DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cậu Ấy Đến Từ 1945
Chương 11: C11: Chương 11

Một người luôn dùng giọng điệu nghiêm túc nhất để nói những xằng bậy làm người khác nổi giận mà không sợ đền mạng, đôi lúc Trữ Khâm Bạch cũng sẽ bối rối không biết người này rốt cuộc là cố ý hay là thật sự không biết.

Đương sự vẫn không hề hối cải mà sáng sớm hôm sau đã ra ngoài đi làm.

Trang phục chính chuyên mặc lên người cậu có tỷ lệ rất đẹp, mặc dù vẫn rất gầy nhưng có thể trong chớp mắt biến cậu thành một nam thanh niên nghiêm cẩn và biết lễ nghĩa. Hoàn toàn không nhìn ra được dáng vẻ nhếch nhác như bóng ma đêm qua.

Cuộc sống của hai người bị đảo lộn hoàn toàn.

Trước đây là Trữ Khâm Bạch cứ dăm ba bữa lại không thấy bóng dáng đâu, bây giờ đổi thành Châu Thanh bắt đầu đi sớm về khuya. Xác suất chạm mặt của bọn họ thật ra rất thấp, cho dù ở cùng một nhà mà cũng có thể làm đến mức hoàn toàn không chạm mặt.

Dưới vẻ bề ngoài có vẻ như mọi thứ đều yên bình, cuộc sống của Châu Thanh thật sự đang trải qua những thay đổi to lớn.

Tốc độ bắt đầu của cậu nhanh đến mức khiến mọi người trong Châu thị đều phải kinh ngạc. Những người khác thậm chí còn không biết cậu điều động người như thế nào, ngay từ đầu hoàn toàn là dáng vẻ không ai đánh giá cao, rất nhanh đã nhận được sự ủng hộ từ vài người và tự thành lập nên đội ngũ chiến lược của riêng mình.

Tại cuộc họp thường kỳ hàng tuần vào sáng thứ hai, Châu Tùng đã làm loạn với cậu trước mặt tất cả các cổ đông, dùng lời lẽ chính nghĩa nói: "Anh à, anh thế này quả thật là đang đùa giỡn với toàn bộ tương lai của công ty. Khôi phục ngành công nghiệp truyền thống? Anh có biết nền tảng của Châu thị trong suốt mười năm nay là ngành công nghiệp mới, không thể nói rằng anh đã nhận được một ít sự ủng hộ từ vài người hoàn toàn không đáng kể đến đã vọng tưởng muốn lấy cả Châu thị ra đánh bạc đấy chứ? Có nực cười hay không?"

Những người khác chuyển ánh mắt sang người ngồi ngay vị trí cao nhất, Châu Khải Tông.

Hai đứa con trai của mình muốn đánh nhau, những người khác bất kể trong lòng nghĩ gì cũng khó mà thể hiện ra ngoài mặt rằng mình đứng về phía nào. Suy cho cùng một trong số họ có thể là ông chủ mới trong tương lai, không nên làm mích lòng ai cả.

Nhưng Châu Khải Tông lại không nói gì mà thay vào đó lại chuyển tầm mắt sang người đang ngồi trên ghế bên trái mình.

Châu Thanh đứng dậy.

Cậu thậm chí còn không nhìn Châu Tùng mà chỉ mở tài liệu trên bàn ra, nói từng câu một: "Công ty trước mắt quả thật không đảm đương nổi thay đổi lớn như vậy, nhưng những người ngồi ở đây đều là những người lão làng năm đó đi theo Châu tổng gây dựng sự nghiệp, hẳn là sẽ biết ngay từ đầu công ty đã bắt đầu với ngành sản xuất truyền thống. Ở một quốc gia phát triển, ngành công nghiệp truyền thống trước mắt vẫn chiếm vai trò chủ đạo trong phát triển công nghiệp. Thay vì tranh giành một miếng bánh nhỏ, tại sao chúng ta lại không chọn lùi một bước, công ty vẫn luôn giữ lại quy chế cũ suốt nhiều năm, đây đều là bằng chứng cho chí lớn và tham vọng từng có của các vị không phải sao?"

