DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới
Chương 63: C63: Ngoại truyện 4 2

[Trần Thư Ninh]

Ngoại truyện 4: Thuốc lá và socola (2)

Đường Phong Hành ôm eo tôi, tôi cảm nhận vết chai ở tay anh cọ xát trên làn da, ve vuốt rồi lướt dần lên trên chui vào bên dưới lớp áo len. Bàn tay anh xoa nắ.n ngực tôi, ngón cái và ngón trỏ vân vê đầu v* rồi thỉnh thoảng kéo nhẹ nó lên. Eo tôi vô thức cong lên theo từng động tác của anh, những tiếng rê,n rỉ sung sướng tràn ra từ khóe miệng. Thật ngứa, những cơn đau nho nhỏ làm tôi thấy thỏa mãn, tôi thích đau một chút, đau đớn có thể xoa dịu cảm xúc của tôi tốt hơn nhưng Đường Phong Hành lại không nỡ nặng tay, anh ấy không muốn làm tôi đau.

Tôi ngậm lấy môi anh, tỉ mỉ liế.m từng đường vân môi rồi cắn nhẹ lên môi dưới. Giữa làn hơi phả ra từ hệ thống sưởi nóng bỏng đến mức khiến người chóng mặt này, tôi mài cọ mông mình lên vật cứ.ng của anh, nơi đó còn nóng hơn cả không khí bây giờ nữa. Trong cái nóng ẩm ướt, chúng tôi vươn đầu lưỡi không ngừng say mê quấn lấy nhau.

Tôi khóa ngồi trên người anh, chủ động đỡ gậy th*t nóng rực ấy tiến vào cơ thể mình, từng chút từng chút mở ra nơi bí ẩn. Có gì đó nhớp nháp dính lên tay tôi, là chất lỏng mà Đường Phong Hành không nhẫn nại được mà chảy ra.

Lối vào vẫn rất chặt, chỗ ngồi chật hẹp quá, ngón tay tôi ướt đẫm, tay còn lại chống lên bả vai anh. Tôi híp mắt vì cơn đau nhói đột ngột truyền tới, không nói gì mà chỉ yên lặng nhìn anh, anh lập tức hiểu rõ rồi nhổm dậy hôn lên mắt và môi tôi, bàn tay bắt đầu chuyển động, hổn hển nói: "A Ninh, em có thể chậm lại, đừng vội vàng, để anh buộc lại cho em trước."

Tôi sợ lúc cao trào sẽ làm bẩn quần đen nên Đường Phong Hành lấy một đoạn dây mảnh màu đỏ buộc gốc tinh ho.àn của tôi lại rồi đeo cả áo mưa lên phía trước. Sợi dây đỏ buông thõng ở thân d.ưới đôi lúc còn được anh nhẹ nhàng vuốt kéo, tôi cảm thấy phía trước của mình không nhịn được mà thỉnh thoảng lại ọc ra chất lỏng từ mã mắt. Tôi không khỏi bật cười: "Anh chuẩn bị cái dây này từ lúc nào thế? Đã âm mưu rất lâu rồi đúng không?"


Dưới ánh đèn mờ không nhìn rõ mặt anh có đỏ không nhưng rõ ràng đã nóng bừng cả lên, anh sờ sờ đùi tôi, nói: "Tình cờ thôi, anh chỉ muốn thử, bởi vì Thư Ninh rất xinh đẹp."

"Em đẹp chỗ nào cơ, đàn anh?"

"Nơi nào cũng đẹp..."

"Hóa ra đàn anh lại háo sắc như vậy... Bề ngoài thì áo mũ chỉnh tề, sau lưng lại muốn cùng em chơi dã chiến... A! Sao anh... Ưm! A!"

