DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Những Năm Tháng Tôi Nhảy Qua Nhảy Lại Ở Hai Giới Âm Dương
Chương 32

Video mới đăng lên mở đầu với cảnh Tuân Lan quấn mình kín mít chỉ để lộ một đôi mắt, tay cầm trà sữa bước ra khỏi cửa tiệm. Cậu đứng ở cửa, đang chuẩn bị kéo khăn quàng cổ xuống uống một ngụm trà sữa thì bên cạnh đột nhiên có người chạy ra va vào cậu. Nhìn trà sữa bay ra khỏi tay, Tuân Lan trong video rõ là hơi sững sờ chút, nhưng cậu chỉ ngơ ra khoảng hai giây rồi cất bước đuổi theo người nọ, nhanh chóng chạy ra khỏi màn hình giám sát.

Đoạn video này bao gồm nhiều đoạn hình ảnh giám sát từ các góc độ khác nhau ghép lại, sau khi Tuân Lan chạy ra khỏi màn hình giám sát của quán trà sữa, một video khác nối tiếp, ghi lại hoàn toàn quá trình Tuân Lan vừa cởi áo khoác vừa đuổi theo tên cướp.

Cuối video là Tuân Lan chạy ra khỏi đường và hoàn toàn biến mất khỏi màn hình giám sát trên đường phố, nhưng lúc này, quần áo của cậu đã hoàn toàn khớp với cậu trai hơi mờ trong video trước đó.

Blogger đăng video mới này vừa hay là tài khoản V xanh* tên quán trà sữa nơi Tuân Lan mua trà sữa.

* Tài khoản của doanh nghiệp, đơn vị, cơ quan nhà nước.

Vì sự việc giật tiền, một số cơ sở doanh nghiệp gần nơi xảy ra vụ việc nhất đã cung cấp cho cảnh sát video ở cửa để làm bằng chứng, một cô gái thuộc một trong những siêu thị nhỏ tình cờ là fan của Tuân Lan, Tuân Lan đã cởi mũ xuống để lộ gương mặt không bị gì che chắn chạy qua cửa nhà cô, được camera giám sát ở cửa nhà cô ghi lại rõ ràng.

Cô gái kích động muốn xỉu, không ngờ rằng cái cậu trai thấy việc nghĩa hăng hái làm ấy mà lại là Lan bé con của nhà cô!

Sau khi chủ quán trà sữa biết tin cũng rất phấn khởi, tâm tư chủ quán rất linh hoạt, cảm thấy đây là cơ hội tốt, sau khi hỏi riêng cảnh sát xem có vấn đề gì không, thì đã tổng hợp một vài video lại rồi đăng lên Weibo. Chủ quán cảm thấy người tốt làm chuyện tốt phải cho người ta biết, đương nhiên cũng muốn cho quán trà sữa của mình hot một chút.

Nhưng chủ quán cũng không ngờ rằng độ hot cuối cùng sẽ cao như vậy, trong hai tiếng đã hơn 10.000 lượt share!

Khi video vừa được đăng, thực ra cũng không có bao nhiêu lượt tương tác. Cho đến khi có fan Lan mỗi ngày tìm kiếm hastag về Lan bé con nhà mình nhìn thấy video này thì nhấn vào xem nó. Lúc đầu không ai trong số họ nhận ra người ở đầu video là Tuân Lan, khi thấy Tuân Lan ngơ ngác vì ly trà sữa bị hất văng còn cười haha. Sau đó đợi cho đến khi góc độ được thay đổi thì trực tiếp phát ra tiếng đù mé.

Weibo này nhanh chóng được fans nhìn thấy video share lại lên Weibo của mình.

[ Mọi người nhìn giúp tôi xem, cậu trai trong video này là Lan bé con của nhà chúng ta thiệt đúng hông? ]

[ Quãi đạn?! Tôi hoa mắt ư? ]

[ Đây chẳng phải anh đẹp trai làm cái lộn bánh xe buổi chiều kia đấy sao! ]

[ Tui khờ luôn, anh đẹp trai lộn nghiêng tui liếm một buổi trưa thế mà là Lan bé con nhà tui. ]

[ Thiệt xin lỗi, tui muốn thay đổi, thật sự không làm fan mẹ được nữa… ]

[ Dáng vẻ đuổi theo tên cướp của Lan bé con ngầu quá trời quá đất! ]

[ Tôi phát hiện, Lan bé con luôn không đăng bài lên trang mình, nhưng lại luôn bỗng nhiên xuất hiện ở trên Weibo của người khác. ]

[ Ngày nào vẻ mặt của fan Lan cũng ngơ ngác. ]

Video được người hâm mộ chuyển tiếp, hành động của fan Lan đã khiến account marketing chú ý, vì thế video liên tục được share đi, sau đó toàn bộ Weibo đều trở nên náo nhiệt.

