DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi
Chương 10

Hôm sau khi tỉnh dậy, La Phi không thấy đại ca La Cát ở nhà, còn tưởng hắn đã lên núi từ sáng sớm đi khai hoang. Sau đó hỏi thăm mới biết, La Cát và Tịch Yến Thanh đã cùng nhau lên trấn.

Khi ấy La Phi cuống đến mức suýt lật đổ bát cháo: "Sao mọi người không bảo con!? Con cũng muốn đi mà!"

Đến đây đã nhiều ngày nhưng y chưa từng lên trấn, ấn tượng đối với nơi đó đều dựa vào ký ức của nguyên chủ. Y cũng muốn đi dạo, đặc biệt là hiệu vải, phường thêu,... nhìn xem ngành này đã phát triển đến trình độ nào.

"Ai biết con muốn đi? Hơn nữa bọn họ khởi hành từ giờ Sửu, đi rất sớm, con có dậy nổi không?" Lý Nguyệt Hoa cầm đũa gõ đầu La Phi: "Vẫn là mau chóng ăn hết bát cháo đi! Lớn bằng này mà chưa bao giờ dậy sớm!"

"Bọn họ lên trấn làm gì vậy nương? Mua sắm gì sao?"

"Ừ, tiểu tử Tịch gia muốn mua chút đồ, ta cũng không hỏi kỹ. Ta đoán nó đang sửa soạn sính lễ."

"Không phải đã đưa sính lễ rồi sao?"

"Chưa đưa. Con cái đứa ngốc này, lần trước là sính kim, không phải sính lễ, đây là hai khoản khác nhau. Chờ nhận xong sính lễ, chuyện của hai đứa coi như ấn định, đến lúc đó cả thôn đều sẽ biết." Lý Nguyệt Hoa giải thích: "Tuy rằng nhà chúng ta không định làm to, nhưng nương sẽ không để con thiệt thòi, cái gì cần có đều sẽ có."

"Hắn biết phải mua gì sao?" Sính lễ à, có vẻ không thể chỉ đưa tiền!

"Ừ, hẳn là biết. Tịch tiểu tử là đứa chu đáo, rất được việc. Hơn nữa không phải có đại ca con đi cùng sao?" Nói xong, Lý Nguyệt Hoa lại liếc nhìn La Thiên một cái: "Ngoài ra nương phải nói với con một chuyện Nhị Bảo à, chính là ngày thành thân của con, nương và cha con đã thương lượng xong, quyết định chọn mùng sáu tháng sau."

"Mùng sáu tháng sau!?" La Phi ngơ ngác hồi lâu: "Sao lại gấp vậy!? Không thể đợi thêm một tháng sao, con còn chưa ở nhà đủ đâu." Hôm nay ngày hai mươi lăm, nói cách khác, hôn sự của y và Tịch Yến Thanh chỉ còn cách mười một ngày!

Ít nhất y còn muốn xem hạt giống mà Tịch Yến Thanh gieo trồng có mọc được không, có đến mức chết đói không, rồi mới chuyển sang.

Nụ cười trên mặt Lý Nguyệt Hoa lập tức biến mất: "Đứa nhỏ này, sao lại lắm điều như vậy! Nương và cha con đã bao giờ làm hại con chưa? Hôm đó là ngày đẹp nhất, những ngày còn lại nếu không phải khắc con thì là khắc Tiểu Tịch, con nói nương nên chọn ngày nào hả?"

La Phi vẫn có chút không vui, vốn ngày hôm qua y còn tin Tịch Yến Thanh sẽ thuyết phục được bọn họ, nhưng xem ra hắn thất bại rồi!

Tôi nhổ vào! Chẳng uy tín chút nào!

La Phi còn muốn cò kè thêm vài ngày, nhưng quay đầu liền thấy La Thiên trừng mắt, y lập tức sợ hãi.

Anh hùng phải biết thời thế*! Thành thân thì thành thân!

