DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới
Chương 3: Chương 3


[Đường Phong Hành]
Ngày 25 tháng 11, 2°C, trời trong, buổi tối hơi lạnh.
Ngày thứ 1224* yêu thầm Trần Thư Ninh.
Sổ tay của tôi mất rồi nên đổi sang cuốn khác viết tạm, lúc nào cầm lại được thì tính sau.
Ngày hôm nay tôi gặp Trần Thư Ninh, đây là lần đầu tiên tôi đạp xe thấy được cậu ấy, tôi giật mình, chỉ mải ngắm cậu ấy đang đạp lại gần đây, trong lòng muốn giả bộ đạp lướt qua gần cậu ấy một chút.

Ai ngờ đầu còn đang nghĩ mà chân đã đạp đến rồi, cuối cùng tôi lại không cẩn thận mà đụng phải xe đạp của cậu.

Tôi vội vàng chạy lại, tay cậu ấy bị xước trầy da hết rồi, tôi hỏi cậu có đau không thì cậu ấy đẩy tôi ra, mắng tôi cút đi.
Tiếp xúc gần gũi như thế mà tôi lại để lại cho cậu ấy ấn tượng không tốt, Đường Phong Hành, mày có thể bớt vô dụng hơn được không vậy?? Lần sau tuyệt đối không được chọc giận cậu ấy nữa.
Sau đó, hình như cuốn sổ của tôi bị Trần Thư Ninh cầm nhầm còn tôi lại cầm sổ của cậu ấy.

Tôi mở ra xem qua, bởi vì khi ấy tôi còn chưa chắc chắn rằng đây không phải sổ của tôi, tôi sợ Trần Thư Ninh mở ra cuốn sổ kia rồi phát hiện tôi yêu thầm cậu ấy, sẽ cảm thấy ghê tởm, nhưng tôi cũng không viết rõ tên cậu ấy trong đó, tôi chỉ dám viết tắt thôi.
Tôi thề là mình không phải cố ý muốn xem trộm chuyện riêng của Trần Thư Ninh.
Nhưng tôi cũng không ngờ là Trần Thư Ninh muốn...!tự sát.
Nội dung bên trong làm tôi sợ hãi, tất cả đều là kế hoạch tỉ mỉ để tự sát khi đông tới.

Từ thời tiết thế nào là phù hợp đến thời gian, phương thức và còn có cả ảnh chụp của địa điểm.


Toàn bộ kế hoạch của cậu ấy hiển hiện rõ ràng trước mắt tôi, tôi lật lại trang đầu cuốn sổ.
Cậu ấy chỉ viết đúng một câu: Ngụy tạo tự sát thành một cái chết tình cờ hoàn hảo.
Cả người tôi run rẩy, tôi vội vàng gấp cuốn sổ lại rồi bò lên trên giường trùm kín chăn, bật đèn pin di động lên rồi cẩn thận xem lại nó lần nữa.
Từ tháng 11 cậu ấy đã bắt đầu thực hiện rồi, kế hoạch A – Tuyệt thực đầu tiên thất bại, cậu ấy viết hai chữ Thất bại rất to bên cạnh và tức tối gạch xóa chằng chịt lên đó.
Ở trong cậu còn viết cả nguyên tắc khi tự sát và một số điều cần chú ý,...
Kế hoạch B là – Chết đuối.
Tôi đọc đến đây thì cả người đã đổ mồ hôi dù cho đang là mùa đông lạnh giá.

Trần Thư Ninh đang làm gì chứ! Tại sao cậu ấy lại cứ muốn tự sát!
Sau đó tôi tìm thấy ở bìa sau có kẹp một báo cáo khám bệnh, có vẻ là bị Trần Thư Ninh cắt ra.
Chứng hưng – trầm cảm thay đổi thất thường – tôi tra cứu thì tương đương với căn bệnh Rối loạn lưỡng cực.
Trần Thư Ninh...!mắc chứng rối loạn lưỡng cực.
Tôi không nhận ra.

Vậy mà tôi lại không nhận ra?!
Gần bốn năm mà tôi lại không nhận ra là cậu ấy không ổn.
Thế này mà gọi là yêu thầm à? Yêu thầm cái con khỉ!
Suy nghĩ đầu tiên của tôi là tại sao cậu ấy lại có thể tùy tiện vứt bỏ mạng sống của mình như vậy, nhưng khi nhìn lại cuốn sổ này, cậu ấy đâu có vẻ là tùy tiện.

