DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Thân Mật Bất Ngờ
Chương 1

"Thân Nhiên, tôi đi trước đây, hàng đã vào kho rồi, cậu sắp xếp đi nhé."

Đồng nghiệp đặt tập tài liệu có phiếu bàn giao hàng lên kệ, nói với người đang phân loại hàng trong kho ở phía sau.

Dưới ánh đèn trong góc, có một bóng người cao gầy, vì cậu ta đội mũ lưỡi trai của cửa hàng tiện lợi nên đã che đi biểu cảm khuôn mặt, chỉ nghe cậu ta đáp lại "Được".

Đồng nghiệp mặc áo mưa rồi cầm mũ bảo hiểm ra về, cửa kính tự động đóng lại, cửa hàng trở nên yên tĩnh. Một lát sau, Thân Nhiên đẩy xe hàng ra, mở cửa dãy tủ đông lạnh cạnh quầy thu ngân, bổ sung đầy đủ các loại đồ uống.

Nửa đêm hôm nay, một cơn bão sẽ đổ bộ vào vùng biển xa bờ, mặc dù ít ảnh hưởng đến khu vực thành phố nhưng bên ngoài trời đã mưa, hầu hết các hàng quán trên con phố này đều đóng cửa. Cửa hàng tiện lợi vốn nên mở 24/24 thì cũng đóng cửa trước 6 giờ, Thân Nhiên dành một tiếng đồng hồ để dọn dẹp các kệ hàng, khi gần xong thì điện thoại cậu reo lên.

Nhìn màn hình, cậu nghe máy rồi hỏi "Cậu đi tới đâu rồi?"

"Tôi không thể qua được," giọng nói Trịnh Minh Kim có hơi gấp gáp, "Em gái tôi bị bong gân rồi, bây giờ tôi phải đến bệnh viện đón nó."

"Có nghiêm trọng không? Có cần tôi giúp gì không?"

"Không sao đâu, nó gọi điện nói là bị bong gân ở mắt cá chân, không đi được, tôi đi xem tình hình một chút, còn cậu, cậu có ổn không đó?"

Thân Nhiên cười khẽ, giọng điệu như không có chuyện gì "Tôi thì có gì không ổn, cậu không đến thì tôi về thẳng nhà luôn."

"Được rồi," Trịnh Minh Kim thở phào nhẹ nhõm, cũng không quên dặn dò "Cẩn thận đó, trời mưa gió đừng có đạp xe, bắt xe buýt mà về."

"Biết rồi, đi chăm sóc em gái đi, lúc về nhà hai anh em cậu cũng cẩn thận đấy."

Sau khi cúp điện thoại, Thân Nhiên đặt điện thoại lên bàn, còn chưa kịp thở, cậu đã nghe thấy thông báo của WeChat, tin nhắn vừa nhận được nhảy lên trên cùng.

Đàn chị: [Thân Nhiên, ngoài xin lỗi ra thì chị cũng không biết nên nói gì nữa, chúng ta dừng lại ở đây đi.]

Thông báo tin nhắn hiển thị được hai ba giây liền biến mất, ánh mắt Thân Nhiên lại như bị đóng băng, tới khi màn hình tắt cậu vẫn cứ nhìn chằm chằm nó, đầu óc lại bị choán ngợp bởi những chuyện xảy gần đây.

Bức ảnh Lý Đình và một cô gái hôn nhau trong hẻm nổi như cồn, thế nhưng cậu là bạn trai của Lý Đình, không những là người biết cuối cùng mà còn là chỉ biết được thông qua việc bạn bè chuyển tiếp bài đăng trên một diễn đàn tám chuyện.

Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, học sinh ở lại trường không nhiều, tuy nhiên trong thời đại phát triển hiện nay, hầu như mọi tin tức đều lan truyền qua Internet, nhất là khi trong trường học có rất nhiều hội nhóm lớn nhỏ, một khi tin tức bùng nổ thì không cách nào che đậy được.

Là hoa khôi của trường, Lý Đình luôn là tâm điểm của sự chú ý và gây nhiều tranh cãi, cử chỉ thân mật giữa cô và cô gái trong bức ảnh bị chụp lén kia không thể nào chỉ giải thích bằng hai chữ "hiểu lầm" được.

