DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Hào Môn Pháo Hôi O
Chương 101: Ngoại Truyện 2: Theo Đuổi

Từ lần trước Tạ Trường Hằng hỏi tên xong liền đem ba chữ "Phan Thủ Phong" này ghi tạc trong lòng.

Không nghĩ tới đối phương lớn lên thanh lãnh xinh đẹp mà tên tục tằng như thế.

Tạ Trường Hằng ra ngoài quậy phá cùng bạn bè, đối tượng yêu đương thay đổi thường xuyên, ở bên nhau lâu nhất không quá một tháng.

Con nhà giàu xung quanh hắn đều như thế. Từ nhỏ lớn lên trong môi trường mà ai cũng thay đổi Omega liên tục, Tạ Trường Hằng cũng bị ảnh hưởng.

Cho rằng yêu đương đều như thế.

Nhưng mà Tạ trường Hằng có chút sạch sẽ, tuy rằng quen nhiều người nhưng môi cũng chưa hôn.

Chỉ cần nghĩ tới nuốt nước miếng người khác, tiểu thiếu gia từ nhỏ được nuông chiều liền thấy ghê tởm.

Mỗi lần cùng bạn bè ra ngoài lêu lổng, những đứa con nhà giàu khác thường gọi người của câu lạc bộ rồi sau đó làm đủ các hành vi thân mật. Tạ Trường Hằng đều từng xem qua, sau đó chỉ kêu một Omega rốt rượu cho mình, không cho ai chạm vào, ghét bỏ người của câu lạc bộ dơ bẩn.

Quý Niên lớn lên đẹp, eo thon chân dài, mặc đồng phục cũng đẹp.

Cả người toát ra khí chất thanh lãnh cấm dục, vô cùng dễ khơi gợi dụ.c vọng chinh phục.

Đôi mắt hạnh nhìn hắn, liền một tiễn xuyên tim.

Mỗi điểm lớn lên đều khiến hắn yêu thích, Tạ Trường Hằng muốn theo đuổi người tới tay, có lẽ thời gian yêu đương sẽ lâu hơn trước.

Hai tháng?

Ba tháng?

Lúc trước hắn tìm đối tượng luyến ái khác với Quý Niên. Đều là Omega có ngoại hình diễm lệ, nhìn lâu rồi liền chán, đổi.

Có khi một tháng thay đến ba bốn người, một tuần một người.

Tốc độ vô cùng đáng sợ.

Nhưng cho dù hắn tra cỡ đó, cũng có nhiều người đối với hắn một lòng một dạ.

Tạ Trường Hằng có gia thế tốt, bộ dạng tuấn tú, ra tay rộng rãi, rất hào phóng.

Yêu đương ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm vài câu, các hành vi khác căn bản không có.

Lúc trước có Omega muốn cùng Tạ Trường Hằng thân mật, nam nhân nào không có dụ.c vọng, chỉ cần khơi mào thì sẽ phát hoả.

Lại ở độ tuổi khí huyết dồi dào, theo đuổi kíc.h thích.

Omega cố ý trang điểm kỹ lưỡng, vừa định ngồi trên đùi Tạ Trường Hằng.

Kết quả đại thiếu gia thấy người tiến tới liền đẩy ra.

Không có nguyên nhân, ngày hôm sau trực tiếp chia tay.

Tạ Trường Hằng không thân mật với ai, đối tượng luyến ái trước đó sẽ không nói ra ngoài, bằng không nghe có vẻ mình không đủ hấp dẫn.

Nhưng mà những người này cũng có so sánh ngầm, thường nói Tạ Trường Hằng đối xử tốt với mình ra sao. Vì mặt mũi nên phần lớn đều là lời nói dối bịa đặt, ví dụ Tạ Trường Hằng lúc trước si mê bọn họ ra sao, nơi đó bao lớn, một đêm mấy lần, kỹ thuật ra sao.

Thế nên tin đồn càng ngày càng thái quá. Có nhiều người truyền tin đồn Tạ Trường Hằng một ngày có hai bạn giường. Nhưng Omega muốn yêu đương với hắn vẫn cứ như nấm.

