DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới
Chương 25: Chương 25


[Đường Phong Hành]
*Bởi vì không còn là yêu thầm nên các chương của Phong Hành sẽ không được viết dưới dạng nhật ký nữa, mà là góc nhìn bình thường giống như Thư Ninh.
Tuyết rơi rồi, mưa tuyết rất lớn.
Chân của Trần Thư Ninh đã lành hẳn.

Từ lúc tôi thay Tống Hà bên lớp 1 chuẩn bị cho tiết mục hát dương cầm của buổi tiệc cuối năm thì Trần Thư Ninh và tôi rất ít khi trò chuyện, thường thì nói được một nửa là cậu đã biến mất, cho dù tôi có gọi cũng không ai nghe máy, đến nửa đêm thì cậu mới nhắn tin lại cho tôi.
Rạng sáng hai giờ mà chưa ngủ, tôi nhắc cậu không ngủ được thì nhớ phải uống thuốc.
Cậu bảo biết rồi.
Thế nhưng tôi nghe bạn cùng phòng của cậu kể rằng cả đêm cậu chẳng ngủ tí nào mà ban ngày vẫn rất có tinh thần, cả ngày ôn bài rồi còn tìm cả giáo viên để hỏi về bài tập.
Tôi hỏi Trần Thư Ninh về chuyện này nhưng cậu vẫn bảo mình chẳng làm sao cả, cậu vẫn luôn uống thuốc đúng giờ, nói qua loa rồi lại tìm cớ chuồn mất.
Lúc tôi tập đàn xong thì thấy cậu đi ngang qua phòng tập, chỉ một giây ngắn ngủi mà thôi, giống như chỉ thật sự là tiện đường đi qua.
Có đôi khi Ngô Hóa Văn sẽ đến tìm tôi để hỏi bài.

Cậu ta mang theo cả trà sữa, bảo là trên đường vô tình gặp được Trần Thư Ninh, cậu nghe Ngô Hóa Văn muốn đi gặp tôi thì nhân tiện mua trà sữa cho cả hai.
Tôi nhìn nhãn dán trên cốc trà sữa, là vị mà tôi đã mua cho Trần Thư Ninh khi chúng tôi xem xong 《Frozen》.
Tôi có thể lén lút nghĩ rằng thật ra là Trần Thư Ninh muốn mua cho tôi nhưng lại ngượng ngùng, vậy nên đành mua cho cả Ngô Hóa Văn không?
Tôi cũng chỉ đoán bừa như vậy thôi, có thể đó chỉ là tưởng tượng của mình tôi.
Trần Thư Ninh nói thích tôi làm cho tôi mừng rỡ như điên, mấy hôm nay cả ngày lẫn đêm đều chỉ nghĩ tới chuyện này, thế nhưng bây giờ cậu ấy đã tự giác uống thuốc, cảm xúc cũng ổn định hơn, chỉ là không còn muốn gặp tôi nữa.
Chạng vạng tuyết rơi rất dày, mỗi bước chân dẫm xuống đều tạo thành một cái hố nho nhỏ.

Tôi trở về lớp học, Trần Thư Ninh đang đeo tai nghe còn chiếc MP3 đơn giản nhỏ gọn thì để trong ngăn bàn.

Cậu ấy đang hí hoáy viết thứ gì đó, tôi đi tới thì cậu ngẩng lên nhìn tôi, mỉm cười kéo tôi lại rồi đưa cho tôi một tuýp kem dưỡng da, cậu nói nghe mấy bạn nữ bảo kem tay này dùng rất hiệu quả, thoa thường xuyên thì da tay sẽ không nứt nẻ nữa, sau đó thì trả cho tôi đôi găng tay mà lần trước tôi đã đưa cho cậu.

Tôi cầm lấy rồi thoa kem lên tay, thực ra tôi cảm thấy đàn ông con trai thì không cần phải dùng mấy đồ dưỡng da thế này, nhưng đây là Trần Thư Ninh mua cho tôi vậy nên nhất định là phải dùng.
Tôi hỏi cậu trong MP3 là bài gì thế, cậu lập tức giơ tay che hai tai lại bảo không có gì, chỉ là vài bài hát mà thôi.

