DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dệt Kén
Chương 50: C50: Một bụi cỏ lăn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Trên máy bay về thủ đô, Lê Đường không chịu nổi ánh mắt sáng quắc tràn đầy khát khao tìm tòi của Tề Tư Nhàn, thở dài bất lực rồi hỏi cô: "Có gì muốn hỏi sao?"

Chặng bay về hai người ngồi cạnh nhau, Tề Tư Nhàn chỉ đợi câu này của cậu nên sốt sắng hỏi: "Có phải sếp Tưởng của ROJA với sếp... Ờm? Ấy ấy không."

Lê Đường lần chần giả ngu: "Ấy ấy gì?"

"Thì ấy ấy đó."

"Ờ đúng, hồi đi học tôi từng có mâu thuẫn nhỏ với anh ấy."

"Ầy sếp khỏi giấu nữa." Tề Từ Nhàn nói: "Nếu thật sự có mâu thuẫn thì đã chẳng tránh né như thế, người trưởng thành coi trọng sĩ diện nhất, gặp nhau trên thương trường, dù giả vờ cũng phải ra vẻ một nụ cười xóa tan ân oán chứ."

Lê Đường cảm thấy cô nói rất đúng: "Vậy lần sau tôi sẽ giả vờ cẩn thận, cố gắng không để cô nhận ra."

"Sếp đang thú nhận phải không?" Tề Tư Nhàn vỗ đùi: "Em biết ngay, hai người xứng đôi quá trời, chắc chắn là từng yêu nhau!"

May sao cô chỉ hóng hớt đến đây.

Đều là người trưởng thành, dù tò mò tới nỗi ngứa ngáy cũng không đến mức ngu ngơ đào bới quá khứ của người khác ngay thẳng mặt, vạch trần vết sẹo của người ta.

Đã là "từng yêu nhau" thì chứng tỏ hiện tại chia tay rồi, hơn nữa có vẻ còn chia tay không mấy vui vẻ, biết đâu lại ầm ĩ tới mức cá chết lưới rách mất sạch thể diện ấy chứ.

Thời gian còn lại Tề Tư Nhàn bận cắt ghép video và chọn nhạc nền, dự định xuống máy bay sẽ đăng "vlog du lịch".

Lê Đường dựa ghế nghỉ ngơi, vừa chợp mắt một chốc đã nghe thấy phía trước có tiếng động.

Cậu ti hí mắt trái, bắt gặp Dương Bách Xuyên ở ghế trên đang ló đầu giữa khe hở hai ghế, muốn nói lại thôi.

Lê Đường hiểu mình nên uống thuốc.

Nhìn Lê Đường uống thuốc xong mà Dương Bách Xuyên vẫn thế, Lê Đường nghĩ bụng không phải anh chàng cũng muốn hóng chuyện đấy chứ?

Kết quả Dương Bách Xuyên kìm nén một lúc lâu lại hỏi: "Sếp Lê này thuốc sếp uống là thuốc chống trầm cảm ạ?"

Lê Đường thầm thở phào, thẳng thắn trả lời: "Ừ, sao thế?"

"Loại thuốc này có hại cho dạ dày và đường ruột, tốt nhất đừng uống lâu dài." Dương Bách Xuyên nói: "Mẹ tôi làm bác sĩ ở bệnh viện Đông y thành phố, nếu sếp quan tâm, tôi sẽ bảo mẹ kê mấy thang thuốc giúp sếp điều dưỡng... Chưa chắc uống vào là hết bệnh nhưng ôn hoà dưỡng thân, sếp có thể thử."

Lê Đường ngớ người, sau đó tự nhiên lại mát ruột mát gan vì "nhân viên nhà mình trưởng thành rồi". Không uổng công cậu suốt ngày ra ngoài chạy vạy làm ăn, uống rượu đến mức ói lên ói xuống.

"Làm phiền cậu vậy." Lê Đường cười nói: "Cậu xem khi nào mẹ cậu rảnh, tôi lựa lúc bác gái không bận rồi đến."

Xuống máy bay, Lê Đường nhận được một cuộc gọi từ số lạ ở Tự Thành. Thoạt đầu bắt máy cậu còn hơi chần chừ, đến khi nghe thấy giọng nói trong điện thoại mới bật cười: "Đã lâu không gặp."