"Nghe thì hay đấy." Một người ủng hộ Châu Tùng phản bác lại, "Cậu cho rằng bọn tôi chưa từng nghĩ đến sao? Làm gì dễ dàng như vậy."

Châu Thanh: "Kế hoạch chiến lược chỉ là một sự bắt đầu, vì vậy chúng ta phải tìm kiếm sự hợp tác mới."

Lúc kết thúc cuộc họp, không ít cổ đông bước ra khỏi văn phòng thì thầm to nhỏ với nhau. Bọn họ bàn luận về tính khả thi của kế hoạch, trao đổi về phương án, là cảnh tượng hiếm thấy ở công ty trong một năm qua.

Trong đó, người có sắc mặt tệ nhất là Châu Tùng. Cậu ta sa sầm mặt mày ra khỏi văn phòng, vừa vặn đụng phải cô gái trẻ phòng hành chính đến đưa đồ liền hất xấp tài liệu trong tay người ta xuống đất, còn trừng mắt mắng người: "Cô là người của bộ phận nào? Làm việc hấp ta hấp tấp! Không muốn làm nữa thì hôm nay có thể cút đi!"


Cô gái trẻ sợ đến mức mắt đỏ hoe ngay tại chỗ.

Ngay giây kế tiếp, đầu gối cậu ta bị đạp một cái, cả người vọt về phía trước, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Cậu ta quay lại định mắng, lúc đối mặt với khuôn mặt đen thui của Châu Khải Tông đã lập tức ngậm miệng.

Châu Khải Tông và Châu Thanh đứng cạnh nhau, Châu Khải Tông chỉ vào Châu Tùng, giận dữ mắng mỏ: "Con đang ra oai với ai đấy? Công ty là do con mở à?! Còn chưa giao cho con mà đã thể hiện cái đức hạnh này rồi, con nhìn xem mấy ngày nay rốt cuộc đang làm cái gì?!"

Châu Tùng phẫn nộ trừng mắt nhìn Châu Thanh ở bên cạnh, hơi cúi đầu: "Ba, con sai rồi."

Châu Khải Tông thở hổn hển nói: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, ở công ty thì gọi Châu tổng!"

"Châu tổng." Châu Tùng nhận thua.

Lồng ngực Châu Khải Tông phập phồng mấy cái, trước đây ông chỉ cảm thấy con trai cả ngông cuồng nhưng kể từ khi Châu Thanh gia nhập công ty và bước từng bước vững vàng, ít nhiều gì các vị cổ đông cũ cũng khen cậu làm việc đâu ra đấy. Cho dù không hoàn toàn ủng hộ đề xuất của cậu nhưng hầu hết họ đều bày tỏ sự sẵn lòng chờ xem.

Nhưng đứa con út này lại như biến thành một người khác, làm việc càng ngày càng không có chừng mực, trước đây còn biết kiềm chế nhưng bây giờ lại càng chẳng kiêng nể ai.

Châu Thanh không muốn xem trận chiến lớn giữa hai cha con này nên nói với Châu Khải Tông: "Châu tổng, vậy tôi đi làm trước đây."

Châu Khải Tông nhìn cậu một cái, muốn bảo cậu không cần xưng hô Châu tổng nhưng lúc quay đầu mới ý thức được mình tiêu chuẩn kép nên ho khan một tiếng: "Đi đi."

Tầng này mặc dù không có nhiều nhân viên nhưng vẫn có người nhìn thấy cảnh tượng này nên cả ngày hôm nay các loại nhóm nhỏ trong công ty đều nói về chuyện này.

Có người nói: "Tôi có linh cảm rằng công ty sắp có thay đổi lớn."