Đến tận bây giờ, Thân Nhiên vẫn còn nhớ rõ cảm giác của mình khi nhìn thấy bức ảnh đó.

Lúc đó cậu đang chạy trên sân thể dục, mồ hôi nhễ nhại vì nóng, nhưng vừa nhìn thấy bức ảnh, tay chân cậu liền lạnh buốt, đầu óc choáng váng, phản ứng đầu tiên là nghĩ rằng bạn bè đang trêu chọc mình, nhưng ngay sau đó cậu nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện, thật nực cười.

Hóa ra Lý Đình cũng có ham m,uốn d,ục vọng như vậy, nhưng đối tượng không phải là bạn trai như cậu thôi.

Chẳng trách trong 2 tháng quen nhau, ngoại trừ nắm tay thì Lý Đình không cho cậu có bất cứ hành động thân mật nào khác. Cậu vẫn luôn nghĩ rằng là do Lý Đình nhút nhát, cho đến khi cậu nhìn thấy bức ảnh và đoạn video ngắn vài giây do các bạn cùng lớp gửi cho mình.

Video không có độ phân giải cao như ảnh nhưng vẫn có thể thấy được người bị quay là Lý Đình và một cô gái.

Bạn gái của cậu bị một người cùng giới khác đè vào tường, cho dù là biểu cảm, thái độ hay cử chỉ của cô ấy đều không có một chút gì là đang bị ép buộc.

Thân Nhiên xoay người mở tủ lạnh, lấy ba lon bia, đi đến quầy thanh toán, nhập mã số nhân viên của mình để tính tiền rồi bật nắp lon nốc liền một hơi.

Ban đầu, cậu cũng trông chờ Lý Đình sẽ giải thích rõ ràng mọi việc đã xảy ra sau vài ngày cố tình trốn tránh cậu, nhưng tất cả những gì cậu nhận được chỉ là tin nhắn xin lỗi và lời chia tay.

Cậu tiếp tục khui lon thứ hai, uống được một nửa thì bị sặc, cậu chống tay vào chiếc tủ bên cạnh ho sặc sụa. Rồi cậu lại uống tiếp cho đến khi hết sạch 3 lon, bụng bị ép đến mức muốn nôn, cậu đành tựa vào tủ lạnh ở phía sau.

Một tia chớp xẹt qua bầu trời, nhưng một lúc sau cũng không có tiếng sấm, xe cộ thỉnh thoảng qua lại làm nước đọng trên đường văng tung tóe, những người đi ngang đều bị tạt cho ướt sũng.

Nhìn chằm chằm vào hộp đèn neon nhấp nháy trên con đường đối diện một lúc lâu, Thân Nhiên nhấc máy gọi cho Lý Đình.

Lần này không còn nghe âm thanh báo máy bận nữa, chỉ đổ vài hồi chuông thì đã có người bắt máy. Nhưng cậu lại không nghe được giọng của Lý Đình, sau một hồi im lặng, cậu đành mở lời trước "Đàn chị à, chị không còn gì muốn nói nữa sao?"

Hẹn hò hai tháng, Thân Nhiên vẫn giữ thói quen từ nằm nhất đại học gọi Lý Đình là "đàn chị".

Vừa mở miệng, cậu mới phát hiện giọng của mình đã khàn đi rất nhiều, hỏi xong rồi, đầu dây bên kia vẫn tiếp tục im lặng, mãi cho đến khi cậu mất hết kiên nhẫn, mới nghe được tiếng khóc nức nở.

"Xin lỗi, chị thực sự không biết mình phải nói gì nữa."

Hình ảnh Lý Đình hiện lên với khóe mắt rưng rưng, Thân Nhiên đưa tay lên day day trán, xua tan đi sự tưởng tượng không phù hợp này.

"Vậy đó là sự thật, nếu chị thích con gái thì em tính là gì đây?"

Tiếng khóc của Lý Đình nghèn nghẹn, rồi sau đó cậu nghe được giọng nói đầy áy náy của Lý Đình "Chị biết là chị sai, nhưng khi chị nói lời đồng ý với em, chị thật sự đã muốn làm lại từ đầu. Nhưng không ngờ chị ta lại dùng..."