"Nghe giọng mà cũng là gặp?" Tô Thấm Hàm hầm hừ: "Đến Tự Thành cũng không báo cho tôi, trong lòng cậu hoàn toàn không có tôi!"

Hóa ra hôm nay Tô Thấm Hàm rảnh rỗi, đi chơi ngang qua quán cà phê nhà Chu Đông Trạch bèn ghé vào ngồi một lát, tiện thể nhắn Wechat cho Chu Đông Trạch hỏi đùa hắn có thể tuyên truyền miễn phí trên Wechat không, cả hai nói chuyện mãi thì Tô Thấm Hàm biết hôm qua Lê Đường vừa đến.

"Lịch trình lần này vội quá, tôi không định quấy rầy các cậu." Lê Đường áy náy: "Chờ lần sau có thời gian..."

"Này này này đừng nói lần sau với tôi, lần sau của người lớn về cơ bản không khác nào không có cả." Tô Thấm Hàm nói: "Cậu ở thủ đô chờ cho tôi, tháng sau tôi phải đi thủ đô tham gia hoạt động, đến lúc đấy gọi cậu ra cậu đừng có mà từ chối."

Lê Đường đồng ý: "Tất nhiên."

Ra khỏi nhà ga sân bay, Lê Đường nhìn bầu trời cao vợi của thủ đô mà hít thở sâu, bấy giờ mới thấy khoan khoái vì không còn ở trong môi trường ẩm ướt ngột ngạt.


Hoặc đây là cảm giác nhẹ nhõm khi tìm lại được quyền kiểm soát cơ thể và ý thức của mình.

Tuy nhiên...

Vừa đi được hai bước Lê Đường đã không kìm nổi rụt cổ, so với Tự Thành thì mùa thu ở thủ đô không khỏi lạnh quá nhỉ.

Hôm sau công ty mở họp, mọi người nhất trí tán thành góp vốn cho ROJA.

Sau khi tan họp, Lý Tử Sơ trở lại vị trí công tác vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi Lê Đường: "Thật sự không cần suy nghĩ thêm sao? Cậu là sếp lớn, có quyền phủ quyết."

Không cần hỏi, dĩ nhiên chuyện Tưởng Lâu thuộc nhóm cộng sự của ROJA cũng là Chu Đông Trạch kể cho cậu ta.

Lê Đường gập laptop: "Trông tôi giống một ông sếp độc đoán rất đần độn sao?"

"Không phải, chỉ là năm xưa..." Lý Tử Sơ không biết nên nhắc thế nào: "Hợp tác với công ty cậu ta thì thể nào sau này cũng gặp mặt thường xuyên, cậu không ghét à?"

"Công việc là công việc, ROJA đã vượt qua quy chế khảo sát nghiêm ngặt của chúng ta, tôi đâu thể vì lý do cá nhân mà hủy bỏ." Lê Đường để laptop lên chồng tài liệu Lý Tử Sơ đang bê: "Việc theo sát sau này giao cho cậu, tôi cố hết sức không ra mặt là được."

Lý Tử Sơ vẫn thấy không ổn, còn muốn nói gì đó nhưng Lê Đường đi vài bước lại ngoái đầu: "Hoắc Hi Thần sao rồi?"

"... Xuống giường được rồi."

"Vậy hôm nay có thể chiếm dụng một ít thời gian ngoài giờ làm của cậu được không? Đi xem nhà với tôi."

Nhà lần này đi xem nằm gần công ty, là một căn hộ loft [1] vừa ở vừa làm văn phòng, trừ tiền thuê và chi phí điện nước hơi đắt thì những mặt khác đều hoàn hảo.

[1] Căn hộ loft thường được thiết kế với 2 tầng thông nhau.

Lê Đường không muốn chạy khắp nơi thuê nhà nữa, tìm được một căn tất cả đều ổn bèn chốt luôn.

Hợp đồng thuê nhà có hiệu lực ngay tối hôm ấy, Lý Tử Sơ lập tức thu xếp chuyển nhà cho Lê Đường.