"Đừng có lộ liễu quá được không? Tôi bỏ một phiếu cho Châu Thanh, anh ấy thật sự có khí chất, trong lúc họp tôi đến đưa cà phê, nếu mấy cô mà nhìn thấy dáng vẻ anh ấy đứng đó nói chuyện thì nhất định sẽ phải lòng anh ấy đó, tôi đảm bảo."

"Không biết cuối cùng ai sẽ thắng đây."

"Mấy người không cảm thấy cái vị đại công tử này không hề đặt Châu Tùng vào mắt sao?"


"Ha ha ha, nói như vậy cũng đúng thật, nhìn là thấy Châu Tùng phải tức đến giậm chân rồi."

"Thành thật mà nói tôi không chỉ cảm thấy cậu ấy không đặt Châu Tùng vào mắt mà còn không đặt cả công ty vào mắt kìa. Không phải là kiểu người trong mắt không có ai mà tôi luôn cảm thấy rằng mục tiêu của cậu ấy không chỉ có thế, tôi chỉ là người phàm nên thật sự không thể hình dung được."

"Trên người cậu ấy đúng là có một loại khí chất không giống người bình thường, mấy người nói xem, một năm nay rốt cuộc cậu ấy đã trải qua những gì?"

"Một tin đồn nhỏ thôi, không chắc đúng nha, nghe nói là đã kết hôn rồi."

"Kết hôn??? Với ai cơ?"

"Không biết nữa, bí mật lắm, tôi cũng chỉ nghe người trong bộ phận dự án nói thôi. Có một lần Châu Tùng uống rượu trong một bữa tiệc rồi nói là Châu Thanh chỉ kết hôn thôi đã nghĩ mình trèo được lên nhà hào môn của Lam Thành, cũng không nhìn xem đối phương có coi mình ra gì hay không."

"Liên hôn á? Gia sản nhà họ Châu quả thật cũng đâu có ít."

"Nhà họ Châu thì gọi là hào môn gì chứ, hơn nữa tình hình hiện tại của công ty cũng không tốt, tôi thấy khả năng liên hôn không cao lắm. Nhưng cả cái Lam Thành này có thể xưng là hào môn cũng chỉ có vài cái họ thôi, thế mà một chút phong thanh cũng không có."

...

Châu Thanh vẫn chưa hiểu được loại văn hóa tụ tập thành nhóm nhỏ này trong doanh nghiệp, càng không biết rằng mình là tâm điểm của nó.

Tác dụng chủ yếu của điện thoại cậu là dùng để tra cứu tư liệu nên bình thường cũng không có ai liên lạc với cậu. Gần đây, vì lý do công việc nên đã kết bạn thêm một số người nhưng bình thường ngoại trừ nội dung công việc và giao lưu cần thiết thì sẽ không có ai nói chuyện phiếm.

Châu Thanh còn tưởng rằng bầu không khí của công ty chính là như thế.

Hôm nay, lúc tan làm thì thời gian vẫn còn sớm.

Châu Thanh cùng hai đồng nghiệp bước ra khỏi tòa nhà lớn.

Ba chiếc xe thể thao xếp hàng dài bên đường, trên chiếc siêu xe màu xanh lam ở giữa, một chàng trai với mái tóc ngắn màu đỏ tím đang ôm ấp một cô gái chân dài nằm bò trên viền xe, huýt sáo một cái về phía Châu Thanh, "Châu thiếu! Lâu rồi không gặp nha."

Hắn vừa gọi một tiếng thì trên những chiếc xe còn lại xuất hiện bảy tám người, nam nữ đều có đủ.


Mỗi người gọi một tiếng "Châu thiếu" đến là sôi nổi, so với chào hỏi thì càng trông giống như đang đến tìm rắc rối hơn.

Đồng nghiệp bên cạnh nhìn Châu Thanh như có lời muốn nói lại thôi.