Trong thời đại này, dường như bất cứ lúc nào, toàn là chuyện tốt đẹp không ra khỏi cửa còn chuyện xấu thì lan xa ngàn dặm. Đặc biệt là trong những năm gần đây, do sự phát triển của internet và sự lan truyền thông tin nhanh chóng, có đôi khi nhìn lại, dường như không có chuyện gì tốt đẹp xảy ra trên thế giới này. Do đó, khi một chuyện người tốt việc tốt lọt vào tầm mắt của mọi người, nó chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều lượt share. Không liên quan đến marketing, không liên quan đến fandom, họ cần một chuyện như thế này để chữa lành, để có được không gian thở sau những nặng nề ngột ngạt.

Tuân Lan đang ở trong tình huống như vậy, lại lần nữa được ngoại giới biết đến nhờ tin tức xã hội.

Những người thường xuyên lướt Weibo có ấn tượng khá sâu sắc về Tuân Lan. Sự kiện tông xe mới xảy ra năm ngoái đã khiến cả cộng đồng mạng lo lắng đổ xô gọi cảnh sát, chạm đến trái tim của vô số người qua đường, sau đó kéo ra các vụ án hình sự khác có dính dáng đến Lâm Minh Hi, mặc dù cũng không biết cụ thể là gì, nhưng Tuân Lan luôn có công lao nhất định trong đó.

Mà vài lần độ nổi tiếng vượt ra ngoài vòng trước đây của cậu cũng là vì tin tức xã hội. Lần đầu tiên là vụ tình cờ tóm được bọn bắt cóc khi tham gia gameshow, lần thứ hai là chuyện của Tằng Linh, cậu đã giành được hảo cảm của kha khá người qua đường bởi vì đã cứu Tằng Linh nhảy hồ. Lần này lại là dũng cảm đuổi theo tên cướp.

Vốn dĩ mọi người đều có ấn tượng rất lớn về cậu trai lộn bánh xe trong đoạn video mờ mờ hồi ban chiều, dù sao người đã đẹp trai lại có tinh thần trọng nghĩa thì cũng khó có ai không thích lắm. Khi mọi người biết được Tuân Lan và cậu trai lộn bánh xe thật sự là cùng một người, bọn họ đều kinh ngạc, đồng thời hảo cảm dành cho cậu trai lộn bánh xe đều chuyển sang Tuân Lan, thậm chí còn sâu hơn trước.

Có người cười nói: Tuân Lan, một chàng trai như cơn gió luôn lao băng băng trên con đường chính nghĩa, không phải đá kẻ buôn người thì là đang đuổi theo bọn cướp.

Có đôi khi, duyên với người qua đường là tới như thế ấy.

Chủ quán trà sữa đã đạt được sự chú ý và độ nổi tiếng như mong muốn, trong tiệm liên tục nhận được đơn đặt mua trà sữa từ mọi người. Đối với Tuân Lan, cũng là vô tình cắm liễu liễu lại xanh.

Vào đêm video lan truyền rộng rãi, video này đã vô tình được đạo diễn Dư Quang Huy của đoàn phim điện ảnh <Tìm> nhìn thấy.

Dư Quang Huy là một đạo diễn nổi tiếng trong nước, nhiều bộ phim ông làm đạo diễn đều rất nổi tiếng, từng đoạt giải Kim Tượng Đạo diễn xuất sắc nhất tại Giải thưởng Điện ảnh Senna lần thứ 28, và bộ phim <Nghe Gió> của ông cũng giành giải Phim điện ảnh hay nhất tại Liên hoan phim Senna.

Gần đây, bộ phim <Tìm> thuộc thể loại võ thuật cổ trang của đạo diễn Dư Quang Huy đã sắp khởi quay, nhưng lại mãi chưa chọn được diễn viên cho vai phụ sát thủ Nhập Tứ trong phim.

Nhân vật này không xuất hiện nhiều trong phim, chỉ lên sân khấu bốn lần, sau hậu kỳ chỉnh sửa biên tập có thể chưa tới ba phút. Nhưng chỉ một nhân vật như vậy thôi lại làm khó Dư Quang Huy, gần hai tháng casting thử vai, vô số diễn viên đến thử vai này, nhưng tất cả đều bị Dư Quang Huy đánh rớt.