"Nhị Bảo, con yên tâm, Tịch tiểu tử là đứa trẻ tốt, hôm nay nó còn nói muốn lên trấn nhìn mấy món gia cụ rồi về đóng cho con vài món, đó chẳng phải nghĩ cho con sao? Hơn nữa con đã mười tám, không còn nhỏ, không thể ở mãi với cha nương. Nghe lời nương, sớm ngày thành thân, khai chi tán diệp cho Tịch gia. Tịch tiểu tử không còn người nhà, một thân một mình rất vất vả, hẳn là nó rất hy vọng trong nhà có thêm người."

"Ha ha..." Khai chi tán diệp à, vẽ sông Sở Hà Hán Giới* thì đúng hơn!

*sông Sở Hà Hán Giới là ranh giới phân chia bàn cờ tướng thành hai nửa, ý La Phi là bọn họ sẽ giữ khoảng cách với nhau.

La Phi ăn hết bát cháo, lát sau lại hỏi: "Nương, sính lễ phải chuẩn bị cái gì?"

Lý Nguyệt Hoa trả lời: "Còn tùy điều kiện, ít nhất phải xách một con cá, một cặp gà, hai cân thịt lợn với hai bầu rượu, đây là sính lễ cơ bản nhất. Nếu sung túc có thể thêm trà khô, bánh cưới, táo tàu, đậu phộng, long nhãn, hạt dưa, kẹo, vân vân... Còn nhiều lắm, con quên lúc đại ca con thành thân, nương đã mang sính lễ gì tới nhà tẩu tử con rồi sao?"

Thực ra La Phi đã quên, có điều nghe Lý Nguyệt Hoa liệt kê những thứ này, nước miếng y chảy dài xuống cằm. Trước khi xuyên tới đây, mỗi ngày y phải ăn ít nhất hai loại hoa quả, sau khi xuyên tới đây y không còn nhìn thấy hoa quả nữa.

Lúc này La Phi có chút chờ mong Tịch Yến Thanh sẽ mua ít đồ ăn về cho y.

Tịch Yến Thanh đã lên tới trấn được một lúc, trên đường hắn đã kể với La Cát, hắn muốn mua một con bò làm sính lễ, không để La Phi phải ngưỡng mộ nhà khác vì họ có bò. Chỉ là, mua bò không đơn giản.

Trước tiên đây là một chuyện trọng đại, mua bò cày cho nhà phải chọn con hiền lành— một số con rất hung hăng, có thể húc cả chủ, căn bản không thể nuôi. Cũng có một số con ốm yếu dễ sinh bệnh, nhìn thoáng rất khó nhận ra, phải kiểm tra thật kỹ.

Tịch Yến Thanh đã chuẩn bị đủ tiền mua bò, không ngờ tới chợ gia súc lại chẳng hài lòng con nào. Một con bò đực thoạt nhìn không tồi, một năm rưỡi, to khỏe cường tráng, thế nhưng lại là bò sữa, hơn nữa thách giá rất cao, vậy mà đòi tới bảy lượng bạc trắng.

Hắn nóng lòng muốn mua bò, nhưng không thể coi tiền như rác!

La Cát cũng cảm thấy quá đắt, lôi kéo Tịch Yến Thanh không để hắn tốn tiền.

Tịch Yến Thanh còn muốn xem tiếp, nhưng trấn rất bé, tổng cộng chỉ có một cửa hiệu bán bò, không mua ở đây thì chẳng còn chỗ khác.

"Nếu ngươi thực lòng muốn mua bò để dỗ Nhị Bảo vui vẻ, về thôn ta dẫn ngươi đi gặp Hàn Dương." La Cát thấy Tịch Yến Thanh rất quyết tâm thì đưa ra đề nghị: "Ngươi còn nhớ Hàn Dương chứ? Sau khi ngươi rời thôn vài năm, hắn và nhị thúc cũng tìm mua bò, bởi vậy bọn họ đã có kinh nghiệm. Đợi quay về ta giúp ngươi hỏi thăm, xem mấy thôn lân cận có hộ nào muốn bán bò không. Để ta tìm nhà người quen, mua được giá rẻ lại không bị lừa. Mấy tên lái bò nơi này không quá đáng tin, trước kia ta nghe Hàn thúc nói có kẻ bỏ thuốc cho bò, lúc mua thấy rất khỏe mạnh, về nhà vài ngày bỗng lăn ra chết."

