DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Những Năm Tháng Tôi Nhảy Qua Nhảy Lại Ở Hai Giới Âm Dương
Chương 105: Ngoại Truyện 02

Ngày Kỳ Niên và Tuân Lan lần đầu gặp nhau, lúc đó Tuân Lan đang giận dỗi với ba mẹ.

Cậu chạy ra khỏi nhà, trốn đến bụi hoa ven đường ngồi xổm, trong mắt ậng nước mắt, nhìn ra ngoài qua bụi hoa, vừa lúc va phải ánh mắt Kỳ Niên khi đó còn không cao, chân đang bị thương ngồi trên xe lăn.

Chung quanh có hai dì gọi tên Tuân Lan đang tìm cậu, Tuân Lan lau đôi mắt ướt dầm dề, cười một cái với anh trai nhỏ đẹp trai này, sau đó giơ tay suỵt một tiếng với anh, ý bảo anh đừng nói gì.

Bởi vì do hoàn cảnh sống, Kỳ Niên tính tình trầm lặng, cũng trưởng thành sớm. Anh không quen biết Tuân Lan, tự nhiên sẽ không xen vào việc người khác mà nói gì.

Đây là lần đầu tiên Kỳ Niên và Tuân Lan gặp mặt.

Lần thứ hai gặp mặt, là lúc Kỳ Niên ở trong sân nhà mới cho chó con đột nhiên xuất hiện ăn trái cây.

Đó là một chú chó Phốc sóc* màu trắng cả người lấm lem dơ hầy, lúc ấy Kỳ Niên ở trong sân luyện tập đi đường bằng chân bị thương, nó cố gắng chui vào từ khe hở hàng rào, một đường xông thẳng đến cái bàn bên cạnh, bên trên đó đặt một đĩa trái cây đã cắt sẵn.

Chó con đó trông đã đói lả, tiếc cái là nó quá thấp chân quá ngắn, ngửi thấy mùi hương lại không ăn được, nên vẫn luôn sủa một cách đáng thương cực kì.

Bác gái giúp việc ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm trưa cho anh, không ra đuổi cún con đi, Kỳ Niên nhìn chằm chằm chú chó kia một lúc, ném một miếng trái cây cho nó. Cún con nhanh chóng ăn, nó hoàn toàn không sợ người, cũng không ý thức được trên người mình dơ bao nhiêu, tự quen thuộc mà tiến đến bên cạnh Kỳ Niên, lè lưỡi, giống như cười mà nhìn anh.

Kỳ Niên nhíu mày nhìn nó, tính toán khi nó lại tiến tới một bước thì lùi về sau.

Chính vào lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng kêu kinh hỉ của một đứa bé: "Em gái!"

Kỳ Niên nhìn sang thì thấy cậu bé mình mới gặp hôm qua đang ngồi xổm ngoài hàng rào, hai tay thò qua hàng rào với vào trong, kích động tiếp đón chú cún nhỏ kia: "Em gái, sao em lại ở đây, anh trai tìm em rất lâu rồi á!"

Cún con tên Em Gái nhìn thấy cậu bé thì cũng hưng phấn nhảy tửng lên, cũng không nhớ thương trái cây nữa mà cất bước chân ngắn chạy về hướng cậu bé.

Cún con vừa rồi có thể chen vào lúc này lại làm sao cũng không chui ra được, một người một cún một gọi một đáp cách một lớp hàng rào, "Em gái" cùng "Gâu gâu" không dứt bên tai.

Cứ thế qua một phút sau, cậu bé nhìn về phía Kỳ Niên, nói: "Anh trai ơi, em vào được không ạ?"

Giọng nói đứa trẻ mềm mại, Kỳ Niên giương mắt nhìn lại, đối diện đôi mắt to tròn sạch sẽ của đối phương.

"Anh trai ơi, em vào được không ạ?" Kỳ Niên không trả lời, cậu bé hỏi lại lần nữa, lần này trong giọng nói nhiều thêm chút thấp thỏm.

Cuối cùng Kỳ Niên gật đầu, cậu bé tức thì cười rộ lên, đôi mắt cong cong.

"Anh trai, em tên Tuân Lan, anh có thể gọi em là Lan Lan."

