DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cậu Ấy Đến Từ 1945
Chương 39: C39: Chương 39

Tin tức về việc Trữ Khâm Bạch rời khỏi Thánh Khải ở trên mạng càng ngày càng nghiêm trọng, lý do đằng sau đó càng được suy đoán đến đủ hình đủ dạng. Có người tận mắt thấy anh và ông chủ Thánh Khải căng thẳng ở sân bay, vậy nên giống như mỗi khi tin tức không tốt được truyền ra, lịch sử đen tối lại bị lôi ra một lần nữa.

Một khi những việc không có căn cứ nhiều dần thì những gì là giả đều sẽ được truyền bá thành thật.

Phạm Tuyền nhận cuộc gọi của Trữ Khâm Bạch thì nhất thời nghi ngờ mình đã nghe nhầm, hỏi: "Cậu nói điều tra ai cơ?"

"Châu Thanh."

Khách sạn ở phim trường vào ban đêm có thể nhìn xuống toàn bộ cơ sở điện ảnh và truyền hình.

Trữ Khâm Bạch thay một bộ quần áo, dựa vào bên cạnh cửa sổ thủy tinh, ánh mắt nhìn xa xăm, không ai biết chính xác rơi xuống nơi nào mà lại khiến cho đôi mắt anh trông sâu thẳm và khó phân biệt trong đêm tối.

Phạm Tuyền không thể nhìn thấy, cạn lời: "Làn sóng này bị bôi đen đến thảm thương, chị còn nghi ngờ có phải Lục Minh giả vờ đến thành phố điện ảnh và truyền hình tìm cậu còn sau lưng thì đổ thêm dầu vào lửa hay không. Trên mạng lưu truyền hai người trở mặt thành thù, chị ở bên này lo lắng cậu bị anh em đâm sau lưng, cậu thì hay rồi, không có việc gì mà đi điều tra Châu Thanh làm gì?"

Giọng nói của Trữ Khâm Bạch rất bình tĩnh: "Không phải Lục Minh."

"Chắc chắn như vậy à?"

"Việc hại người không có lợi cho mình là không cần thiết." Trữ Khâm Bạch rời khỏi cửa sổ, đi trở về phòng rồi nói: "Hai năm qua, Thánh Khải vội vàng muốn thay đổi, thủ đoạn của cậu ta nóng vội, không chỉ là bên phía em mà quan hệ với Cù Như Ý bọn họ cũng căng thẳng không ít. Lần này cậu ta đến thành phố điện ảnh và truyền hình tìm em, chứng minh rằng vẫn chưa thật sự mù mờ đầu óc, sẽ không làm ra việc này đâu."

"Vậy thì là người khác rồi."

Phạm Tuyền cũng biết anh nói rất có lý.

Mặc dù studio của Trữ Khâm Bạch không liên quan sâu sắc đến Thánh Khải nhưng Phạm Tuyền và Lục Minh cũng xem như quan hệ đã từng làm việc chung.

Cô hiểu thái độ làm người của Lục Minh, hầu hết thời gian trông có vẻ không đâu vào đâu nhưng có thể điều hành được Thánh Khải, cho dù tầm quan trọng của Trữ Khâm Bạch trong đó là không cần nghi ngờ nhưng hắn cũng không thật sự là một kẻ ngốc.

Thời gian quen biết của Lục Minh và Trữ Khâm Bạch hay nhóm người Trần Mộc Tùng còn sớm hơn người đại diện là cô.

Tình bạn nhất định là không phải giả, nhưng lợi ích đặt lên hàng đầu, việc đề phòng cũng không thể không làm.

Phạm Tuyền hỏi anh: "Không đúng nha, tại sao cậu lại muốn điều tra Châu Thanh? Nếu không phải là Lục Minh thì lẽ nào cậu còn nghi ngờ cậu ấy đang chỉnh đốn cậu?"

"Không liên quan gì đến việc này."

Trữ Khâm Bạch mở tủ quần áo, lấy quần áo để mặc sau khi tắm ra, anh tiện tay lật từng bộ quần áo treo trên giá, chậm rãi dừng lại ở một trong những chiếc áo sơ mi.

