DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Hào Môn Pháo Hôi O
Chương 94: Không Phải Còn Có Anh Sao?

Phóng viên thấy bạn trai của thí sinh kia tới thì đứng một bên đợi.

Nhìn hai người ôm nhau trong chốc lát, sau đó thấy bạn trai nhỏ nhận hoa, phóng viên cho rằng hai người thân mật xong rồi.

Hơi nghiêng đầu nhìn camera nói: "Được rồi, hiện tại chúng ta đi phỏng vấn một chút cặp thí sinh bên kia."

Bộ dáng có chút kích động.

Mỗi năm đài truyền hình tới phỏng vấn không ít thí sinh cùng phụ huynh, nhưng không nhiều người phỏng vấn cặp thí sinh là người yêu.

"Xông lên!"

"Cuối cùng cũng được đi qua, nhanh lên, tôi muốn xem cận cảnh!"

Phóng viên bước lên, với sự nhiệt tình trong tim. Năm nay thành tích phóng vấn tốt nhất cho kỳ phỏng vấn thi đại học này nhất định phải là của hắn, nhất định sẽ được lãnh đạo khen thưởng, tiền lương và thưởng cuối năm cũng cao!

Phóng viên vô cùng hùng hồn nhưng mà chưa đi được vài bước liền thấy bạn trai nhỏ đang ôm hoa đột nhiên hôn bạn thí sinh kia một cái.

Phóng viên: "..."

Phóng viên đột nhiên xoay người, thiếu chút nữa thì mặt va chạm với camera. Sau đó đứng ngốc tại chỗ, trên mặt kinh ngạc, cũng không biết nên tiến lên không.

"Hahahaha, tôi cười chết rồi."

"Bộ dáng cực kỳ giống mấy cún con đi lạc."

"Thứ này tôi có thể xem mà không cần tốn tiền sao?"

"Tốt hơn là nên có phí, vậy sẽ yên tâm hơn một chút."

"A a a, bạn trai nhỏ này ngọt quá, vừa gọi ca ca vừa hôn người."

"Trải nghiệm cảm xúc cực mạnh, cậu ấy đã là bạn trai của tôi, phiền anh trai soái ca kia khôn ngoan rời đi."

"Lầu trên còn có mặt mũi chỉ huy người khác, cậu không chen chân nổi đâu (đầu chó)."

"Nhìn hâm mộ quá... tình yêu ngọt như thế sao?"

"Nếu không ngọt thì coi như là thuốc giảm cân vậy."

Chung quanh ồn ào, hai người hôn môi phát ra tiếng "chụt" rất nhanh bị tiếng ồn bao phủ.

Đôi mắt hạnh của Tạ Ninh chân thành tha thiết nhìn Cố Hành Chu, gương mặt nhỏ cười đến vô cùng sáng loá.

Hôn xong thì ngây ngô cười hai tiếng.

Theo sau ôm hoa, kéo gần khoảng cách thì thầm, "Anh ơi."

Cố Hành Chu tự dưng bị hôn môi đột ngột, hơi sửng sốt.

Lồ.ng ngực đập nhanh lên.

Rũ mắt nhìn Omega bên người mình, đôi mắt đào hoa sâu thẳm, thanh âm trầm thấp đáp lại, "Hửm?"

Tạ Ninh ôm hoa nên ngăn cản tầm nhìn, giờ trong mắt chỉ có Cố Hành Chu.

"Cảm ơn hoa của anh, em rất thích."

Omega ôm hoa, đứng ở dưới ánh mặt trời, rực rỡ loá mắt.

Cố Hành Chu cũng là thí sinh, hoa không có khả năng đưa đến địa điểm thi từ trước, chỉ có khả năng Cố Hành Chu thi xong đi ra sớm mua.

Cố Hành Chu giơ tay giúp Tạ Ninh sửa lại mái tóc hơi loạn, "Thích là tốt rồi."

Tạ Ninh nhìn anh, ở bên tai Alpha nhẹ giọng nói: "Em cũng thích anh."

Môi mỏng của Cố Hành Chu cong lên, nếu không phải chung quanh đều là người, trong lúc nhất thời không di chuyển được, nếu không anh không đảm bảo được mình sẽ làm gì.

Thấy hai người chậm rãi di chuyển, phóng viên vội bước lên.