Cậu bé cũng không sợ người lạ giống với chú cún con, ở bên người lạ cũng không thấy chút ngại ngùng nào, cậu ngồi trên ghế đối diện Kỳ Niên, ôm cún con dơ hầy mà chẳng hề chê bai, hai chân không chạm mặt đất, tự tại đu đưa, cậu chỉ căn nhà hướng chéo đối diện không xa, "Em ở ngay chỗ đó, bé cún con này tên Em Gái, nó biến mất mấy ngày hôm trước, em tìm nó lâu dữ lắm luôn!"

Kỳ Niên không nói gì, chỉ là khi cún con nhìn chằm chằm đĩa đựng trái cây không ngừng liế.m miệng thì đẩy đĩa đựng trái cây đến trước mặt Tuân Lan.

Đôi mắt Tuân Lan mở to, "Anh ơi, cho em ăn sao ạ?"

"Cũng được." Kỳ Niên nói.

"Em cảm ơn anh!" Tuân Lan liền nhét một miếng kiwi vào miệng mình, sau đó đút một miếng táo cho cún con, "Em gái, mau nói cảm ơn anh trai đi!"

Tuân Lan nắm hai chân trước của cún con, làm hành động chấp tay hành lễ với Kỳ Niên, cún con phối hợp mà sủa hai tiếng.

Cún con đói lả, Tuân Lan ăn một miếng rồi sau đó không ăn nữa, đều đút hết phần trái cây còn lại cho cún con.

Khoảng nửa tiếng sau, Kỳ Niên nói anh phải vào phòng đọc sách.

Tuân Lan ôm cún con lững thững đi theo phía sau anh, nhưng không cùng vào cửa chính, cậu nhìn Kỳ Niên, lại cúi đầu nhìn Em gái, sốt ruột gọi Kỳ Niên lại: "Anh ơi, anh, anh thích cún con không ạ?"

Kỳ Niên không trả lời, chỉ dừng lại yên lặng quay đầu, thấy cậu rơi nước mắt thì khó hiểu hỏi: "Em khóc cái gì?"

Anh cảm thấy đứa trẻ này dường như rất thích khóc.

Tuân Lan nghiêng đầu lau mắt trên cánh tay, nhìn Kỳ Niên với vẻ cầu xin: "Anh ơi, em có thể tạm thời để Em gái ở chỗ anh không?"

"Vì sao?" Kỳ Niên hỏi.

"Bởi vì anh trai em không thích em gái." Tuân Lan cúi đầu khảy khảy hai lỗ tai của cún con, nước mắt càng rơi dữ hơn, "Mang em ấy về, ảnh sẽ ném em gái đi nữa."

Cún con dường như biết Tuân Lan đang đau lòng, thế là kêu ư ư, đi liế.m mặt Tuân Lan.

Kỳ Niên nhìn Tuân Lan cố gắng nhịn xuống tiếng khóc nghẹn ngào, hoài nghi nếu anh mà nói lời từ chối thì đối phương sẽ khóc thành tiếng luôn.

Cho nên anh im lặng một chút, gật đầu: "Có thể."

Tuân Lan lập tức nín khóc mỉm cười, bước chân cũng không chậm trễ, có phần vui vẻ mà đi theo phía sau Kỳ Niên, nói: "Anh ơi, em có thể mượn phòng tắm nhà anh tắm cho Em gái tí không ạ?"

Kỳ Niên nhìn Tuân Lan chỉ cao đến vai mình một cái, rất nghi ngờ khả năng động thủ của cậu.

Chẳng qua, Tuân Lan ngoài ý muốn mạnh hơn anh tưởng một ít, động tác tắm rửa cho cún con rất thành thạo, cũng chẳng hề cần anh hỗ trợ. Tuy rằng sau khi cún con tắm xong, thì bản thân cậu cũng tương đương với việc vừa tắm.

Vào ban đêm, cún con ở ngay dưới nhà Kỳ Niên, hơn nữa một lần ở này là không bao giờ rời đi nữa.

Sáng sớm hôm sau, Kỳ Niên mới vừa dậy thì nghe bác gái chăm sóc anh nói dưới lầu có một cậu bạn nhỏ tới, đợi anh được một lúc rồi.

Trong đầu Kỳ Niên lập tức hiện lên một khuôn mặt khóc đến đáng thương cực kì, nói: "Sao không gọi con?"

Bác ấy cười nói: "Là cậu ấy không cho gọi, nói chờ cậu ngủ đủ, lúc tới lái một chiếc xe đồ chơi rất to, bên trong đều là đồ cún con dùng."