Đó là chiếc áo tạm thời cho Châu Thanh mượn mặc ở huyện Lâm Thuận, lúc cậu rời đi đã giặt sạch sẽ trả lại cho mình.

Sau khi Châu Thanh ra khỏi bệnh viện, rất nhiều người đều nói rằng cậu đã thay đổi rất nhiều.

Một người được giáo dục tốt, có khả năng vượt trội về mọi mặt sẽ dễ dàng được người khác chấp nhận hơn nhiều so với một kẻ không thể chịu đựng nổi. Những người từng tiếp xúc với cậu sẽ dễ dàng bị phẩm chất đó hấp dẫn, ánh mắt đuổi theo cậu, không nhịn được muốn tiếp cận cậu, tin tưởng cậu.

Không một ai tìm tòi nguyên nhân và hậu quả đằng sau việc này.

Anh cũng chưa bao giờ để tâm.

Trong quá khứ, Châu Thanh là một vật phẩm đi kèm có cũng được không có cũng chẳng sao, đủ loại hành vi khiến cho anh mỗi tháng ngoại trừ chuyển tiền cho bệnh viện đúng hạn ra thì không hề có ý định cùng cậu sản sinh ra dù chỉ một chút liên quan nào.

Sau khi xuất viện, Châu Thanh vào sống ở Đông Hồ như cơn mưa ẩm ướt không có âm thanh, cảm giác tồn tại có thể phớt lờ không tính toán.

Để cuối cùng anh cũng phải nhịn xuống sự thật rằng cậu sẽ ở lại.

Nhưng mỗi lần gặp nhau ở Đông Hồ, loại ấn tượng đó ngược lại càng sâu đậm hơn.

Cậu chìm đắm trong những cơn ác mộng, dáng vẻ cậu nửa đêm xuống lầu uống nước, dáng vẻ mỗi lần ngồi trên ghế sofa đếm từng viên thuốc một, dáng vẻ cậu đến Tây Uyển cúi đầu vẽ tranh.

Mỗi một khung hình đều trở nên cực kỳ rõ ràng.

Lúc đó, anh vẫn chưa từng nghĩ đến việc tìm hiểu.

Bởi vì cậu đã mất trí nhớ rồi, đây quả thật là một cái cớ vạn năng.


Chuyến đi đến huyện Lâm Thuận đã đạt đến mức độ đáng ngờ mà anh không thể bỏ qua.

Mãi cho đến lần này.

Anh thậm chí còn vì việc cậu đi một chuyến đến trường quay, một bóng lưng dường như sẽ không trở lại mà ngăn cản yêu cầu quay lại đó một lần nữa của cậu, thậm chí còn cho người thay đổi ngày phá dỡ sang ngày hôm đó.

Đây đã là cảm xúc đang kiểm soát hành vi, thậm chí vượt ra khỏi lẽ thường.

Anh càng nhìn rõ bản thân mình hơn, đồng thời tất cả các loại nghi ngờ đã bị bỏ qua và mặc kệ trước đó nổi lên trên mặt nước.

Châu Thanh này cùng với Châu Thanh trong quá khứ hoàn toàn không phải là một người.

Lục Minh là người duy nhất nhìn thấy Châu Thanh trong quá khứ, nhưng bây giờ lại trở thành một người hoàn toàn chưa có tiếp xúc gì với cậu.

Dưới sự so sánh đó, nghi ngờ của hắn so với người bình thường sẽ chỉ trực tiếp hơn và nhiều hơn.

Nhưng Châu Thanh vẫn hoàn toàn không muốn che giấu bất cứ điều gì.

Đây là một phần cực kỳ mâu thuẫn trên người cậu.

Phán đoán quá vô căn cứ nhưng Trữ Khâm Bạch càng tin vào trực giác hơn.

Phạm Tuyền lại hỏi anh: "Vậy rốt cuộc cậu muốn điều tra cái gì?"

"Em nhớ rõ từ khi Châu Thanh nhập viện, chị vẫn luôn là người liên hệ với bệnh viện." Trữ Khâm Bạch rút tay khỏi quần áo, "Thử nghĩ cách để lấy được những thứ trong quá khứ của cậu ấy xem, em đang nói đến DNA của một năm trước, lấy ra so sánh với hiện tại."