Chăn ga gối đệm ở khách sạn không mang đi được nên đành vào siêu thị mua. Lê Đường so sánh giá cả của mấy thương hiệu, so giá xong thì xem kích thước, còn nghiên cứu cả hàm lượng lông ngỗng trong gối, Lý Tử Sơ đi cùng trợn trắng mắt: "Nhìn cậu chẳng ra dáng sếp lớn gì hết."

Lê Đường không để bụng, xách túi lớn túi nhỏ vào ở nhà mới, trải giường quét dọn đều làm ngon ơ khiến Lý Tử Sơ lại tấm tắc ngạc nhiên: "Tôi cứ tưởng cậu ở khách sạn vì không biết làm việc nhà cơ."

Lê Đường cười. Cậu sống một mình ở nước ngoài bảy năm thì còn gì mà không học được?

Lát sau Hoắc Hi Thần gọi điện tới, không bật loa ngoài nhưng Lê Đường vẫn nghe thấy hắn lầm rầm làm nũng, gọi "anh ơi về mau".

Cậu bèn để Lý Tử Sơ về trước rồi một mình thu dọn sắp xếp, lau bàn lau sàn, kể cả bộ bát đ ĩa mới mua cũng rửa tay một lần.

Xong xuôi đã gần không giờ, toàn thân nóng đến mức không cần bật máy sưởi, Lê Đường nằm ngửa ra đất nhìn trần nhà màu trắng xa lạ.

Có khi lần này lại ở đây tận vài năm.

Không có cảm giác thuộc về nên hiển nhiên không thể gọi là "nhà". Mấy năm nay không nơi nương tựa, Lê Đường thường xuyên sinh ra một số nghi ngờ có vẻ vô căn cứ, chẳng hạn như vì sao mình lại là con người?

Cậu cảm thấy mình có thể là một bông liễu, một bụi cỏ lăn, một con vật lang thang... Có lẽ chúng sẽ khát khao gia đình nhưng không có nhà vẫn sống tốt. [2]

Vì sao cứ phải là một con người có tình cảm, yếu ớt tới nỗi chọc nhẹ đã vỡ?

[2] Bông liễu, cỏ lăn:






Tuy rằng thế giới con người cũng có rất nhiều khoảnh khắc ấm áp.

Cuối tuần Lê Đường nghỉ ngơi một mình tại nơi ở, chốc thì điện thoại rung, Dương Bách Xuyên nhắn tin nói tuần sau người mẹ làm bác sĩ của anh chàng rảnh bất cứ lúc nào, chốc thì chuông cửa reo, Chu Đông Trạch gửi hoa đường dài chúc mừng tân gia.

Hoa là hoa hồng Pink Floyd, bảy năm trước ở Tự Thành, Chu Đông Trạch từng tặng Lê Đường một bó hoa tương tự làm quà sinh nhật.

Cậu cắt qua cành rồi tìm một bình hoa cổ hẹp c ắm vào.

Hôm nay ánh nắng chan hòa, cánh hoa dày khoe sắc đẹp như thể đang nở rộ dưới bầu trời trong xanh.

Nhưng không hiểu ra sao, Lê Đường lại nghĩ đến hoa hồng đỏ lấp ló trong cặp sách vào một đêm tịch mịch nọ.

Còn cả sợi dây chuyền hoa hồng đỏ rực đặt trong chiếc hộp vuông màu đen ấy nữa.

Xưa nay đỏ và đen luôn vô cùng hợp.

Bởi vậy khi đóng nắp hộp gói lại gửi đi, sao cậu có thể không lưu luyến mảy may?

*

Tuần mới, đúng giờ Lê Đường nhận được canh đựng cẩn thận trong bát thủy tinh, kèm theo lời nhắn dặn cậu nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng mải làm việc mà hại sức khỏe.

Lê Đường hiểu tâm lý áy náy muốn bù đắp cho mình của Trương Chiêu Nguyệt, nhưng đã quá thời hạn hai mươi năm, cô không cần ở bên cậu nữa.

