DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới
Chương 41: Chương 41


Chung cư mà chúng tôi sống ở gần khu tái định cư của một thôn làng nào đó, tiếng pháo nổ và ánh sáng rực rỡ kéo dài suốt cả đêm, bầu trời đêm không có lúc nào là tăm tối.

Làm xong chuyện tôi đau lưng mỏi eo, đến nước cũng là anh lấy đút tôi uống, tôi không còn chút sức nào để ngồi dậy, chỉ đành đẩy tất cả cho anh vào phòng tắm dọn dẹp một hồi.

Thật có lỗi với anh, bốn năm qua sức khỏe tôi đã kém đi rất nhiều, thật sự không thể bằng anh được.
Anh lau người cho tôi, lau khô hết tất cả chất lỏng hỗn độn mà vừa nãy tiết ra để tránh làm tôi khó chịu phát sốt.

Tôi sảng khoái thả lỏng nằm trên giường chờ anh, anh vừa trèo lên giường đã bị tôi ôm lấy, tay chân quấn hết lên người anh, đầu cọ cọ lồng ngực, thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Năm mới tới, Đường Phong Hành không mua vé về quê, anh định đợi đến lập xuân mới về, dù sao kỳ nghỉ đông của trường vẫn còn dài.


Còn tôi thì chính thức tạm nghỉ học từ kỳ nghỉ đông, chạy đến trường một chuyến để nộp giấy khám bệnh rồi cùng Đường Phong Hành lái xe điện đi thêm một vài nơi.

Chúng tôi đội hai chiếc mũ len màu đỏ giống hệt nhau vui vẻ phóng trên đường, vừa khéo đi ngang qua chỗ mà hai đứa đã từng đạp xe đâm vào nhau.

Tôi vỗ vỗ eo anh, lớn tiếng nói trong gió: "Bạn học Voldemort, anh có nhớ chỗ này không?"
Anh quay đầu liếc tôi một cái: "Voldemort gì cơ?"
"Hôm mà anh đạp xe đâm vào em ấy, trời tối quá, anh giống như Voldemort trùm áo đen trong 《Harry Potter》 bay thẳng đến chỗ em vậy, làm tay em bị xước lại còn lấy nhầm cả sổ."
"À nhớ rồi." Anh hô một tiếng rồi lại thôi.
Tôi lay anh: "Sao anh không nói gì?"
"Nói gì được chứ, Voldemort là tên phản diện ghê gớm đến vậy mà.

Để lại ấn tượng tệ hại thế cho em đã xấu hổ lắm rồi, còn nói gì được nữa." Nói càng ngày càng nhỏ, tiếng anh biến mất trong gió lạnh gào thét bên tai tôi.
"Có gì đâu mà xấu hổ, nếu không có lần đó thì anh đã không cứu được em." Tôi dựa đầu vào lưng anh.
Tôi cảm nhận được anh thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng nói tiếp: "Đúng rồi, may là ngày đó tông trúng em.

Làm phản diện thì làm phản diện đi, phản diện cũng có thể ôm được mỹ nhân về."
Tôi véo eo anh làm anh hơi loạng choạng: "Chỗ này không có mỹ nhân nhé, chỉ có trai đẹp là em thôi."
Anh vội vàng ổn định tay lái rồi trả lời tôi: "Rồi rồi anh đẹp trai cũng được, dù sao đều là em hết."

Từ sau khi tôi được điều trị bằng liệu pháp sốc điện thì bệnh tình thật sự cải thiện hơn, cảm xúc ổn định, không còn bị thay đổi thất thường, ngoại trừ việc phải thích ứng với loại thuốc mới thì tất cả đều tốt hơn nhiều.

Tuy rằng sau Tết Âm Lịch vẫn là mùa đông, lá cây rơi rụng đầy đất bị tuyết bẩn vùi lấp, thế nhưng đợi khi mùa xuân tới chúng sẽ lại đâm chồi đầy sức sống trên những cành cây cao.
Tôi nhận ra mình đã đợi được thời khắc xuân tới, vào một buổi sáng nào đó tôi thức dậy khỏi giường, không còn cảm giác cứ như đang chết đuối, không còn cảm thấy tức ngực và khó thở nữa.

Hương hoa cúc họa mi thoang thoảng trong căn phòng, những hạt giống không tên đã bắt đầu nảy mầm từ mảnh đất cằn cỗi sâu trong trái tim tôi.
Tôi rời giường và đôi mắt tìm kiếm Đường Phong Hành, anh đang ngồi ở bàn làm việc đặt bên cửa sổ, vừa lật đọc hồ sơ vừa gõ gì đó trên máy tính.

Anh tập trung đến mức còn không nhận ra tôi đã dậy và đi ra phòng tắm đánh răng, tấm rèm màu trắng đón gió từ cửa sổ, nhẹ nhàng bay lên rồi lại khẽ rủ xuống.
Anh nghe thấy tiếng bước chân của tôi thì vội quay đầu lại, khoác tay lên lưng ghế, mỉm cười: "Dậy rồi à?"
Tôi đi tới ôm lấy vai anh rồi dựa đầu anh tựa lên bụng mình, mái tóc ngắn cọ lên người qua lớp áo mỏng, tôi nghe thấy tiếng chồi non đang nhanh chóng hấp thụ chất dinh dưỡng.


Tiếng cây con lớn lên hòa nhịp với tiếng tim tôi đập rộn ràng, hôm nay những cơn gió thật nhẹ, tươi mát, ngọt ngào.
Tôi thấy còn thiếu thiếu gì đó, cúi đầu nhắm mắt hôn lên môi anh, anh khẽ liếm rồi nở nụ cười tươi: "Kem đánh răng vị bạc hà."
Nụ cười anh tựa như ánh mặt trời lúc này, không chói mắt, không oi bức mà tỏa ra ánh nắng êm dịu.

Trong lòng tôi thầm nghĩ: ngày hôm nay như vậy là hoàn hảo.
Anh nhéo nhéo má tôi, hỏi: "Em đang nghĩ gì thế?"
Tôi không trả lời câu hỏi ấy, chỉ nhìn vào mắt anh và nói: "Hoa nở rồi."
—————
được chiếc chương ngọt ngào nhẹ nhàng thì nó ngắn như vầy thôi đó coi có tứk khum (-__-").


Đọc truyện chữ Full