Lời của cậu bỗng khiến tôi cảm thấy có hơi buồn, tôi cười nói tôi cũng đâu có muốn nghe, cậu không cần phải tránh né tôi như vậy, cậu ấy nhìn tôi một lát như thể muốn nói điều gì đó.
Đột nhiên điện thoại cậu kêu vang, không lưu tên liên hệ mà chỉ có một chuỗi dãy số.
Cậu vội vàng tháo tai nghe ra, quấn dây nghe vào MP3 rồi nhanh chóng thu dọn sách vở, nói với tôi là bản thân có việc phải đi trước.

Tôi gật đầu, hôm nay thời gian nói chuyện của chúng tôi hình như còn chưa đến mười phút.

Tôi cũng đeo tai nghe để nghe lại khúc nhạc mà tôi sẽ phải đàn trong buổi tiệc đêm giao thừa, đến khi cầm bút lên để chuẩn bị làm đề, tôi không khỏi nghĩ tới sau khi tốt nghiệp thì sẽ phải xin vào đâu làm.
Cứ nghĩ đến chuyện này thì trong đầu tôi lại hiện lên vô vàn liên tưởng, bắt đầu nhớ đến Trần Thư Ninh, muốn nhìn xem cậu đã đi hay chưa.
Bên ngoài là nắng chiều màu đỏ cam, nhìn qua khung cửa sổ đẹp tựa như một bức tranh sơn dầu của Monet vậy, Trần Thư Ninh đang đứng giữa ô cửa nhìn vào lớp qua tấm kính pha lê.
Cậu ấy đang nhìn tôi ư?
Tôi nghiêng đầu mỉm cười với cậu, ánh nắng chiều ôm lấy áo khoác màu nâu nhạt của cậu, khăn quàng cổ, mái tóc và gương mặt cậu đều được phủ màu cam ấm áp ngọt ngào như kẹo đường.

Tóc cậu ấy hơi rối, thật muốn chỉnh chúng lại rồi nhân cơ hội vuốt ve những lọn tóc mềm mại của cậu nữa.
Hai tai tôi nóng lên, bất giác cảm thấy muốn hôn cậu.
Vừa lúc ca khúc bên tai vang lên câu hát: "I will try for your love..."
Dòng suy nghĩ trong tôi bắt đầu lay chuyển, không kìm được mà nghĩ – Tôi thật sự đã có được cậu ư?
Cậu thấy tôi đã phát hiện ra mình thì vẫy tay, cố nói bằng khẩu hình: "Đi đây." rồi quơ quơ điện thoại, "Có chuyện gì thì gọi điện nhé." Cậu đi rất nhanh, vừa hết câu thì ở lại cùng tôi chỉ còn tàn ảnh của cậu dưới ánh nắng chiều.
Tôi ngơ ngẩn nhìn nắng chiều cũng dần dần biến mất.
Vừa về phòng ký túc thì tôi đã gặp Lý Cảnh Nguyên cười thần bí nói: "Tôi cảm thấy hình như Trần Thư Ninh đang yêu đương rồi đấy."
Tôi giật mình phun ra ngụm sữa đang ngậm trong miệng, suýt thì sặc chết rồi.
Cả phòng nhanh chóng thò đầu đến hóng chuyện, còn nói cũng đúng thôi, với gương mặt này của Trần Thư Ninh sớm muộn gì thì cũng yêu đương, chọn người yêu không thể qua loa được.

"Không phải đâu, người này các cậu đều biết đấy."
"Ai cơ?"
Tôi nắm chặt hộp sữa, nhìn chằm chằm Lý Cảnh Nguyên chuẩn bị lên tiếng: "Chuyện này..."
"Người đó chính là Lý Y học lớp 1 năm ba, là em gái tóc đen dài, lần trước đã biểu diễn tiết mục nhảy se/xy trước toàn trường ấy.