Trong lúc tôi đang nói thì anh đã đút cả ngón tay của anh và tôi vào tận sâu bên trong, lỗ nhỏ cảm nhận được một cơn đau nhói nên theo bản năng siết chặt lại, tay kia thì cố ý đùa nghịch phía trước của tôi khiến nó càng vui sướng chảy n.ước. Ngón tay của anh đang ở trong cơ thể quấn lấy ngón tay tôi cùng nhau nong rộng lối vào, xâm nhập càng sâu hơn, thọc vào rút ra tựa như đang bắt chước động tác gia.o hợp vậy. Dòng máu trong người tôi giống như nồi nước đang sôi lên sùng sục, hơi nóng xông lên tận trong não, không thể phân biệt được là do không khí trong xe quá nóng hay là do xấu hổ.

Anh cắn tai tôi nói: "Bởi vì anh rất sẵn lòng cùng bé mèo hoang dã chiến. Chuyện gì anh cũng bằng lòng làm với em, đừng sợ."

Ngón tay bị anh lôi ra ngoài, cảm giác trống rỗng đánh úp tới, cả người tôi xụi lơ, vành tai nóng bừng vì thẹn thùng. Khoảng trống trong cơ thể rất nhanh đã được anh lấp đầy, cực k.hoái theo xương cụt leo thẳng lên cột sống, khoảnh khắc anh tiến vào khiến thắt lưng tôi run rẩy co rút, hai bàn tay bám chặt lấy vai anh, vật nhỏ phía trước cứng ngắc vểnh cao. Anh nâng m.ông tôi lên rồi lại thả nó xuống, cơn đau trong nháy mắt biến thành sự thoải mái như thể có một dòng nước ấm đang chảy từ hậu huyệt ra khắp mọi nơi trên cơ thể. Nước mắt không tự chủ được mà chảy ra khiến cho tầm nhìn của tôi như bị phủ một tầng sương mù, tôi chớp chớp mắt, cố gắng làm gương mặt của Đường Phong Hành trở nên rõ ràng hơn: "Sợi dây... sợi dây không thoải mái gì cả... Ha... Đường Phong Hành... Phong... Hành, nhanh quá, nhanh quá!"


Anh dùng đầu đẩy lớp áo len của tôi lên cao để lộ ra nú.m vú run run trong không khí, đầu lưỡi vươn ra liế.m m.út không ngừng làm cho hơi thở tôi càng trở nên nặng nề, năm ngón tay xuyên vào mái tóc anh, tiếng rê,n rỉ càng ngày càng lớn hơn. Anh không tiếp tục dày vò đầu v* đã sưng đỏ của tôi nữa, thì thầm: "A Ninh, sẽ có xe đi qua đây đấy, em phải nhỏ tiếng lại."

Miệng nói sợ bị phát hiện nhưng thân dư.ới lại thúc vào càng sâu, tôi không thể kìm nén tiếng rê.n rỉ dâ.m đãng của mình, đầu gối kẹp chặt thắt lưng anh: "Anh nói thì dễ lắm, anh thử bị đâm coi, xem xem có nhịn xuống được không... A! Ưm... ưm... Thoải mái, ha, nhẹ chút..."

Bỗng nhiên có ánh đèn pha ô tô xuất hiện trước mắt, thật sự có xe chạy qua đây, tôi lo lắng siết chặt lối vào nhưng Đường Phong Hành thì vẫn mạnh mẽ chọc ghẹo tôi.

"Em sợ... Đường Phong Hành, em sợ..." Rốt cuộc nước mắt vẫn không thể nhịn được mà chảy xuôi xuống cằm.

"Thư Ninh, không sợ, không sao đâu, có anh ở đây mà, anh sẽ luôn bên em."