Khi nhìn thấy bóng dáng Tuân Lan lộn nghiêng, chẳng thể biết là sợi dây nào trong lòng ông đã rung động, Dư Quang Huy lập tức cầm điện thoại đứng bật dậy, hưng phấn nói: “Tôi tìm được Nhập Tứ rồi!”

Vào gần rạng sáng, Tuân Lan bị cuộc gọi từ Lôi Tuấn đánh thức, Lôi Tuấn hưng phấn nói qua điện thoại: “Lan Lan, đạo diễn Dư gọi điện thoại cho anh, mời cậu ba ngày sau đến đoàn phim <Tìm> casting!”

Tuân Lan ngủ đến lơ mơ, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra Dư Quang Huy là ai. Đạo diễn Dư, Tuân Lan biết, bộ phim <Tìm> này, Tuân Lan cũng biết nốt.

Cơ hội thử vai này thật ra đã được Lưu Phi đưa tới cho cậu từ lâu, Tuân Lan cũng đã đọc kịch bản, mặc dù cảnh diễn của sát thủ Nhập Tứ rất ít, nhưng lại khiến Tuân Lan khá động lòng. Nhưng Tuân Lan biết trình độ của mình, cậu cũng không ngại lăn lê bò lết, nhưng đạo diễn Dư dám để cho cậu diễn sao.

Tuy nhiên cậu không ngờ rằng lúc trước mình không nhận cơ hội này, giờ cơ hội này lại được đích thân đạo diễn Dư đưa đến.

Vì thế, Tuân Lan buổi sáng mất một vai nam chính, buổi tối đã lấy được cơ hội thử vai cho vai phụ trong bộ phim của một đạo diễn nổi tiếng.

Địa điểm casting là tại một khách sạn, nơi này có nhiều đoàn phim đóng quân quanh năm. Khi Tuân Lan đến, cậu thấy có rất nhiều nam diễn viên trẻ đang ngồi ở hai bên hành lang bên ngoài phòng thử vai dán chữ <Tìm>, tất cả đều trạc tuổi cậu.

Các diễn viên khác trong phim <Tìm> đã được quyết định, chỉ có Nhập Tứ là vẫn chưa được chọn, hôm nay những người có mặt ở đây đều đến vì vai diễn này, mọi người đều là đối thủ cạnh tranh, chỉ có một vài người quen biết nhau đang nói chuyện, những người khác đều không quấy rầy lẫn nhau.

Tuân Lan đã thuộc hết những phân cảnh của Nhập Tứ, nhưng dưới sự dặn dò lo lắng của Lôi Tuấn thì cậu vẫn yên lặng dượt qua một lần trong đầu.

Buổi thử vai diễn ra rất nhanh, có một số người đi vào trong chưa đầy một phút đã đi ra, phần lớn đều ủ dột chán nản rời đi.

Rất nhanh, nhân viên công tác đã gọi tên Tuân Lan.

Tuân Lan đứng dậy, để ý thấy nhân viên nhìn mình hai lần.

Tuân Lan gật đầu với cô rồi đẩy cửa bước vào.

Trong phòng thử vai, Dư Quang Huy và phó đạo diễn cùng biên kịch ngồi sau bàn đang chụm đầu nói chuyện với nhau, sau khi Tuân Lan bước vào, tất cả cùng ngẩng đầu lên nhìn sang.

Tuân Lan nói: “Xin chào đạo diễn, tôi là Tuân Lan.”

Biên kịch chỉ tò mò nhìn Tuân Lan, ánh mắt phó đạo diễn dừng trên mặt Tuân Lan, nom có chút thất vọng. Dư Quang Huy ngồi ôm tay không nói gì, chỉ giơ tay ra hiệu cho Tuân Lan: “Bắt đầu đi...”

Tuân Lan gật đầu, lui về cạnh cửa, đứng yên bất động.

Nhập Tứ ít cảnh diễn, cũng không có nhiều lời thoại, chỉ có ba câu, cộng lại chưa đến mười lăm từ. Hầu hết đều là diễn hình thể và mắt, phần lớn những người thử vai trước đó đều chọn cảnh có lời thoại, bởi vì nếu bối cảnh phù hợp thì việc vượt qua buổi thử vai sẽ dễ dàng hơn là diễn một màn kịch câm.

Khi Dư Quang Huy nhìn thấy động tác của Tuân Lan thì đã biết Tuân Lan chuẩn bị diễn cảnh nào, ông không khỏi ngồi thẳng người, chăm chú nhìn qua.

