DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cậu Ấy Đến Từ 1945
Chương 16: C16: Chương 16

Trong văn phòng trên tầng 23 studio của Trữ Khâm Bạch, chỉ cách Châu thị hai con phố, Phạm Tuyền lướt giao diện trên điện thoại bằng một lực rất mạnh. Một lúc sau, "cạch" một tiếng đập mạnh điện thoại lên bàn, ngẩng đầu lên nhìn mấy nhân viên đang đứng trước bàn làm việc.

"Cậu ta đâu?" Chị Phạm hỏi.

Một nhân viên trong đó lắc đầu: "Vẫn chưa liên lạc được, bình thường anh Trữ được nghỉ phép đều không thích dùng điện thoại."

"Tiếp tục gọi cho cậu ta đi!" Phạm Tuyền đứng dậy khỏi ghế, sau đó phân phó: "Còn nữa, thông báo cho phía Thánh Khải, theo dõi xu hướng dư luận trên mạng để ngăn chặn công ty đối thủ mua hot search xấu."

"Biết rồi ạ, chị Phạm." Mấy người kia liên tục đáp lại.

Phạm Tuyền nhìn một vòng quanh văn phòng, "Trần Đăng Đăng cũng không ở đây à?"

"Anh Trữ nghỉ phép nên cô ấy cũng nghỉ theo, mấy ngày nay không đến văn phòng."

"Gọi điện thoại cho cô ta, bảo cô ta đến Đông Hồ tìm người. Nhân tiện thông báo cho Trữ Khâm Bạch rằng kỳ nghỉ của cậu ta kết thúc sớm." Trong lúc nói chuyện Phạm Tuyền bất giác tức giận: "Thật sự xem mình như người bình thường, không có việc gì mà chạy đi ngồi tàu điện ngầm, ăn no uống đủ quá rồi!"

Bởi vì sự việc lần này cũng không xem như tin xấu gì đặc biệt nên cho dù chị Phạm rất tức giận thì bầu không khí trong ekip cũng không hề căng thẳng.

Thậm chí còn có người cười nói: "Thật ra em cảm thấy không có gì không tốt, thế giới bên ngoài luôn cảm thấy cuộc sống của minh tinh khác xa với người bình thường, anh Trữ ít có sự kiện công khai nào, vừa vào tổ quay đã quen giấu giấu diếm diếm, điều này ngược lại còn có thể kéo gần khoảng cách với fan hơn."

"Xin kiếu đi." Bên cạnh có người nhịn không được nói: "Cậu đã quên việc riêng tư náo loạn mấy năm trước rồi à, nếu không phải anh Trữ ra lệnh chết để ngăn chặn tận gốc thì còn không biết sẽ ầm ĩ đến mức nào nữa."

Có nhân viên cũng đang nhìn điện thoại: "Làm ầm ĩ lên suy cho cùng cũng không tốt." Đang nói thì đột nhiên "Ơ" lên một tiếng rồi đưa điện thoại về phía những người khác, "Mọi người nhìn xem người này có phải là hơi quen không?"

Một vài người theo đó tiến lên.

Đó là một tài khoản Weibo tán dóc với một ít người theo dõi.

Nội dung Weibo được viết là: Ảnh đế lớn Trữ bị nhận ra không khó, khó là một anh đẹp trai chất lượng cao thế này thế mà không ai nhận ra à?

Bên dưới cũng có rất nhiều bình luận.

—— Ba phút, tôi cần biết số điện thoại của người này.


—— Mặc dù không nhìn rõ cả mặt nhưng độ cao của sống mũi cũng đủ để tôi đổ gục rồi.

—— Mọi người đều chú ý đến Trữ Khâm Bạch hết rồi, anh đẹp trai này bị ảnh đế Trữ che lại trong góc đúng là khó phát hiện thật, chủ thớt ơi tấm ảnh này của bạn ở đâu ra thế?

—— Không có chính diện mặt, chê nha.

Góc chụp của bức ảnh khá là gian xảo.

Những người khác có lẽ sẽ không liên tưởng cậu với Trữ Khâm Bạch đi chung với nhau nhưng những người trong ekip của anh, đặc biệt là những người cũ đã đi theo Trữ Khâm Bạch một thời gian dài đều đã từng gặp Châu Thanh.

Mặc dù đã thay đổi rất nhiều so với một năm trước nhưng có Trần Đăng Đăng ngày ngày thông báo trong nhóm, muốn nhận ra cậu quả thật không khó.