"Xin chào, tôi là phóng viên đài truyền hình thành phố Dư Hải, xin hỏi hai bạn bây giờ có tiện tiếp nhận phỏng vấn không?"

Nhìn phóng viên quen thuộc, Cố Hành Chu: "..."

Tạ Ninh có chút ngoài ý muốn nhưng hiện tại tâm tình tốt, nhận không vấn không ngần ngại, cười nói: "Tiện, có thể."

"Xuất hiện rồi, bạn trai của soái ca!"

"Cận cảnh nhìn đẹp, lớn lên ngoan ngoãn."

"Tôi hiện tại không hâm mộ cậu ấy nữa. Tôi ghen tị với soái ca kia. Soái ca kia đã thắng cả nhân sinh rồi. Thành tích tốt, lớn lên soái, lại còn có bạn trai vừa ngoan vừa ngọt!!!"

Phóng viên nghe được đối phương nói tiện, nhẹ nhàng thở ra, thật may mắn, sau đó vẫn đi thẳng vào vấn đề thi đại học: "Bạn học, bạn nghĩ đề thi đại học năm nay khó không? Cảm thấy nắm chắc chứ?"

Tạ Ninh nghe xong khiêm tốn nói: "Có nắm chắc. Cảm thấy bài thi đều nằm trong phạm vi mình hiểu biết. Nhưng dù sao cũng là đề thi đại học, vẫn có những khó khăn nhất định."

Cố Hành Chu ôm hoa từ tay cậu, thấy khuôn mặt nhỏ có chút đỏ, biết tạ Ninh phản ứng quá mức. Chắc là biết bị phỏng vấn nên có chút khẩn trương.

Cố Hành Chu duỗi tay nhéo nhéo lòng bàn Tay tạ Ninh.

Phóng viên nghe xong tiếp tục nói: "Bạn học có trường đại học nào muốn ghi danh chưa? Lý tưởng hiện tại của bạn là gì?"

Bởi vì Cố Hành Chu bên người, Tạ Ninh cũng không lo lắng nữa, "Muốn ghi danh A đại, hy vọng lớn nhất là có thể cùng... em... em..."

Tạ Ninh nói có chút lắp, sau đó nhìn Cố Hành Chu, khoé miệng cong lên cười nói: "Muốn cùng bạn trai đậu cùng một trường."

Phóng viên cũng không ngạc nhiên mấy, vì vừa nãy cái gì nên và không nên nhìn cũng thấy cả rồi.

Phóng viên: "Cho nên là giúp đỡ nhau, cùng nhau nỗ lực."

Phóng viên nói, rốt cuộc dốc lòng thi đại học không thế hướng dẫn yêu sớm.

Tạ Ninh gật đầu: "Đúng, anh ấy không chỉ giúp em trong học tập, cũng giúp đỡ nhiều vấn đề trong cuộc sống."

Phóng viên: "Vừa rồi chúng tôi ở cách đó không xa, có quan sát hai người một lúc, rất hâm mộ tình cảm hai người."

Phóng viên vừa dứt lời Tạ Ninh đột nhiên bị đóng băng.

"Chúng em?"

Phóng viên: "Tôi cùng với khán giả phòng phát sóng trực tiếp, vừa rồi cậu còn chưa ra tới, đã có phỏng vấn bạn trai. Phòng phát sóng trực tiếp vô cùng tò mò về cậu nên chúng tôi đều cùng nhau đợi."

Tạ Ninh quay đầu nhìn Cố Hành Chu rồi nuốt nước bọt. Không biết vì sao nhất thời không nói nên lời, "Vừa rồi mọi người đợi chúng em đến hiện tại đều có ghi hình sao?"

Phóng viên: "Đúng vậy."

Tạ Ninh: "!!!"

Vậy là lúc nãy cậu hôn Cố Hành Chu đều bị ghi hình!

Chỉ thấy Omega nháy mắt hoảng loạn, khuôn mặt nhỏ hồng trực tiếp biến thành đỏ tươi.

Đôi mắt hạnh chấn động, sau đó chậm rãi di chuyển về phía Cố Hành Chu, tự cho là không để lại dấu vết nhưng rõ ràng chậm rì rì trốn phía sau Cố Hành Chu.