Kỳ Niên ra khỏi phòng, liền nghe dưới lầu truyền đến tiếng cười của Tuân Lan, cậu đang cùng chơi đùa với cún con đã tắm sạch sẽ trở nên trắng bóc lại xinh đẹp.

Ngoại trừ mang theo đồ vật mà cún con dùng, Tuân Lan còn mang theo quà cho Kỳ Niên, là một mô hình ô tô còn chưa gỡ tem, cậu tặng cho Kỳ Niên, dùng làm quà cảm ơn anh tạm thời thu lưu cún con.

Kỳ Niên không có hứng thú với mô hình, nhưng anh nhìn thấy một nét căng thẳng trên mặt Tuân Lan, nên vẫn nhận lấy, sau đó quả nhiên thấy Tuân Lan thở phào một hơi nhẹ nhõm cực.

Lúc sau, Tuân Lan gần như mỗi ngày đều sẽ đi một chuyến sang chỗ Kỳ Niên.

Mùa thu mới vừa khai giảng không lâu, Kỳ Niên bởi vì chân bị thương và một ít vấn đề tâm lý nên dì cho anh tạm nghỉ học một năm, trước mắt còn ở nhà chữa bệnh dưỡng thương. Tuân Lan mới vào cấp một, ngoại trừ ngày nghỉ thì ngày thường cũng chỉ có thể đến đây sau giờ học, nhưng hai người cũng chậm rãi trở nên quen thuộc.

Tuân Lan cũng biết tên Kỳ Niên, từ gọi anh là anh ơi, sửa sang gọi anh Niên.

Sau đó vào buổi chiều nọ, khi Tuân Lan hưng phấn đi vào nhà Kỳ Niên thì chợt nhiên phát hiện phòng khách nhiều thêm một người quen thuộc.

Không biết anh trai Tuân Trừng của cậu lại đây khi nào, hắn đang nói cười với Kỳ Niên. Kỳ Niên thật ra cũng không cười, anh chỉ đang trả lời câu hỏi của Tuân Trừng thôi, nhưng ở trong mắt Tuân Lan thì bọn họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Một khắc đó, Tuân Lan cảm thấy như trời của cậu sắp sụp đổ, bạn của cậu lại sắp bị anh trai cướp đi rồi ư?

Cho nên sau khi Tuân Trừng rời khỏi đây, Tuân Lan với dáng vẻ khóc nức nở, nước mắt muốn rơi lại không rơi lôi kéo vạt áo Kỳ Niên hỏi: "Anh Niên, về sau anh chơi chung với anh trai thì vẫn chơi với em được không?"

Kỳ Niên rất hoài nghi Tuân Lan là làm từ nước, anh nói: "Được."

Sau khi nói xong lại bổ sung, "Anh sẽ không chơi với hắn."

"Thật vậy ạ?" Tuân Lan không thể tin được mà nhìn Kỳ Niên, "Vậy nếu anh trai em rủ anh qua nhà em chơi, anh đi không?"

"Không đi." Kỳ Niên nói.

Tuân Lan: "Vậy, vậy em thì sao?"

"Có thể." Kỳ Niên gật đầu.

Sắc mặt Tuân Lan tức thì chuyển từ bí xị sang tươi tắn, nhếch môi cười, nom vui vẻ vô cùng.

Kỳ Niên rũ mắt, mấy đứa con riêng đó của cha anh mỗi lần khi tới nhà cũ thăm ông nội đều sẽ khiêu khích anh đôi chút. Cái kiểu khiêu khích này anh cực kì quen thuộc, cũng vừa lúc là thứ anh chán ghét. Anh thấy được loại khiêu khích này trên người Tuân Trừng, tuy rằng là với Tuân Lan, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc anh sinh ra phản cảm với Tuân Trừng.

Quen biết với Tuân Lan lâu như vậy, cũng nghe nhóc mít ướt này trong lúc vô tình nói qua một ít chuyện trong nhà. Chẳng hạn như cậu có người anh trai thân thể không tốt, cả nhà đều cưng hắn; Em gái là Tuân Trừng kêu người vứt, sau khi người nhà họ Tuân biết tuy rằng cũng an ủi Tuân Lan, nhưng không cảm thấy đây là vấn đề lớn lao gì, đơn giản vì anh trai nói cún con ồn ào làm hắn đau đầu. Nhưng cún con ở nhà anh lâu như vậy, rõ ràng rất ngoan, chưa bao giờ sủa bậy, là chú cún rất lễ phép.