Ngày thường nhìn em ấy trầm lặng ít nói vậy mà không ngờ lúc nhảy thì dáng người lại đỉnh đến thế, lại còn rất xinh đẹp nữa chứ, vậy mà lại có người yêu mất rồi."
"Sao cậu lại biết?" Tôi vội nuốt lại những lời đang định nói, sợ tới mức suýt nữa đã come out luôn.
"Cậu không biết đấy thôi, hai người bọn họ ngày nào cũng ngồi cạnh nhau ở thư viện, trưa ăn cơm cũng ngồi ăn cùng nhau, hôm trước tôi còn thấy em ấy và Trần Thư Ninh bước xuống từ cùng một chiếc ô tô, hình như là đã gặp ba mẹ luôn rồi.

Không phải vừa hết năm tư là sẽ kết hôn mời chúng ta đi uống rượu mừng luôn đấy chứ?"
Lý Cảnh Nguyên kể xong thì chọc chọc tôi: "Này, cậu thân với Trần Thư Ninh lắm mà, cậu ấy có nói với cậu không?"
Tôi lắc đầu: "Thân gì chứ, tôi chỉ chăm sóc cậu ấy một chút thôi."
"Thế mà còn không thân? Lần trước hơn nửa đêm cậu còn lao ra ký túc xá để chăm sóc người ta, nhớ kỹ lại xem đi.

Cậu lại còn lúc nào cũng nhìn chằm chằm di động như là sợ lỡ mất tin nhắn gì của cậu ấy vậy.

Mà lần trước nhìn Trần Thư Ninh trông sợ thật ý, nhưng cũng chỉ có mặt là trắng bệch thôi, chứ đẹp trai thì không phải bàn cãi.

Nhưng mà Tiểu Phong của chúng ta cũng rất đẹp trai đó nha."
Tôi vừa đẩy tay cậu ra thì Ngô Hóa Văn lại chạy tới: "Không phải là chưa yêu đương lần nào mà đã tốt nghiệp đấy chứ? Mặt cậu cũng đâu đến nỗi nào, thật là chưa từng yêu em gái nào luôn?
"Đâu phải mình tôi chưa có bạn gái, Lý Cảnh Nguyên cũng không có này."
"Anh trai ơi, nếu mặt em được bằng một nửa anh thì làm sao em vẫn còn cô đơn đến bây giờ được hả?"
Ngô Hóa Văn thừa dịp trêu cậu: "Cậu cũng họ Lý, tóc người ta dày như vậy mà sao tóc cậu chỉ được có mấy sợi thế?"

"Fu.ck, đây là chuyện tôi muốn sửa là được hả, DNA nó đã như vậy rồi thì cậu sửa giùm tôi cái, mà trời sinh tóc ít thì sao chứ, đây là biểu hiện của người cực kì thông minh đấy nhé!" Lý Cảnh Nguyên đẩy Ngô Hóa Văn ra.
Từ lúc nghe thấy cái tên "Lý Y" thì tôi đã nhớ ra người mà Trần Thư Ninh chỉ vào lúc đứng ngoài quán ăn ngày đó, người mà cậu bảo là mẫu hình lý tưởng của cậu, chính là Lý Y.
Bởi vì một màn biểu diễn kia mà cả trường đều biết đến em ấy, bắt đầu có những topic nặc danh bàn luận về chuyện của hai người.
Tôi rất muốn gửi bình luận rằng không phải Trần Thư Ninh đang yêu Lý Y, cậu ấy đang yêu tôi!
Nhưng tôi không làm được.
Giống như một người tình bí mật vậy.
Nghẹn tưởng sắp chết.
Quả nhiên đã nếm được ngon ngọt thì lại muốn sẽ có được tất cả.