Tuân Lan chuẩn bị là cảnh Nhập Tứ tiễn nam chính rời khỏi tổ chức vào lúc hoàng hôn.

Nam chính và sư phụ của Nhập Tứ là người sáng lập tổ chức, nhưng sau khi chán ghét cuộc sống giết chóc, nam chính quyết định rời khỏi tổ chức để tìm một nơi yên bình sống nốt phần đời còn lại. Y đã đoạn tuyệt với huynh đệ tốt trước đây, được Nhập Tứ mà y cùng với huynh đệ tốt chung tay nuôi lớn, đã giấu những người khác đến tiễn đưa y một đoạn đường.

Nhập Tứ không thích nói chuyện, trong mắt người khác, hắn cũng không có vui mừng, tức giận hay buồn bực, cả ngày trên mặt cũng không có biểu cảm gì. Thiên phú của hắn cực cao, là siêu chiến lực của tổ chức, hắn giống như một cái bóng lẻn vào trong màn đêm, giết người luôn im lặng không tiếng động, phàm là lưỡi đao trong tay hắn chỉ đến đâu thì không ai có thể sống sót.

Nam chính là người duy nhất có thể làm cảm xúc của Nhập Tứ dao động, y là sư thúc của Nhập Tứ, nhưng trong lòng Nhập Tứ, y lại càng giống như phụ thân hắn hơn. Sâu thẳm trong trái tim Nhập Tứ luôn ẩn chứa một phần ngưỡng mộ đối với nam chính.

Bên dưới ánh chiều tà, Nhập Tứ im lặng đi theo phía sau nam chính. Nam chính đi, hắn đi; Nam chính dừng, hắn dừng.

Cuối cùng, nam chính quay người, bất đắc dĩ hỏi hắn: “Nhập Tứ, ngươi có muốn đi cùng ta không?”

Nhập Tứ lẳng lặng nhìn y.

Mạng của Nhập Tứ là được sư phụ cứu, Nhập Tứ sẽ không rời khỏi tổ chức, hắn hiểu rất rõ, hắn là thanh đao của tổ chức, cũng không đi được.

Trong sự im lặng, nam chính dường như đã nhận được câu trả lời, y không nói gì thêm. Lần này, y rời đi mà không ngoảnh đầu nhìn lại.

Đưa quân ngàn dặm, đến cuối cùng cũng phải từ biệt.

Nhập Tứ cũng dừng bước, đứng tại chỗ nhìn nam chính đi xa.

Bọn họ đều hiểu, lần từ biệt này, gặp lại là lúc đao kiếm đối diện.

Tuân Lan đi theo kịch bản, cũng kết thúc ở cuối cảnh này. Bởi vì không gian hạn chế, cậu đã tới rất gần nơi nhóm người Dư Quang Huy đang ngồi. Hắn đứng đó, ánh mắt xa xăm phút chốc thu lại, trở nên bình tĩnh không gợn sóng, như thể không còn bất cứ điều gì có thể khuấy động những gợn sóng bên trong nữa.

Sau đó hai mắt cậu lại nhắm lại, ý cười dâng nơi khóe mắt, khí tràng vắng lặng trên người rút đi như thủy triều, nhanh đến mức bọn người đạo diễn Dư vẫn chưa hồi hồn.

Tuân Lan mỉm cười nói: “Đạo diễn, phần thử vai của tôi đến đây là kết thúc.”

Không tệ…

Biên kịch cho phó đạo diễn một ánh mắt.

Nỗi thất vọng sinh ra trước đó vì lo lắng ngoại hình Tuân Lan quá xuất sắc và không sát nhân vật của phó đạo diễn đã tiêu tan trong phần diễn thử vai của Tuân Lan vừa rồi.

Ánh mắt Dư Quang Huy cũng rất hài lòng, mặc dù lúc ấy nhìn thấy video về Tuân Lan quả thật khiến ông vô cùng vui mừng, nhưng khi ông nói chuyện này ra, phó đạo diễn lập tức đưa ra những tác phẩm điện ảnh và truyền hình cực kỳ ít ỏi trước đây của Tuân Lan để ông xem, sau khi câm nín thật lâu, Dư Quang Huy vẫn chọn cho Tuân Lan một cơ hội thử vai.

Lúc này, ông cảm thấy may mắn vì mình đã cho cậu cơ hội, ít nhất trên kỹ năng diễn xuất thì đã qua.