Rất nhiều nguyên nhân, giữa Tuân Trừng và nhóc mít ướt, anh tự nhiên nghiêng về người sau.

Chân chính khiến Kỳ Niên bênh Tuân Lan không có lý do, là vào sinh nhật của Tuân Lan năm 10 tuổi. Đây là sinh nhật tuổi tròn, nhà họ Tuân muốn tổ chức hoành tráng cho Tuân Lan, đã đặt khách sạn từ trước, cũng mời các bạn học của cậu, Kỳ Niên cũng nằm trong danh sách được mời.

Bản thân Tuân Lan cũng rất chờ mong, Kỳ Niên quen biết Tuân Lan mấy năm nay, cũng biết sinh nhật của cậu mấy năm trước trải qua không mấy vui vẻ, ngày này rõ ràng cậu nên là tâm điểm của mọi người, nhưng luôn bị một người khác cướp đi tất cả lực chú ý.

Anh cũng hy vọng Tuân Lan năm nay có thể có một buổi sinh nhật vui vẻ một chút.

Nhưng đến ngày tổ chức sinh nhật đó thì vẫn có chuyện xảy ra.

Tuân Trừng tái phát bệnh tim, cha Tuân mẹ Tuân bỏ lại Tuân Lan rồi đưa Tuân Trừng đi bệnh viện, rất nhiều người lớn thân thích cũng lo lắng chạy tới đó. Buổi sinh nhật đó cũng trôi qua một cách qua loa giống như những buổi sinh nhật trước đây của Tuân Lan.

Buổi tối hôm đó, Tuân Lan ở lại trong nhà Kỳ Niên. Cha Tuân mẹ Tuân ở bệnh viện với Tuân Trừng, trong nhà chỉ có người giúp việc chăm sóc Tuân Lan, Tuân Lan không quay về, bọn họ cũng chỉ tới hỏi một câu.

Từ khi Tuân Trừng phát bệnh, Tuân Lan đã ít nói hẳn đi. Buổi tối cậu ôm gối đầu ở phòng cho khách gõ cửa phòng Kỳ Niên, sau khi Kỳ Niên xoa xoa đầu cậu thì cảm xúc bỗng nhiên tuôn trào.

Kỳ Niên đã gặp qua quá nhiều lần dáng vẻ Tuân Lan khóc, uất ức, sợ hãi, đau lòng, nhưng cậu luôn khóc trong im lặng, không có nào một lần nào dữ dội như lúc này đây. Ngay cả dì Kỳ cùng bác gái trong nhà cũng bị kinh động, chạy sang đây hỏi sao lại thế này.

Kỳ Niên ôm Tuân Lan, cậu bé vùi mặt trên vai anh, nước mắt thấm ướt một mảng áo anh, tức giận nói: "Em ghét anh ta!"

Sinh nhật mười tuổi vừa qua, Tuân Lan dường như đã trưởng thành trước tuổi.

Cậu bỗng nhiên hiểu ra rất nhiều, có lẽ trước đây cũng không phải không hiểu, chỉ là tuổi dẫu sao cũng còn nhỏ, tính tình còn chưa đủ cứng, cũng sẽ không nghĩ nhiều, cho nên sự nhường nhịn nhân nhượng của cậu chỉ đổi lấy là những tổn thương mà đối phương được một tấc lại muốn tiến một thước.

Sau lúc đó, Tuân Lan không còn háo hức ngóng chờ Tuân Trừng cùng nhau ngồi xe đi học mỗi ngày nữa. Sau khi việc tạm nghỉ học của Kỳ Niên kết thúc thì cùng vào học chung trường với Tuân Lan, anh chỉ lớn hơn Tuân Lan một lớp, mỗi ngày sau khi ăn sáng xong, Tuân Lan cậu sẽ đi ké xe Kỳ Niên, tan học cũng giống vậy.

Thời gian cậu ở chỗ Kỳ Niên cũng càng nhiều.

Điều này làm cho cha Tuân mẹ Tuân có sự phê bình kín đáo đối với Tuân Lan, cảm thấy con trai nhà mình thành người hầu nhỏ của Kỳ Niên, vì thế cũng có một ít giận chó đánh mèo đối với Kỳ Niên.