Suy cho cùng cậu cả này trước đây thích chơi bời, bạn xấu bên cạnh không ít. Đều tưởng rằng cậu đã cắt đứt sạch sẽ rồi nhưng bây giờ nhìn thì lại không giống vậy.

Châu Thanh đã từng thấy những người này trong vòng bạn bè, lại liên hệ với ghi chú trên điện thoại di động, về cơ bản đều ăn khớp.

Cậu ra hiệu cho đồng nghiệp đi trước, đi đến chiếc xe ở giữa rồi nó, "Có việc gì?"

Khóe miệng Từ Lệnh nhếch lên, nằm trên ghế ô tô ngẩng đầu nhìn Châu Thanh nói: "Châu thiếu không trung thực nha, gửi nhiều tin nhắn như vậy không trả lời, ra là thay hình đổi dạng đi làm rồi, đây là không định xem mấy người bọn tôi là anh em nữa sao?"

Cô gái trong vòng tay hắn dùng móng tay sáng bóng chọc vào ngực hắn, nũng nịu nói: "Anh nói chuyện cho đàng hoàng coi."

Từ Lệnh mỉm cười, nói như thể nổi lòng từ bi: "Vậy quên đi, nếu đã qua rồi tôi cũng không tính toán. Châu thiếu, lên xe đi chơi cùng không?"

Châu Thanh nhìn điệu bộ của những người này liền biết chuyến này không đi không được. Cậu trực tiếp hỏi: "Đi đâu?"

"Đương nhiên là chỗ tốt." Từ Lệnh cười đầy ẩn ý.

Câu lạc bộ cao cấp nhất ở Lam Thành là Thanh Nhã Cư có tính riêng tư rất cao, toạ lạc ở phố Hạng Dữu trong trung tâm thành phố. Nhìn từ bên ngoài trông vô cùng cổ kính, nhân viên phục vụ tại cửa vừa nhìn liền biết đã được đào tạo rất nghiêm ngặt.

Từ Lệnh ôm ấp cô gái đi đầu dẫn đường, che giấu sự châm chọc trong đáy mắt, hắn mở miệng nói: "Châu thiếu, Thanh Nhã Cư này không phải là một nơi lộn xộn, chỗ này có quan hệ với nhà họ Cù ở Lam Thành, bình thường không có thiệp mời thì hoàn toàn không thể vào được. Châu thiếu trước đây quan tâm anh em biết bao nhiêu, khó khăn lắm tôi mới lấy được một vé, đương nhiên không thể quên cậu đúng không?"

"Vậy phải cảm ơn cậu Từ." Châu Thanh không có bất kỳ phản ứng gì nói.

Từ Lệnh lặng lẽ cười khẩy, hắn được xem như là người có gia cảnh tốt nhất trong đám người này. Trước đây hắn tình nguyện o bế Châu Thanh, người coi tiền như rác chỉ là vì thấy cậu ta dễ lừa, kể từ một năm trước, sau khi Châu Thanh xảy ra chuyện thì hắn đương nhiên trở thành kẻ cầm đầu.

Biết cậu đã tỉnh, lại còn đến Châu thị làm việc, tất cả các tin nhắn gửi cho cậu thế nhưng lại đều như đá chìm đáy biển, đây rõ ràng là cố ý.

Sự tức giận đã tích tụ đến một mức độ nhất định, nếu hôm nay không dạy cho cậu một bài học thì cái tên Từ Lệnh này của hắn sẽ viết ngược.

Hắn nháy mắt với những người phía sau, một nhóm người đi vào bên trong.

Nơi này quả thật không hỗn loạn như trong tưởng tượng nhưng sự phân chia giai cấp rất rõ ràng.

Đám người Từ Lệnh được yêu cầu chỉ được hoạt động ở tầng 1 và tầng 2, những người đến đây về cơ bản là để ăn uống và vui chơi, nhóm người tụm năm tụm ba ngồi chung với nhau, âm nhạc cũng khá thư giãn. Bên phía Từ Lệnh có người ngồi xuống đã phàn nàn: "Mẹ nó, còn không bằng quán bar, nói cái gì mà phía trên chỉ phục vụ người đặc biệt, loại địa điểm này có cái gì hay chứ."