Phạm Tuyền chết lặng.

"Cậu nghi ngờ Châu Thanh không phải con trai của Châu Khải Tông? Không phải chứ, suy nghĩ này của cậu không phải là quá không có căn cứ sao? Nếu tra ra được bọn họ không phải quan hệ cha con thì cậu sẽ có thể thuận lý thành chương huỷ bỏ thoả thuận và ly hôn với cậu ấy sao?"

Trữ Khâm Bạch không quan tâm đến sự chấn động của Phạm Tuyền mà chỉ nói: "Hơn nữa, điều tra thêm về cuộc sống của người mẹ ở nước ngoài nhiều năm của cậu ấy."

Phạm Tuyền đã không biết nói gì nữa, lẩm bẩm: "Hai người ở thành phố điện ảnh và truyền hình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngay cả người mẹ nhiều năm không liên lạc của người ta cũng muốn điều tra?"

Trữ Khâm Bạch: "Không phải điều tra mẹ cậu ấy, chủ yếu là tra xem năm đó mẹ cậu ấy có sinh thêm một đứa con khác không... Ví dụ như sinh đôi chẳng hạn."

Có thể nói thông thạo tiếng Anh, khả năng cao đã từng sống ở nước ngoài.

Cái cớ mà cậu nói lúc nhỏ học trường quốc tế rõ ràng là không chặt chẽ.

Sau khi Trữ Khâm Bạch bàn giao xong, cuối cùng nói: "Điều tra bí mật là được rồi, đừng để người khác biết."

Phạm Tuyền đã xác nhận rằng anh muốn ly hôn với Châu Thanh, nếu không thì không hiểu sao anh lại điều tra thân thế của Châu Thanh làm gì?

Phạm Tuyền suy nghĩ, cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc, cô nói: "Trước đây chị bảo cậu ly hôn thì cậu nói ly hôn không được. Cuộc hôn nhân này vốn dĩ chẳng có một ai hài lòng. Bà ngoại cậu, anh cậu, gia đình cậu, bao gồm cả bạn bè hoặc đối tác làm việc của chúng ta. Nhưng hiện tại tình hình đã khác rồi, lần trước chị bảo người trong studio đưa quà cho bà ngoại cậu, bà ấy còn hỏi về tình hình của cậu và Châu Thanh nữa kìa, nếu như lần này cậu lại làm như vậy..."

"Sẽ không ly hôn đâu." Trữ Khâm Bạch đột nhiên cắt ngang Phạm Tuyền.

Phạm Tuyền lại bắt đầu không hiểu tình hình: "Vậy cậu..."

"Cứ điều tra đi, không cần hỏi."

Phạm Tuyền cũng không hỏi nữa, cô đoán rằng có thể là nhà họ Châu xảy ra vấn đề gì.

Châu Thanh tiếp quản Châu thị, đó cũng không phải một việc dễ dàng.

Mặc dù cậu là con trai cả của Châu Khải Tông nhưng cậu lại có một người mẹ kế khó đối phó, còn có cả một người em trai cùng cha khác mẹ nên khó tránh khỏi việc cặp mẹ con này đã nắm phải điểm yếu gì đó.

Suy nghĩ của Phạm Tuyền lại phát tán, đột nhiên cảm thấy không thể chậm trễ dù chỉ một giây nhưng hiện tại, chuyện trong tay cô rõ ràng quan trọng hơn một chút.

"Nếu chuyện trên mạng đã không liên quan gì đến Lục Minh thì chị dự định sẽ thương lượng với cậu ta để đưa ra một tuyên bố chung, cậu cảm thấy có khả thi không?"


Trữ Khâm Bạch nói đến công việc thì bật loa ngoài của điện thoại lên, sau đó ném điện thoại lên giường, một tay cởi qu.ần áo xuống, "Ừm, nhắc nhở người trong studio sau này không được tuỳ tiện truyền bá tin tức về Châu Thanh trong nhóm, cũng đừng lan truyền tin tức sang Thánh Khải bên kia."

Phạm Tuyền: "Cậu vẫn đề phòng Lục Minh à?"