Kỳ Niên cũng không để ý những điều này, anh tổ chức một buổi sinh nhật mười tuổi khác cho Tuân Lan, bao gồm mỗi một năm sau đó, anh đều sẽ tổ chức sinh nhật cho Tuân Lan.

Tuân Lan cũng không còn chờ mong người trong nhà tổ chức sinh nhật cho cậu, mỗi một ngày trước sinh nhật mỗi lần, cậu sẽ ở lại trong nhà Kỳ Niên, cũng không trở về.

Lúc Tuân Lan mới vừa lên cấp hai, đã xảy ra chuyện Tuân Trừng cho người giả vờ làm bạn với Tuân Lan song kỳ thật là đi giám thị Tuân Lan, hắn bảo người nói lại hết mọi chi tiết việc Tuân Lan đã làm cái gì nói qua cái gì mỗi ngày cho hắn, còn lắp camera và máy nghe lén trong nhà Tuân Lan.

Sự chán ghét của Tuân Trừng với Tuân Lan đã tới mức bệ/nh hoạn.

Sau lần đó, Tuân Lan và Tuân Trừng hoàn toàn cạch mặt.

Tuân Lan trở nên rất ghét về nhà họ Tuân.

Kỳ Niên thì thành cảng tránh gió của Tuân Lan, Tuân Lan thích lẽo đẽo bên cạnh Kỳ Niên, còn thích ăn vạ trên giường anh không đi. Dần dần, trong phòng Kỳ Niên có quần áo giày dép của Tuân Lan, sách giáo khoa của Tuân Lan, toilet cũng có bàn chải đánh răng và khăn lông của Tuân Lan.

Dì Kỳ thấy Kỳ Niên nuông chiều Tuân Lan thì cũng không nói thêm gì, chỉ đổi giường trong phòng Kỳ Niên thành giường lớn một ít, ngày thường chuẩn bị quà hay bao lì xì gì cho Kỳ Niên thì cũng sẽ nhiều thêm một phần.

Thời gian từng chút trôi qua, quan hệ giữa Tuân Lan và người nhà càng ngày càng kém, nhưng cũng trở nên không quá để tâm người nhà họ Tuân nữa.

Kỳ Niên cũng vào cấp ba.

Tuy rằng cấp hai và cấp ba là học cùng trường, nhưng khu dạy học không ở cùng nhau, Tuân Lan nhỏ hơn Kỳ Niên một lớp, ước chừng phải chờ một năm thì cậu mới có thể lại học cùng khu với Kỳ Niên lần nữa.

Đây là một chuyện lại lần nữa làm Tuân Lan cảm thấy trời sắp sập xuống.

Buổi tối trước ngày nhập học, thời tiết còn nóng, Kỳ Niên và Tuân Lan ngồi ở trên ban công hóng gió, vừa ăn nho vừa nói chuyện phiếm.

Lúc ấy Kỳ Niên còn cầm một quyển sách trên tay.

Đối với việc ngày mai khai giảng sẽ không thể cùng ăn cơm ở căn tin trường với Kỳ Niên nữa, Tuân Lan trải qua một đợt nghỉ hè làm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn rất oán thán. Cứ việc Kỳ Niên lần nữa nói sẽ không, nhưng cậu vẫn cảm thấy lo lắng sâu sắc đối với chuyện Kỳ Niên có thể có bạn bè mới sau khi khai giảng.

Không biết là lần thứ mấy Tuân Lan nhấn mạnh với Kỳ Niên, "Anh Niên, chúng ta phải là anh em tốt nhất thiên hạ đấy!"

Kỳ Niên cúi đầu đọc sách, nghe vậy gật gật đầu.

Tuân Lan dùng cánh tay chọt anh, "Nói anh đó, nghe thấy không, có tốt với em nhất thiên hạ không?"

Kỳ Niên bị cậu chọc cho không đọc sách được, đành phải ngẩng đầu, không biết là trả lời lần thứ mấy: "Ừm, tốt với em nhất thiên hạ."

Tuân Lan nghe được câu trả lời vừa lòng, lột một quả nho làm phần thưởng cho Kỳ Niên. Quả nho đút đến bên môi anh, Kỳ Niên há miệng ăn.

Sau đó Tuân Lan nói: "Anh là Em gái hả, sao lại liế.m ngón tay em."

Kỳ Niên: "Anh không liế.m."

"Anh liế./m!"