"Vậy thì quả là phiền phức. Được rồi, hôm nay tạm thời không mua nữa, có điều Cát ca huynh nhất định phải hỏi thăm giúp ta." Tịch Yến Thanh nói: "Mấy năm nay ta không ở thôn, để Nhị Bảo phải uất ức rồi. Cả đời có một lần thành thân, ta không muốn để em ấy mất vui."

"Ta hiểu rồi, ngươi quả là tiểu tử ngốc, còn si mê hơn cả ta! Nhị Bảo gặp được ngươi coi như tích phúc tám đời." La Cát vỗ vai Tịch Yến Thanh: "Đi thôi, ngươi xem còn muốn mua gì không?"

"Muốn mua nhiều lắm, chỉ sợ chúng ta không thể khuân về."

"Yên tâm, chúng ta có hai người, có gì mà không khuân nổi." La Cát cảm thấy mua chút sính lễ chẳng phải chuyện gì to tát.

Tịch Yến Thanh cười cười, không đáp lời. Theo kế hoạch của hắn, trời chưa sáng đã phải khởi hành, đến trấn càng sớm càng tốt. Sau đó chọn bò, tốt nhất phải mua được bò trước buổi trưa, như vậy bọn họ có thể dắt bò thồ hàng về nhà. Nhưng hiện tại chuyện mua bò phải tạm gác lại.

Xem ra chỉ có thể chọn việc nhẹ, mua những thứ dễ xách trước.

Tịch Yến Thanh mua đủ trà khô, bánh cưới, táo tàu, đậu phộng, long nhãn, hạt dưa. Sau đó bọn họ tìm quán nước gọi hai chén trà nóng, ăn lương khô nghỉ trưa, buổi chiều Tịch Yến Thanh tìm mua cá, mua thịt, một cặp gà— thứ này La Cát nói phải xem cha mẹ đôi bên còn tại thế hay không. Nếu hai bên gia đình còn đầy đủ cha mẹ thì phải mua hai cặp, một người qua đời thì bớt một con, cứ đếm theo đầu người.

Cuối cùng Tịch Yến Thanh mua một cặp gà, hai con cá, sáu bầu rượu, còn có sáu cân thịt lợn. Chưa kể những thứ linh tinh như quả hạch, kẹo bánh,... chất đầy bốn chiếc giỏ lớn! La Cát sức dài vai rộng cũng phải lo lắng, hắn không chắc có thể khuân đống hàng này về.

Khi ấy Tịch Yến Thanh nói với La Phi rằng hắn chỉ muốn tìm người có tiếng nói chung để kết bạn sống qua ngày, nhưng hắn lại chuẩn bị cho một lễ cưới hoành tráng, nguyên nhân là gì có lẽ chỉ mình hắn rõ.

"Đã mua đủ rồi chứ?" La Cát gánh đòn trên vai, trước ngực treo một giỏ, hai tay xách đồ, sau lưng cũng đeo một sọt đồ. Hiện tại nhìn hắn không giống con người, càng giống cái giá treo đồ hơn.

"Phải mua thêm ít vải và bông, chưa có chăn tân hôn." Tịch Yến Thanh nói, tuy rằng sống qua hai đời nhưng hắn chưa từng kết hôn, có điều hắn vẫn biết phải có chăn tân hôn.

"Ngày mai mua chăn sau, sợ là khuân không nổi." Rượu và thịt chỉ cần một người xách: "Hơn nữa mấy thứ vải vóc chúng ta đâu biết phải mua bao nhiêu, chỗ này lại toàn thịt cá, nếu để dính bẩn thì hỏng."

"Cũng phải, vậy để về nhà ta đo lại kích cỡ của Nhị Bảo, sau đó dẫn em ấy đi cùng để em ấy chọn theo sở thích. Có điều vẫn còn thiếu một thứ, Cát ca huynh chờ ta một lát, ta lập tức quay lại!" Tịch Yến Thanh nói xong thì chạy đi, một lát sau đã trở về cùng một gói nhỏ trong ngực.