Dư Quang Huy đan tay gác trên bàn hỏi Tuân Lan: “Tôi đã xem video cậu đuổi theo tên cướp rồi, màn lộn nghiêng đó rất đẹp trai, cậu biết võ thuật à?”

Tuân Lan cũng không khiêm tốn, nói: “Biết một chút ạ...”

Dư Quang Huy thấy hứng thú, “Bây giờ có thể làm một cú lộn nghiêng cho tôi xem không?”

Tuân Lan liền thực hiện vài cú lộn nghiêng ngay tại chỗ cho họ xem, còn tặng thêm vài cú lộn mèo trước và lộn ngược ra sau như thể đang làm diễn xiếc.

Trong giới giải trí này, bất cứ ai xuất thân từ khiêu vũ hay võ thuật đều sẽ có những kỹ năng cơ bản. Dư Quang Huy bảo Tuân Lan làm việc này cũng không phải là vì cần động tác này, chủ yếu là ông thấy thú vị về cảm giác lạnh lùng và thờ ơ mà Tuân Lan toát ra khi làm những việc này.

Nhân vật này cho ai, đến bây giờ đã không có gì ngạc nhiên.

Buổi thử vai đã kết thúc, Tuân Lan và Lôi Tuấn tạm thời vẫn chưa rời đi. Đợi một lúc, tất cả người thử vai đều rời đi thì Tuân Lan ký hợp đồng kịch bản.

Bên họ vừa ký hợp đồng, tin tức Tuân Lan sắp tham gia bộ phim võ thuật <Tìm> của đạo diễn Dư Quang Huy, rất nhiều người trong giới đều biết đến.

Dẫu cho Nhập Tứ chỉ là một vai phụ nhỏ chỉ xuất hiện bốn lần, nhưng phải biết rằng đây là một bộ phim của đạo diễn lớn Dư Quang Huy, có thể góp mặt trong đó đều là rất nhiều người mong còn không được. Lúc này, Tuân Lan khiến bao người hâm mộ, lại làm bao người ghen tị, tất nhiên khỏi cần nhắc tới.

Sử Dật Ninh đang chuẩn bị cho bộ phim mới, một phút trước hãy còn tự hào đắc ý vì đã giật được vai diễn của Tuân Lan, bây giờ ngay khi tin tức này được đưa ra, hắn hận sôi gan.

Sử Dật Ninh và Trình Mân chung một công ty, thỉnh thoảng sẽ gặp nhau trong công ty, Sử Dật Ninh nghe Trình Mân nhắc đến Tuân Lan vài lần. Đặc biệt là về việc Trình Mân bị bán trộm quầ.n lót, mọi người trong công ty đều biết video là bị người quản lí của Tuân Lan tung ra.

Vì lý do này mà Trình Mân hoàn toàn ghét cay ghét đắng Tuân Lan, mỗi lần Tuân Lan lên hot search là Trình Mân lại mắng một lần. Sử Dật Ninh nghe nhiều, riết trong lòng cũng đâm ra không thích Tuân Lan. Hơn nữa hắn cũng thường xuyên thấy Tuân Lan trên hot search, mà mỗi lần bất kể là chuyện gì đến đi nữa thì cuối cùng đều là có danh tiếng tốt, mấy tháng gần đây có thể nói là chiếm hết nổi bật.

Trong giới giải trí chỉ có bấy nhiêu tài nguyên, có người ăn thịt thì đã định sẽ có người chỉ có thể uống canh, Sử Dật Ninh vốn chỉ cùng xem náo nhiệt cũng dần dần trở nên cảnh giác với Tuân Lan.

Mối thù được kết kể từ khi Tuân Lan giành mất đại ngôn nước hoa W.M, đương nhiên là hắn đơn phương ghi thù.

Người đại diện của hắn có quen biết mấy người ở W.M, chuyện nước hoa W.M muốn tìm người phát ngôn, người đại diện của hắn đã biết từ lâu. Bọn họ đã luôn rất cố gắng ở phương diện này, người phụ trách kia của W.M vốn dĩ cũng đang cân nhắc, ngờ đâu đột nhiên nói với bọn họ rằng người phát ngôn đã được quyết định, đó là Tuân Lan.

Miếng thịt to béo bị cướp đi, Sử Dật Ninh khinh thường uống canh ghim mối thù này, bèn tìm đủ cách cướp đi bộ phim truyền hình cổ trang mới mà Tuân Lan sắp nhận được.