"… Không phải cố ý."

"Hìhì, em cũng không ngại."

Sau đó Tuân Lan tốt nghiệp cấp hai, biết được mình thành công lên thẳng vào cùng khu dạy học với Kỳ Niên một lần nữa, từ trường học về nhà, Tuân Lan xuống xe ở cửa nhà Kỳ Niên.

Lúc ấy Kỳ Niên cầm ống nước tự tưới nước cho hoa hai bên hàng rào, còn Em gái đang đuổi theo một con bướm chơi ở bên cạnh.

Tuân Lan chộp lấy cặp sách chạy ù vào, gọi một tiếng anh Niên, khi Kỳ Niên ngẩng đầu nhìn qua thì cả người nhào qua treo trên người Kỳ Niên.

Bên tai Kỳ Niên là giọng nói vui vẻ của Tuân Lan: "Anh Niên, sau này em lại có thể đi học chung với anh rồi!"

Trong mắt tràn ra một ít ý cười, Kỳ Niên ném ống nước xuống vững vàng ôm lấy người nọ.

Có điều cuộc sống cấp ba vui vẻ trong tưởng tượng của Tuân Lan dường như đã gặp phải trở ngại sau khi cậu vào học không bao lâu.

Quá nhiều người gửi thư tình cho Kỳ Niên!

Ở trước khi Tuân Lan còn chưa vào cấp ba, Kỳ Niên luôn đi một mình về một mình, nhưng bởi vì tướng mạo của anh quá mức tuấn dật, song khí chất lạnh lùng người sống chớ gần, cũng tồn tại sức hấp dẫn cực kì lớn đối với nữ sinh nam sinh cùng tuổi.

Sau đó Tuân Lan nhập học, chỉ cần là thời gian nghỉ ngơi thì về cơ bản là ở chung một chỗ với Kỳ Niên, khí chất của Tuân Lan và Kỳ Niên hoàn toàn tương phản, thoạt nhìn cậu rất dễ gần. Vì thế đây liền thành cửa đột phá của một ít người, một tấm lại một tấm thư tình, một túi lại một túi kẹo đồ ăn vặt, lục tục không ngừng xuất hiện ở bàn học Tuân Lan, đều là xin nhờ cậu chuyển thay cho Kỳ Niên.

Tuân Lan lần đầu tiên ý thức được, hóa ra Kỳ Niên được hoan nghênh như thế, có nhiều người muốn tới giành Kỳ Niên với cậu như Tuân Trừng trước đây như vậy.

Tuân Lan rất tức giận, trong lòng sinh ra cảm giác nguy cơ dày đặc.

Cậu chuyển đủ số thư tình cùng kẹo giao cho Kỳ Niên, trước khi Kỳ Niên xem xét thư tình, cậu ấn tay trên mặt một chồng thư tình kia, đang định lời lẽ chính đáng nói kĩ càng với Kỳ Niên về chuyện yêu sớm thì thấy Kỳ Niên rút ra một tấm thư tình đặt ở trước mặt cậu, cau mày nghiêm túc nói: "Lan Lan, anh cho rằng anh cần phải nói chuyện với em về nguy cơ yêu sớm."

Tuân Lan cúi đầu nhìn, thấy mấy thể chữ đẹp đẽ được viết trên bìa mặt thư tình một cách trắng trợn táo bạo ── to Tuân Lan.

Vì thế Tuân Lan – người chuẩn bị răn dạy người ta biến thành ngồi ở đó nghe răn dạy, ngoan ngoãn nghe Kỳ Niên liệt kê mấy điều nguy hại của yêu sớm, Kỳ Niên còn nói đại học cũng là thời điểm rất quan trọng đối với đời người, yêu đương cũng không có lợi với học tập, cho nên anh cho rằng Tuân Lan tốt nghiệp đại học xong mới có thể bắt đầu yêu đương.

Tuân Lan cảm thấy Kỳ Niên nói cực kì có lý, nhưng cậu không ngờ khi mình học lớp mười hai, Kỳ Niên vừa vào đại học đã lắc mình biến hoá thành simp lỏ. Cho nên khi Kỳ Niên tỏ vẻ anh sẽ làm gương tốt, Tuân Lan cũng giơ tay thề với Kỳ Niên, cậu cũng sẽ không yêu đương trước khi tốt nghiệp đại học, nếu không cậu sẽ học tiếng chó sủa.