Tôi nức nở khóc, mỗi lần bị anh thúc sâu vào thì đều không ngăn được tiếng kêu r.ên, mắt nhìn chiếc xe càng lúc càng tới gần, tim đập nhanh y như tiếng trống dồn, anh hôn lên môi tôi nuốt xuống hết r,ên rỉ. Đôi môi bị lấp kín bởi nụ hôn mãnh liệt, không khí trong khoang miệng bị rút đi không ngừng, vậ.t cứng rắn của anh liên tục cọ xát qua điểm G đáng thương nơi lối vào. Tôi không thể kêu được thành tiếng, thứ bật ra chỉ có nức nở và những âm tiết đứt gãy. Ánh đèn pha trắng xóa xẹt qua cửa kính xe không có gì che chắn, trong tích tắc ấy tôi đạt đỉnh cực kh.oái đến quên cả hô hấp, cảm giác giống như đang say oxy và vừa mới uống hết mấy bình rượu trắng vậy, cả cơ thể như tan thành chất lỏng hòa lẫn với biển rộng, lênh đênh chìm nổi.


Phía sau như vừa được gột rửa bằng một trận cháy lớn, tôi mê muội choáng váng, ngoan ngoãn để Đường Phong Hành dùng khăn giấy lau đi những vệt nước nhớp nháp. Bàn tay khô mát của anh nâng đầu tôi lên, ngón tay cọ nhẹ trên môi tôi, anh nói, tiếng rên của tôi chỉ được để anh nghe, đến sức để mỉm cười mà tôi cũng không còn, chỉ có thể cọ cọ vào tay anh rồi ngất lịm đi.

Khi tỉnh lại thì vẫn ở trên xe, tôi nằm trong ngực anh còn anh thì đang nâng m.ông tôi nhanh tay lau dọn thật sạch sẽ. Vì hệ thống sưởi hơi mà má chúng tôi đều đỏ lên vì nóng, nhìn nhau rồi bật cười, có lẽ đang cười vì việc làm hoang đường vừa rồi, vậy mà lại thật sự đánh dã chiến ở một nơi thế này.

Anh vuốt ve lưng tôi: "Em còn sợ à?"

Không thể phủ nhận rằng tôi đã phải vật lộn tận nửa năm để có thể quyết định cùng Đường Phong Hành về quê ăn Tết. Tôi không thể chịu được ánh mắt mang theo chút tủi thân của Đường Phong Hành, anh đã làm cho tôi rất nhiều điều, tôi còn nợ anh ấy nhiều lắm. Tôi muốn dùng tình yêu cháy bỏng của mình để sưởi ấm anh, anh hết lòng vì tôi, tôi cũng muốn giống anh mà cố gắng hết mình.

Đôi khi thật khó khăn để tôi thể hiện cảm xúc của bản thân, kỳ trầm cảm và hưng cảm luôn đấu đá nhau không khoan nhượng, thế nhưng sau khi cả người đầy thương tích thì Đường Phong Hành vẫn luôn ở đó để giúp tôi chữa lành. Tôi không thể mất anh, anh ấy là hơi ấm hạnh phúc duy nhất của tôi trên đời này. Tôi chỉ còn có anh, người duy nhất chỉ thuộc về mình tôi, cũng là người duy nhất mà tôi có thể bị mất đi.

Nhưng Đường Phong Hành không giống tôi, anh ấy còn có gia đình, có một mái nhà đủ đầy ba mẹ và em gái.

Tôi không biết nói gì, chỉ có thể cọ cọ làn môi và sờ nắn tai anh, thể hiện rằng tôi đang cực kỳ lo lắng. Nụ hôn của anh tạm thời xoa dịu tôi giống như một liều thuốc an thần, thế nhưng liều thuốc này lại cần được liên tục cung cấp.

Trước khi xuống xe, chúng tôi tháo tạm nhẫn ra và giấu vòng cổ đồng xu dưới lớp áo. Tôi cứng người đi theo anh qua cổng lớn trước sân, trong khoảnh khắc cánh cửa gỗ mở ra, ánh mắt của ba mẹ anh khiến tôi cảm thấy như mình đã bị nhìn thấu, khi nãy tôi làm chuyện đó với con trai bọn họ. Tôi khó khăn kiểm soát vẻ mặt lúc này của bản thân, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận vì chuyện vớ vẩn vừa làm cùng với Đường Phong Hành.