Nhớ năm đầu tiên Lê Đường ra nước ngoài, Trương Chiêu Nguyệt từng đi cùng để chăm sóc sinh hoạt thường ngày cho cậu, cũng từng đưa cậu đến bệnh viện khi cậu ngất xỉu trong đêm... Tuy biết "tình yêu của mẹ" cần phải trả giá, Lê Đường vẫn không đành lòng.

Cậu nhắn lại cho Trương Chiêu Nguyệt rằng hiện tại mình rất ổn, không còn ý nghĩ coi thường mạng sống, bảo cô cứ yên tâm về Tự Thành.

Dẫu sao con trai thật sự của cô cũng ở đó.

Trương Chiêu Nguyệt đọc xong tin nhắn có vẻ rất bất ngờ, giọng điệu trả lời nhuốm vẻ hân hoan. Cô nói mình đã tìm được việc làm giáo viên tại một cơ sở giáo dục, đồng thời cũng đang chuẩn bị ly hôn với Lê Viễn Sơn, từ nay về sau sẽ chạy qua chạy lại thủ đô và Tự Thành.

Lê Đường ngạc nhiên trước quyết tâm của cô, muốn hỏi chuyện là thế nào nhưng lại cảm thấy mình không có tư cách, chỉ bày tỏ chúc mừng một cách đơn giản, chúc cô khỏe mạnh bình an, mọi việc như ý.

Có lẽ sự như ý của một người luôn phải trả giá bằng sự không như ý của một người khác, hôm sau Lê Đường nhận được cuộc gọi từ ông bố Lê Viễn Sơn.

Người đàn ông tuổi ngoài năm mươi đứng ở vị trí cao đã lâu lại gắt gỏng không hề phù hợp với độ tuổi và địa vị: "Tôi thấy anh đầu tư vào một công ty khoa học kỹ thuật ở Tự Thành, thủ đô to như thế cũng không có dự án lập nghiệp nào vừa ý anh đúng không, cứ phải tìm ở chỗ rách nát đấy?"

Lê Đường thầm thở dài, không thể không trình bày kết quả các vòng khảo sát mấy ngày qua và lý do quyết định đầu tư vào ROJA.

Lê Viễn Sơn nghe nói dự án kho dữ liệu y tế của ROJA rất được chú ý, hơn nữa có thể nhanh chóng đưa vào sử dụng thì thái độ dịu đi. Sau đó biết ROJA còn đang nghiên cứu robot y tế sử dụng trong ức chế biến chứng ung thư, chú ta càng hứng thú hơn: "Thế chúng ta đầu tư vào dự án robot y tế của họ chưa?"

"Đầu tư rồi."

"Không gọi họ tới thuyết trình báo cáo à?"

Lê Đường giở bảng kế hoạch vừa lập xong: "Sắp xếp vào nửa tháng sau, ngày 14."

Lê Viễn Sơn nói nửa tháng nữa chú ta ở nước ngoài, không có thời gian đến nghe, nhắc Lê Đường đi xem xét triển vọng của dự án này thay chú ta.

Vốn đã khó chịu vì bố xen vào công việc của mình, Lê Đường từ chối: "Con không đi, phòng Nghiên cứu sẽ đưa ra báo cáo phân tích cụ thể từ góc độ chuyên môn..."

Lê Viễn Sơn đột ngột nổi giận: "Việc quan trọng như thế không đích thân ra mặt mà đẩy cho cấp dưới, đây là thái độ làm lãnh đạo của anh phải không?"


Lê Đường thầm nghĩ phải chi bố đến công ty ngó thử thì hẳn đã biết thái độ của con.

Cậu không muốn nói, cảm thấy không có ý nghĩa. Ngay cả tiền con trai điều trị tâm lý ở Anh cũng muốn tính toán, chẳng lẽ còn có thể mong đợi ông bố này hiểu cho hay sao?

Muốn nhanh nhanh kết thúc cuộc gọi, Lê Đường trả lời qua quýt "con sẽ đi" rồi cúp máy.

Sau đó bình tĩnh lại mà nghĩ, cậu nhận ra tâm trạng thất thường của Lê Viễn Sơn hôm nay có lẽ liên quan đến việc Trương Chiêu Nguyệt đề nghị ly hôn.