"A a a, quá đáng yêu, đây là xấu hổ sao?"

"Tôi chết rồi, với kiểu Omega vừa ngượng ngùng vừa lớn mật hôn người này tôi không chống đỡ được!"

"Tôi muốn đào tường, cậu ấy bây giờ là bạn trai tôi!!!"

Cố Hành Chu cười nhìn Tạ Ninh, đôi mắt đào hoa sủng nịch, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Ngại hả?"

Tạ Ninh không mở miệng gật đầu.

Nếu sớm biết có camera ghi hình cậu sẽ không hôn anh.

Cố Hành Chu thấy người gật đầu thì liền di chuyển thân hình cao lớn đem Tạ Ninh che kín mít.

"Bạn trai tôi tương đối dễ thẹn thùng, phỏng vấn đến đây thôi."

Làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp nổ tung,

"Tại sao cứ như vậy liền kết thúc?"

"Soái ca này keo kiệt quá, sao không cho nhìn bạn trai thêm vài lần chứ? Cậu ta mỗi ngày đều xem, sao không cho chúng ta xem một chút."

"Nếu tôi có Omega như thế cũng giấu đi không cho ai xem."

"Không được như thế! Quỷ hẹp hòi!"

Thấy người nói như vậy, phóng viên cũng không từ chối, nói với hai người: "Cảm ơn hai vị bạn học chúc các bạn đạt điểm cao."

Cố Hành Chu: "Cảm ơn."

Tạ Ninh ở phía sau cũng thì thầm nói cảm ơn.

Chờ phóng viên đi rồi Cố Hành Chu mới kéo tay Tạ Ninh.

Nhìn Omega vẫn đỏ mặt cười nói: "Ninh Ninh cũng thật là to gan."

"Hôn môi còn làm trò trước mặt nhiều người."

Tạ Ninh lúc ấy hưng phấn, không nghĩ tới cậu hôn Cố Hành Chu một cái đều bị dân tình Dư Hải trông thấy.

Biết Alpha chọc mình liền nói:

"Coi như quà khen thưởng thi đại học cho anh."

Cố Hành Chu rũ mắt nhìn cậu không nói gì nữa.

Mà mang trực tiếp người ra khỏi địa điểm thi đi ăn cơm.

Chờ Tạ Ninh ăn no, Cố Hành Chu nhìn cậu nói: "Lát nữa anh dẫn em đến một nơi."

Bên ngoài trời đã bắt đầu tối, Tạ Ninh nghi hoặc, "Đi đâu?"

Cố Hành Chu nói với vẻ bí mật, "Lát nữa tới em sẽ biết."

Tạ Ninh trước tiên là gọi cho Tạ Trường Hằng nói hôm nay có thể trở về muộn rồi đi theo Cố Hành Chu.

Cố Hành Chu hôm nay không để tài xế lái xe mà sau khi thi bằng lái thì tự mình lái.

Tạ Ninh không biết điểm đến ở đâu, có chút tò mò.

Cuối cùng xe dừng ở cổng lớn công viên trò chơi.

Tạ Ninh ngạc nhiên, "Mình tới đây làm gì?"

Cố Hành Chu không nói gì mà mở cửa xe cho Tạ Ninh.

Tạ Ninh như lọt vào sương mù xuống xe.

Theo lý mà nói thì công viên cũng có câu lạc bộ về đêm nhưng xung quanh lại không có ai.

Cố Hành Chu không đi mua vé mà trực tiếp dẫn cậu vào.

Sau đó hai người đi đến bờ hồ rất lớn và xinh đẹp.

Tạ Ninh đứng yên, bốn phía những ngọn đèn lung linh đột nhiên sáng lên.

Kịch bản này Tạ Ninh từng thấy trong TV, lúc này gần như đã biết chuyện tiếp theo là gì.

Tạ Ninh đầu óc rối loạn, sẽ không giống cậu tưởng tượng đấy chứ?

Tạ Ninh: "Cố Hành Chu... anh..."

"Có phải anh muốn cầu hôn với em không?"

Tuy rằng cách thức này khá là cũ nhưng Cố Hành Chu không hề lúng túng, không cố kỵ nói thẳng: "Đúng vậy."

Nghe người ta nói xong Tạ Ninh vừa kích động vừa lo lắng.

