DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Liệu Pháp Khay Cát
Chương 31: C31: Chương 31

31.

Lúc Mạnh Hà Xuyên chính thức gia nhập đoàn làm phim thì đã là cuối tháng 5. Trừ cảnh quay thường ngày trên phim trường dựng sẵn, những ngày qua hắn còn phải theo đoàn lên núi quay phim.

Thời tiết dần nóng lên, cho dù nhiệt độ trên núi có thấp hơn bình thường thì cũng không khá hơn là mấy. Trang phục cổ trang rườm rà, kể cả trong phim võ thuật, diễn viên cũng phải mặc tầng tầng lớp lớp, vô cùng khó chịu.

Mạnh Hà Xuyên NG vô số lần mới qua được cảnh đầu tiên trong hôm nay. Khi Đàm Mộng Lư không còn nói "làm lại" nữa, Mạnh Hà Xuyên mới thở phào nhẹ nhõm, lớp lót bên dưới trang phục đã ướt đẫm mồ hôi.

Cảnh quay này là cảnh đối địch giữa hắn và nữ chính, giữa hai người có dòng nước ngầm với thăm dò lẫn nhau, rất khó nắm bắt ánh mắt và biểu cảm. Nữ diễn viên Chúc Lan Nhân đóng vai nữ chính rõ ràng là kiểu diễn viên mà Từ Ưu Quỳ ưa thích, rất có năng khiếu diễn xuất, kinh nghiệm đóng phim cũng nhiều. Nhưng những bộ phim cô đóng trước đây hầu hết đều thuộc dòng phim độc lập*, ít được công chúng biết đến, Mạnh Hà Xuyên trong giới còn không biết cô chứ đừng nói đến người ngoài. Khi Quan Quỳnh nói "nữ chính là diễn viên ít tên tuổi", e rằng không phải là lời khách sáo.

*Phim indie (independent) (độc lập) là những tác phẩm phim ảnh khi được sản xuất mà không phụ thuộc vào ràng buộc nào. Những ràng buộc ở đây là về mặt doanh thu, tiếng vang, những tên tuổi phòng vé... Một phim không còn được coi là độc lập khi nó chịu sự ảnh hưởng bởi sức ép đồng tiền hoặc những yêu cầu từ nhà đầu tư.

Trong quá trình quay phim, Chúc Lan Nhân luôn nhanh chóng hiểu được ý đồ của Đàm Mộng Lư, diễn ra hiệu quả mà Đàm Mộng Lư mong muốn. Mạnh Hà Xuyên thì không may mắn như vậy, NG như cơm bữa. May mà tính tình Chúc Lan Nhân cũng tốt, cùng Mạnh Hà Xuyên làm lại rất nhiều lần cho đến khi Đàm Mộng Lư hài lòng cũng không thốt ra câu oán trách nào.

Đàm Mộng Lư là đạo diễn còn nghiêm khắc hơn so với tin đồn. Trong sinh hoạt hàng ngày, anh khá hòa nhã với các diễn viên, không hề có sự kiêu căng của một đạo diễn nổi tiếng, những diễn viên quen thuộc như Chúc Lan Nhân có thể đùa giỡn với anh ấy, nhưng khi làm việc, anh sẽ biến thành một con người khác.

Dẫu nói trên phim trường tính tình Đàm Mộng Lư rất xấu, nhưng thực ra anh không thường xuyên mắng mỏ diễn viên, anh ta chỉ hay to tiếng với với nhà sản xuất Quan Quỳnh hoặc phó đạo diễn bên Điện ảnh Quang Hoà. Diễn viên bị mắng nhiều nhất là Mạnh Hà Xuyên. Nhưng cũng không phải là mắng quá khó nghe, Mạnh Hà Xuyên diễn sai, anh ta hỏi Mạnh Hách Xuyên có thấy hài lòng không, đương nhiên Mạnh Hà Xuyên không dám nói hài lòng, không thể làm gì khác hơn là diễn lại lần nữa.