Quý Niên vì nguyên nhân gia đình tạm nghỉ, gần đây mới quay lại trường. Tuy rằng chưa từng nghe qua tin đồn gì nhưng cũng biết nam nhân này không phải người tốt đẹp gì.

Lúc nãy một đám người cười nhạo một cô gái, hắn cũng ở trong, Quý Niên liền không có ấn tượng tốt với hắn.

Từ cách ăn mặc có thể nhìn ra gia cảnh đối phương hiển hách, không dễ chọc. Quý Niên cũng không muốn phiền toái.

Cho nên nói thẳng tên chủ nhiệm lớp.

Sau đó vài ngày Tạ Trường Hằng cho người đi hỏi thăm khối mười một tên. "Phan Thủ Phong". Còn cố ý thay đổi lịch đến trường, chỉ đến trước khi bắt đầu tiết tự học.

Mục đích là muốn gặp Quý Niên ngoài cổng trường.

Nhưng mà đối phương nói tên xong thì Tạ Trường Hằng chưa từng gặp lại đối phương đứng ở cổng trường kiểm tra đi trễ cùng không mặc đồng phục.

Cho người đi dò hỏi thì toàn bộ khối mười một người tên Phan Thủ Phong chỉ có một người, chính là chủ nhiệm lớp một.

Một người trẻ mới có hai mươi mấy tuổi mà nhìn như bốn mươi tuổi, hói đầu.

Tạ Trường Hằng mới đầu không tin, một hai phải đi nhìn.

Kết quả liếc mắt xong cực kỳ hối hận.

Phan lão sư bề ngoài để lại ấn tượng quả sâu đậm. Thế nên Tạ Trường Hằng chỉ cần nghĩ đến ba chữ "Phan Thủ Phong" thì bộ dáng của Phan lão sư liền xuất hiện, không nhớ dược gương mặt Quý Niên.

Sau này gặp lại là ở nhà ăn, khi đó cách lần đầu gặp nhau hơn nửa tháng.

Tạ Trường Hằng không ăn ở căn tin, cũng là bạn bè rủ nên tò mò đi theo đến xem.

Vừa mới tiến vào nhà ăn liền thấy thân ảnh mình tìm lâu nay.

Quý Niên khi ăn cơm thì cũng ngồi thẳng, thong thả ung dung.

Quý Niên ăn được một nửa, đối diện lại xuất hiện mâm đồ ăn toàn thịt.

Tạ Trường Hằng nhìn chằm chằm Quý Niên, cũng mặc kệ đối phương không thoải mái, gương mặt Quý Niên đối với hắn vô cùng hấp dẫn.

Tạ Trường Hằng: "Cậu tên gì?"

Quý Niên không để ý đến hắn, tiếp tục ăn cơm.

Tạ Trường Hằng thấy người không để ý cũng không giận. Liền cầm đũa, đem thịt và rau trong đĩa của mình chuyển cho Quý Niên phân nửa. Cũng không cho người cự tuyệt.

Vừa rồi nhìn dĩa của Omega chỉ có rau xanh luộc, nhìn liền không muốn ăn.

Động tác ăn cơm của Quý Niên hơi dừng. Nhưng không chạm vào đồ ăn Tạ Trường Hằng cho mình, ăn xong rau xanh liền bưng dĩa rời đi.

Tạ Trường Hằng không ăn ở căn tin, bữa cơm này chủ yếu nhìn chằm chằm Quý Niên, ánh mắt không rời đi.

Sau đó trải qua vài lần hỏi thăm Tạ Trường Hằng mới biết được tên Quý Niên cùng lớp.

Khi có thời gian liền đi nhìn Quý Niên.

Quý Niên chưa bao giờ chú ý đến hành vi của đối phương.

Ở trường học một thời gian, những tin đồn của Tạ Trường Hằng anh cũng nghe thấy.

Một lần tan học, Tạ Trường Hằng đợi Quý Niên ở cổng trường, Quý Niên khó có khi mở miệng nói chuyện với hắn.

Âm thanh rất dễ nghe nhưng đối phương mở miệng chính là, "Về sau làm ơn tránh xa tôi ra."

Thân hình cao lớn của Tạ Trường Hằng hơi cứng đờ, "Vì sao?"