Mà trước khi Sử Dật Ninh đoạt vai diễn này, thực ra hắn cũng đã đến đoàn làm phim <Tìm> để casting nhân vật Nhập Tứ này. Giống như những người khác, hắn không thành công. Nhưng hắn không ngờ rằng mình vừa mới giật được bộ phim mới của Tuân Lan, phía Tuân Lan đã vào đoàn phim của Dư Quang Huy ngay sau đó.

Sử Dật Ninh tức muốn nổ phổi!

Hắn cảm thấy nếu không cướp vai của Tuân Lan thì Tuân Lan sẽ không đi thử vai trong bộ phim <Tìm>, là tự tay hắn đẩy Tuân Lan vào đoàn phim <Tìm>.

Không ai biết suy nghĩ này của Sử Dật Ninh, nếu mà truyền ra, Tuân Lan sẽ không nói gì, nhưng có lẽ Dư Quang Huy sẽ mắng hắn: Cậu vô sỉ thật đấy?!

Ngay lúc ấy, Sử Dật Ninh dưới khống chế của cơn tức giận đã gọi điện cho một diễn viên mà hắn quen biết.

Diễn viên này là một trong những nam phụ trong <Tìm>, vì ngoại hình phù hợp vả lại cũng làm nam phụ trong phim quanh năm, kỹ năng diễn xuất tạm được, cho nên có thể vào đoàn phim. Cảnh diễn của gã còn ít hơn Tuân Lan, nhưng tình cờ gã có một cảnh xung đột với Tuân Lan trong phim. Nếu là xung đột, nên trong này có rất nhiều thời cơ để hành động.

Thâm niên diễn xuất của Sử Dật Ninh không dài hơn người này, nhưng tài nguyên trong tay lại tốt hơn người này rất nhiều, Sử Dật Ninh làm một giao dịch với gã ta, để đến lúc quay phim gã ta làm cho Tuân Lan chịu chút khổ.

Diễn viên kia vừa nghe, cảm thấy chuyện này dễ ợt còn gì? Dù sao đây cũng là vai phụ không hơn gã là mấy, diễn viên kia đồng ý cái rụp.

Bấy giờ tâm trạng của Sử Dật Ninh mới tốt một chút.

Vì thế, Tuân Lan còn chưa vào đoàn phim thì đã có người xung phong chiếm ghế dàn xếp tất cả cho cậu rồi.

Tất cả các diễn viên trong <Tìm> đã vào chỗ, vừa đến giờ hoàng đạo thì cử hành nghi thức khai máy.

Sau khi nhóm diễn viên chính và đạo diễn dâng hương xong, Tuân Lan và các diễn viên phụ khác cũng cùng dâng hương. Sau khi chụp bức ảnh chung khởi động máy, đạo diễn và dàn diễn viên chính đi nhận phỏng vấn của phóng viên.

Mặc dù Tuân Lan chỉ là một vai phụ nhỏ trong bộ phim này, nhưng dẫu gì cũng không phải một người vô danh không họ, ở bên cạnh lười biếng ngon lành cũng bị phóng viên bắt ra hỏi vài câu.

Cũng có một phóng viên muốn hỏi cậu về việc đuổi theo tên cướp ngày hôm đó, sau khi Tuân Lan nói vài câu đùa ngắt lời thì trả lại sân nhà cho nhóm diễn viên chính, mình thì chạy sang một bên làm người vô hình.

Lúc này, một gã đàn ông trung niên hơi béo đi tới, mỉm cười nói chuyện với cậu: “Cậu em, cậu là Tuân Lan đúng không.”

Tuân Lan nhìn sang, ánh mắt nhanh chóng quét qua khuôn mặt của gã đàn ông một lượt. Người này tên Dương Huy, hôm nay Tuân Lan đến đoàn phim không bao lâu thì Kỳ Niên đã nhắc nhở cậu là người này vẫn luôn lén lút nhìn cậu.

Tuân Lan muốn nhìn xem gã muốn làm gì, cười trả lời: “Đúng vậy, xin chào anh Dương.”

Dương Huy có phần kinh ngạc vì Tuân Lan lại biết tên gã, “Cậu biết tôi à?”

Tuân Lan nói: “Buổi chiều em với anh Dương sẽ có một cảnh đối diễn mà.”

Dương Huy mỉm cười gật đầu nói: “Đúng vậy, đến lúc đó hai ta tập diễn trước đi. Nói mới nhớ, trước khi thật sự gặp được cậu thì tôi đã biết cậu rồi. Video nhóc con cậu đuổi theo tên cướp trên đường cũng đã được share đến vòng bạn bè của tôi luôn đó.”