Nếu các đạo diễn mà Mạnh Hà Xuyên làm việc cùng trước đây cảm thấy diễn xuất hắn chưa tốt, họ sẽ chỉ thẳng cho Mạnh Hà Xuyên xem nên diễn thế nào, Mạnh Hà Xuyên sẽ dựa theo ý kiến ​​của họ, thay đổi từng bước mà hoàn thành vai diễn. Nhưng Đàm Mộng Lư sẽ không giải thích, chỉ yêu cầu Mạnh Hà Xuyên diễn đi diễn lại, loại áp lực im lặng này có khi còn khó chịu hơn là bị mắng, khó trách có diễn viên không nhịn được mà bỏ thẳng về.


Kể từ khi gia nhập đoàn phim, Mạnh Hà Xuyên đã có cảm giác mình và Đàm Mộng Lư vô cùng không chung nhịp. Nhưng dù có bắt được nhịp hay không thì hắn vẫn phải tiếp tục quay phim. Sau khi Đàm Mộng Lư cuối cùng cũng hài lòng với cảnh quay ngày hôm nay, nhân viên đi xác nhận cảnh tiếp theo, Mạnh Hà Xuyên và Chúc Lan Nhân đi nghỉ ngơi một lát.

Trong giờ giải lao, trợ lý đi lấy nước cho Mạnh Hà Xuyên, mang cả một thùng nhỏ tới, Mạnh Hà Xuyên bảo trợ lý đưa một chai cho Chúc Lan Nhân, còn lại chia cho nhiếp ảnh gia và phóng viên gần đó.

Chúc Lan Nhân không có trợ lý, quay phim bình thường không cần trợ lý, thu nhập của cô cũng không đủ khả năng thuê trợ lý, chuyện trong đoàn phim đều do tự cô lo liệu, ai không biết thì khéo không tin cô là nữ chính trong phim của Đàm Mộng Lư. Tuy có nhiều kinh nghiệm đóng phim nhưng đây là lần đầu tiên cô đóng vai chính trong một dự án lớn như vậy, thế nên cho dù cô thành thạo trên màn ảnh, nhưng khi máy quay tắt lại có vẻ hơi lạc lõng.

Mạnh Hà Xuyên biết cách làm người, hắn thường xuyên quan tâm Chúc Lan Nhân trong những chuyện nhỏ nhặt như vậy, nhưng sự quan tâm của hắn cũng không có gì đặc biệt, sẽ không để cho người khác có suy nghĩ mập mờ.

Chúc Lan Nhân nhận nước, nói cảm ơn.

Mạnh Hà Xuyên nói: "Chị Chúc, xin lỗi, bắt chị quay đi quay lại nhiều như vậy."

"Để phim hay hơn thôi mà, đây cũng là lần đầu tiên tôi đóng phim của đạo diễn Đàm."

Cũng là lần đầu tiên mọi người thấy diễn xuất hoàn toàn khác nhau của họ dưới ống kính của Đàm Mộng Lư.

"Khéo đạo diễn Đàm đang hối hận vì chọn em." Mạnh Hà Xuyên thở dài, "Chị Chúc, còn phải làm phiền chị nhiều lắm, mong chị thỉnh thoảng hướng dẫn em."


Mặc dù mấy ngày qua Chúc Lan Nhân và Mạnh Hà Xuyên cũng coi như khá thân, nhưng nếu Chúc Lan Nhân thực sự "hướng dẫn" cho Mạnh Hà Xuyên thì có khi không thích hợp lắm. Do dự một lúc, cô nói: "Chắc cậu cũng nghiên cứu phim của đạo diễn Đàm rồi đúng không?" Cô cầm chai nước khoáng bằng cả hai tay, "Tôi nghĩ cậu cũng biết vấn đề ở đâu rồi nhỉ?"

Các nhân viên đang di chuyển đạo cụ để chuẩn bị cho cảnh tiếp theo, không ai để ý Mạnh Hà Xuyên và Chúc Lan Nhân đang ngồi nói chuyện.

"Có lẽ đạo diễn Đàm... không thích diễn xuất quá nhiều cảm xúc." Mạnh Hà Xuyên cười nói.