Lần đầu tiên được cầu hôn, cậu khá là xấu hổ.

Sau đó nghĩ tới cái gì đó liền nói: "Nhưng lúc trước cũng đã nói sau khi thi đại học liền đính hôn?"

Như vậy thì cầu hôn có vẻ là không cần thiết.

Cố Hành Chu rũ mắt nhìn cậu, "Anh nghe người ta nói cho dù là kết hôn hay đính hôn thì việc cầu hôn cũng phải có, điều đó giúp cho người yêu thoả mãn cùng cảm giác an toàn."

"Anh không muốn người khác có mà em không có!"

Ở trong lòng Cố Hành Chu, bảo bối của anh xứng đáng với những điều tốt nhất trên thế giới, tự nhiên cái gì cũng không thể thua người khác.

Sở dĩ chọn công viên trò chơi là bởi vì ngoài nhà và trường thì đây là nơi Tạ Ninh thích nhất.

Lúc trước có nghe Quý Niên nói qua, trước khi gặp anh Tạ Ninh đã chịu rất nhiều cực khổ.

Từ nhỏ sinh trưởng trong môi trường khắc nghiệt. Không có người thân làm bạn, ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Lúc đói bụng chỉ có thể nửa đêm đi xuống ruộng nhổ củ cải ăn.

Những đói khổ này vốn dĩ cậu không nên chịu đựng. Vốn dĩ cậu phải ngậm thìa vàng mà lớn, được người yêu thương nâng niu.

Hai lòng bàn tay không nên có vết chai, sẽ không cần lo lắng về ăn mặc.

Nhưng mà Tạ Ninh lại phải nhận tất cả những điều không đáng có đó.

Sống và sinh tồn trong hoàn cảnh vô cùng đáng thương, Tạ Ninh cơ hồ không có tuổi thơ.

Cố Hành Chu khi biết những việc này, cảm thấy trái tim mình tan vỡ.

Bảo bối của anh ở nơi anh không nhìn thấy, đã phải chịu uỷ khuất cùng khổ sở, không có cách nào nói với ai cả.

Tạ Ninh khi còn nhỏ còn không được ăn bánh kem cho nên lúc trước mới đứng nhìn tủ bánh kem trước cửa hàng với vẻ mặt hâm mộ.

Bởi vì luôn đói bụng nên thời điểm ăn cơm mới có thói quen nhét đầy đồ ăn trong miệng rồi từ từ nhai.

Không ai che chở cho cậu nên khi bị tủi thân chỉ có thể chính mình đứng dậy. Chính vì như thế mà khi có người trộm bóp tiền, biết không ai giúp cậu nhưng mà giận không chịu được đành tự mình động thủ, tự mình lộ diện...

Lần đầu tiên tới công viên trò chơi Cố Hành Chu cũng rõ ràng cảm nhận được sự kích động cùng vui sướng của cậu.

Nhớ dến những điều này, Cố Hành Chu cảm thấy trong lòng đau xót.

Tạ Ninh thấy đối phương thừa nhận muốn cầu hôn mình, cảm thấy ngọt ngào nói: "Thật sao, tốt quá..."

Cố Hành Chu nhìn cậu, vẻ mặt nhìn bình tĩnh nhưng trong lòng khẩn trương, lòng bàn tay cũng ra mồ hôi.

Cố Hành Chu lấy hộp nhẫn từ trong túi, lúc này pháo hoa cũng nổ rợ trên không trung.

Tạ Ninh không khỏi ngẩng đầu nhìn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm.

Cố Hành Chu quỳ gối nhìn Tạ Ninh.

"Tạ Ninh, em nguyện ý kết hôn cùng anh chứ?"

Tạ Ninh đồng ý không chút do dự: "Nguyện ý!"

Sau đó Cố Hành Chu nắm tay Tạ Ninh đeo nhẫn cho cậu.

Tạ Ninh nhìn rõ ràng bàn tay to với khớp xương của Cố Hành Chu có chút run nhè nhẹ.

Cố Hành Chu cũng đang lo lắng.

Âm thanh trầm thấp vang lên, "Cảm ơn em nguyện ý cùng anh kết hôn, cùng anh ở bên nhau."

Nhìn Cố Hành Chu hơi run, Tạ Ninh cười nói: "Đừng khách sáo."

