DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Liệu Pháp Khay Cát
Chương 12: Chương 12


12.
Hôm nay Diệp Thầm hẹn gặp Lâm Bắc.
"Chuyện lúc trước của Hà Xuyên mang đến cho cô Tang nhiều phiền toái quá, rất xin lỗi."
Lâm Bắc là ông chủ của Giải trí Phong Hải, một tên ăn chơi trác táng.

Giải trí Phong Hải làm show tuyển chọn, tuy chỉ là nghiệp dư, nhưng vì bắt kịp cơn sốt hai năm nay thế nên vẫn phát triển không ngừng.

Gia đình hắn lại có mối làm ăn với Tụ Tín, lúc Diệp Thầm mới tới nhậm chức ở Mạn Thanh, công việc còn chưa thành thạo, thậm chí Diệp Thận còn nhờ Lâm Bắc giúp đỡ, bởi vậy hai người mới quen nhau.

Tính cách Lâm Bắc thoải mái, ngoại trừ việc thích so đo với người khác chuyện của vợ hắn Tang Du, những lúc còn lại vẫn tương đối hào sảng.
"Hì, qua hết rồi mà, khi ấy tôi cũng hơi nóng quá, còn gọi điện nổi giận với cậu, cậu mới là người không để bụng ấy chứ.

Cũng không phải tôi sợ Mạnh Hà Xuyên nhà cậu thực sự thích vợ tôi, vợ tôi tốt như thế, cậu ta thích cũng là bình thường mà?" Lâm Bắc liếc Diệp Thầm, "Ấy, ý tôi không phải thế, đương nhiên là thằng nhóc họ Mạnh kia thích cậu, chủ yếu là tôi sợ người ta lật lại mấy tin tức trước kia của cô ấy, khiến cô ấy phiền lòng."
"À, tiện thể, hôm nay cậu tìm tôi có chuyện gì vậy?" Lâm Bắc vừa hỏi vừa rót trà cho Diệp Thầm.
Diệp Thầm chậm rãi mở miệng: "Anh nghĩ...!việc chuyển hợp đồng quản lý của Mạnh Hà Xuyên sang Giải trí Phong Hải thế nào?
Lâm Bắc phun một ngụm trà ra, sặc đến mức ho khan liên tực: "Giám đốc Diệp, cậu đùa tôi à, chuyển hợp đồng quản lý của Mạnh Hà Xuyên cho tôi? Cậu không thấy bây giờ Mạnh Hà Xuyên kiếm được bao nhiêu tiền cho Mạn Thanh à? Mười Liêu Thanh Du cũng chẳng so được với một Mạnh Hà Xuyên đi?" Liêu Thanh Du trong miệng hắn là người Mạn Thanh mới nâng lên hai năm nay, bây giờ ngoại trừ Mạnh Hà Xuyên, ngôi sao nam hot nhất Mạn Thanh chính là cậu ta, "Cho dù cậu đồng ý, các giám đốc công ty cậu cũng không thể đồng ý, não cậu đơ rồi à?"
"Ừ thì kể cả các giám đốc công ty cậu đồng ý, bên tôi cũng chỉ chuyên nâng đỡ mấy nhóm nhạc nam nữ thời hạn.

Ngay cả vợ tôi cũng chả buồn nhìn đến tài nguyên của công ty tôi, sao có thể mang được vì Phật lớn như Mạnh Hà Xuyên?"
Diệp Thầm biết đề nghị của mình quá hoang đường.