Thoạt trông tính tình Dương Huy rất phóng khoáng, cách cư xử rất thân thiện hòa đồng, nhưng gã ta chính là diễn viên được Sử Dật Ninh giao phó phải cho Tuân Lan nếm chút đau khổ kia. Lúc này gã tới là để cho Tuân Lan thả lỏng cảnh giác với gã, đến lúc đó sẽ thuận tiện cho gã giở trò trong lúc quay, vả lại làm vậy cũng sẽ không dễ khiến Tuân Lan cho rằng gã cố ý.

Gã vì tài nguyên nên hứa sẽ giúp Sử Dật Ninh, nhưng không có nghĩa là gã thật sự chuẩn bị đắc tội Tuân Lan triệt để, nếu có thể lừa gạt qua vậy thì cố gắng lừa thôi.

Một giờ trước khi bắt đầu quay, Kỳ Niên đi dạo đến bên cạnh Dương Huy.

Chợt nghe trợ lý của Dương Huy không yên tâm hỏi: “Anh Huy, chúng ta phải làm vậy thật sao?”

Dương Huy đang hút thuốc, gã rít mạnh một hơi, nói: “Hết cách rồi, tôi càng ngày lớn tuổi, lăn lộn nhiều năm như vậy cũng không phất nổi, cũng không kiếm được nhiều tiền. Sử Dật Ninh đã hứa với tôi, nếu tôi giúp hắn dạy cho Tuân Lan một bài học, hắn sẽ cho tôi một suất tham gia gameshow. Biết <Thời Gian Nhàn Nhã> chứ, nếu tôi có thể tham gia một show tạp kỹ cuộc sống nổi tiếng như vậy một lần, tạo hình tượng hài hước dí dỏm, tương lai ít nhất có thể nhận được vai nam ba không chừng.”

Trợ lý ngập ngừng do dự, nhưng vẫn muốn thuyết phục Dương Huy: “Nhưng Tuân Lan là người của Tử Quang, sau khi Lâm Minh Hi vào tù, hiện tại Lôi Tuấn đang toàn tâm dẫn dắt cậu ấy, bị Lôi Tuấn và Tử Quang biết được, tôi sợ chúng ta sẽ không chiếm được hời đâu.”

“Đừng lo…” Dương Huy nói một cách thờ ơ, “Tôi đã thử tên Tuân Lan kia rồi, tuy rằng trên tay có chút võ nghệ, nhưng là người rất ngây thơ, lát tôi nói mấy tiếng xin lỗi cậu ta thì cậu ta sẽ không nghi ngờ đâu.”

Trợ lý không khuyên được, chỉ đành thở dài.

Dương Huy nói tiếp: “Nhớ kỹ, nhất định phải chụp bí mật vào, đừng để bị người khác nhìn thấy, cậu tập trung vào Tuân Lan, lúc ấy tôi quất nặng hơn một chút, cậu chụp lại dáng vẻ đau đớn của Tuân Lan rồi gửi ngay cho Sử Dật Ninh.”

Trợ lý chỉ phải đồng ý.

Kỳ Niên dựa vào bức tường phía sau họ chỉ nghe sương sương, nhưng thế là đủ. Biết được người này không có ý tốt, Kỳ Niên trở lại bên cạnh Tuân Lan nói chuyện này cho cậu.

Vừa nghe là Sử Dật Ninh, ấy mà Tuân Lan lại có cảm giác không bất ngờ chút nào. Với sự thù địch mà Sử Dật Ninh thể hiện đối với cậu ngày hôm đó, nếu Sử Dật Ninh ở cùng một đoàn phim với cậu, e rằng sẽ không chỉ là quất roi đơn giản như vậy.

Haizz, vẫn là Viên đại đại* để cho bọn họ ăn quá no rồi.

* Mình cho vào gg dịch thì là Nhân dân tệ😓

Quá trình quay phim <Tìm> được chia thành hai nhóm AB, nhóm diễn viên chính thuộc tổ A, nhóm vai phụ thuộc tổ B, buổi chiều, Tuân Lan và Dương Huy bắt đầu cảnh quay đầu tiên trong ngày ở tổ B.

Trong phim, Dương Huy đóng vai trưởng lão chấp pháp của tổ chức Nhập Tứ làm việc.

Lão ta coi việc nam chính rời khỏi tổ chức là một sự phản bội, ban đầu lão không muốn để nam chính rời đi mà muốn giết y, nhưng lão không thể đánh lại nam chính nên chỉ đành từ bỏ. Nhưng sau khi lão biết được Nhập Tứ đã lén mọi người đi tiễn kẻ phản đồ thì ngay lập tức giận không thể át.