Quý Niên giương mắt nhìn hắn, đôi mắt hạnh không có cảm xúc gì. Tạ trường Hằng bất luận là gia cảnh hay khía cạnh nào đều không cùng một thế giới với anh.

Quý Niên vô cùng rõ ràng về bản thân, cũng không bảo giờ đi mơ tưởng đồ vật không phù hợp.

Tạ trường Hằng hiển nhiên cũng không nên ở trong phạm vi quan tâm của anh.

Khuôn mặt thanh lãnh của Quý Niên không có cảm xúc, "Không có lý do gì cả."

Tạ Trường Hằng: "Tôi theo đuổi cậu."

Quý Niên: "Tôi biết."

Tạ Trường Hằng: "Vậy vì sao kêu tôi tránh xa cậu?"

Tạ Trường Hằng nghĩ không ra trong lòng Quý Niên nghĩ gì. Lúc trước cùng người khác yêu đương chưa gặp qua tình huống này. Lúc trước cũng chưa từng theo đuổi ai. Quý Niên là người đầu tiên.

Quý Niên: "Tôi không muốn cùng cậu yêu đương. Cậu bẩn lắm, tôi chê!"

Có tiền, có quyền có gia thế, cái gì chưa từng chơi. Đến tìm anh cũng chỉ để giết thời gian. Quý Niên nghe được tin đồn Tạ Trường Hằng đổi đối tượng yêu đương đến chóng mặt.

Tự nhiên đối với Tạ Trường Hằng không có hảo cảm.

Dứt lời Alpha trước mặt rõ ràng thân hình cứng đờ.

Tạ Trường Hằng không nghĩ tới Quý Niên chê hắn dơ.

Quý Niên nhìn người, tiếp tục mở miệng, muốn đánh gãy ý nghĩ của hắn, "Cậu lúc trước một tháng có thể đổi ba bốn bạn tình. Là một người yêu không chung thuỷ. Tôi nghĩ cậu bẩn, cho nên làm ơn tránh xa tôi ra. Tôi không muốn có tiếp xúc hay giao lưu với loại người này."

Tạ Trường Hằng vừa định mở miệng phản bác thì bị những lời này của Quý Niên làm á khẩu.

Quý Niên nói chính là sự thật. Hắn quả thực có đoạn thời gian đổi đối tượng rất nhanh. Giống như nhìn mặt chán liền đổi. Xác thực là tình cảm không có chung thuỷ cùng vô tâm.

Đối mặt với Quý Niên, Tạ Trường Hằng lần đầu có suy nghĩ bản thân không đủ tốt, không xứng với đối phương.

Tạ Trường Hằng rũ mắt nhìn gương mặt thanh lãnh của Quý Niên, mở miệng nói: "Nếu cậu cùng tôi ở bên, tôi đảm bảo sẽ sửa lại thái độ không chung thuỷ trước kia."

Đôi mắt hạnh của Quý Niên không có gì hứng thú, "Cậu lấy cái gì đảm bảo?"

Quý Niên tự nhận là bản thân so sánh với người khác không có chỗ nào đặc biệt.

Vị đại thiếu gia này lúc trước yêu đương chắc chắn Omega kiểu nào cũng có, ngoại hình đều không kém.

Anh lại chả có gì đặc biệt hơn bọn họ, hoặc nói cách khác là có kiểu nào mà Tạ Trường Hằng chưa từng thấy qua.

Thay đổi vì anh?

Có khả năng sao?

Đây là lời nói không có chút thuyết phục nào.

Tạ Trường Hằng cũng đã nhìn ra, Quý Niên căn bản không tin mình, lúc này có chút lo lắng nói: "Vậy cậu nói, tôi làm thế nào thì cậu mới đồng ý yêu đương với tôi?"

Quý Niên nhíu mày: "Không phải là không thể, mà căn bản là không hề nghĩ đến, thậm chí tôi còn không muốn cùng cậu nói chuyện bình thường."

Tạ Trường Hằng ngăn không cho người đi.

Cơ hồ là Quý Niên đi hướng nào thì hắn chắn hướng đó.

Lúc này hành vi của đại thiếu gia cực kỳ hạ giá.

"Cho một cơ hội." Ngữ khí rất thấp, cơ hồ là thỉnh cầu.