Chị Phạm lập tức nhận lấy điện thoại, sau khi xác nhận đúng là Châu Thanh không sai thì phải phản ứng lại mất vài giây, lập tức nói: "Liên hệ với bộ phận PR, trọng điểm sự chú ý đặt lên việc lên men tin tức này. Nhiệt độ của ba chữ Trữ Khâm Bạch hôm nay quá cao rồi, những thứ có liên quan chút chút cũng có khả năng đưa lên hot search, bảo bọn họ chú ý dẫn dắt, nhất định không được để cho dư luận bành trướng."

"Vậy về bản thân anh Trữ thì sao ạ?"

Phạm Tuyền lạnh mặt: "Điều này không quan trọng nữa rồi, mang theo lịch sử đen tối trước kia cũng chẳng làm sao, bê bối của cậu ta còn ít lắm à?"

Những người khác đều không dám nói nữa, sau khi phân công xong nhiệm vụ thì từng người khẩn trương bắt tay vào việc.

Chị Phạm đi đi lại lại hai lần giữa cửa sổ kính sát đất và bàn làm việc, cuối cùng lấy điện thoại ra tìm số điện thoại của Châu Thanh, bấm gọi xong thì chưa đầy một giây đã cúp máy ngay lập tức.

Tại sao Trữ Khâm Bạch lại xuất hiện ở ga tàu điện ngầm cùng với Châu Thanh?

Là một người đại diện đủ tư cách, cô phải nắm rõ hành tung của nghệ sĩ bất kỳ lúc nào, đặc biệt là trạng thái tình cảm.

Hiện nay có biết bao nhiêu người có sức ảnh hưởng bị tự vả ngay trên chính đời tư của mình.

Cuộc hôn nhân với Châu Thanh trong quá khứ, theo quan điểm của Phạm Tuyền chính là bê bối lớn nhất của Trữ Khâm Bạch.

Cô phải ngăn chặn mọi khả năng bị bại lộ.


Nhưng cô đột nhiên lại nghĩ tới lần trước lúc Châu Thanh vừa xuất viện và tới văn phòng này, còn cả trong bức ảnh, mặc dù dưới vầng sáng của Trữ Khâm Bạch vẫn có thể vừa nhìn là thấy cậu.

Cô không cách nào có thể giống như trước đây, cây ngay không sợ chết đứng mà gọi điện thoại buộc cậu phải thực hiện hợp đồng bảo mật.

Không chỉ là vấn đề không phù hợp mà cô cảm thấy có chút mạo phạm quá mức.

Cái từ "mạo phạm" này trước đây sẽ không bao giờ xuất hiện trong tâm trí Phạm Tuyền, ít nhất là tuyệt đối không xuất hiện trên người Châu Thanh. Thế nhưng không biết vì sao bây giờ mang theo loại chuyện này tới tìm cậu thì người khó xử và không thoải mái lại trở thành chính cô.

Người đại diện lớn Phạm Tuyền tức đến khó thở rồi ngay lập tức lại gọi điện cho Trữ Khâm Bạch.

Sau khi tin nhắn để lại vang lên một tiếng "bíp" bắt đầu, cô nói thẳng: "Rốt cuộc cậu đang ở đâu rồi hả? Bị fan chặn lại trong toilet không ra được? Trong vòng ba tiếng gọi lại cho chị. Cậu có biết mình rốt cuộc đã gây ra bao nhiêu rắc rối không, trước đó chị đã nói với cậu là đừng gây ra chuyện gì để chị phải biết được qua tin tức. Ngài cũng giỏi thật đấy, một ngày đi tàu điện ngầm khiến cho cả công ty phải đưa ra kế hoạch khẩn cấp. Chị nói này, lần sau có thể thông báo cho chị trước một tiếng không?! Ồ, đúng rồi, còn Châu Thanh nữa, hai người các cậu hiện tại rốt cuộc là tình huống gì vậy? Vợ chồng mạo hiểm phiêu lưu ký? Chị cảnh cáo cậu, Trữ Khâm Bạch, cậu mà còn làm như vậy nữa thì cậu không còn người đại diện nữa đâu!"

Lúc nghe thấy đoạn tin nhắn thoại này, Trữ Khâm Bạch đang ngồi trong văn phòng ở tầng cao nhất của tập đoàn Thịnh Vũ.

Điện thoại di động vừa được sạc đầy thì một loạt tin tức đã ập đến.

Chiếc ghế sofa dài bằng da màu đen được đặt đối diện với cửa sổ lớn sát đất, Trữ Khâm Bạch ngồi trên đó, hai khuỷu tay chống lên đầu gối tùy ý lướt xem tin nhắn trên điện thoại.