Thấm thoắt hai tuần trôi qua, Lê Đường dần quen với sinh hoạt ở nhà thuê, những ngày không cần tăng ca đều mua ít nguyên liệu về tự nấu ăn, tuy nhiên khả năng bếp núc của cậu có hạn, đến nay cũng chỉ làm được khoai tây xào và trứng bác cà chua bỏ rất nhiều đường.

Mẹ Dương Bách Xuyên là một bác sĩ trung niên dễ gần, ban đầu Lê Đường không hề tin Đông y, ai ngờ sau khi được chẩn đoán bằng cách quan tâm mềm mỏng, khi về cậu xách theo hai gói thuốc Đông y to đùng.

Sau hai tuần uống thuốc, hiệu quả điều trị không quá rõ ràng nhưng đã tập cho Lê Đường thói quen ngủ sớm dậy sớm.

Bởi lẽ bác sĩ nói nhất định phải uống thuốc trước khi đi ngủ, cụ thể là trước mười giờ tối. Hai điều này đủ để mỗi tối Lê Đường đều lên giường trước mười giờ, sau đó lim dim buồn ngủ.

Nhưng tối ngày 13 tháng 12, Lê Đường uống thuốc Đông y xong lại không buồn ngủ lắm, uống thêm thuốc ngủ, kết hợp cả Đông y lẫn Tây y mà vẫn không thể ngủ ngon.

Có điều lần này mí mắt không giật, Lê Đường đã hỏi Tề Tư Nhàn, cho rằng có lẽ đây là điềm lành.

Buổi thuyết trình về dự án robot y tế của ROJA được bố trí tại hội trường đại học. Lúc thuê hội trường phòng Hành chính tổng hợp còn xin ý kiến Lê Đường, hỏi có cần thuê hội trường ở trường top 2 không, tại vì người thuyết trình lần này tốt nghiệp trường đó.

Lê Đường cảm thấy phòng Hành chính tổng hợp rất có lòng, phê duyệt cho họ đi làm. Tuy nhiên sau khi trao đổi với trường, bên cậu mới biết toàn bộ hội trường dành cho hoạt động ngoài đã kín lịch đến hết năm.

Cuối cùng vẫn phải làm ở đại học thường, nhưng vòng vèo thế này không phải vô nghĩa, ít nhất Lê Đường lại lần nữa nhận thức được sự nổi bật xuất chúng của người thuyết trình.

Có một hôm Lê Đường đi ngang qua phòng Marketing, nghe thấy có người đang nói dự án đầu tư của chúng ta lần này không cần tuyên truyền, chỉ cần in ảnh sếp bên phòng kỹ thuật ROJA lên standee, kèm theo logo Đại học XX ở dưới là có thể diện hơn bất cứ cách nào.

Lê Đường nghe xong cảm thấy rất có lý, nhưng họ đã bỏ sót một vấn đề là logo cũng có bản quyền, muốn sử dụng thì bắt buộc phải được nhà trường ủy quyền bằng văn bản, nếu không chính là hành vi xâm phạm quyền lợi.

Xem ra nhất thiết phải thành lập phòng Pháp chế.

Tại buổi thuyết trình, Lê Đường ngồi trên băng ghế ngoài cửa hội trường, ôm điện thoại hỏi Chu Đông Trạch nên xóa mù chữ cho nhân viên mù luật thế nào.

Chu Đông Trạch vừa nhận chức tại văn phòng luật ở thủ đô, vẫn chưa đứng vững nên bận tối mày tối mặt, tần suất trả lời Lê Đường không khỏi giảm đi. Lê Đường bèn tìm Tô Thấm Hàm tán dóc, hỏi cô bạn khi nào tới thủ đô để đặt sẵn nhà hàng nổi tiếng trên mạng mà cô bạn muốn ăn.

Ban ngày Tô Thấm Hàm rảnh nhất, sau khi mở đầu bằng đồ ăn ngon, cô bạn lại tám chuyện sôi nổi với Lê Đường về kem che khuyết điểm của hãng nào dễ sử dụng. Giữa chừng Lý Tử Sơ đi ra hỏi cậu có muốn vào trong xem không: "Tên kia chỉ điều khiển ở phía sau, không đứng trên sân khấu đâu."

