DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dệt Kén
Chương 58: C58: Chúng mình vẫn chưa chia tay

Tiết mục trong tiệc cuối năm phong phú đa dạng, phòng Hành chính tổng hợp hát đồng ca điên cuồng lạc nhịp, phòng Marketing đi catwalk không đồng đều, phòng Nghiên cứu tấu nói quên thoại liên tục, phòng Quản lý rủi ro nhảy tập thể... Tóm lại chất lượng tiết mục bằng không nhưng hiệu quả vẫn tốt, cả hội trường đều cười không ngớt miệng.

Cuối cùng Lê Đường còn bị kéo lên sân khấu bắt cầm micro, bất đắc dĩ phải hát một bài.

Bài hát này là "Ngày mai tươi sáng hơn" do Tề Tư Nhàn chọn, một ca khúc điển hình về truyền cảm hứng nhìn về tương lai, cực kỳ phù hợp không khí cuộc họp thường niên. Lê Đường không nhớ lời hát lắp ba lắp bắp, đến cuối mặt mũi đỏ bừng, Lý Tử Sơ phải lên sân khấu cứu nguy bằng bài "Mượn trời xanh thêm 500 năm nữa", hét hò đẩy bầu không khí l3n đỉnh điểm.

Kỳ nghỉ Tết đến ngay sau đó.

Lê Đường làm lãnh đạo không may mắn được nghỉ ngơi, từ mùng 1 tới mùng 3 chúc Tết bạn bè thân thích, sau đó nhận lời mời tham gia mấy bữa tiệc, vừa cụng ly vừa nhớ năm xưa giữa chốn khói thuốc mịt mù, cảm nhận sâu sắc nỗi bất lực xót xa của sếp lớn.

Trong thời gian đó Lê Đường tranh thủ về nhà. Trương Chiêu Nguyệt đã dọn đi, Lê Viễn Sơn nghe thấy tiếng gõ cửa, đi ra thấy Lê Đường thì hơi ủ rũ giơ điếu thuốc để sau lưng lên miệng lại.

Lúc sau Lê Đường sực nhớ trước đây sức khỏe Trương Chiêu Nguyệt không tốt không được ngửi mùi thuốc lá, Lê Viễn Sơn chê phiền nhưng cũng không hút thuốc ở đâu ngoài phòng làm việc.

Cậu đọc qua báo cáo năm trước cho Lê Viễn Sơn, Lê Viễn Sơn thản nhiên liếc một cái: "Thằng ranh kia giỏi phết nhỉ."

Lê Đường vẫn không quen xưng hô mang tính xúc phạm này: "Bây giờ ROJA là đối tác quan trọng của công ty chúng ta."

Lê Viễn Sơn chẳng tỏ ý kiến: "Hai mẹ con nhà nó đúng là người này giỏi hơn người kia."

Đến cũng đến rồi, thôi thì ở lại ăn cơm.

Từ ngày biết người giúp việc ở Tự Thành thật ra là mẹ ruột Lê Đường sắp xếp, Lê Viễn Sơn đã cho người giúp việc ở nhà nghỉ, hiện tại chỉ thuê giúp việc theo giờ hằng ngày tới nấu ăn dọn dẹp, hết giờ thì đi.

Lúc ăn Lê Viễn Sơn hỏi: "Mấy nay mẹ con có liên lạc với con không?"

Lê Đường đáp thành thật: "Thỉnh thoảng đưa canh đến công ty, không gặp mặt."

"Mẹ ruột con thì sao?"

"Không liên lạc bao giờ." Lê Đường cắn đũa: "Bố bảo bà ấy ở nước ngoài mà?"

Lê Viễn Sơn lại "hừ": "Bố sợ cô ta lại giở trò gì, năm xưa bỏ đi dứt khoát là thế, cần gì quay về giả vờ quan tâm?"

Lê Đường từ chối bình luận về chuyện này. Cuộc đời cậu có ba người bố mẹ, một người có ơn sinh ra cậu, hai người có ơn nuôi nấng cậu, cả ba đều không thể xem là vứt bỏ cậu nhưng lại không cho cậu tình yêu thương hết lòng.

Người nào người nấy đều có việc quan trọng hơn và thứ để ý hơn, thế nên tình yêu thương dành cho cậu cực kỳ hạn chế.

Nhưng cậu vẫn lớn lên mà chưa từng thiếu thốn về vật chất, chỉ riêng điểm này đã tốt hơn phần lớn những đứa trẻ khác, vậy nên cũng không có tư cách oán giận.