Thân Nhiên trầm giọng hỏi: "Lại dùng cái gì?"

Lý Đình nghẹn ngào, bầu không khí lại chìm vào im lặng, Thân Nhiên càng đợi lâu, cậu lại càng thấy khó thở, cậu tiếp tục lấy bia trong tủ lạnh ra uống. Trong lúc đó, Lý Đình khóc rấm rứt không dứt rồi cuối cùng nói "Chị xin lỗi, là chị sai."

"Thân Nhiên, chị không biết mình nên làm thế nào để bù đắp cho em, chị thực sự..."

Chất lỏng lành lạnh chảy xuống bụng, làm giảm bớt một chút lửa giận phừng phừng trong lòng Thân Nhiên, cậu cố gắng hạ giọng để lời nói không quá hung hăng: "Nếu như chị không muốn nói, em cũng không ép nữa, chuyện này dừng ở đây đi, chia tay thì chia tay."

Cậu không muốn nghe Lý Đình nói thêm bất cứ lời nào nữa, liền cúp máy, tới khi uống xong lon bia trên tay thì cậu cũng ngà ngà say.

Sau khi biết Lý Đình thích con gái, mấy ngày nay cậu ăn không ngon ngủ không yên, sáng hôm nay cậu chỉ ăn một cái bánh bao, tới tận bây giờ thì bụng đã trống rỗng, cậu ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lúc, nhân lúc đầu óc còn hơi tỉnh, cậu tính tiền nốt mấy lon bia mới khui, dọn dẹp rồi đi về.

Ngoài trời mưa đã nhỏ hơn nhiều so với ban nãy, nước chảy xuống từ mái hiên cũng thưa dần, Thân Nhiên thở dài liếc nhìn chiếc xe đạp địa hình màu xanh trắng đang dựng ở con hẻm nhỏ bên cạnh.

Sáng nay lúc ra ngoài trời khá đẹp nên cậu quên mang theo áo mưa, bây giờ lại say khướt, cậu quyết định mở ô đi bộ đến trạm xe buýt đối diện.

Trong khi chờ xe buýt, cậu từ từ nhìn theo những đám mây trôi dạt đến chân trời, rồi cậu nhớ lại một vài chuyện nho nhỏ xảy ra trước khi hẹn hò với Lý Đình.

Đó cũng là một ngày nhiều mây và có mưa, Lý Đình bị kẹt ở cửa thư viện vì không mang ô. Tình cờ cậu vừa xuống lầu sau Lý Đình. Những người khác đều lại gần hỏi cô có muốn che ô cùng không, chỉ riêng cậu là dúi chiếc ô vào tay Lý Đình, rồi bước vài bước dài xuống cầu thang, lao vào trong màn mưa.

Lý Đình ở phía sau gọi to "bạn học ơi" hai lần, cậu quay đầu lại nhìn, thấy vẻ mặt Lý Đình hơi sốt ruột, muốn mở ô đi về phía cậu, nhưng cậu chỉ nhẹ nhàng mỉm cười với Lý Đình rồi xoay người chạy mất.

Lúc đó, cậu vốn đã có ấn tượng tốt với Lý Đình, nhưng vì cậu chưa bao giờ theo đuổi bạn gái nên cũng không biết làm thế nào để làm quen bày tỏ, bất chợt lại nóng đầu đưa ô cho người ta mượn.

Vốn dĩ cậu nghĩ rằng mọi chuyện chỉ tới đó là xong, nhưng không ngờ Lý Đình tìm gặp cậu, không những trả lại ô mà còn mời cậu uống trà sữa.

Tiếng còi xe buýt kéo suy nghĩ miên man của Thân Nhiên về lại thực tại, cậu cất ô, lên xe tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

Trời tối dần, đâu đâu cũng thấy ánh đèn neon của các bảng hiệu lập lòe. Hàng quán ven đường đang dọn dẹp dần, cũng có vài nhà hàng còn mở, khi xe rẽ vào đường Trung Sơn, vừa nhìn thấy bảng hiệu của một quán trà sữa, cậu khẽ nhíu mày, rồi nhanh chóng nhắm mắt lại.