Nói xong liền bị đá một cái, người đang phàn nàn lập tức im bặt.

Bọn họ bình thường hoàn toàn sẽ không tới nơi như thế này, tự nhiên sẽ không thừa nhận hôm nay tới đây là vì Châu Thanh.

Châu Thanh dường như không phát hiện ra những động tác nhỏ của bọn họ mà cởi cúc áo Âu phục rồi ngồi xuống ghế sofa.

Từ Lệnh ngồi bên cạnh cậu, rót một ly rượu đẩy tới bên tay cậu, đi thẳng vào vấn đề: "Châu thiếu, có biết tại sao bọn tôi chọn nơi này không?"

Châu Thanh đưa tay ra cầm lấy ly rượu ngoại.

Cậu xắn tay áo lộ ra một nửa cánh tay, dưới ánh đèn trông gầy gò thấy rõ, khiến cho cả người cậu lộ ra cảm giác điềm đạm. Cậu nghiêng đầu đáp: "Sao lại chọn nơi này?"

Từ Lệnh sững sờ một lúc, trong lòng cảm thấy có một cảm giác kỳ lạ khó tả nhưng nhất thời không biết rốt cuộc là chỗ nào không đúng.

Thế nhưng hắn vẫn vươn tay ra đặt lên vai Châu Thanh, ghé sát vào tai cậu thì thầm: "Đừng nói anh em không giúp cậu, tin tức đã xác thực, hôm nay Trữ Khâm Bạch ở đây. Cậu xem những việc cậu làm trước đây đi, toàn là rắc rối quy mô nhỏ thôi nên người ta hoàn toàn không thèm để ý đến cậu. Hôm nay xem như đón gió tẩy trần, các anh em sẽ chống lưng cho cậu, cậu cứ việc náo loạn, anh ta chỉ là một người trong giới giải trí thôi, tóm được hành vi của anh ta rồi còn sợ anh ta không chịu cúi đầu à."

Châu Thanh tưởng những người này có thủ đoạn lớn gì nhưng lại không ngờ được sẽ liên luỵ đến Trữ Khâm Bạch.

Châu Thanh quét mắt nhìn cầu thang dẫn lên tầng trên, hỏi: "Tóm hành vi gì của anh ta?"

"Tới nơi này rồi cũng không đến mức không làm gì chứ, người trong giới giải trí đều chơi bời dữ lắm, đương nhiên là bắt gian rồi."

Những người bên cạnh đùa bỡn, "Đúng vậy đấy Châu thiếu, nếu hai người đã thật sự kết hôn thì có gì phải sợ chứ, chúng ta có lý."

"Đến lúc đó còn phải đi làm làm gì nữa."

"Chứng cứ nằm trong tay, còn sợ anh ta không móc tiền ra à, cậu muốn ngủ với anh ta còn được nữa là."

Một nhóm người cười ầm lên.

Châu Thanh là người dễ bị kích động và xúi giục nhất. Nếu thật sự giở trò với Trữ Khâm Bạch, bọn họ còn không phải là ngồi đó đợi cậu bị chơi chết à.

Dựa vào quá khứ, người lẽ ra đã sớm bốc đồng đi tìm người thế nhưng lại đặt ly rượu lên bàn rồi nói: "Con người một khi đã không có điểm dừng thì đã không còn nhân cách nữa, không biết liêm sỉ. Xem ra ở thời đại nào cũng như nhau."

Từ Lệnh thay đổi sắc mặt, đứng dậy, "Châu Thanh, cậu có ý gì? Cho mặt mũi mà không muốn?"

Châu Thanh ngước mắt lên, "Cậu cũng đáng để tôi cho cậu mặt mũi sao?"


Đọc truyện chữ Full