Thấy Lê Đường không lên tiếng, Lê Viễn Sơn chợt thở dài: "Gần đây có đi bác sĩ tâm lý không?"

Lê Đường bần thần: "Trước Tết có đi ạ."


"Người ta vẫn nói vấp ngã một lần mới khôn lên được, bị lừa bao nhiêu lần như thế cũng nên chịu khổ sở đủ rồi." Lê Viễn Sơn gắp đậu đũa vào bát Lê Đường: "Sau này đừng dễ dàng tin người mãi, việc gì cũng phải cảnh giác."

Trong ấn tượng đây không phải lần đầu Lê Viễn Sơn nhắc nhở cậu, song lại là lần ấm áp nhất.

Có lẽ do tuổi tác lớn dần, trải qua nhiều chuyện hơn và cũng nhượng bộ nhiều hơn, con người ta khó tránh có thay đổi ôn hòa hơn trong suy nghĩ.

Giống như Lê Đường hai mươi sáu tuổi đã bắt đầu hiểu, nguyên nhân dẫn đến tính cách ương bướng ở Lê Viễn Sơn, khả năng cao là do trở thành bố đơn thân từ khi còn trẻ và cảm giác thất bại vì không giữ được người khác.

Mặc dù cậu vẫn không thể thông cảm cho hành vi giận cá chém thớt lên con trẻ, tiến hành xử phạt về thể xác đối với con trẻ, nhưng bây giờ cũng không cần thiết tranh luận đúng sai tốt xấu khi mọi chuyện đã thay đổi theo thời gian.

Lê Đường vẫn giữ im lặng song cũng không từ chối, gắp đậu đũa có vẻ cho nhiều muối nên hơi đắng vào miệng, nhai nuốt cùng quá khứ tối tăm ấy.

Sau đó cậu thầm nhủ tất cả đã qua rồi.

Tuần đầu tiên quay lại làm việc sau Tết, Lê Đường có dịp đến Tự Thành công tác.

Dự án robot ức chế biến chứng ung thư bên phía ROJA có tiến triển mới, bởi lần trước xảy ra vấn đề trong quá trình vận chuyển suýt làm lỡ dở đám cưới của người ta, lần này phòng Nghiên cứu quyết định đích thân qua kiểm tra giám định.

Đồng hành còn có Lý Tử Sơ và Dương Bách Xuyên, Tề Tư Nhàn không đi nhưng trước khi mọi người xuất phát đã đặc biệt dặn dò Dương Bách Xuyên: "Tinh ý vào, đừng quấy rầy sếp Lê nhà mình với sếp Tưởng của ROJA ôn chuyện."

Dương Bách Xuyên mù mà mù mờ: "Nhưng trông hai người có vẻ không thân lắm."

Tề Tư Nhàn tặc lưỡi: "Chính cái kiểu trước mặt giả vờ không thân mới là giấu đầu hở đuôi."

Lê Đường không hề biết động thái ngầm giữa mình và Tưởng Lâu đã bị một số người chú ý từ lâu.

Sau khi đến ROJA, cậu theo chân mọi người đi xem robot mới. Robot lần này không giống trước, nó cực kỳ nhỏ và phải quan sát bằng kính hiển vi. Con robot cỡ nanomet có thể mang theo thuốc đi vào cơ thể người thông qua mạch máu, phân biệt chính xác đồng thời tiêu diệt tế bào ung thư, làm xong nhiệm vũ sẽ tự động phân hủy.

Mọi người chỉ thấy thành quả nghiên cứu tương tự trên tập san học thuật liên quan, lần đầu nhìn trực tiếp không khỏi cảm thán sự tiến bộ của khoa học và trí tuệ con người.

Nói đến trí tuệ, Bùi Hạo và Tôn Vũ Tường đi cùng thị sát không hẹn mà cùng lùi một bước, đẩy Tưởng Lâu lên: "Đại diện trí tuệ của công ty chúng tôi còn có sản phẩm khác muốn cho sếp Lê thưởng thức, chúng tôi xin đi trước."

Dương Bách Xuyên cũng muốn thưởng thức nhưng bị Lý Tử Sơ lôi đi: "Bọn tôi đi ăn trước đây."

Dương Bách Xuyên: "Nhưng..."

Lý Tử Sơ cạn lời: "Lời tiểu Tề nói với cậu cậu không nghe lọt chữ nào à."