Tạ Trường Hằng từ nhỏ đến lớn chưa từng thiếu cái gì, thế nên hiện tại càng không cho thì càng muốn có.

Quý Niên thấy không đi được liền hung ác trừng mắt hạnh.

Tạ Trường Hằng thấy thì yết hầu lăn lộn.

Thực sự là mọi thứ anh sở hữu đều hợp khẩu vị của hắn, chỉ cần cái liếc mắt cũng khiến tâm ngứa.

Quý Niên không muốn tốn thời gian với người này, "Nếu điểm cuối kỳ của cậu xếp thứ nhất toàn khối, tôi sẽ cho cơ hội."

Nói xong không đợi người phản ứng liền tiến lên đẩy vai Tạ Trường Hằng rồi rời đi.

Đối phương muốn cơ hội, vậy chỉ cho một cái cơ hội bất khả thi.

Ở lớp cơ sở, toàn là thiếu gia tiểu thư nhà có tiền đút lót tiến vào.

Quý Niên cũng nghĩ đại thiếu gia không học vấn không năng lực sẽ biết khó mà lui.

Mà Tạ Trường Hằng nghe xong thì đứng tại chỗ suy nghĩ cẩn thận.

Ý tưởng của quý Niên có chút sai, tuy rằng Tạ Trường Hằng ở lớp cơ sở nhưng thi vào Dư Hải cao trung chính là tự thân thi vào.

Điểm chuẩn vào trường Dư Hải là cao nhất trong các trường ở thành phố Dư Hải. Mặc dù Tạ Trường Hằng không chăm chỉ nhưng là Apha cao cấp, chỉ số thông minh cực cao, đi học chỉ cần nghe một lần là có thể nhớ kỹ.

Lúc thi vào Dư Hải cao trung cũng chính là nhờ những kiến thức nghe được trên lớp.

Tuy rằng chỉ số thông minh cao.

Nhưng để xếp hạng thứ nhất trong kỳ thi thì hơi khó. Vì có khối người nỗ lực hơn hắn.

Nhưng mà Quý Niên càng lãnh đạm thì hắn càng cảm thấy ngứa ngáy.

Nửa học kỳ tiếp keo, Tạ Trường Hằng chỉ có hút thuốc bên ngoài, các hoạt động ăn chơi lêu lổng đều bỏ qua. Mỗi ngày đều nỗ lực đọc sách học tập.

Những đứa con nhà giày nhìn thấy liền trợn mắt cứng họng.

"Mẹ nó, Hằng ca, đừng nói với tôi là cậu muốn học tập?"

"Mẹ, Hằng ca, cậu lấy sách làm gì?"

"Tạ Trường Hằng, cậu không sao chứ? Tại sao đi học còn nghe giảng bài?"

Đối với lời nói của mấy tên cẩu bằng hữu, Tạ Trường Hằng không để ý tới.

Có khi bị rủ đi câu lạc bộ đều từ chối.

Có khi cảm thấy học tập khó chịu liền ra ngoài hút thuốc rồi lại trở về.

Tính tình Tạ Trường Hằng kém, trong nhà lại có điều kiện. Liên tiếp cự tuyệt nhiều lần đi chơi. Những con cái nhà giày kia có chút không thoải mái nhưng cũng không dám chọc.

Sau hai tháng, quan hệ cũng dần phai nhạt đi.

Ít nhất trong khoảng thời gian này Tạ Trường Hằng không đi theo bọn họ đua đòi.

Hai tháng qua, Tạ Trường Hằng cũng không đi quấy rầy Quý Niên. Có khi gặp được trong trường cũng đứng từ xa nhìn.

Nhưng nhớ tới lần gặp ở nhà ăn Quý Niên chỉ ăn rau. Liền đi tìm giám đốc nhà ăn, đưa một đống tiền. Yêu cầu nhà ăn sau này cho dù Quý Niên ăn món gì, chọn ở cửa nào thì đều cho nhiều hơn, đồng thời tặng thêm thịt.

Tuy rằng không đi quấy rầy nhưng cũng vô cùng chú ý đối phương. Lúc sau nghe người khác nói mới biết Quý Niên lớn hơn hắn ba tuổi. Nếu không phải vì trong nhà có chuyện nghỉ ở nhà một thời gian thì đã sớm thi đại học.

