

"Cậu nghĩ xem có thật là có người chết cùng giờ với tớ bị quỷ sứ bắt đi không."

"Nếu không tại sao mấy đồ cúng này lại đốt tới chỗ tớ được chứ."

Ma da ngồi xổm dưới đất nhét nến thượng hạng vào miệng, đơ mặt nói: "Ăn trước rồi tính."

Loại nhang nến thượng hạng này dù y có ra ngoài làm một vố lớn cũng chẳng kiếm được.

Mộ Bạch nuốt hết nhang trong miệng rồi nghĩ ngợi, cuối cùng không ăn nữa mà cất nhang nến đi.

Ma da hỏi cậu: "Sao lại cất vào."

Tiểu quỷ cẩn thận cất kỹ nhang nến, quay đầu ngại ngùng nói: "Để dành trước đã......"

"Lỡ sau này tớ cưới vợ......"

"Cũng đâu thể bắt cô nương người ta chịu khổ với tớ được......"

Đây là nhang nến xịn nhất mà cậu từng thấy từ lúc làm quỷ đến nay.

Ma da nghĩ cũng có lý, còn nghiêm túc đề nghị: "Vậy cậu đào hang lớn chút đi. Biết đâu mai mốt có người đốt vàng mã cho cậu nữa đấy."

Tiểu quỷ phấn khởi làm theo lời y.

Quỷ lưỡi dài cách đó không xa hâm mộ nhìn cậu, thu lại cái lưỡi dài ngoằng rồi ngượng ngùng bò tới trước mặt tiểu quỷ.

Mộ Bạch giật nảy mình, trông thấy quỷ lưỡi dài bò tới bên cạnh rồi xấu hổ lắp bắp gọi tên mình.

Quỷ lưỡi dài e thẹn nói: "Anh thấy em thế nào?"

"Tụi mình quen nhau lâu rồi mà, em có thể làm vợ anh, cái gì em cũng biết hết, anh chia cho em ít nhang là được rồi......"

Con quỷ trước mặt vừa nói vừa thèm thuồng nuốt nước miếng ực ực, suýt nữa thò đầu vào hang cách đó không xa.

Mộ Bạch: "......"

Ma da nhìn quỷ lưỡi dài, cảm thấy ngoại hình xấu quá nên không ưng ý lắm, lập tức ném quỷ lưỡi dài ra xa.

Sau đó quỷ không đầu cũng ôm đầu mình bay tới trước mặt Mộ Bạch.

Hắn thẹn thùng hỏi Mộ Bạch cho mình làm vợ cậu được không, bình thường hắn ăn ít lắm, tùy tiện cho hắn ít nhang là được rồi.

Ma da lại đơ mặt vứt cái đầu của quỷ không đầu ra xa.

Quỷ không đầu nức nở đi tìm đầu mình, tuyên bố chỉ cần ma da còn ở đó thì cả đời này hắn cũng không thèm làm vợ Mộ Bạch đâu.

Ma da: "......"

Mộ Bạch: "......"

Nhờ có quỷ lưỡi dài nên chưa đầy một buổi chiều, mọi tiểu quỷ trong nghĩa địa đều biết Mộ Bạch lén cất nhang để cưới vợ.

Đám tiểu quỷ rất thèm đống nhang kia, còn ác quỷ có chút năng lực thì chẳng thèm để ý mấy thứ vớ vẩn này.

Suốt buổi chiều, tiểu quỷ chạy đến chật ních nghĩa địa, ngượng ngùng lắp bắp nói với Mộ Bạch mình có thể làm vợ cậu.

Mộ Bạch chưa từng thấy cảnh này bao giờ, mười mấy tiểu quỷ chen nhau líu ríu nói mình có thể làm vợ cậu, còn âm thầm ngáng chân đối thủ cạnh tranh.

Không phải bẻ gãy tay chính là vặn đứt đầu, túm tóc hắt nước chiêu gì cũng có.

Tiểu quỷ giật mình kêu lên, sợ đến nỗi giày cũng không kịp mang tử tế, trời vừa tối đã bay tới biệt thự.

Kết quả khi bay tới biệt thự, sau mông Mộ Bạch còn có một đám tiểu quỷ bám theo, chúng ân cần vô cùng, ngươi xô ta đẩy chẳng ai chịu thua ai.

Tiểu quỷ đã sống ngót nghét trăm năm đâu còn đoái hoài đạo nghĩa liêm sỉ gì nữa, no bụng mới là quan trọng nhất.

Chúng nghĩ tiểu quỷ Mộ Bạch này dáng dấp đẹp mắt, nói chuyện cũng rất đáng yêu, nghe chúng đòi làm vợ mình thì mặt mũi đỏ bừng, huống chi làm vợ cậu còn có nhang để ăn nữa.

Chuyện tốt như vậy nhất định phải giành cho bằng được.