Trữ Khâm Bạch: "Không phải đề phòng cái khác, miệng cậu ta quá lớn, cúp đây."

Anh để trần thân trên, đi chân trần về phía phòng tắm.

Châu Thanh vẫn chưa biết rằng Trữ Khâm Bạch đã đang điều tra chính mình.

Nếu thật sự biết thì thật ra cậu cũng sẽ không cảm thấy gì cả.

Suy cho cùng thì có thể tra ra được gì chứ?

Nếu là kẻ mạo danh, vừa điều tra đã biết được kết quả.

Mượn xác hoàn hồn? Trong thời đại tin tưởng vào khoa học, những người tiên phong về tư duy và tiếp thu nền giáo dục hiện đại tiên tiến như Trữ Khâm Bạch, Châu Thanh còn nghi ngờ rằng ngay cả khi mình nói cho anh sự thật, anh cũng sẽ cảm thấy như mình đang bịa đặt.

Lúc Châu Thanh trở lại Lam Thành và liên lạc lại với Lưu Thắng Sử thì đã thông báo cho Trữ Húc Minh về phương hướng làm việc.

Trữ Húc Minh trực tiếp nói: "Thật ra anh cũng có dự cảm rằng cậu sẽ làm như vậy rồi. Anh từng nói chuyện với Khâm Bạch, anh và nó đều nhất trí đây là một cơ hội rất tốt cho Châu thị, tỷ lệ giữa lợi và hại là bảy ba, lợi bảy hại ba."

"Hai người còn nói về việc này sao?" Châu Thanh cười.

Trữ Húc Minh: "Nó không chỉ biết đóng phim đâu, nếu không cậu cho rằng nhiều tiền như thế nó lấy từ đâu ra?"

"Em còn không biết anh ấy có bao nhiêu tiền."

Trữ Húc Minh lập tức bật cười: "Hỏi nó đi, tiền của nó không phải là tiền của cậu sao. Không có tiền thì cứ tìm nó, nó nhiều tiền hơn anh đấy."

Châu Thanh lắc đầu, không trả lời những lời nhàm chán như vậy.

Đây là một sân gôn ở Lam Thành.

Đầu những năm 1930, gôn có nguồn gốc từ Scotland du nhập vào Trung Quốc.

Vào thời điểm đó còn được gọi là "dã cầu", nhằm tăng cường tình hữu nghị quốc tế và được sử dụng trong các hoạt động ngoại giao.

Châu Thanh không thành thạo lắm trên phương diện vận động, thế nhưng người hiện đại bất kể là bàn về kinh doanh hay giải trí thì không có việc gì cũng thích đánh vài gậy.

Hiện tại, những dịp mà Châu Thanh tham dự ngày càng nhiều hơn, là chạy theo xu hướng cũng là bị Trữ Húc Minh xúi giục nên đã làm thẻ hội viên VIP một năm ở sân gôn cao cấp này.

Nhưng Châu Thanh cũng vì vậy mà quen biết được không ít người.

Ví dụ như Mã tổng của một công ty vật liệu xây dựng, Hồ Thiên Minh của công ty bất động sản hay Kim Quyền Tùng, một nhà đầu tư lớn.

Ở Lam Thành có giới thượng lưu như Cù Như Ý và Trần Mộc Tùng thì đương nhiên cũng có giới kinh doanh. Muốn thật sự tiếp xúc với giới này nói khó cũng khó, nhưng nói đơn giản thì thật sự cũng đơn giản.

Sự hợp tác của Châu thị và Thịnh Vũ đã đạt được hiệu quả nổi bật, không ít người ghen tị vì sự phát triển của Phủ Thành đang đi đúng hướng. Châu Thanh tiếp quản Châu thị, bây giờ lại còn có con đường của Lưu Thắng Sử, tiếp xúc với những người này ngược lại cũng là chuyện thuận lý thành chương.

Cậu và Trữ Húc Minh ngồi ở đây một lúc thì đã có người từ trong sân vận động đi tới, nói: "Tôi nói này Trữ tổng, cậu đây là không trị được em trai mình rồi lại còn đào ở đâu ra một trợ thủ như Châu tổng vậy? Đến đây rồi không đánh bóng mà uống trà cái gì chứ?"