Anh nói với Diệp Thận, chỉ xin hắn lần này.
Ý nghĩa đằng sau những lời này, anh và Mạnh Hà Xuyên đã dừng lại ở đây.
Nhưng chỉ cần Mạnh Hà Xuyên còn ở Mạn Thanh, bọn họ càng không thể dừng lại, Châu Mẫn Dung lại càng không bỏ cuộc.
Lâm Bắc suy nghĩ một chút, cảm thấy mình đoán được vấn đề của Diệp Thầm và Mạnh Hà Xuyên: "Chơi chán rồi à?" Hắn hạ giọng nói, "Tuy nhiều năm nay cậu đối xử với cậu ta không tệ, nhưng mà,......!Chậc, qua cầu rút ván thế này có phải không ổn lắm không?"
"Với cái trình độ thành ngữ này của anh, chẳng hiểu sao chị Tang lại chịu nổi anh." Diệp Thầm hiếm khi bị chọc cười.
"Đương nhiên là vì tôi tốt bụng đẹp trai đáng yêu vô địch ~" Lâm Bắc chống cằm giả vờ cute, một lúc sau mới kiềm chế biểu hiện, "Cậu và Mạnh Hà Xuyên xảy ra chuyện gì sao? Này là...!cậu muốn chia tay?"
Hai tay Diệp Thầm bưng tách trà, hơi nóng nhàn nhạt bốc lên che nửa khuôn mặt anh, anh nói: "...!Đại khái là thế."
Vốn Lâm Bắc chỉ đang thuận miệng hỏi thôi, không ngờ lại nhận được một câu trả lời khẳng định, sửng sốt đến mức nước đưa tới bên miệng cũng quên uống:
"Thật sao? Đã nhiều năm như vậy, tôi cứ nghĩ các cậu sẽ sống thế mãi."
"Có lẽ là do không có duyên, cảm thấy...!đã đến lúc phải kết thúc." Diệp Thẩm thổi nước trà, nhấp một ngụm, đè nén cảm xúc, nói rất bình thản.
"Không biết nên nói cậu vô tình hay nói cậu ta vô nghĩa," Lâm Bắc thở dài, "Mấy ngày trước lúc hợp đồng của Mạnh Hà Xuyên sắp hết hạn, cậu ta đi khắp nơi tìm công ty quản lý muốn nhảy việc, cậu không gia hạn hợp đồng nữa là được rồi còn gì? Nghe nói nếu không nhờ những điều kiện thuận lợi mà Mạn Thanh đưa ra, chưa chắc cậu ta đã ở lại, cuối cũng mấy cậu lại quậy đến nước này."
"Trước khác nay khác," Diệp Thầm lắc đầu, không có ý định nói nội tình cho Lâm Bắc, "Tôi từng nghĩ có thể giữ được cậu ấy, cậu ấy muốn gì tôi cho là được, giờ ngẫm lại, không giữ được là không giữ được, bỏ đi."
"Tôi lười quản chuyện các cậu." Lâm Bắc luôn mơ hồ về quan hệ giữa hai người bọn họ, nếu nói là quan hệ bao dưỡng lại cảm thấy bầu không khí giữa hai người không đúng lắm, trong giới giải trí đâu có kim chủ nào tận tâm tận lực như Diệp Thầm.

Nếu nói là người yêu, Diệp Thầm cũng chưa từng thừa nhận, Mạnh Hà Xuyên cũng có những tính toán của riêng mình, "Nhưng tôi nói thật, nếu là người khác, muốn lập nhóm debut Center tôi cũng làm được cho cậu; nhưng nếu cậu thực sự muốn Mạnh Hà Xuyên tới, chỗ tôi thật sự không có năng lực nâng đỡ Mạnh Hà Xuyên ở trình độ này.

Hiện trong ngành đã có tin tức cậu ta sẽ đóng phim của Đàm Mộng Lư, con đường này tôi không theo được."
Diệp Thầm cũng biết đưa Mạnh Hà Xuyên đến Giải trí Phong Hải là chuyện không có khả năng, nhưng anh đã do dự rất lâu, trong lúc nhất thời không thể đưa ra quyết định.

Giờ Mạnh Hà Xuyên đang trong giai đoạn chuyển hình, một chân vẫn còn là ngôi sao thần tượng, chân còn lại đã dẫm lên ngưỡng cửa của những diễn viên thực lực.


Nếu đưa hắn tới những công ty lâu đời như Hoàng Châu Hoa Tinh, chỉ sợ sẽ bị những nghệ sĩ tên tuổi tay đầy giải thưởng đè ép, nếu đưa tới những công ty trẻ chuyên đào tạo người mới như AE Lights thì lại chẳng giúp ích gì cho xu hướng phát triển của hắn bây giờ.