Nhưng Tạ Trường Hằng lại cảm thấy may mắn, nếu Quý Niên không tạm nghỉ thì hắn cũng không thể gặp đối phương.

Trước kỳ thi cuối kỳ một ngày, Tạ Trường Hằng không nhịn được liền đi đến khối mười một tìm người.

Omega thanh lãnh đang ngồi giải đề, nhừa nhìn lên liền thấy Alpha đứng ở cửa lớp.

Tạ Trường Hằng gọi người ra, sau hai tháng trầm ổn hơn không ít, ít nhất trên mặt không có bất cần đợi nữa.

"Ngày mai thi cuối kỳ, lúc trước cậu nói cho cơ hội, còn tính không?"

Quý Niên liếc mắt nhìn hắn nói: "Tính."

Chính miệng anh nói ra, đương nhiên sẽ giữ lời.

Tạ Trường Hằng: "Là cậu nói đó."

Quý Niên trên mặt không có cảm xúc: "Ừm, tôi nói."

Quý Niên vừa dứt lời, Tạ Trường Hằng liền đem di động đang ghi âm trong túi ra.

Quý Niên: "..."

Thi cuối kỳ xong liền nghỉ nghe, nhưng thành tích sau vài ngày sẽ có.

Khoảng thời gian này Tạ Trường Hằng học tập đến mất ăn mất ngủ, mới vào khối mười, tri thức chưa nhiều lắm, Tạ Trường Hằng cũng vô cùng tin tưởng.

Thành tích công bố, quả nhiên Tạ Trường Hằng thành công đứng nhất.

Ngày đó chủ nhiệm lớp mười hai cảm thấy bản thân phát sáng.

Học sinh lớp mười hai mà đứng nhất, miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.

Vả lại giám thị ở Dư Hải cao trung vô cùng nghiêm khắc, căn bản không gian lận được.

Hiện tại muốn nhìn bao nhiêu sự thú vị thì có bấy nhiêu. Mới đầu có vài giáo viên bộ môn nói với Nhậm lão sư là Tạ Trường Hằng bắt đầu học tập. Thầy còn có chút ngạc nhiên, đi nhìn vài lần thấy đúng thật.

Vốn tưởng đại thiếu gia này chỉ tuỳ hứng ba phút, không nghĩ tới kiên trì vài tháng, còn cho thầy nhận vinh dự có học sinh đứng đầu tiên trong khối.

Quả thật có thể viết thành sử sách nghịch thiên.

Tuy rằng đứng nhất nhưng Tạ Trường Hằng không cao hứng.

Bởi vì hắn không liên hệ được với Quý Niên.

Sau đó cho điều tra mới biết được bà nội của Quý Niên qua đời trước khi thành tích công bố hai ngày.

Tạ Trường Hằng dựa trên tư liệu tìm được chỗ Quý Niên ở.

Mới vừa liếc mắt một cái liền khiếp sợ.

Nhà cũ nát, môi trường ồn ào. Mấy hôm rồi trời mưa, mặt đất đầy nước, nhìn vô cùng dơ bẩn.

Chen chúc, nhỏ hẹp, dơ bẩn.

Đại thiếu gia như Tạ Trường Hằng chưa bao giờ tưởng tượng địa phương giống như trạm rác rưới như này để cho người ở.

Thậm chí chỗ để rác trong tưởng tượng của hắn cũng không rách nát đến thế.

Tạ Trường Hằng nhăn mặt, bước chân tiến vào gõ cửa.

Omega thanh lãnh xuất hiện.

Cũng giống như những lần gặp trước, Omega không có cảm xúc gì trên mặt.

Tạ Trường Hằng có chút ngoài ý muốn. Hắn nghĩ đối phương sẽ vô cùng tiều tuỵ suy yếu nhưng mà Quý Niên không có gì khác, vô cùng bình thường.

Quý Niên thấy hắn đến cũng không ngạc nhiên, âm thanh lãnh đạm, "Vào đi."

Tạ Trường Hằng cất bước đi vào.

Nhà cũng vô cùng nhỏ hẹp, thậm chí còn không lớn bằng toilet nhà hắn.