Nói đoạn cậu ta quay đầu trừng Tưởng Lâu, mặt rặt một vẻ "tôi ở ngay gần đây cậu thận trọng cho tôi", làm Bùi Hạo suýt thì ngứa mắt đòi đánh nhau với cậu ta.

Khó khăn lắm mới còn lại hai người, Tưởng Lâu cũng không thừa lời, đi thẳng qua cửa sau phòng Nghiên cứu và Phát triển, dẫn Lê Đường đến khu vận hành thử nghiệm.

Bọc giày ở cửa, vừa đi vào đã trông thấy con robot cậu từng gặp được dựng trên bàn điều khiển chính giữa.


Tưởng Lâu gọi tên nó, nó lập tức xòe bàn tay máy ra chào.

Lê Đường thấy ngoại hình của nó không thay đổi so với lần trước thì không tin: "Nó biết hát thật sao?"

Vừa dứt lời, ngón cái và ngón trỏ của nó chụm lại ra dấu OK.

Lê Đường bất ngờ: "Thế mày hát đi, hát bài nào cũng được."

Cánh tay máy đưa về phía thiết bị giống đàn piano điện tử bên cạnh, đầu ngón tay đặt lên phím đàn, điều chỉnh vị trí xong xuôi rồi bắt đầu bấm chậm rãi.

Tiếng đàn xen lẫn tiếng gõ kim loại, cộng thêm tiếng cạch lúc chuyển động, thật sự giống như robot đang hát.

Nó hát "hãy hát lên nhiệt huyết, vươn đôi tay của bạn, để tôi ôm lấy giấc mơ của bạn, để tôi thấy gương mặt chân thành của bạn..."

"Ngày mai tươi sáng hơn", ca khúc Lê Đường bị ép hát trong tiệc cuối năm.

Cậu nghi ngờ Tưởng Lâu cố tình nhưng ngại chỉ ra, đành giả vờ không nghe ra bài gì: "Nó đánh đàn mà, cũng không tính là hát."

Tưởng Lâu giải thích cho cậu đây là robot thao tác y tế điển hình không lắp bộ phận phát âm thanh.

Nhưng hắn nói: "Nếu em muốn..."

"Em nói bừa thôi." Xém thì biến thành bên đối tác bới lông tìm vết, Lê Đường vội vàng cho qua: "Xem thử nhảy nào, cái này chắc không cần bộ phận phát âm thanh đúng không?"

Nghe chữ "nhảy", cánh tay máy lập tức dừng đánh đàn, từ từ quay lại đối diện với Lê Đường, bắt đầu xoay khớp nối toàn thân một cách nhịp nhàng, từ "ngón tay" đến "cổ tay" rồi "khuỷu tay", không mấy linh hoạt cũng như thiếu thẩm mỹ nhưng động tác rõ ràng, không có kỹ thuật mà hoàn toàn là tình cảm, nhìn nó cố gắng cực kỳ buồn cười.

Lê Đường xem mãi thì phì cười, hỏi ai biên đạo bài nhảy này.

Tưởng Lâu trả lời là Bùi Hạo, Lê Đường cười nói: "Thế thì hợp lý. Nhưng ngày xưa anh ấy cùng câu lạc bộ với anh mà nhỉ, sao còn học cả nhảy?"

"Đánh đấm không phải nghề chính của anh ta, lúc ấy anh ta cắt đứt quan hệ với gia đình, không có chỗ đi nên chạy đến phòng tập quyền anh kiếm tiền."

"Để em đoán, có phải cắt đứt quan hệ với gia đình vì vấn đề tình cảm không vậy?"

"Ừ. Lúc ấy nhà anh ta không đồng ý anh ta hẹn hò với con gái gia đình bình thường."

"Cốt truyện kinh điển quá... Thế về sau thì sao, đồng ý chưa?"

"Chưa, cô kia lấy chi phiếu bố anh ta đưa xong bỏ anh ta rồi."

"..." Tự dưng Lê Đường hơi thông cảm với Bùi Hạo: "Bây giờ anh ta không ám ảnh đấy chứ, kiểu mà sau này không muốn yêu đương nữa?"


"Không đâu." Tưởng Lâu đáp: "Gần đây anh ta lại quen bạn gái rồi."

Lê Đường sực nhớ: "Bạn gái anh ta quen, có phải... Tô Thấm Hàm không?"

"Hình như thế."

"Thảo nào."