Vốn dĩ ở lại Mạn Thanh là lựa chọn tốt nhất của Mạnh Hà Xuyên, nhưng...!giờ đã khác.
Anh không thể đợi Châu Mẫn Dung ra tay lần nữa.
"Giờ Mạnh Hà Xuyên ở lại Mạn Thanh là tốt nhất, huống chi cậu ta còn là cây rụng tiền, Mạn Thanh còn lâu mới thả cậu ta đi," Lâm Bắc khuyên nhủ.

"Cũng không đến mức như vậy chứ, có hợp có tan mà."
Diệp Thầm im lặng một lúc: "Tôi sẽ nghĩ lại," anh đặt tách trà xuống, "Hôm nay quấy rầy giám đốc Lâm rồi."
"Chậc, đã đi rồi à.

Tối nay cùng nhau ăn nhé?"
"Chiều nay tôi còn có chút việc, xin lỗi."
Hôm nay là ngày tái khám của Diệp Thầm ở bệnh viện.
Trong lúc chờ Tô Dĩnh Thu điều trị cho bệnh nhân trước đó, Diệp Thầm gặp Tống Thi Tâm tới đưa tài liệu cho Tô Dĩnh Thu.
"Đã lâu không gặp, Diệp Thầm," Tống Thi Tâm chào anh, cô giao tài liệu xong thì bước ra, "Chắc bệnh nhân này của chuyên gia Tô còn mất một chút nữa."
"Không sao đâu, tôi đợi được."
Tống Thi Tâm ngồi xuống bên cạnh anh: "Gần đây anh khỏe không?"
Diệp Thầm gật đầu cười: "Vẫn ổn, gần đây giảm chút thuốc, không có chuyện gì."
"Vậy anh và...!người yêu anh dạo này ổn không?"

Trong bữa cơm xem mắt đầu tiên của Tống Thi Tâm với Diệp Thầm, vì để quan hệ này không thể phát triển đến phương diện mập mờ không cứu vãn được, Diệp Thầm nói với cô hiện tại anh đã có người bầu bạn, cũng không có ý định kết hôn.

Dù sao Tống Thi Tâm vẫn là một cô gái nhạy bén, cô cảm nhận được mối quan hệ của Diệp Thầm với "người bầu bạn" trong miệng anh khá ảo diệu.

Sau khi đến bệnh viện An Định, Tô Dĩnh Thu vì muốn biết thêm về tình huống của Diệp Thầm mà cũng bóng gió hỏi thăm cô một chút, nhưng Tống Thi Tâm còn chẳng biết nhiều bằng Tô Dĩnh Thu.
"Cũng vẫn thế thôi." So với việc đối mặt với Tô Dĩnh Thu, có lẽ do không liên quan đến vấn đề "trị liệu", nhắc tới quan hệ giữa Mạnh Hà Xuyên với anh trước mặt Tống Thi Tâm còn thoải mái hơn một chút, "...Gần đây cũng có chút chuyển biến."
Tống Thi Tâm không muốn hỏi quá nhiều, cô cười nói, "Chắc hẳn là một chuyển biến tốt."
Hai tay Diệp Thầm nắm chặt, ngón tay xoa xoa mu bàn tay, "ừm" nhẹ một cái coi như trả lời.
Thực ra Diệp Thầm với Tống Thi Tâm không thân nhau lắm.

Ở nước ngoài vì quan hệ đồng hương nên có quen biết, khi về nước lại gặp nhau trong buổi xem mắt.

Cô chỉ tiện nói một câu đang tìm việc làm, Diệp Thầm đã giới thiệu cô tới làm bác sĩ ngoài biên chế của bệnh viện An Định, vậy nên Tống Thi Tâm rất biết ơn anh.
"Chuyện công việc, tôi còn chưa chính thức nói cảm ơn anh, không thì hôm nay xong việc để tôi mời anh một bữa đi.