Đạt được thỏa thuận, cảm giác nguy cơ trong lòng Tuân Lan tức thì đã bay biến.

Cậu vẫn đi học tan học, cùng ăn cơm trưa với Kỳ Niên mỗi ngày như cũ.

Nhưng trong quá trình này, xử sự đã càng ngày càng thành thục – Tuân Lan phát hiện Kỳ Niên đối xử với cậu không giống người thường.

Khi một người đối xử với người khác đều lạnh như băng chỉ duy đối với bạn là thân cận nuông chiều, sự phân biệt không giống người thường này sẽ đặc biệt rõ ràng. Việc này làm cho đáy lòng Tuân Lan dâng lên một loại cảm giác kỳ diệu, nhưng nhất thời cậu không hiểu rõ được.

Mãi đến khi Kỳ Niên vào đại học, tuy rằng không có cách nhau nửa vòng trái đất, nhưng thời gian ở bên nhau càng ít hơn so với trước kia. Tuân Lan phát hiện, ỷ lại Kỳ Niên, có Kỳ Niên làm bạn đã thành thói quen mà suốt đời này cậu cũng không thể sửa đổi. Khi không nhìn thấy Kỳ Niên là cậu luôn không có lúc nào là nghĩ tới Kỳ Niên, rõ ràng bọn họ đều trò chuyện, videocall mỗi ngày, đến nỗi rất nhiều thời điểm ngay cả ngủ cũng phải mang tai nghe duy trì trạng thái trò chuyện.

Tuân Lan lên mạng tìm tòi một chút, có hai chữ miêu tả chính xác nhất về loại trạng thái này của cậu và Kỳ Niên —— yêu xa.

Tuân Lan chỉ sửng sốt một thoáng, sau đó bỗng nhiên đã hiểu ra cái loại cảm giác khác thường nấn ná thật lâu dưới đáy lòng này là gì.

Là tình yêu.

Sau khi thi đại học kết thúc, Tuân Lan thành công thi đậu vào trường đại học mà Kỳ Niên học, sau đó cậu xử lý tốt chuyện của mình cùng nhà họ Tuân, sau khi bảo đảm sự phản đối ngăn cản của cha mẹ ở tương lai cũng không sinh ra được bất kì trở ngại gì đối với mình và Kỳ Niên, thì vào sinh nhật 18 tuổi của mình hôm nay, Tuân Lan thừa dịp Kỳ Niên tổ chức sinh nhật cho cậu mà uống một chút rượu mà trước đây cậu dính vào một tí là sẽ say.

Tuân Lan thành công làm bản thân say mèm, đầu óc choáng váng, tay chân không nghe sai sử, nhưng trong đầu cậu còn có một ít tỉnh táo. Trước khi say khướt, cậu nhào mình vào người Kỳ Niên. Giống như một chú gấu koala, tay chân cùng sử dụng mà treo trên người Kỳ Niên.

Cậu yêu chết kiểu tiếp xúc thân mật làm người không cần uống rượu cũng sẽ hơi say này.

Kỳ Niên lúc ấy đứng ở bên sofa, vóc người cao hơn 1m8 của Tuân Lan nhào đến, tuy là Kỳ Niên cao hơn khỏe hơn cậu một ít, nhưng dưới sự không kịp chuẩn bị thì cũng chỉ kịp ôm người vào lòng, sau đó cùng nhau ngã ngồi ở trên sofa.

Hơi ấm từ cơ thể truyền khắp người Kỳ Niên, khiến trái tim anh đập thình thịch.

Nhè nhẹ vỗ lưng Tuân Lan bối, cổ tay cũng không dám dừng lại nhiều, Kỳ Niên nói: "Lan Lan, em xuống khỏi người anh đã."

Tuân Lan ôm cổ anh không buông, ăn vạ không đi, còn dán lên trên thêm, kháng nghị nói "Anh đừng gọi em Lan Lan nữa, như dỗ con nít ấy, em, Tuân Lan, đã trưởng thành rồi."

"Vậy anh nên gọi em là gì đây?" Kỳ Niên nói.

Tuân Lan nói: "Gọi em Tuân Lan."

"Tuân Lan." Kỳ Niên biết nghe lời phải.

Tuân Lan bỗng nhiên lắc đầu, nói: "Không đủ gần gũi… chậc, gọi Tiểu Lan thử xem?"