Phân tích chặt chẽ và hợp lý về tính khả thi của từng nơi, cậu ấy cũng viết rất rõ ràng về những khả năng và sự khác biệt giữa tự sát và chết ngoài ý muốn...

Không tùy hứng chút nào, phải làm sao bây giờ...
Tôi không muốn cậu ấy chết, tôi phải làm gì đây?
Tôi có thể làm được gì? Nói với cậu ấy rằng tôi nhặt được sổ tay của cậu? Nói thẳng như thế liệu có xúc phạm tới cậu ấy không, bí mật của mình bị phát hiện, có phải cậu ấy sẽ càng đau khổ hơn? Liệu cậu ấy có không kiềm chế được mà tự sát luôn không?
Quá nhiều câu hỏi ào tới trong đầu tôi, tôi phải bình tĩnh lại để phân tích.

Lần đầu tự sát là vào ngày 15 tháng 11, hai tuần nữa sẽ là ngày 29 tháng 11, nơi trong tấm ảnh nhìn rất quen nhưng chỉ có khoảng không và một đầu cầu lờ mờ, như là được cắt ra từ đâu đó.
Chỉ còn bốn ngày nữa là đến ngày 29.
Tôi phải làm gì đó.

Tôi phải làm gì đây?
Cậu ấy thật sự muốn chết.
Tôi có thể ngăn cản được không?
Bây giờ tôi không thể chán nản, Trần Thư Ninh cần người giúp đỡ, và tôi là người duy nhất biết điều đó.
Vậy nên tôi phải làm gì đó, một điều gì đó đúng đắn.
Đầu tiên phải tới gần quan sát cậu ấy
Thế nhưng quan hệ giữa tôi và cậu ấy đến bạn học còn chẳng phải, cậu ấy còn mắng tôi, trời ạ, sao tôi lại có thể ngu ngốc đến thế chứ!
Không được, mặc kệ cậu ấy có mắng tôi như nào thì tôi cũng phải cố thử xem, phải giúp cậu ấy vượt qua ngày 29 tháng 11 đã, dựa theo logic của cậu ấy, nếu lần này vẫn không thành công thì chắc là sẽ rời hẳn đến giữa tháng sau.
Tôi cũng phải lên kế hoạch mới được.
Mong rằng Trần Thư Ninh sẽ không hận tôi, không phải là tôi cố ý nhìn trộm chuyện riêng tư của cậu, tôi chỉ muốn cứu cậu mà thôi.

Cho dù cậu có phải người tôi thích hay không, tôi đều muốn cứu cậu.
_____
Ngày 26 tháng 11, 1°C, trời âm u nhưng buổi chiều có nắng.
Ngày thứ 1225 yêu thầm Trần Thư Ninh.
Tôi nhìn thấy Trần Thư Ninh đang đứng ở cửa nhà ăn, trông cậu ấy có vẻ hơi thẫn thờ, giống như vẫn chưa tỉnh ngủ vậy.

Sắc mặt cậu tái nhợt, môi rất khô, tóc mái rũ xuống che gần hết mắt, áo khoác lông trên người to rộng làm cho cậu ấy nhìn càng gầy hơn.

Hình như gần đây cậu ấy cũng không đến nhà ăn, buổi sáng và buổi trưa tôi đều không gặp cậu ấy.
Tôi không phải bi/ến thái, tôi không theo dõi cậu ấy.
Có vẻ cậu ấy không muốn ăn cơm, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc gì, cậu ấy xoay người định đi, tôi vô thức muốn giữ lấy cậu ấy nên vội vã hô to tên cậu, hô xong cả người tôi liền ngây ngẩn.

Tôi gọi cậu ấy làm gì đây? Tôi nhanh chóng tìm cách rồi chạy tới bên cạnh khoác vai cậu ấy, đòi hỏi cậu ấy phải đi ăn với tôi.
Cậu ấy rõ ràng là không nhớ tôi, cũng không nhớ là tôi đụng phải cậu ấy.

Tôi nghĩ lại một lát, lúc đó chắc là cậu ấy đang rất lo lắng lại còn không mang mắt kính, hẳn là không nhìn thấy mặt tôi.
Tôi cảm thấy may mắn vì cậu không nhớ tôi là người đâm cậu, vậy thì ấn tượng của cậu với tôi sẽ không tệ hại lắm.
Nhìn cậu ấy như vậy chắc chắn là hôm nay sẽ lại bỏ bữa tiếp, đã gầy đến vậy lại còn không ăn cơm, gió Tây Bắc tháng mười hai cũng có thể thổi cậu ấy bay đi mất.
Nhưng tôi lại làm sai chuyện rồi.
Cậu ấy ăn cơm cùng tôi rồi lại nôn ra, nôn rất khổ sở, tôi đứng ngoài chỉ nghe cũng cảm thấy khó chịu.