Tạ Trường Hằng cao to như thế, đứng đổi giày ở huyền quan cảm thấy khó chịu.

Đi vào xong nhìn khắp nơi, tuy rằng nhỏ nhưng lại vô cùng ấm áp.

Trong phòng bày không ít ảnh chụp, đều là Quý Niên cùng bà nội.

Ánh mắt Tạ Trường Hằng không tự giác dừng ở một tấm ảnh chụp Quý Niên ôm bà nội nhìn máy ảnh cười vô cùng đẹp.

Giống như hoa hướng dương dưới ánh nắng mùa hạ, vô cùng toả nắng.

Tạ Trường Hằng chưa từng nhìn thấy Quý Niên cười như thế, dường như đối với ai cũng là bộ dáng nhàn nhạt.

Nhưng mỗi tấm hình chụp cùng bà nội đều là cười.

Ánh mắt Tạ Trường Hằng nhìn về những đồ vật của bà nội được đóng gói, im lắng chốc lát rồi hỏi, "Cậu có ổn không?"

Quý Niên không dừng động tác, đầu cũng không ngẩng lên, "Có cái gì không ổn?"

Tạ Trường Hằng: "Không thương tâm sao?"

Thân nhân qua đời, hẳn ai cũng buồn. Rốt cuộc con người đều có tình cảm.

Quý Niên cẩn thận đóng bỏ từng món đồ của bà nội vào, dọn đến một ngăn tủ lớn.

"Bà nội lúc đi rất bình yên. Không có gì thương tâm. Bà đi rồi cũng đỡ chịu đựng."

Quý Niên từ nhỏ liền biết bà nội nuôi mình không dễ dàng gì. Ăn không ít khổ, chịu dựng không ít. Cho nên hiểu chuyện liền đi nhặt ve chai đổi tiền. Sau đó tìm việc việc làm bán thời gian liền đi làm.

Mục đích là chia sẻ áp lực của bà nội.

Hiện tại anh mới cao trung, về sau còn nhiều biến số. Bà nội đi rồi cũng tránh vì anh mà nhọc lòng.

Tạ Trường Hằng dừng ánh mắt ở hủ tro cốt trên bàn.

Biết đó là bà nội của Quý Niên.

Quý Niên nhìn theo phương hướng của hắn.

Cũng không nói gì.

Một phần mộ cần đến vài vạn, anh mua không nổi, chỉ có thể uỷ khuất bà nội ở đây trước.

Đây chính là điều khiến Quý Niên cảm thấy mình vô dụng.

Anh thậm chí không đủ năng lực cho người mình yêu thương một chỗ ở tốt. Cũng không khác gì một tên phế vật.

Tạ Trường Hằng nhìn ảnh chụp của Quý Niên.

Đó là thiếu niên với nụ cười toả nắng.

Cùng với Quý Niên trước mắt, dường như không phải cùng một người.

Ảnh chụp là Quý Niên hắn vô cùng xa lạ nhưng rồi lại cảm thấy ảnh chúp Quý Niên mới chính là Quý Niên.

Tạ Trường Hằng đi đến bên người Quý Niên, "Tôi biết trong lòng cậu không dễ chịu."

Người chính là người, đều có thất tình lục dục*.

Quý Niên không phải làm bằng gỗ.

Hắn biết Omega trước mắt đang chịu đựng, nuốt đau thương vào lòng.

Sẽ không để người ta nhìn, cũng không cho hắn nhìn.

Cứ như vậy giả vờ như không có cái gì phát sinh.

Đối với người chỉ có một mình như Quý Niên thì đó là biện pháp tốt nhất.

Quý Niên nhìn hắn nói: "Không có gì không dễ chịu."

Nói rồi tiếp tục thu dọn đồ vật.

Những thứ của bà nội đều phải thu hồi.

Tạ Trường Hằng kéo anh lại khi anh định xoay người,

"Tôi biết cậu luyến tiếc không nỡ để bà đi."

Động tác của Quý Niên dừng lại.

Tạ Trường Hằng rũ mắt nhìn anh, "Đó là bà nội mà cậu yêu thương, luyến tiếc là chuyện bình thường."

Quý Niên giương mắt nhìn hắn, "Cậu muốn nói cái gì?"