"Ngươi mua thêm gì thế?" La Cát tò mò hỏi.

"Mua riêng cho Nhị Bảo, không thể nói với huynh." Tịch Yến Thanh cẩn thận cất bọc nhỏ vào ngực áo, vắt dây thừng buộc sáu bầu rượu lên vai.

Hai huynh đệ hì hục khuân bốn sọt đồ về nhà, tới nơi thì trời đã tối đen.

Vì đây là sính lễ của Tịch Yến Thanh, hơn nữa rạng sáng mới phải mang sang La gia, cho nên La Cát giúp Tịch Yến Thanh khuân tất cả về Tịch gia. Thứ duy nhất Tịch Yến Thanh nhờ La Cát mang về chính là gói nhỏ mà hắn mua sau cùng. Không biết bên trong chứa cái gì, chỉ là khi La Cát nhận đồ phát hiện nó không hề nặng.

"Chỉ cần đưa cho Nhị Bảo là được sao?" Trước khi ra về La Cát hỏi lại.

"Ừm, đưa cho em ấy là được." Tịch Yến Thanh nói: "Hôm nay đại ca vất vả rồi."

"Ngươi đã gọi ta một tiếng "đại ca", chút việc này có là gì? Nghỉ ngơi sớm đi."

"Được, vậy chuyện mua bò huynh nhất định đừng quên."

"Yên tâm." La Cát phất tay, thấy thời gian vẫn chưa quá muộn bèn tranh thủ tới Hàn gia một chuyến trước khi về nhà.

"Cha! Nương! Con về rồi!" La Cát lớn tiếng gọi ngoài cửa.

"Ôi, về rồi sao?" Lý Nguyệt Hoa vội bước ra: "Mệt lắm không? Ăn gì chưa?"

"Ăn chút rồi, cha con đâu?"

"Đừng nói nữa, cha con đang an ủi Tứ Bảo bên trong."

"Tứ Bảo làm sao?" La Cát vừa hỏi xong chợt nghe tiếng muội muội cười phá lên: "Hahahahaha....! Đáng đời!"

"Ọe!" La Nghị ngồi cạnh một thùng nước vo gạo. Y nôn nửa ngày, nước mắt lưng tròng nhìn La Như: "Tỷ, tỷ có chút lương tâm nào không hả?"

"Làm sao vậy?" La Cát hỏi.

"Khụ, cũng không có gì." La Phi cố gắng nhịn cười: "Chỉ là... Chỉ là Tứ Bảo lấy trộm đĩa sứ Tịch Yến Thanh tặng cho đệ để rót tương chấm bánh."

"Khôi hài nhất chính là, nhị ca nói chiếc đĩa sứ kia là xí trù chuyên dụng của huynh ấy, hahahahahaha!!! Tứ Bảo dùng miếng cạo mông của nhị ca làm đĩa rót tương! Ôi nương ơi, con cười đau bụng quá. Hahahaha!"

"Tỷ! Tỷ còn tiếp tục cười đệ sẽ tức giận thật đấy!" La Nghị quả thực bị chọc giận, y vốn đang phiền muộn, vậy mà tỷ tỷ vẫn luôn cười y.

"Cái này, cái này thực sự chỉ có thể trách đệ thôi Tứ Bảo, vì sao không hỏi nhị ca đệ trước?" La Cát vừa nói vừa móc gói đồ đưa cho La Phi: "Nhị Bảo, đây là Tịch đệ gửi, là đồ nó mua riêng cho đệ, còn nhất quyết không cho huynh xem, đệ mở ra xem là gì đi."

"Cái gì vậy?" La Phi có chút tò mò, trước khi mở ra y còn nghĩ hẳn là đồ ăn, không ngờ bên trong là những hàng kim chỉ sắp xếp chỉnh tề, đủ mọi màu sắc, chẳng những số lượng nhiều mà còn là loại chất lượng tốt.

Từ nhỏ đến lớn La Phi đã nhận rất nhiều món quà, nhưng y mơ hồ cảm giác, chưa từng có gói quà nào khiến y vui mừng đến vậy!

Đọc truyện chữ Full