Cầu hôn thành công xong hai người sẽ hôn nhau nồng nhiệt.

Nhưng hôm nay khác trước kia.

Hai người đều có chút lo lắng, nhất thời quên luôn việc hôn môi.

Tạ Ninh ngốc ngốc nhìn chiếc nhẫn trên tay, sau đó cầm cái còn lại đeo cho Cố Hành Chu.

Cố Hành Chu có chút mất khống chế với cảm xúc, kéo Tạ Ninh ôm vào trong ngực.

"Cảm ơn em, Tạ Ninh."

"Cảm ơn em đã nguyện ý cùng anh ở bên nhau, cùng anh kết hôn."

Tạ Ninh từ nhỏ đã chịu đựng cùng khổ sở như thế, hiện tại có thể ý lại vào anh khiến Cố Hành Chu vô cùng thoả mãn cùng vui sướng.

Tạ Ninh cười vỗ vỗ tấm lưng dày rộng của anh, "Có gì đâu, chúng ta còn sống với nhau cả đời."

Cố Hành Chu ôm người, trong lòng chưa bao giờ thấy thoả mãn như thế.

Về sau hai người không bao giờ chia xa, không ai có thể cắt đứt sợi dây nhân duyên của hai người.

Cầu hôn xong, hai người giống như lùi lại lúc mới xác định yêu đương, đều ngại ngùng.

Nhìn nhẫn trên tay, Tạ Ninh cảm thấy có chút không chân thật.

Buổi chiều đã nói với Tạ trường Hằng tối sẽ về trễ. Cố Hành Chu tuy rằng không muốn để người về nhưng vẫn phải đưa người về nhà.

Bởi vì Tạ Ninh thi đại học mấy ngày nay Quý Niên đều ở tại Tạ gia.

Quý Niên vừa mở cửa liền thấy Tạ Ninh giơ tay cho mình xem.

Nhìn ngón tay con trai đeo một chiếc nhẫn cực kỳ đắt cùng xa hoa, Quý Niên cười nói: "Hành Chu đưa sao?"

Tạ Ninh cười gật đầu, vui sướng nói: "Anh ấy cầu hôn con."

Đứng ở cách đó không xa thân hình cao lớn của Tạ Trường Hằng có chút cứng đờ, cảm xúc lẫn lộn.

Nhưng nhìn con trai hạnh phúc, vẫn tươi cười.

Miễn là Tạ Ninh hạnh phúc là được!

Thi đại học xong, hai người bắt đầu chuẩn bị cho lễ đính hôn.

Phương Uyển tìm thiết kế gia nổi tiếng tới đo may tây trang cho lễ đính hôn.

Tạ Ninh mặt quần đùi cùng áo thun, giơ hai tay cho thiết kế gia đo kích cỡ.

Cố hành Chu vừa tiến vào liền thấy cảnh này.

Nhíu mày.

Đo kích cỡ dựa gần như thế làm gì?

Liền nhanh chóng tiến lên, cầm thước đo trên tay thiết kế gia đang định xuyên dưới nách Tạ Ninh đo vòng ngực.

Âm thanh trầm thấp nói: "Anh đi ra ngoài đi, tôi giúp anh đo rồi nói lại sau."

Tạ Ninh nghe ra mùi chua trong giọng nói của Cố Hành Chu, nhìn thiết kế gia ra ngoài nhỏ giọng nói: "Chỉ là đo kích cỡ, mà anh còn ăn giấm à?"

Nghe Omega nói vậy Cố Hành Chu cũng không giận, tiến lên ôm eo Tạ Ninh.

Sau đó cánh tay luồn qua nách Tạ Ninh, giúp Tạ Ninh đo kích cỡ.

Không biết tại sao.

Dưới hành động của Cố Hành Chu thì nhìn vào bọn họ thấy có chút sắ.c tình.

Tạ Ninh bối rối nghiêng mặt, không nhìn anh.

"Anh giúp Ninh Ninh đo mà sao lại thẹn thùng như thế? Nếu người khác hỗ trợ đo thì làm sao bây giờ?"

Đối phương thổi khí vào tai cậu.

Tạ Ninh rụt cổ, mạnh miếng nói: "Em không thẹn thùng..."