Kỳ Niên đành phải lại nói: "Tiểu Lan."

"Nghe cũng không thoải mái." Tuân Lan nhắm mắt lại dụi dụi bên cổ Kỳ Niên, buồn rầu không biết để Kỳ Niên gọi cậu thế nào mới được.

Tư duy dù sao cũng bị cồn ảnh hưởng, rốt cuộc bản thân đang rối rắm điều gì cậu cũng không rõ ràng lắm.

Kỳ Niên ôm cậu, nghe cậu lẩm bẩm, khóe miệng hiện chút ý cười, bỗng nhiên ý cười cứng đờ bên môi.

Tuân Lan nâng tay, đang nghịch vành tai anh, nói: "Anh Niên ơi, lỗ tai anh mềm thật á."

Từ sau khi vào cấp hai thì Tuân Lan cũng chỉ gọi Kỳ Niên là anh Niên, bởi vì cậu cảm thấy cậu cũng trưởng thành rồi, gọi nhiều kì kì.

Kỳ Niên cũng không nói gì, nhưng hiện tại nghe Tuân Lan gọi như vậy, Kỳ Niên cảm thấy toàn bộ sau lưng như bị điện giật qua một lần, tê dại một mảnh.

Sau đó chuyện làm anh càng khó nhẫn nại hơn xảy ra, Tuân Lan chồm lên, hôn hôn lỗ tai anh, dùng giọng gió nói bên tai anh từng câu từng chữ: "Anh Niên ơi, em thích anh!"

Từ một thoáng bị hôn kia, Kỳ Niên cũng đã nín thở không dám động, đến khi Tuân Lan nói xong một câu tỏ tình, Kỳ Niên mới chợt thở ra một hơi.

Anh gỡ Tuân Lan tay ra, nhìn cậu nghiêm túc hỏi: "Lan Lan, em vừa nói gì?"

Tuân Lan nhìn anh, cười tinh ranh: "Em đã nói xong rồi, đến anh nói đó."

Kỳ Niên không nói, anh chỉ nâng mặt Tuân Lan rồi hôn lên.

Tuân Lan bị hôn, tay lần nữa đáp lên, bám lên Kỳ Niên vai, đáp lại một cách trúc trắc.

Nụ hôn thật dài kết thúc, Kỳ Niên hô hấp hơi gấp, cụng trán Tuân Lan, nói: "Lan Lan, anh thích em."

Trong những ngày qua ngày làm bạn đó, không biết rõ là rung động lúc nào, nhưng chờ khi anh phát hiện mình thích Tuân Lan thì đã đến trình độ cảm thấy cuộc đời này cũng không thể tách rời khỏi cậu.

Ngón cái Tuân Lan vuốt ve trên môi anh một chút, ngây ngốc nói một cách đắc ý: "Em biết ngay anh cũng thích em mà."

Kỳ Niên khẽ cắn ngón tay cậu, sau đó lại hôn cậu, nhưng bỗng nhiên bị Tuân Lan đẩy ra.

Kỳ Niên có chút ngạc nhiên, liền thấy Tuân Lan cau mày nói: "Toang rồi, chúng ta đã từng thề, trước khi chưa tốt nghiệp đại học không thể yêu đương."

Kỳ Niên nhớ tới việc này, nói: "Chúng ta có thể tư lợi thất hứa một lần."

"Không được." Tuân Lan nhăn mày, nghiêm túc như đang gặp một bài khó, "Đây là vấn đề nguyên tắc, hơn nữa lúc ấy em nói rồi, nếu vi phạm lời thề phải học tiếng chó kêu, em không học đâu!"

Kỳ Niên biết cậu lúc này có chút say rồi, sẽ đặc biệt bướng bỉnh trên một số chuyện, bèn trêu cậu: "Anh kêu thay em?"

Tuân Lan bịt miệng Kỳ Niên, "Anh kêu không tính!"

"Vậy em kêu."

"Em không thể kêu!"

Chờ ngày hôm sau Tuân Lan tỉnh rượu, Kỳ Niên hỏi cậu: "Lan Lan, em có muốn yêu đương với anh không?"

Tuân Lan còn nhớ rõ chuyện tối hôm qua.

Cậu bụm mặt, ngượng ngùng nhìn Kỳ Niên qua khe hở ngón tay, nhỏ giọng mà: "Gâu."

-- Phiên ngoại xong --

Đọc truyện chữ Full