Thảo nào Tô Thấm Hàm hiểu rất nhiều về Bùi Hạo, ngay cả tình trạng gia đình anh ta cũng nắm rõ.

Nhớ đêm Giáng sinh năm ngoái bay từ thủ đô đến Tự Thành, Bùi Hạo và Tô Thấm Hàm đi chung taxi vì nhà cùng hướng, Lê Đường chợt sinh ra cảm giác trách nhiệm "sợi dây tơ hồng này tôi tự tay nối", đồng thời không khỏi lo lắng thay Tô Thấm Hàm, với cái tính không biết trên dưới thì Bùi Hạo có đối xử tốt với cô bạn không, hai người họ sẽ không cãi nhau suốt ngày chứ, gia đình Bùi Hạo có thể chấp nhận cô bạn không...

Đang mải nghĩ bỗng nghe Tưởng Lâu hỏi: "Vậy em thì sao?"

"Dạ?" Lê Đường hoàn hồn: "Em làm sao?"

Tưởng Lâu nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ em, có còn ám ảnh không?"

Lê Đường hơi hít thở không thông, không ngờ đột nhiên bị đề cập chuyện này.

Đây thật sự là một câu hỏi rất khó trả lời.

Nỗi lo âu ùa lên từ bốn phương tám hướng chi chít như đàn kiến, Lê Đường không kìm được rụt tay ra sau lưng, chưa kịp chạm vào cổ tay kia thì đã bị Tưởng Lâu nắm lấy.

"Yên nào." Tưởng Lâu giữ cánh tay ngăn hành động của cậu: "Đừng làm tổn thương mình."

Tưởng Lâu khẽ cúi người để tầm mắt ngang bằng Lê Đường, tránh tạo áp lực cho cậu: "Chuyện đó không phải lỗi của em, em không làm sai bất cứ việc gì... Người nên chịu trừng phạt là anh chứ không phải em."

Lê Đường nắm chặt hai tay, hít thở sâu nhiều lần mới ổn định cảm xúc.

Tưởng Lâu dắt cậu ra ghế dựa bên ngoài, rót cho cậu cốc nước ấm.

Bút ghi âm vẫn nằm trên bàn làm việc của Tưởng Lâu, Lê Đường nhìn nó chằm chằm một chốc: "Nếu không tại em thì bố anh sẽ không chết."

Cậu nhẹ nhàng thở hắt ra: "... Sao anh có thể nói không phải lỗi của em?"

Tưởng Lâu ngồi xuống chiếc ghế đối diện cậu, giữ khoảng cách gần nhưng không sát.

"Em gộp hai chuyện vào với nhau rồi." Tưởng Lâu cố sức nói bằng giọng bình tĩnh: "Lúc ấy em chỉ mới năm tuổi, không có người lớn ở bên, không biết qua đường phải nhìn hai bên trước, cũng không thể đoán được sẽ có người chết vì tránh em."

"Nếu nhất định phải tìm một người chịu trách nhiệm, vậy thì phải lật ngược về trước, em đến đây để tìm bà ấy, bà ấy thì quay về Tự Thành trong cơn kích động, nguyên nhân khiến bà ấy kích động là bố em làm trái hợp đồng, mà hợp đồng là do hai người họ ký... Trước đó nữa, nếu gia cảnh không sa sút thì bà ấy sẽ không lấy bố anh, cũng sẽ không sinh ra anh, càng không xảy ra bi kịch sau này."

"Nhân ban đầu tạo thành quả về sau, sao em có thể quy kết toàn bộ lỗi lầm lên người em?"

"Mà bố anh phanh gấp là lựa chọn của ông ấy, có lẽ khi đó gấp rút quá không kịp suy nghĩ, nhưng ông ấy vẫn phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình, chịu trách nhiệm cho kết quả ông ấy chết em sống, để lại anh bơ vơ trên đời."

Lê Đường nghe mà sợ: "Ông ấy là bố anh, sao anh có thể..."

Sao có thể trách ông ấy?


Thấy Lê Đường nghe lọt tai lời mình nói, Tưởng Lâu yên tâm phần nào: "Vậy chúng mình nói chuyện thứ hai, nó không thể ngược dòng về quá khứ tìm kiếm nhân ban đầu như chuyện thứ nhất, nó là do anh gây ra, là quả một mình anh tạo thành."