Lê Đường kêu bận, không rảnh, Lý Tử Sơ liếc màn hình điện thoại của cậu, biết tỏng cậu lại đang biến sự bận rộn thành liều thuốc rẻ nhất trần đời, trốn tránh đối diện.

Tuy nhiên Lê Đường không sao trốn tránh được, trong không khí ngập tràn yếu tố mang tên "Tưởng Lâu", bất kể cậu trốn đến đâu cũng nghe thấy đề tài liên quan tới hắn.

Người giành học bổng toàn phần của Đại học XX; trong thời gian học tại trường từng có luận văn được đăng trên tập san chuyên ngành chính thống, tham gia một số dự án nguồn mở [3]; thường xuyên chiến thắng cuộc thi Hackathon [4]; cậu dùng app này bao giờ chưa, anh ta là người phát triển chính đấy...

[3] Nguồn mở là một mô hình sản xuất phi tập trung cho phép mọi cá nhân sửa đổi và chia sẻ công nghệ nhờ thiết kế cho phép truy cập công khai.

[4] Hackathon là một sự kiện công nghệ được hiểu như một cuộc thi sáng tạo và lập trình, tập trung vào việc tạo ra giải pháp mới thông qua việc kết hợp các ý tưởng và mã lập trình.

Kết thúc buổi thuyết trình còn ồn ào hơn, Lê Đường vừa đi vừa né, vất vả lắm mới tới được hành lang ở cửa sau hội trường cho yên tĩnh, có hai bạn nữ đến máy bán hàng tự động bên cạnh mua nước cũng lại nhắc đến người vừa thuyết trình trong hội trường.

"Con gái cả tòa bọn mình gần như đều đến hết, có lố quá không."

"Bà cũng đến còn gì?"

"Đi theo mọi người thôi, xem thử rốt cuộc đẹp trai cỡ nào."

"Nhìn thấy chưa? Tôi ngồi cuối chỉ thấy mỗi chỏm tóc."

"Tôi cũng không chen vào được, nhìn ảnh mọi người đăng trên Wechat thì đẹp trai thật, cơ mà..."

"Cơ mà sao?"

"Hình như anh ấy đeo máy trợ thính, nếu không thì không nghe thấy gì."

"Á, điếc à..."


Nghe đến đây, bỗng nhiên Lê Đường mất hết tâm trạng nghịch điện thoại.

Hai bạn nữ vẫn đang bàn tán, một bạn nghi ngờ người thuyết trình vào được Đại học XX nhờ chính sách ưu đãi dành cho người khuyết tật, bạn còn lại lấy làm tiếc, anh đẹp trai không nghe thấy thì còn gì là anh đẹp trai.

Cả hai đang nói chuyện, Lê Đường chợt bước lại gần và mỉm cười lên tiếng: "Cho hỏi..."

Hai bạn nữ ngoái đầu, Lê Đường nói tiếp: "Hóa ra sinh viên đại học hiện nay lại mặc định ai đeo máy trợ thính là người điếc sao?"

Nói đoạn Lê Đường đẩy gọng kính trên sống mũi: "Vậy chẳng lẽ đeo kính là người mù?"

Hai bạn nữ hoảng hốt nhìn nhau, xấu hổ nói: "Bọn em không có ý đó..."

Lê Đường còn định nói thêm vài câu như "bàn tán sau lưng người khác không phải hành vi quân tử", có điều lại cảm thấy mình lo nhiều hệt như ông già cổ hủ hay cằn nhằn, đành thở hắt ra rồi mỉm cười lịch sự quay người đi.

Quãng đường vài bước ngắn ngủi mà cậu suýt đi cùng tay cùng chân.

Lê Đường chống mặt tường chỗ cửa sau hội trường, dù quay lưng lại cũng có thể đoán được chắc chắn hai bạn nữ đang chửi mình dở hơi.

Cậu cũng giận mình vô tích sự, mặc dù không tới nỗi hiếm khi có khí phách một lần còn toát mồ hôi lạnh như trước, song thế này cũng đủ mất mặt rồi.

Đúng là yếu mà cứ thích ra gió.