Trước kia Mạnh Hà Xuyên không biết Chúc Lan Nhân, Chúc Lan Nhân cũng không biết Mạnh Hà Xuyên. Cô không để ý đến những ngôi sao nổi tiếng trong làng giải trí, bởi họ ở quá xa cô. Khi biết mình chuẩn bị đóng chung với Mạnh Hà Xuyên, cô mới lên mạng tìm hiểu. Để làm quen với phong cách của bạn diễn, cô xem hai bộ phim có danh tiếng khá tốt của Mạnh Hà Xuyên.

Chúc Lan Nhân đã đóng rất nhiều phim, biết đủ kiểu diễn viên. Có người trong và ngoài màn ảnh không khác gì nhau, nhưng có những người lại khác hoàn toàn, ở mức độ nào đó, Mạnh Hà Xuyên thuộc vế sau. Hình tượng hắn tạo ra ngoài màn ảnh hoàn toàn khác trên màn ảnh.

Ở bên ngoài, Mạnh Hà Xuyên là chàng đẹp trai dịu dàng hướng nội, luôn tỉ mỉ và chu đáo, nhưng vai diễn của hắn hầu hết đều thuộc kiểu thẳng thắn cởi mở, đây cũng là lí do hắn được cứ dân mạng đánh giá "diễn tốt".

Dưới góc nhìn của Chúc Lan Nhân, Mạnh Hà Xuyên cách từ "diễn tốt" kia còn rất xa. Mặc dù trong phim hắn có thể khóc, cười, la hét và phát điên, nhưng hắn làm được, mà bất cứ ai cũng có thể làm được, có lẽ đó là vì bên ngoài Mạnh Hà Xuyên rất giỏi duy trì sự kiềm chế, không bày tỏ tội tâm chân thực, thế nên khi quay phim sẽ dễ bộc lộ cảm xúc, trở thành công cụ giải tỏa.

Nhưng có lẽ Đàm Mộng Lư không thích kiểu bộc lộ cảm xúc dễ dàng này. Chúc Lan Nhân biết điều đó, bản thân Mạnh Hà Xuyên cũng biết điều đó.

Trợ lý chạy tới, nói với Mạnh Hà Xuyên rằng cảnh tiếp theo sắp bắt đầu quay, kêu Mạnh Hà Xuyên và Chúc Lan Nhân chuẩn bị.


Cảnh tiếp theo là cảnh hành động, nữ chính đuổi theo nam chính. Trong cảnh này, nhân vật nam nữ chính vượt nóc băng tường rượt đuổi và đánh nhau.

Chúc Lan Nhân xuất thân múa, có nền tảng tốt, cảnh hành động cũng khá đẹp mắt, Đàm Mộng Lư và đạo diễn võ thuật còn thiết kế riêng cho cô một số cảnh chiến đấu, độ khó trong cảnh của nam chính cũng vì thế mà tăng. Đạo diễn võ thuật đã luyện qua với diễn viên đóng thế, hôm qua Mạnh Hà Xuyên và Chúc Lan Nhân cũng đã nắm được cơ bản.

Vì độ khó của cảnh này khá cao nên ban đầu họ định sử dụng diễn viên đóng thế, Mạnh Hà Xuyên chỉ cần diễn những cảnh quay cận mặt, nhưng cuối cùng Mạnh Hà Xuyên vẫn quyết định tự thực hiện. Trình độ của hắn vốn đã kém xa Chúc Lan Nhân, nếu cảnh hành động còn yếu hơn nữa thì quá buồn.

Trước kia Mạnh Hà Xuyên từng đóng phim cảnh sát và xã hội đen, trước khi vào đoàn phim còn tham gia vài lớp học, phim võ thuật bình thường không làm khó được hắn. Nhưng cảnh này lại khá phức tạp, ngoại trừ cảnh hành động, ánh mắt giữa hắn và nữ chính trong lúc chiến đấu cũng rất quan trọng, cho dù trong lúc quay có không vừa ý thì quay lại lại càng khó khăn.

"Ổn chứ?" Chúc Lan Nhân hỏi hắn.