Đúng là con người có lòng tham không đáy, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Tôi nhắn tin cho Trần Thư Ninh hỏi có muốn đi ăn cơm cùng nhau không, cậu ấy trả lời tôi, nói để lần sau đi, bây giờ cậu đang bận không cần chờ cậu ấy.
Tôi không đến căng tin mà đi tới thư viện, không phải để tìm sách mà để tìm Trần Thư Ninh.
Tôi tìm được rồi, cậu ấy đang ngồi đối diện Lý Y cười trông rất vui vẻ, tôi không biết những bộ luật khô khan từ bao giờ lại trở nên thú vị đến thế.
Tại sao cậu ấy lại cười hạnh phúc với một cô gái khác như vậy?
Bởi vậy mới nói Trần Thư Ninh đâu có thích tôi, cậu ấy chỉ đáp lễ vì tôi đã từng chăm sóc cậu mà thôi.

Có phải tôi đã làm cho cậu bối rối rồi hay không? Cậu nói mình không thích con gái cũng chỉ là hùa theo tôi thôi nhỉ?
Nhưng tôi không dám nói, tôi con mẹ nó không nói được là cậu không cần phải thấy mắc nợ tôi, muốn yêu ai thì nên yêu người đó, không cần chỉ vì tôi chăm sóc cho cậu mà phải cố phối hợp với tôi.
Con mẹ nó tôi là Bồ Tát chuyển thế chắc?
Có mà nói đằng trời, tôi làm sao mà buông tay được chứ.
Mẹ nó.

Đến hỏi tôi cũng không dám hỏi.
Lỡ như hỏi rồi thì đến làm bạn bè cũng cảm thấy xấu hổ.
Cho nên biết vậy từ đầu có đánh chết tôi cũng không nên nhận, tôi cứ lấy thân phận bạn bè để ở bên cạnh Trần Thư Ninh đã là tốt lắm rồi.

Như vậy thì tôi có thể luôn quan tâm cậu ấy, khi nào cậu cần thì tôi sẽ xuất hiện, có chuyện gì thì đều có thể tự nhiên mà hỏi ra.
Tôi giống như phát điên luôn rồi vậy, chỉ muốn lập tức rời khỏi chỗ này.


Tôi chạy đến phòng nhạc luyện tập ca khúc đó một lần lại một lần, đến tận khi mưa tuyết quá lớn thì mới bất đắc dĩ phải lết về ký túc.
Tôi sẽ không bỏ cuộc.
Tôi không tĩnh tâm được để viết luận văn, cứ ngồi nhìn lịch sử trò chuyện với Trần Thư Ninh, hết lướt lên rồi lại lướt xuống.
Nghĩ đến những lần Trần Thư Ninh nằm ngủ trong lòng tôi, trước mắt lại giăng đầy hơi nước.
Aaaaa không được! Tôi không cho phép!
Tôi nhìn tuýp kem dưỡng tay mà Trần Thư Ninh mua tặng, tôi định sẽ hẹn cậu đi xem phim vào lễ Giáng Sinh nên bây giờ đã đặt vé luôn rồi.
Tôi ngồi nghĩ một câu thật hợp lý, tất cả chỉ có mấy chữ thôi mà tôi gõ tận mười lăm phút.
– Giáng Sinh cậu có rảnh không?
Qua một giây Trần Thư Ninh đã nhắn lại khiến tôi không khỏi thấy vui vẻ.
– Có việc gì sao?
– Không có, chỉ hỏi một chút thôi.
– Có rảnh.
– Vậy cậu có muốn đi xem phim với tôi không? Nếu thật sự không rảnh thì cũng không sao đâu.
– Có rảnh.

Mấy giờ thế?
– Sáu giờ tối.

Nếu cậu thấy không ổn thì có thể đổi giờ.
– Tôi nói tôi rảnh mà.

Vậy sáu giờ chiều mai gặp nhau nhé.
Xem phim! Cùng nhau đi xem phim! Tốt quá đi!
Đây là hẹn hò ư? Lần đầu tiên hẹn hò với Trần Thư Ninh?!
Tôi lại thấy tràn đầy sức sống!!.


Đọc truyện chữ Full