Tạ trường Hằng: "Cậu có thể khóc ra."

Quý Niên hất tay hắn ra, "Tại sao muốn tôi khóc?"

Quý Niên nghiến răng, thậm chí gân trên cổ cũng hiện lên rõ ràng.

Anh nhẫn nại.

Nhẫn nại không cho nước mắt rướt xuống, cho dù hốc mắt sưng, xoang mũi đau xót thì anh vẫn giữ bộ dáng lãnh đạm.

Anh từ nhỏ đã hiếu thắng, vì không muốn bị người khi dễ, không chọc phiền toái cho bà nội nên chỉ có thể chịu đựng.

Hiện tại bà đi rồi, anh cũng chỉ có thể kiên cường.

Tạ Trường Hằng đau lòng nhìn anh, "Người đi rồi, nếu cậu không khóc, kiếp sau người không nhớ được thanh âm của cậu."

Hốc mắt của Quý Niên phiếm hồng, Tạ Trường Hằng không đành lòng, kéo người vào trong ngực.

Trong phòng an tĩnh, không có tiếng động.

Dần dần Tạ Trường Hằng cảm nhận được chỗ vai trái áo bắt đầu thấm nước.

Quý Niên khóc trong im lặng, sau vài phút thì bả vai gầy ốm mới bắt đầu run rẩy, cắn mô.i dưới cũng không ngăn được tiếng nức nở dần truyền ra.

Quý Niên cắn răng, nước mắt nhịn không được rơi ra.

Anh luyến tiếc...

Từ nhỏ bà nội đã nuôi anh lớn, chưa sống được một ngày nào tốt đẹp đã liền đi rồi.

Anh chưa làm được gì cho bà.

Ngay cả một ngôi mộ anh cũng mua không nổi.

Bà nội đi rồi,

Từ đây trên đời,

Anh không còn thân nhân.

Tiếng khóc của Quý Niên dần lớn hơn, ở trong thế giới tối tăm của anh, tia sáng cuối cùng cũng biến mất.

Bất lực, sợ hãi, mê mang...

Có vô số nỗi sợ trong lòng.

Anh sợ hãi, thực sự sợ hãi.

Về sau anh phải làm sao bây giờ? Anh tồn tại là vì muốn đem lại cho bà mình cuộc sống tốt hơn.

Nhưng hiện tại người đi rồi, Quý Niên lúc này không biết ý nghĩa tồn tại của mình là gì.

"Tôi rất yêu bà..."

"Tôi không muốn bà đi... thực sự... thực sự không nỡ để bà đi..."

Tiếng nói của Quý Niên trong tiếng khóc nức nở.

Tạ Trường Hằng nghe xong vô cùng đau lòng, ôm người chặt hơn vài phần.

"Có thể trở về không? Tôi cái gì cũng không có. Cũng chỉ có mỗi bà... bà đi rồi... bà đi rồi... tôi biết sống thế nào? Sống vì cái gì chứ?"

"Tôi còn chưa mua cho bà căn nhà lớn, bà thích vòng cổ vàng tôi cũng chưa có mua cho bà, bà yêu tôi nhất... bà yêu nhất là tôi..."

Quý Niên kêu thảm thiết, lặp đi lặp lại câu nói bà yêu anh, bà yêu anh nhất trên đời.

Trong thế giới của anh cũng chỉ có bà.

Nhưng trong lòng quý Niên cũng hiểu rõ, không còn ai yêu anh như thế nữa...

Sẽ không bao giờ có nữa...

Người đi rồi, rốt cuộc không thể quay về.

Quý Niên khóc hồi lâu, đến khi âm thanh khàn không ra tiếng nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Tạ Trường Hằng cứ như vậy ôm anh, ở trong khoảng tường rách nát, căn phòng nhỏ hỗ độn, hắn đem thiếu niên tên Quý Niên ôm trong lồ.ng ngực.

Năm đó Tạ Trường Hằng mười bảy, Quý Niên hai mươi.

Bọn họ ở bên nhau.

Giải thích:

*Thất tình lục dục: Nó dựa trên khái niệm trong Phật giáo, bạn nào muốn đọc thêm có thể dùng 4 từ này để tìm kiếm nhé. Cũng hay:)

Đọc truyện chữ Full