Cả người tôi cứng ngắc, máu toàn thân như đông đặc lại, đến thở cũng quên luôn. Cho dù đã chuẩn bị tâm lý và dùng rất nhiều thời gian để bình tĩnh nhưng ở trước mặt ba mẹ đã nuôi nấng anh bao nhiêu năm thì năm năm của tôi cũng không thể chịu nổi một kích. Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, chuyện hoang đường vừa nãy là bởi tôi lo lắng, mỗi khi cảm thấy lo âu thì tôi thường dùng socola để xoa dịu bản thân, thế nhưng bây giờ phải hạn chế ăn nên tôi đã thay socola bằng tình yêu, dùng tình yêu của Đường Phong Hành để lấp đi lỗ thủng trên bức tường an toàn trong lòng mình.

Anh vòng tay qua cổ tôi rồi kéo tôi sát lại gần anh, sợi dây chuyền đồng xu khẽ lay động, tôi càng căng thẳng hơn mà siết chặt nắm tay. Anh thân thiết giới thiệu tôi là bạn tốt của anh rồi đơn giản nói qua về gia cảnh của tôi, sự dịu dàng của mẹ anh khiến nỗi sợ trong lòng tôi lớn hơn, bác lau tay vào tạp dề rồi vuốt lại mái tóc, sau đó xoa nhẹ lên bên má đang đông cứng của tôi, nói: "Thư Ninh hả, đúng là một cậu bé đẹp trai, đón năm mới một mình không có tốt đâu cháu, nào nào, nhanh vào nhà cho ấm, ngoài trời lạnh quá."

Tôi gật đầu gượng gạo, đáp lời: "Cháu cảm ơn bác ạ."

Mẹ anh đi vào phòng khách trước còn Đường Phong Hành thì đi sau lưng tôi, anh giơ tay xoa xoa tóc tôi rồi kề tai nói nhỏ: "Mẹ anh hiền lắm, em đừng sợ cũng đừng suy nghĩ miên man, anh ở đây mà, không sao đâu."

Không thể phá nát sự dịu dàng này, tôi không thể nói ra những gì mà mình đã chuẩn bị, những lời nói đó sẽ làm tổn thương lòng chân thành và quan tâm này mất. Dù có nói thế nào thì sự thật vẫn là tôi là một người không bình thường luôn cố gắng giả vờ làm một người bình thường, huống chi tôi và anh còn là một cặp đôi đồng tính, một người không chịu nổi áp lực như tôi thì làm sao có thể đủ mạnh mẽ để nhận lời chúc phúc từ bọn họ.

Tôi đổi giày rồi mơ hồ đi vào nhà, đến khi bắt gặp ánh mắt của Đường Như Mộng đang ngồi ở phòng khách thì sợ hãi trong tôi không còn là nỗi sợ bình thường nữa mà đã thành sự hoảng sợ của tên trộm khi nhìn thấy cảnh sát. Ký ức về ngày chúng tôi cãi nhau khi mới yêu Đường Phong Hành bỗng chốc ùa về giống như con sóng dữ nhấn chìm tôi xuống biển, ánh mắt cô sắc bén như thể vừa bắt được tên trộm lẻn vào nhà, đang bình tĩnh chỉ trích tôi tại sao lại xông vào gia đình này.

Tôi chỉ muốn cầu xin cô ấy đừng vạch trần tôi.

Tôi chôn chân tại chỗ và lại quên hít thở, tất cả các cơ chế tâm lý mà tôi đã dựng lên để xoa dịu cảm xúc đều đột ngột đình công vào giây phút này, tôi không thể ngăn lại dòng suy nghĩ đang chuẩn bị bước vào vòng tuần hoàn ác tính tự quở trách chính mình.


Đọc truyện chữ Full