"Chính anh đổ kết quả của chuyện thứ nhất trách nhầm lên đầu em, rắp tâm trả thù, hại em suýt mất mạng... Cho nên em nên hận anh, mặc sức đánh anh chứ không phải trách bản thân mình."

"Trong chuyện này anh là kẻ xấu duy nhất."

Tưởng Lâu nhắc lại lần nữa: "Em không có lỗi."

Không thể không thừa nhận, lý thuyết thốt ra từ miệng Tưởng Lâu dễ hiểu và chấp nhận hơn bác sĩ tâm lý nói.

Cũng có thể mỗi lần tư vấn trước đây Lê Đường đều không nghiêm túc lắng nghe. Cậu cố chấp sống trong thế giới của mình, dường như chỉ có nhận định mình đáng tội, chết cũng không đền hết tội thì mới có thể khiến trái tim chịu giày vò được ngơi nghỉ trong phút chốc, có thế mới cảm thấy mình không xấu xa tới nỗi hết thuốc chữa.

Mà dù là bác sĩ tâm lý thì cũng phải cố ý nhấn mạnh vào sai sót của cậu khi giải quyết sự việc để ép cậu đối diện, sẽ không chắc nịch cậu là người bị hại hoàn toàn vô tội.

Nhưng Tưởng Lâu làm thế, hòng giúp cậu gỡ bỏ gánh nặng tâm lý mà Tưởng Lâu phân tích trên khía cạnh người ngoài cuộc, dù cho Tưởng Lâu cũng là người bị hại trong "chuyện thứ nhất", rõ ràng không làm gì nhưng lại chịu trách nhiệm cho toàn bộ kết quả.

Chỉ để cậu bớt khổ sở, chỉ để cậu không còn dằn vặt.

Như đường chân trời hửng sáng trước bình minh mang cho người ta hy vọng, đồng thời khiến tinh thần căng thẳng thả lỏng, cả người được hơi ẩm lẫn mùi hương cỏ cây hoà tan và bọc bọc.

Cậu nhìn thoáng qua, trông thấy cạnh bàn làm việc của Tưởng Lâu có một máy tạo ẩm đang phun sương mỏng.

Ngửi kỹ là mùi hoa hồng.

Lê Đường đã quen đánh trống lảng khi gặp phải nội dung không thể trả lời. Cậu nhìn máy tạo ẩm như đang nghiên cứu nhãn hiệu tinh dầu thơm: "... Nhưng mà, anh mong em không quá hận anh."

Có vẻ không ngờ mình nói bao nhiêu mà Lê Đường chỉ chộp được câu này, Tưởng Lâu thở dài có phần bất lực: "Đấy là mong muốn đơn phương của anh."

"Anh vừa muốn em hận anh, vừa không hy vọng em quá hận anh, như thế em sẽ nhớ anh nhưng không né tránh anh, biết đâu có thể cho anh... ở bên cạnh em."

Im lặng giây lát, Lê Đường nghe mình hỏi: "Vì sao?"

Vì sao phải ở bên cạnh em, vì sao phải tốt với em, vì sao phải nhớ từng lời em nói... Vì sao phải làm em để ý, để ý động cơ tiếp cận lần này của anh?

Với những câu hỏi tương tự, ngày trước Tưởng Lâu luôn im ỉm không đáp hoặc cười trừ cho qua.

Hắn quá rõ đưa ra lý do tức là lật con át chủ bài, tức là giao quyền quyết định cho đối phương.

Cuộc đời hắn đánh mất quá nhiều mà có được quá ít, từ đó hình thành h@m muốn kiểm soát vượt mức bình thường, dẫu sao chỉ có nắm chắc trong lòng bàn tay thì mới có thể thoải mái đối mặt với mọi kết quả.

Nhưng hiện tại hắn lại muốn biến chủ động thành bị động, dù cho sau khi trả lời chỉ có thể chật vật, lo sợ bất an chờ phán quyết cuối cùng.

"Mặc dù chúng mình vẫn chưa..." Tưởng Lâu ngừng giây lát rồi nói tiếp: "Nhưng em, có thể cân nhắc anh lần nữa không?"

Lê Đường ngẩn người, vì sự run rẩy khó nhận ra trong giọng điệu bình tĩnh của Tưởng Lâu, vì hơi ấm nơi đáy mắt hắn, vì bàn tay kiềm chế không đưa ra của hắn.

Cũng vì vế đầu mà hắn chưa nói hết.

... Mặc dù chúng mình vẫn chưa chia tay.


Đọc truyện chữ Full