Trữ Húc Minh bưng một ly cà phê đi tới, nói: "Tính nết của người đại diện này của em vẫn y như mấy năm trước."

"Chị ấy là do tức giận nhưng không có chỗ trút." Trữ Khâm Bạch ngẩng đầu, vươn tay nhận lấy cái ly.

Năm sau Trữ Húc Minh sẽ ba mươi lăm, vóc người so với Trữ Khâm Bạch cũng không kém cạnh nhưng khuôn mặt thì hai anh em không giống nhau nhiều.

Khuôn mặt của Trữ Khâm Bạch được thừa hưởng từ người mẹ Tần Nhược nhiều hơn, trong khi Trữ Húc Minh trầm tính hơn nhiều, trên người có một cảm giác lão luyện và ổn trọng rèn được từ những thăng trầm trong thương trường. Lúc này anh ngồi xuống bên cạnh, liếc nhìn em trai mình một cái rồi hỏi: "Em có thể đến công ty đã là rất hiếm rồi, sao còn ngồi tàu điện ngầm vậy? Anh thấy trên tin tức ầm ĩ đến sôi sùng sục."

Trữ Khâm Bạch: "Chỗ em bị ép xuống ga vừa vặn cách chỗ này gần nhất."

Trữ Húc Minh bật cười: "Anh biết ngay mà. Còn tưởng em có lương tâm tới thăm anh, ra là tình cảm lại thật sự xuất phát từ việc chạy đến đây để trốn người."


Trữ Khâm Bạch đặt ly xuống rồi nhìn quanh văn phòng.

Trữ Húc Minh hỏi: "Thế nào? Trang trí ổn không? Nếu như em bằng lòng tới công ty thì anh lập tức nhường cho em."

Trữ Khâm Bạch không có phản ứng gì mà chỉ nói: "Ngày đầu tiên anh làm anh cả của em à?"

Trữ Húc Minh lộ ra một chút buồn bã: "Anh còn tưởng rằng em không bằng lòng gọi anh là anh cả nữa rồi."

Trữ Khâm Bạch một lời khó nói nhìn sang, nói: "Anh có dám trưng bộ mặt này ra cho nhân viên trong văn phòng nhìn không? Trữ tổng."

"Nhưng em không phải cấp dưới của anh, em là em trai của Trữ Húc Minh anh."

Hai anh em nhìn nhau và ngầm hiểu. Mối quan hệ cùng cha khác mẹ của bọn họ khác xa với những gì thế giới bên ngoài đồn đoán về việc có bao nhiêu lục đục và đấu đá trong những gia đình hào môn. Ngược lại, Trữ Húc Minh là người duy nhất trong nhà họ Trữ mà Trữ Khâm Bạch miễn cưỡng xem như có thể nói chuyện được, là người mà thỉnh thoảng anh còn chịu lắng nghe.

Tình nghĩa này bắt nguồn từ những năm Tần Nhược vừa qua đời, về cơ bản đều là người anh trai này dẫn dắt anh.

Vài giây sau, Trữ Khâm Bạch mới nhàn nhạt nói: "Giữa em và Trữ Kiến Hùng không phải cùng một chuyện như giữa các anh."

Trữ Húc Minh muốn nói lại do dự: "Ba, ông ấy..."

"Đừng nói." Trữ Khâm Bạch cắt ngang, "Nếu như anh thật sự là anh cả em, vậy thì đừng khuyên."

Trữ Húc Minh thở dài rồi thật sự giữ im lặng không nói nữa.

Anh hiểu rõ nhất người em trai này, cậu ba của nhà họ Trữ nổi tiếng ở Lam Thành, tính tình bướng bỉnh đã từ tận trong xương tuỷ. Bất kể là hành động độc lập từ thời niên thiếu hay là việc đi ngược lại triết lý gia đình bước vào một ngành công nghiệp thu hút nhiều sự chú ý, hay là việc vạch ra những ranh giới khác nhau giữa mối quan hệ cha con và tình anh em đều là những việc mà chỉ có Trữ Khâm Bạch anh mới làm ra được.

Đây là chủ đề mà hai người luôn tránh không bàn đến.

Trữ Húc Minh giống như đột nhiên nghĩ tới gì đó, lấy từ trong ngăn bàn ra một phần văn kiện.

"Đây là gì vậy?" Trữ Khâm Bạch vươn tay lật xem.