Vì sao phải lên tiếng? Lê Đường hỏi bản thân của khi nãy, lẽ nào mày muốn bù đắp nỗi tiếc nuối bảy năm trước, có người chế nhạo anh là "anh Điếc" nhưng mày chẳng thể dũng cảm nói ra?

Hay là vì vẫn như trước đây, mày không nghe lọt tai người khác nói anh là kẻ điếc?

Lê Đường vô thức bám cửa hội trường trong khi đang lơ đãng, ai ngờ cửa không khoá, vừa chạm nhẹ tay đã mở.

Cậu ngước mắt, trông thấy chỗ ngồi trống không sau khi mãn cuộc, bộ phận máy thuyết trình chưa thu dọn trên sân khấu, và một người đứng bên bục phát biểu cạnh cửa sổ.

Lại bất ngờ chạm mắt nhau, Lê Đường chưa kịp đánh mắt đi thì mạch suy nghĩ đã bị kéo ra xa.

Cậu từng thấy hắn mặc đồng phục, áo khoác, áo ba lỗ, thậm chí là không mặc gì... Nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy hắn mặc trang phục chỉnh tề.

Bộ com lê vừa người màu đen làm nổi bật bờ vai rộng và đôi chân dài của hắn, tăng thêm vẻ trang trọng điềm tĩnh ít thấy ở thời thiếu niên, cà vạt hoạ tiết chìm thắt chặt cổ sơ mi đứng, che yết hầu gồ lên khiến Lê Đường cầm lòng chẳng đặng nhớ lại xúc cảm nhấp nhô ấy.

Còn hợp với hắn hơn cậu từng tưởng tượng.

Mà hiện giờ hắn đang dựa lưng vào bục phát biểu, hai chân khẽ cong lại chống trên mặt đất, tư thế có phần nhàn nhã làm Lê Đường chợt nhớ đến nhiều năm về trước, mỗi tối tan học cậu đều một mình băng qua vỉa hè vắng lặng, đi qua cổng sau trường quành vào ngã rẽ, tức thì trông thấy thiếu niên tựa lên bức tường gạch dây leo chằng chịt, người ấy quay mặt sang nở nụ cười còn cuốn hút hơn ánh trăng.

Trong phút chốc chẳng thể phân biệt hôm nay là hôm nào, Lê Đường đứng đực ra như mọc rễ dưới chân, tiến hay lùi đều khó xử.

Người trong phòng cũng không bình tĩnh. Hơn nửa tháng trước hắn vừa xác nhận nỗi chán ghét của cậu đối với mình thông qua món quà bị trả về, không gặp lại nữa đã trở thành đường lui duy nhất, nhưng hiện tại là sao, hắn vừa nghe thấy gì?

Tưởng Lâu đứng thẳng người nhìn ra cửa, lại sợ doạ đến cậu nên vội rời mắt, giấu nhẹm sự tìm tòi và khát khao đang lâm râm nhộn nhạo.

"Muốn xem không?"

Lê Đường không kìm được run bắn khi nghe thấy giọng Tưởng Lâu.

"Xem... xem gì?" Cậu hỏi.

Tưởng Lâu hếch cằm chỉ bộ phận máy thuyết trình trên sân khấu: "Robot em đầu tư."

Lê Đường cắn môi.

Không biết có phải uống thuốc hỏng đầu hay không mà thi thoảng cậu cũng không hiểu mình bị làm sao, lúc này rồi nhưng điều đầu tiên cậu nghĩ đến lại là đi vào xem vậy, nếu không trở về biết giải thích với Lê Viễn Sơn thế nào.

Hơn nữa đã tuyên bố là công tư phân minh, tiếp tục quay đầu bỏ chạy giống lần trước mới là hành vi không quân tử.

Cứ thế Lê Đường nhấc chân bước vào.

Trong tâm trí cậu có một suy nghĩ hoang đường hơn, cảm thấy tình cảnh lúc này như thể quay lại bảy năm trước nơi cổng trường sau tiết tự học tối, cậu không chút ngập ngừng, lòng chẳng khúc mắc tiến về phía chàng trai đang đợi cậu.

Tất cả hệt như cơn ác mộng chưa từng xảy ra.


Đọc truyện chữ Full