Cố Hành Chu nhướng mày, "Thật chứ?"

Tạ Ninh đè xuống chột dạ nói: "Đương nhiên."

Vừa dứt lời liền thấy bàn tay to của Cố Hành Chu vạch vạt áo xoa eo Tạ Ninh.

Tạ Ninh nháy mắt giật mình, "Anh... anh làm gì?"

Nói rồi liền túm lấy bàn tay phải đang sờ eo mình ra, "Đo kích cỡ thôi, làm gì mà động tay động chân."

Cố Hành Chu mặt không đổi sắc, "Chính là giúp Ninh Ninh đo kích cỡ."

Ai mà tin cái đồ dưa hấu bự nhà anh!

Tạ Ninh đỏ mặt nhìn anh, "Anh còn giảo biện."

"Không hề." Cố Hành Chu vu.ốt ve eo mềm tinh tế của Tạ Ninh, "Cách quần áo đo không chuẩn, đo như thế này mới chính xác."

Nói như đúng rồi, sau đó dùng tư thế này cầm thước đo eo Tạ Ninh.

Yết hầu Tạ Ninh như bị bóp nghẹn, một câu cũng không nói nên lời. Cái lý do này quả thật không biết làm sao mà phản bác!

Đợi Cố Hành Chu cầm thước cuộn xong lại kéo quần áo lên, Tạ Ninh giật bắn người, vội đè tay anh lại, đôi mắt hạnh không thể tin tưởng, "Anh làm người, vòng ngực vừa rồi không phải đo xong rồi sao?"

Cố Hành Chu cười nhìn cậu, ánh mắt phát sáng đầy ý vị, "Vừa rồi cách quần áo, không chuẩn."

Tạ Ninh: "..."

"Anh cảm thấy em sẽ tin sao?"

Hai người ở bên nhau hơn một năm, Tạ Ninh không cần nghĩ cũng biết nam nhân này đang nghĩ gì.

Cố Hành Chu nhìn cậu lời lẽ chính đáng nói: "Ninh Ninh tin hay không thì anh cũng phải đo, bằng không làm sao đưa kích cỡ cho thiết kế gia?"

Tạ Ninh thấy đại sự không ổn, vội xoay người bỏ chạy ai ngờ Cố Hành Chu đã dự đoán được động tác của cuậ, duỗi tay ôm người trong tay.

Tạ Ninh: "Anh không cần đo, thiết kế gia chuyên nghiệp hơn, để thiết kế gia làm đi."

Cố Hành Chu: "Em nghĩ anh sẽ để người ta đo à?"

Tạ Ninh: "..."

Cố Hành Chu nhéo nhéo má Tạ Ninh, "Anh chỉ nói nói đo kích cỡ thì yêu cầu chính xác thôi. Cũng không làm gì, sao Ninh Ninh không tin anh."

Nói rồi rũ đôimắt đào hoa, âm thanh trầm thấp còn mang theo chút ủy khất.

Cố Hành Chu giả vờ đáng thương kết hợp với vẻ ngoài tuấn tú lừa Tạ Ninh nhiều lần trước đây.

Nhưng mà Tạ Ninh hiện tại căn bản sẽ không tin tưởng những lời ma quỷ của cẩu nam nhân này.

Cũng không biết Cố Hành Chu lấy đâu ra da mặt dày như thế. Ngoài miệng nói uỷ khuất, tay vẫn không thành thật tiến vào trong quần áo của Tạ Ninh xoa xoa vòng eo mảnh khảnh, chút thuyết phục cũng không có!

Tạ Ninh: "Em mới không bị lừa."

Cố Hành Chu: "Dĩ nhiên."

Nhưng mà thể lực hai người chênh lệch một trời một vực, cùng với Cố Hành Chu so sánh thì Tạ Ninh chỉ giống gà con mới nở.

Cho dù ngoài miệng nói không bị lừa nhưng Alpha căn bản không cho Omega cơ hội thoát thân.

Tạ Ninh có ý đồ phản kháng nhưng mà vì chênh lệch thể hình nên phản kháng không thành công. Dưới sự đe doạ cùng dụ dỗ của Cố Hành Chu phải cúi đầu.

Đo vòng ngực đến đỏ mặt, Tạ Ninh nghĩ rằng xong rồi.