Trữ Húc Minh: "Hôm nay em tình cờ đến cho nên anh nghĩ rằng em có thể xem một chút. Đây là một kế hoạch hợp tác của công ty Châu thị, khá thú vị."

Trữ Khâm Bạch vừa nghe là tập đoàn Châu thị thì trước tiên là hơi sửng sốt, sau đó mới tiếp tục lật xem.

Anh vừa lật vừa hỏi: "Anh quyết định hợp tác rồi à?"


"Vậy cũng chưa đúng." Trữ Húc Minh cũng không giấu diếm anh mà thẳng thắn nói: "Ban đầu, em chọn hợp tác với Châu thị thì hẳn là đã biết tình huống của công ty này rồi, rủi ro quá cao. Điều anh có hứng thú là kế hoạch mới lần này của bọn họ không biết nội bộ có đổi người hay không mà khác hoàn toàn với phong cách trước đây."

Trữ Khâm Bạch hẳn là nắm tất cả về Châu thị trong lòng bàn tay nhưng cũng hiểu rõ tình huống cơ bản.

Nếu phải nói là có bất kỳ thay đổi nào thì chính là gần đây có một người làm việc tại Châu thị.

Trữ Khâm Bạch mang theo suy nghĩ như vậy để xem dự án này, thế nhưng lại có cảm giác như nhìn ra vài phần tương tự như trên người Châu Thanh.

Bảo thủ... như nhau.

Trữ Húc Minh rất hào hứng, nói: "Em cũng cảm thấy vậy nhỉ, thế nhưng lại không phải tiếp tục tối ưu hóa các ngành công nghiệp mới mà là đi theo con đường truyền thống cũ. Nhưng nó đặc biệt cũng chính là đặc biệt ở chỗ này, anh đã đọc kế hoạch chiến lược phía Tây rồi, được làm cực kỳ xuất sắc, nếu như không có vấn đề gì trong quá trình triển khai thì giá trị kinh tế mang lại sẽ lên đến con số khó lường."

Trữ Khâm Bạch ngước mắt lên: "Đánh giá cao vậy à?"  

Trữ Húc Minh mỉm cười: "Nhưng đây cũng chỉ là ước tính mà thôi, giá trị rủi ro cũng là dùng để dự đoán, điều quan trọng nhất là..." Trữ Húc Minh chỉ vào tài liệu trên bàn, "Anh phải xem xem người làm ra thứ này là người như thế nào, một người lãnh đạo thật sự có năng lực mới có thể làm cho kế hoạch vững chắc từng bước từng bước một, cuối cùng biến nóthành lợi ích thật sự chứ không chỉ là nói suông trên giấy tờ."

Trữ Khâm Bạch không biết nghĩ tới cái gì mà đột nhiên nở nụ cười.

Trữ Húc Minh không hiểu tại sao, cảm thấy kỳ lạ nên hỏi: "Em cười cái gì vậy?"

Trữ Khâm Bạch: "Anh có thích gốm sứ ngũ thái không?"

"Là thứ gì?"

Trữ Húc Minh nhất thời chưa kịp phản ứng, hai giây sau mới nói, "Đồ cổ sao?"

Ngón tay Trữ Khâm Bạch đóng tập tài liệu lại, nhìn anh trai nhà mình, "Em cũng rất tò mò, từ khi nào anh lại khiến cho mình trông giống như có sở thích chỉ dành cho người già là thưởng thức đồ cổ vậy? Hay đây là kỹ năng thiết yếu của sếp tổng lớn các anh?"

Trữ Húc Minh cạn lời: "Cái gì mà kỹ năng thiết yếu, bên ngoài đồn bậy à, hơn nữa anh còn chẳng hiểu nhiều về đồ cổ bằng em nữa kìa."

Trữ Húc Minh lại hỏi: "Em hỏi cái này làm gì?"

Ý tứ của Trữ Khâm Bạch không rõ ràng, "Không có gì, gặp một người hoàn toàn không biết phân biệt hàng như anh nên có người muốn vuốt mông ngựa thôi."

Lời này vừa nghe xong thì không phải là một lời hay ý đẹp gì nhưng khi nghĩ kỹ lại thì lại có một loại cảm giác không thể diễn tả được.

Điều này dẫn đến cái ngày mà Trữ Húc Minh thật sự nhận được đồ, anh nhìn người hoàn toàn không ngờ tới ở đối diện rồi buột miệng nói một câu: "Đều là người một nhà cả, em dâu cũng khách sáo quá rồi."


Đọc truyện chữ Full