Đừng từ chối đấy nhé, anh mời nhiều lần như thế, còn giúp tôi, dù sao cũng để tôi tỏ vẻ chút chứ."
"Tiện tay thôi mà."
"Nếu tôi không ổn định công việc sớm, cha tôi thể nào cũng nói mấy thứ tôi học vô dụng, kêu tôi về làm văn phòng hoặc là kết hôn."
"Quan hệ giữa hai người chưa tốt lên à?" Diệp Thầm hỏi.
Tống Thi Tâm và Diệp Thầm đã cùng ăn tối mấy lần, thỉnh thoảng cũng nói về gia đình của nhau.

Mẹ Tống Thi Tâm mất sớm, sau đó cha cô cứ cương quyết lấy một người chẳng lớn hơn cô mấy tuổi làm vợ hai.

Khi ấy Tống Thi Tâm đang trong thời kỳ nổi loạn, tức giận trốn sang nhà bà ngoại, sau đó cô xin đi du học, mấy năm rồi cũng không về nhà, trở về mới biết mẹ kế cô đã mang thai bước vào cửa.


Năm nay đứa nhỏ cũng đã lên tiểu học, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, giống như có thiếu một cô con gái như Tống Thi Tâm cũng chẳng sao.

Thế là Tống Thi Tâm không về nhà, ai ngờ cha cô lại đột nhiên nhớ đến cô, bắt cô đi đủ loại xem mắt, khiến cô phiền chết đi được.
"Dù sao giá trị của tôi đối với ông ấy chỉ là nhanh chóng tìm được một người để gả đi, tốt nhất là có một cuộc hôn nhân thương mại hoàn hảo.

Dạo này cứ hỏi tôi với anh đến đâu rồi ấy," Tống Thi Tâm vô thức đá chân, "Ài, giờ công việc ổn định rồi vẫn có được yên đâu.

Dì tôi không vừa mắt cô mẹ kế bé bỏng của tôi, suốt ngày lải nhải bên tai tôi, bảo tôi phải về công ty gia đình làm việc, phải nắm gia sản trong lòng bàn tay.

Tôi biết dì ấy muốn tốt cho tôi, nhưng tôi không thích sống như vậy.

Mấy đứa bạn tôi cũng thắc mắc sao tôi lại làm bác sĩ, về nhà ăn sẵn không phải sướng hơn sao? Đôi khi tôi không biết điều gì là đúng, mặc dù tôi cũng là một chuyên gia tâm lý, khuyên người khác thì nhanh lắm, nhưng đến mình thì lại do dự."
"Trước kia tôi có một người bạn, anh ấy vô cùng ưu tú, vô cùng hoàn hảo, tất cả mọi người đều nghĩ anh ấy là con cưng của trời, đến tôi cũng cảm thấy như vậy." Diệp Thầm nhìn bức tường, như thể đang nhìn về một nơi xa xăm, "Sau này anh ấy nói với tôi, anh ấy không muốn làm con cưng của trời, nhưng ai cũng muốn anh ấy làm, cho tới khi chết, anh ấy cũng không thể làm những gì mình muốn."
Lần đầu tiên khi nhìn thấy Diệp Thầm trong phòng khám tâm lý ở nước ngoài, cô đã từng nghĩ anh trông hơi thờ ơ, không thích cười, không giao tiếp, là kiểu người chẳng dễ tiếp cận.

Không ngờ anh lại luôn nhớ kỹ chuyện của người khác như vậy, dịu dàng đến mức ai cũng chỉ muốn nói hết tất cả mọi chuyện với anh.

Nếu Diệp Thầm không phải là bệnh nhân, anh còn thích hợp làm chuyên gia tâm lý hơn cả Tống Thi Tâm.
"Anh Diệp, tới anh rồi ạ." Trợ lý của Tô Dĩnh Thu lên tiếng.
Diệp Thầm đứng lên: "Đúng sai có là gì, chọn thứ mình muốn là được...!Dù sao thì trên đời này đâu mấy ai có cơ hội chọn được thứ mình muốn chứ."
....


Đọc truyện chữ Full