Ai ngờ bước tiếp theo Cố Hành Chu liền dò xét mông cậu.

Tạ Ninh giật bắn người vội lui về phía sua.

Cố Hành Chu nhìn cậu, "Em trốn cái gì?"

Hơi thở mãnh liệt trên người Alpha vây quanh Tạ Ninh.

Cậu có cảm giác trong pheromone của Cố Hành Chu ẩn giấu hưng phấn.

Không biết từ khi nào Tạ Ninh có thể từ pheromone của Alpha cảm nhận được cảm xúc của anh.

Hơi thở này cậu vô cùng quen thuộc.

Tạ Ninh nuốt nước bọt, ngốc mới không trốn.

Nếu thật sự để Cố Hành Chu giúp cậu đo.

Hôm nay cậu cũng không cần đi ra khỏi phòng này.

Tạ Ninh: "Hôm nay chỉ cần đo nửa trên, nửa dưới hôm sau lại đo."

Cố Hành Chu: "Sao lại để tới hôm sau?"

Ngày đính hôn đã định, tự nhiên không thể trì hoãn.

Tạ Ninh mím môi: "Vậy lát nữa nói sau."

Nói rồi còn nói sang chuyện khác, "Hôm nay nóng quá, nếu không... anh đi tắm rửa một chút đi?"

Tuy rằng chuyển dời chủ đề có chút cứng nhắc nhưng quả thực ngày hè nhiệt độ rất cao.

Tạ Ninh căng da đầu nói: "Trên người anh nóng quá, chạm vào em nóng lắm, anh đi tắm nước lạnh đi."

Vừa lúc một công đôi chuyện.

Đôi mắt đào hoa của Cố Hành Chu nhìn chằm chằm Omega trước mặt.

Tạ Ninh mở miệng nhỏ tiếp tục nói: "Em sợ nóng, anh gần quá em khó chịu, anh mau đi tắm rửa."

Cố Hành Chu tiến vài bước tới gần Tạ Ninh, anh dĩ nhiên có thể nhìn ra trong lòng Tạ Ninh nghĩ gì.

"Sợ anh làm gì với em à?"

Tạ Ninh ưỡn ngực nói: "Đương nhiên không phải."

Sau đó chột dạ nói: "Chúng ta có gì mà chưa làm qua."

Cố Hành Chu: "Đúng vậy, chúng ta có gì mà chưa làm qua?"

Tạ Ninh nói chính là câu trần thuật còn Cố Hành Chu lại thành câu nghi vấn.

Giống như đang hỏi cậu.

Tạ Ninh cảm nhận được hơi thở của Cố Hành Chu càng ngày càng mãnh liệt, không khỏi lui lại vài bước.

Ánh mắt Cố Hành Chu đặt trên cổ thon dài trắng nõn của Tạ Ninh, theo sau nhìn xuống dưới, "Ninh Ninh nói, chúng ta có cái gì chưa làm qua?"

Tạ Ninh bị hỏi không nói ra lời, "Em... em làm sao biết."

"Nninh Ninh đương nhiên biết," Âm thanh trầm thấp của Cố Hành Chu vang lên, "Chúng ta mỗi ngày bên nhau, cái gì làm Ninh Ninh đều rõ ràng trong lòng mà."

Tạ Ninh như bị định chú, sau đó mở miệng nói: "Em... em không biết."

Ai ngờ ngay sau đó Cố Hành Chu liền nắm tay Tạ Ninh, hướng tay cậu chạm đến huynh đệ đang bừng bừng khí thế.

Tạ Ninh hết hồn, gương mặt đỏ lên muốn rút tay ra.

Ngữ khí run rẩy, "Cố Hành Chu..."

Cố Hành Chu mềm lòng, nhìn Omega nói: "Ninh Ninh hiện tại xấu hổ như thế, vậy sau này làm sao bây giờ?"

Giọng nói trầm thấp của Alpha vang bên tai.

Tạ Ninh có chút không biết làm sao, loại sự tình cơ hồ mỗi lần đều là Cố Hành Chu cầm tay cậu dạy từng chút.

Đôi mắt vô tội của Tạ Ninh nhìn anh, âm thanh mềm mại,

"Không phải còn có anh sao?"

Đọc truyện chữ Full