Châu Thanh cười: "Mã tổng đang nói tôi sao?"

Đối phương tùy ý ngồi xuống bên cạnh, rót cho mình một ly rồi tuỳ tiện nói: "Sao có thể chứ, tôi nói Trữ Húc Minh cậu ta ấy mà. Có một người có năng lực như cậu mà không giới thiệu sớm, đã đến đây rồi mà cậu ta dứt khoát ngay cả gậy gôn cũng không thèm sờ vào nữa kìa."

Châu Thanh nhìn ra bên ngoài, nói: "Hôm nay trời nóng quá, tôi cũng không giỏi chuyện này nên Trữ tổng chỉ ở lại với tôi thôi."

Châu Thanh ngồi bên cạnh sân gôn quả thật giống như đến để tu thân dưỡng tính.


Cậu cũng không thích ba hoa khoác lác với người khác, không biết thì nói là không biết, ở một mình cũng không hẳn cảm thấy không thoải mái.

Trong nhóm người này, người cậu có thể nói chuyện được nhất ngược lại là Kim Quyền Tùng.

Kim Quyền Tùng lớn tuổi hơn trong số những người này, còn hơn Trữ Húc Minh hai tuổi nhưng hoàn toàn không nhìn ra được ngoài mặt.

Sân gôn này có đầu tư của anh ta, dưới tay anh ta còn có vô số trường đua ngựa, câu lạc bộ mạo hiểm và những đầu tư sân thể thao khác. Đồng thời, anh ta còn có một số sở thích như thưởng trà, chơi cờ và nghiên cứu đồ cổ, trong nhóm người này thế nhưng lại chỉ có Châu Thanh là nói chuyện được.

Sự ăn ý của bọn họ đã bị không ít người chê bai, nói là tập hợp lại làm những việc chỉ có mấy cán bộ già mới làm.

Lúc đầu, Châu Thanh còn không biết cái gì là sở thích của cán bộ già, sau này biết được thì chỉ cười trừ.

Trữ Húc Minh bị người lôi xuống.

Châu Thanh và Kim Quyền Tùng ngồi cạnh nhau.

"Kim gia không đi thử sao?" Châu Thanh nói.

Kim Quyền Tùng nhìn cậu một cái, cười nói: "Đừng nhìn bọn họ không có việc gì là cứ hét lên xuống sân so bì, thật ra chỉ là hình thức cả thôi, uống nhiều rượu vào rồi là yếu lắm."

Châu Thanh ở bên cạnh cười.

Kim Quyền Tùng đột nhiên hỏi: "Nghe nói cậu em trai kia của cậu đã bị kết án rồi à?"

"Ba tháng." Châu Thanh cũng không kinh ngạc khi bị người khác hiểu rõ tình huống gia đình nên trả lời rất tùy ý.

Kim Quyền Tùng gật đầu: "Cũng ít rồi. Tôi còn tưởng dựa theo tính cách của Trữ Khâm Bạch thì ít nhất cũng sẽ cho người kia ngồi khoảng một năm."

Châu Thanh bất ngờ nhìn đối phương, không biết tại sao lại đột nhiên nhắc đến Trữ Khâm Bạch.

Kim Quyền Tùng nhìn cậu, nhướn mày: "Sao vậy? Trữ Húc Minh không nói với cậu rằng anh chẳng có quan hệ gì với Thịnh Vũ, mấy khoản đầu tư kia của anh chỉ là hợp tác với cậu ba Trữ thôi sao. Một năm trước, cái thằng khốn đó tí nữa là kéo theo anh xuống mương, suýt nữa là chôn cùng với sản nghiệp nhà họ Trữ luôn rồi, may mắn là cuối cùng Trữ Húc Minh cũng tiếp quản Thịnh Vũ, chuyện hai đứa kết hôn anh cũng có nghe nói."

Châu Thanh không nói gì mất một lúc lâu.

Cậu nghĩ Lam Thành quả nhiên là một vòng tròn, quanh đi quẩn lại đều là những người quen biết.