Mạnh Hà Xuyên giơ tay lên để nhân viên giúp hắn thắt chặt dây bảo hộ, cười nói: "Hôm qua thử rồi ấy mà, chắc không có vấn đề gì đâu, cũng mong ít bị NG, mọi người cũng được nghỉ sớm," theo kịch bản, Mạnh Hà Xuyên sẽ nhảy lên ngọn cây trước, sau đó bị Chúc Lan Nhân đuổi theo, "Chị Chúc, em chuẩn bị trước."

Cần cẩu và dây cáp từ từ nâng Mạnh Hà Xuyên lên cao.

Gió núi thổi tung các lớp quần áo trên người Mạnh Hà Xuyên, đuôi tóc dài quật mạnh lên mặt, Mạnh Hà Xuyên cau mày vì ngứa ngáy. Không khí lướt qua mặt Mạnh Hà Xuyên tạo cảm giác hơi rát, hắn nheo mắt lại – dường như gió hôm nay hơi mạnh. Mặt đất cách hắn ngày càng xa, hắn cảm thấy thắt lưng mình hơi trùng xuống, cùng đó là âm thanh nứt vỡ nào đó, giống như ảo giác, sau đó là hàng loạt tiếng kêu từ mặt đất.

"Cẩn thận—"

Lúc tai nạn xảy ra, Mạnh Hà Xuyên còn chưa kịp phản ứng gì. Hắn chỉ thấy nhân viên phía dưới đang chạy về phía mình, tiếng hét bị bóp méo và đứt đoạn không truyền tải được nội dung chính xác đến não của Mạnh Hà Xuyên, cảm giác không trọng lượng dần dần tăng lên mới khiến Mạnh Hà Xuyên biết chuyện gì đang xảy ra.

- -- Dây cáp bị tuột khỏi ray trượt.


Trong khoảnh khắc cơ thể rơi xuống, cảm giác không trọng lượng khiến mọi giác quan của hắn trở nên rất nhẹ nhàng, Mạnh Hà Xuyên cảm thấy mình như một phiến lá rụng, rơi từ từ trong gió. Nhưng thực ra trong tầm mắt của mọi người hắn rơi xuống nhanh như chớp. Đám đông trên mặt đất trở thành những cái bóng hư ảo, tiếng gió bên tai xen lẫn những từ ngữ mơ hồ, giống như tiếng la hét của đám đông bên dưới, cũng giống tiếng thì thầm xa xăm nào đó không rõ ý nghĩa.

Trước kia Mạnh Hà Xuyên diễn vai một người sắp chết, hắn diễn không tốt lắm, khi ấy đạo diễn nói rõ từng chữ nên diễn như thế nào.

Dường như cái chết luôn cách hắn rất gần. Hắn từng chứng kiến ​​hơi thở mẹ mình ngày càng yếu đi, dần dần tắt thở. Hắn tự hỏi mẹ đã nghĩ gì trước khi qua đời? Nghĩ tới người cha không bao giờ về nhà? Hay nghĩ tới hắn, đứa con trai chưa có nhiều thời gian thân thiết với mẹ? Hay thực ra bà ấy không nghĩ gì cả, bởi cơn đau đã sớm làm mờ lý trí bà?

Nhưng cái chết cũng cách Mạnh Hà Xuyên rất xa. Cho dù từng sống lang thang khốn khổ nơi đầu đường, hắn vẫn trẻ trung khỏe mạnh, cách xa bệnh tật và già nua, đương nhiên là cách xa cả cái chết. Hắn không cần phải nghĩ đến suy nghĩ của một người sắp chết.

Người ta nghĩ gì khi cận kề cái chết? Trước đây Mạnh Hà Xuyên không biết, có lẽ bây giờ hắn cũng không biết.

Chẳng qua giờ phút này đột nhiên hắn nghĩ tới khuôn mặt Diệp Thầm.

Hắn nghĩ đến cảnh Diệp Thầm đẩy chiếc bánh cho mình, sự mong đợi và thất vọng ẩn chứa trong vẻ lãnh đạm giả vờ của anh.

Hắn nghĩ đến pháo hoa nở rộ trong mắt Diệp Thầm đêm mừng năm mới.

Hắn nghĩ đến ánh mắt Diệp Thầm nhìn hắn trên sân khấu khi lần đầu họ gặp nhau.

Rất rõ ràng.

...


Đọc truyện chữ Full