Có lẽ do vừa uống bia, xe buýt lại xóc nảy nên cậu càng cảm thấy chóng mặt, cũng không muốn trở về phòng trọ vắng vẻ kia.

Tựa vào cửa sổ một lúc, cậu nhìn ra ngoài khi nghe tiếng còi báo và thấy một quán bar đang mở cửa nằm bên cạnh trạm dừng.

Ngay lúc đó, cũng không biết trong đầu cậu nghĩ gì mà lại đứng dậy xuống xe, bước vào quán bar chìm trong ánh sáng lờ mờ đó.

Mặc dù nửa đêm có bão nhưng trong quán bar vẫn có rất nhiều khách, Thân Nhiên bước đến quầy bar, gọi một chai Jack Daniels*, cậu uống gần hết rượu thì chợt có người đến khoác vai cậu.

*JACK DANIELS thuộc dòng rượu Whisky Mỹ mạnh mẽ. Nó có thoang thoảng mùi Tiêu,thêm một chút mùi gia vị, ít ngọt. Có hương vị của gỗ sồi nhiều hơn. Hậu vị Vanilia rất là mềm mại. Công thức phối trộn nhiều chủng loại vật liệu này vẫn được giữ nguyên bản từ thời điểm ngày Ông Jack Daniels phát minh sáng tạo ra.

Cậu nhíu mày, quay đầu lại, lập tức ngửi thấy mùi cacao đăng đắng, trong làn khói, có người ghé vào tai cậu thì thầm: "Trai đẹp à, em tới một mình sao?"

Là giọng của phụ nữ, sau đó có một ngón tay đưa tới vẽ vòng vòng trên ngực cậu, bị cậu hất tay đi, người phụ nữ cười nói: "Chị mời em uống rượu, có gì không vui thì cứ uống say rồi ngủ một giấc chẳng phải sẽ tốt ngay sao."

Người phụ nữ nói xong thì rời khỏi tai cậu, mặt đối mặt với cậu ở cự ly gần. Thân Nhiên không thể nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ này, nhưng đôi môi cậu có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của người phụ nữ này càng ngày càng gần, đầu óc chậm chạp của cậu rốt cục cũng nhận ra chuyện gì sắp xảy ra.

Hình ảnh Lý Đình và cô gái hôn nhau say đắm lại hiện lên trong tâm trí cậu, cậu đẩy người phụ nữ ra một cách thô bạo rồi đi thẳng về phía lối ra mà không quay đầu lại.

Khi đến gần cửa, cậu vấp phải bậc thềm cao, chuệnh choạng một chút mới đứng vững được, cậu lắc lắc đầu rồi bước ra ngoài. Nhìn con đường tối om, cậu chợt nghĩ đến việc bản thân mấy ngày nay đã trở thành trò hề cho bạn bè cùng lớp mua vui.

Mặc dù cảm giác bị chế nhạo rất khó chịu, nhưng điều cậu không thể hiểu nổi chính là suy nghĩ của Lý Đình.

Nếu đã thích con gái, tại sao lại còn đồng ý hẹn hò với cậu? Đồng tính thực sự hấp dẫn đến vậy sao?!

Thân Nhiên dựa vào tường hít một hơi thật sâu rồi lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra gọi cho đàn anh Quý Minh Luân.

Quý Minh Luân hình như có việc nên không tiện nghe máy lắm, bảo cậu chờ một lát rồi mới hỏi cậu có chuyện gì.

Trong thời gian chờ đợi, cậu điều chỉnh lại hơi thở, giọng điệu cũng bình thường hơn rất nhiều, lúc nghe cậu hỏi về địa chỉ gay bar, Quý Minh Luân hỏi ngược lại cậu muốn làm gì, cậu đáp không có gì cả, chỉ muốn đi xem một chút.

Quý Minh Luân cũng đã nghe về chuyện của Lý Đình, muốn khuyên cậu thêm vài câu, nhưng cậu hoàn toàn không muốn đề cập tới, Quý Minh Luân biết cậu có bạn bè đi cùng thì cũng nói địa chỉ cho cậu biết, còn dặn dò cậu đừng làm bậy.

Cúp điện thoại, cậu đến bên đường vẫy một chiếc taxi, báo địa chỉ cho tài xế.