Mộ Bạch bám vào cửa kính, đang định chui vào thì tiểu quỷ sau lưng túm lấy tay cậu nói đừng đi đừng đi, hắn làm vợ bé của cậu cũng được.

Nhưng số nhang hắn ăn chỉ được thua vợ lớn chút xíu thôi, nếu thua nhiều thì hắn không thèm đâu.

Nếu ít nhang quá thì hắn vẫn phải giành làm vợ lớn Mộ Bạch.

Mộ Bạch hơi hoảng, vừa quay đầu lại thì mười mấy tiểu quỷ vọt tới bên cạnh, nhao nhao la hét bắt cậu chọn ai mới là vợ lớn.

Thậm chí có mấy tiểu quỷ nhỏ tuổi biết mình cạnh tranh không lại, khó lòng giành với các tiểu quỷ trước đây quen biết Mộ Bạch, thế là bắt đầu chia nhau làm vợ bé Mộ Bạch.

Đám cô hồn dã quỷ này chưa từng đi học nên chỉ biết địa vị càng lớn thì được chia nhang càng nhiều.

Bởi vậy không ai muốn làm vợ bé hạng chót của Mộ Bạch, vì giành hạng mười tám và hạng mười chín mà đánh nhau túi bụi.

Buổi chiều Diêm Hạc đi làm về, như thường lệ ghé tiệm vàng mã đầu ngõ mua mấy xấp tiền giấy cao cấp bỏ vào cốp sau.

Lúc về trời dần tối đi.

Diêm Hạc nhìn thoáng qua đồng hồ, lúc đánh lái còn tự hỏi đêm nay mấy giờ tiểu quỷ mới đến.

Giờ tiểu quỷ không còn đến sớm như trước mà đến rất muộn.

Nhưng hôm nay tiểu quỷ lại tới cực sớm.

Diêm Hạc đậu xe trong sân, kinh ngạc nhìn đám tiểu quỷ chen chúc nhốn nháo trước cửa sổ sát đất.

Anh thấy tiểu quỷ nhà mình lọt thỏm ở giữa, bị một đám tiểu quỷ xúm xít vây quanh, chẳng biết đang nói gì nữa.

Diêm Hạc mở cửa xe, vừa xuống xe thì nghe thấy giọng nói the thé của một tiểu quỷ trong đám: "Tui mới là vợ thứ mười tám của Mộ Bạch——

"Cậu phải xếp sau tui chứ——"

Diêm Hạc: "?"

Anh đứng khựng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn đám tiểu quỷ kia hò hét với tiểu quỷ nhà mình: "Tui mới là vợ lớn của Mộ Bạch—— Đừng đạp tui!"

"Mộ Bạch vừa sờ trúng tay tui! Tui mới là vợ lớn ——"

"Tui là vợ hai huhuhu năn nỉ mấy người đừng giành với tui nữa mà ——"

Trong sân ầm ĩ không ngớt, đám tiểu quỷ vừa lén giật tóc cào tay nhau vừa nhiệt tình vây quanh tiểu quỷ nhà mình, khăng khăng đòi làm vợ cậu.

Mộ Bạch bị xô đẩy làm mặt mũi đỏ bừng, lúc chiều bên cạnh cậu còn có A Sinh, đám tiểu quỷ này kiêng kị ma da nên không dám làm càn.

Nhưng giờ chỉ có mỗi mình cậu, đám tiểu quỷ xung quanh nhào tới như lang như hổ, bám chặt cậu không thả, bắt cậu phải cho mình danh phận mới được.

Mộ Bạch hao hết sức lực mới thoát ra khỏi đám tiểu quỷ đông nghịt, hoảng đến nỗi làm rơi mất một chiếc giày trong đám quỷ, tóc tai bù xù, quần áo nhăn nhúm, mặt mũi đỏ bừng vì ngạt.

Tiểu quỷ thấy người đàn ông quen thuộc đứng cạnh chiếc xe trong sân thì vội vàng bay tới nấp sau lưng Diêm Hạc.

Đám tiểu quỷ kia í ới kêu Mộ Bạch đừng chạy đừng chạy, còn chưa chọn vợ lớn mà, nhưng khi thấy người đàn ông cao lớn kia thì lập tức im bặt, hai mặt nhìn nhau.

Người đàn ông trong sân mặc vest đen, quần tây bao bọc đôi chân dài, vai rộng eo hẹp, hờ hững nhìn đám tiểu quỷ.

"......"

Sau một lúc yên tĩnh, một con minh quỷ đột nhiên bị đám tiểu quỷ đẩy ra.

Đám tiểu quỷ kia nhìn hắn rồi thì thào: "Cậu là vợ lớn. Cậu ra đấu với anh ta đi."

Minh quỷ: "......"

- -------------

Minh quỷ là loại quỷ đông đảo nhất, thực chất là linh hồn con người sau khi chết. 

Đọc truyện chữ Full