Trưởng lão chấp pháp rất giỏi dùng roi dài, cho nên khi Nhập Tứ trở về, lão ta chặn ở cửa, không nói một lời đã vung một roi với Nhập Tứ.

Đương nhiên, võ công của Nhập Tứ rất giỏi, roi cũng không chạm vào hắn. Nhưng đó là trong phim, mà khi quay phim thì bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra cả.

Tuân Lan và Dương Huy dượt diễn mấy lần, trong tay Dương Huy cầm roi. Tổ đạo cụ chuẩn bị là roi thật, cầm trong tay có hơi nặng, khi dượt diễn Dương Huy vung roi vài lần, nhưng cũng không tốt mấy. Bây giờ Dương Huy chỉ cần làm màu một chút, roi sẽ được xử lý với hiệu ứng đặc biệt ở giai đoạn hậu kỳ, trong mắt mọi người ở đây, họ cũng đều cho rằng Dương Huy không hề biết vung roi.

Dượt diễn xong, đã đến lúc chính thức bắt đầu quay.

Tuân Lan nhìn lướt qua, thấy ngay trợ lý của Dương Huy đang đứng bên cạnh, điện thoại để trong túi trên ngực áo khoác, camera hướng về phía họ, vẻ mặt có chút lo lắng. Khi cậu nhìn qua, ánh mắt của trợ lý kia rõ ràng hơi lảng tránh đi.

Tuân Lan thu mắt.

Với một tiếng “Action”, bản phân cảnh chụp xuống.

Nhập Tứ do Tuân Lan thủ vai mắt nhìn thẳng tiến lại gần cửa, mặt mày cũng không hề nhúc nhích tí nào, coi trưởng lão chấp pháp đứng lù lù ở cửa như không khí. Điều này làm cho trưởng lão chấp pháp vốn đang kìm nén cơn giận điên tiết lên, lão vung roi dài trong tay quất thẳng về phía Nhập Tứ.

Roi này rất dài, mấy lần trước đó Dương Huy không hề vung nó được, nhưng lúc này roi kia tựa như đang sống, được Dương Huy giơ lên cao, roi bay đi, khuấy động không khí, thế đi cực nhanh.

Trước khi thử vai, Dương Huy đã biết nhân vật mình diễn là dùng roi, sau khi trở về gã đã mua loại roi dài trong công viên để mọi người dùng tập thể dục buổi sáng về, sau khi luyện tập trong một thời gian dài thì gã đã có thể sử dụng một cách thoải mái từ lâu.

Một roi này gã chuẩn bị quất lên cánh tay Tuân Lan.

Hiện tại là mùa đông, nhưng ở trong phim thì đang là mùa hè, mọi người đều mặc đồ mỏng nhẹ. Roi rất nặng, tốc độ lại còn nhanh, một roi này quất lên người Tuân Lan nhất định sẽ rất đau.

Những người khác đều thốt lên vì bất ngờ, ngay cả phó đạo diễn cũng nhận thấy có điều không đúng.

Tuân Lan vẫn còn nhập vai.

Lúc này cậu giống như là Nhập Tứ chân chính, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt vắng lặng không gợn sóng nhìn về phía Dương Huy; Cùng lúc đó, cậu nâng tay lên, vững vàng nắm chặt thân roi vung tới, quấn nó vài vòng quanh cổ tay, cánh tay nắm roi kéo mạnh về sau ——

Dương Huy đang đứng trên bậc thang cao cao không kịp chuẩn bị, bị một lực lớn từ trong tay kéo về phía trước, cổ ngửa mạnh ra sau, thế mà lại có cảm giác suýt nữa rớt đầu. Trước khi gã ta kịp phản ứng thì cơ thể gã loạng choạng, chân chợt trẹo liền ngã xuống bậc thang, cắm sấp mặt xuống đất, mũi bị đập thật mạnh.

“Anh Dương, anh không sao chứ!” Tuân Lan hô lên, cất đi thanh đao đạo cụ vừa rút ra, vẻ mặt đầy hoảng sợ đi tới đỡ Dương Huy: “Lực của em mạnh quá ạ? Xin lỗi anh xin lỗi anh!”

Dương Huy bịt mũi, máu mũi chảy đầy tay, lúc bị Tuân Lan nâng dậy vẫn còn choáng váng.

Đọc truyện chữ Full