Lúc tôi nâng cậu dậy, mặt cậu ấy trắng bệch như màu sơn của bức tường bên cạnh, tôi lại nói dối là tôi cần đi WC nên mới chạy đến, cậu ấy không hề nghi ngờ.
Nhưng trong lòng tôi rất khó chịu, tại sao tôi lại ép cậu ấy ăn cơm cơ chứ?

Nhưng mà không ăn cơm thì lại có hại cho sức khỏe.
Kết quả là tôi càng nói thì lông mày cậu ấy càng nhíu chặt lại, cậu ấy mắng tôi, mắng tôi xen vào việc của người khác.
Tôi rối rít xin lỗi, trông cậu ấy rất mệt mỏi lại còn phải đứng nghe tôi lải nhải, mới có bước đầu tiên mà tôi đã đi nhầm mất rồi.
Tôi nhát gan đến mức xin lỗi xong liền bỏ chạy, tôi sợ mình ở lại một phút cậu ấy lại chán ghét tôi thêm một phần, mà có khi bây giờ cậu ấy đã ghét tôi lắm rồi.
Thế nhưng sau khi chạy đi thì tôi lại nghĩ lại, vừa nãy tôi không nên rời đi, đúng ra tôi phải đưa cậu ấy về, lỡ như cậu ấy xúc động rồi...!Không được.

Tôi không thể dùng ánh mắt nhìn người bệnh mà đối xử với cậu ấy, nếu cậu ấy biết tôi có mục đích này thì sẽ càng khó khăn hơn, nhưng bây giờ tôi có thể làm gì nữa đây...
Tôi vô thức mà đi đến phòng y tế mua một hộp Hoắc Hương Chính Khí, tôi từng nghe bác sĩ trường nói uống cái này có thể giúp giảm bớt cảm giác buồn nôn.

Tôi nghĩ rằng không phải là do dạ dày cậu ấy không tốt mà có thể là vì phải uống nhiều thuốc quá, nhưng cùng uống hai thứ này liệu có làm sao không?
Tôi tra trên mạng thì thấy Hoắc Hương Chính Khí là thuốc đông y, không khắc với các loại thuốc tây, tôi cũng hỏi thêm bác sĩ, bác sĩ bảo không có vấn đề gì.
Tôi chạy đến phòng ký túc của Trần Thư Ninh, tôi đã đi qua nơi này cả ngàn vạn lần, thế nhưng nó cũng giống chiếc bánh kem hoa hồng trưng bày trong tủ kính, tôi đứng nhìn vô số lần nhưng lại chẳng thể có được.
Trong phòng ký túc này tôi chỉ biết Trần Thư Ninh và Triệu Tuấn, tôi nhờ Triệu Tuấn nói với cậu ấy là tôi có đồ vật cần đưa.

Thằng nhãi này, mải chơi game đến mức cả đầu cũng không thèm ngẩng lên nhìn tôi.
Mong là thứ tôi mua sẽ có ích, mong là cậu ấy sẽ không tức giận nữa.
Thật hy vọng cậu ấy có thể nói thẳng với tôi rằng cậu ấy rất khó chịu, không cần phải một mình chịu đựng, thế nhưng bây giờ khả năng đó gần như bằng không, quan hệ giữa tôi và cậu ấy đâu có là gì chứ.
Tôi đã tìm hiểu rất nhiều về chứng rối loạn lưỡng cực, rất muốn giúp được cậu ấy, nhưng hơn hết vẫn cần biết đầy đủ về tình huống của cậu ấy từ bác sĩ trị liệu mới được.
Hay là tôi gọi vào số điện trên báo cáo khám bệnh nhỉ? Liệu Trần Thư Ninh có vì những việc làm bao đồng này mà càng ghét tôi hơn không? Thế nhưng chán ghét tôi cũng được, tôi chỉ mong cậu ấy có thể tiếp tục sống tốt.
Tôi cần phải tiếp tục tiến tới từng bước từng bước một, hy vọng sẽ không dọa đến cậu ấy nữa.
_____
*1224: trong bản gốc, mấy chương đầu tác giả để là 142...!nhưng đến đoạn sau lại để là 102..., nhưng dựa vào Phong Hành yêu thầm Thư Ninh 3 năm rưỡi thì mình xin phép để thành số giữa như vậy cho hợp lý..


Đọc truyện chữ Full