Khoảng cách giữa hai địa điểm không xa, lúc xuống xe, trời lại mưa lớn, ô của cậu bị rơi ở quán bar lúc nãy nên cậu đành phải đội mưa chạy vào, cậu hất nhẹ nước đọng trên tóc, nhìn chằm chằm tay nắm cửa nặng trịch trước mặt một lúc rồi dùng sức kéo cửa ra.

Không gian của gay bar này cũng không khác gì quán bar ban nãy cậu đến cho lắm, ánh sáng lờ mờ, âm nhạc chầm chậm, trang trí sa hoa, điểm khác biệt duy nhất là khách ở đây chủ yếu là nam giới.

Lúc Thân Nhiên bước vào, cậu nhận thấy có vài người nhìn mình, cậu phớt lờ mấy ánh mắt đó, chỉ liếc quanh một vòng, tìm một bàn trống gần lối đi rồi ngồi xuống.

Người phục vụ đến hỏi cậu muốn uống gì, cậu lại gọi một chai Jack Daniels, trong lúc đợi rượu, cậu ngả người trên ghế tiếp tục quan sát xung quanh.

Gần như mỗi bàn đều có từ hai người đàn ông trở lên, tư thế của mấy người này đều rất mờ ám, có người khoác vai ôm eo, có người ngồi luôn trên đùi ve v,ãn nhau, cậu thậm chí còn liếc thấy có hai người đàn ông đang hôn nhau đắm đuối.

Cảnh tượng kímch thích này khiến cậu choáng váng, cũng quên luôn không dời ánh mắt đi, cứ thế nhìn không chớp mắt hai người đàn ông kia, mãi đến khi người phục vụ đặt rượu lên bàn, cậu mới sực tỉnh lại.

Cậu cầm chai rượu lên tu ừng ực như uống nước, uống xong vẫn cảm thấy chưa đã liền kêu phục vụ mang lên một chai nữa.

Lần này ngồi chờ, cậu không dám nhìn ngó lung tung nữa, chỉ tập trung nhìn điện thoại di động, cậu hoa mắt, nhìn cái gì cũng thấy nhân đôi nhân ba, đầu càng lúc càng nặng. Lúc này, có người đi tới, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cậu, hỏi cậu có muốn uống rượu làm quen không?

Cậu tuy đã say đến mức khó tập trung chú ý, nhưng trong tiềm thức, cậu vẫn biết rõ việc mình xảy ra quan hệ với người cùng giời là điều không thể.

Thấy cậu xua tay từ chối, đối phương cũng không dây dưa nữa, dứt khoát đứng dậy rời đi.

Cậu lại ngồi một lúc nữa, vốn định từ từ mới đi về, nhưng rượu càng ngày càng ngấm, khi đi vệ sinh, cậu bắt đầu loạng choạng. Lúc đi ra cậu còn phải vịn tường, đến chỗ ngoặt thì đụng phải một người, tên đó mắng chửi vài câu, nhưng khi vừa nhìn rõ mặt cậu thì bèn xáp lại, giọng điệu mờ ám hỏi cậu tên gì, còn đưa tay ra ôm lấy eo cậu.

Cậu cảm nhận được ngón tay sờ sờ eo mình vài cái, liền cau mày muốn hất ra, nhưng chưa kịp đụng tới thì cảm thấy lực nắm ở eo biến mất, còn nghe thấy tiếng người này xuýt xoa.

Cậu nhíu chặt mắt rồi mở ra, khi nhìn rõ được một chút thì bắt gặp bóng người mặc áo sơ mi đen, người đàn ông đứng trước mặt cao hơn cậu một chút, đang vặn bẻ ngón tay của tên đàn ông lúc nãy, phát ra tiếng kêu rõ đau, tên kia hùng hổ rời đi trong tiếng la mắng chửi rủa, còn quay lại trừng cậu.

Không biết có phải ánh sáng trong quán bar quá chói lòa hay không mà cậu nhìn thấy được đằng sau cặp kính gọng tròn viền vàng của người đàn ông này, là một đôi mắt rất đẹp, lạnh lùng xa cách nhưng lại mang theo ánh sáng rực rỡ.

Đọc truyện chữ Full