Đối phương nếu đã thẳng thắn rồi thì Châu Thanh cũng nói: "Em không để anh ấy nhúng tay vào chuyện của Châu Tùng."

"Hai đứa trông có vẻ ở chung tốt hơn anh tưởng tượng."

Châu Thanh nghiêng đầu, "Có thể nhìn ra được sao?"

Kim Quyền Tùng không biết nghĩ đến điều gì, cười nói: "Hôn nhân của anh cũng là một cuộc liên hôn thương mại nhưng tình huống không giống như hai đứa mà là hành vi thương mại thuần túy. Vài năm đầu cũng từng gà bay chó sủa lắm, mối quan hệ thật sự căm ghét tuyệt đối sẽ không giống như trạng thái của hai đứa. Còn cả Trữ Khâm Bạch cậu ta nữa, những thứ khác không nói, ở trong giới giải trí cũng được xem như "tiếng xấu đồn xa" đi, cậu ta không hề là một người có thể nhẫn nhịn được."

Có phải là "tiếng xấu đồn xa" hay không thì Châu Thanh không thể bình luận nhưng nhắc đến anh, lời nói của Kim Quyền Tùng không hề khách sáo nhưng nhất định là giọng điệu của một người quen biết và tín nhiệm mới có được.

Châu Thanh: "Vậy anh và vợ..."

"Em ấy cũng là đàn ông." Kim Quyền Tùng không hề giấu giếm. Châu Thanh thấy anh ta dứt khoát như vậy còn tưởng là ly hôn rồi, kết quả là đối phương lại nói: "Bây giờ thì tốt hơn rồi, có cơ hội thì giới thiệu cho cậu làm quen."

Châu Thanh đã chứng kiến ​​rất nhiều vụ ly hôn, tái hôn và chủ nghĩa độc thân thời hiện đại, còn cho rằng đây cũng là kết thúc của một câu chuyện suýt thì ly hôn.

Hiện tại có vẻ như có hơi ngoài dự đoán của cậu.

"Nghe có vẻ như quá trình này không hề suôn sẻ." Châu Thanh nói.

Khóe miệng Kim Quyền Tùng mang theo ý cười, gật đầu: "Đúng vậy, em ấy là người có tính tình hấp tấp, kiểu người đang yên đang lành cũng có thể đánh nhau với người ta ấy." Vừa nói vừa liếc nhìn Châu Thanh: "Dù sao thì tuyệt đối không phải cùng loại hình với cậu. Bọn anh đã từng mắng chửi nhau, từng động tay động chân với nhau, nhưng đáng ngạc nhiên là vẫn luôn không xa nhau. Trải qua vài năm nhìn lại sẽ phát hiện rằng thật sự không xa nhau là vì trong tim có đối phương ở đó. Bây giờ cũng không còn ở tuổi đôi mươi nữa rồi, tính nết cũng ôn hoà đi không ít, ở chung ngày càng hoà hợp hơn."

Châu Thanh nhìn đường nét cơ thể khoẻ khắn của anh ta dưới ống tay áo thể thao ngắn, còn mở nhiều câu lạc bộ thể thao khác nhau, không biết là nửa kia thế nào mà có thể đánh nhau được với anh ta đây?

Nhưng nhìn thấy sự nhu hòa trong nháy mắt trên mí mắt của đối phương, Châu Thanh lại cảm thấy rõ ràng.

Cái gọi là động tay động chân sao có thể là bạo lực chân chính được, nhất định phải kèm theo va chạm kịch liệt trong cảm xúc, là sự bộc bạch chân thành sau khi động tay.

Kim Quyền Tùng nói xong về bản thân thì nhìn Châu Thanh rồi nói đùa một câu: "Nhưng anh đoán rằng cậu và Trữ Khâm Bạch nhất định không thể đánh nhau được."

Châu Thanh: "... Có lẽ em sẽ không chịu nổi hai cú đấm đâu."

Kim Quyền Tùng lắc đầu: "Anh cảm thấy tính nết này của cậu khắc cậu ta là vừa đẹp, nếu thật sự chọc giận cậu ta thì cậu ta cũng không nỡ nói một câu nặng lời."

Châu Thanh lại nghĩ, ai không có việc gì chọc vào Trữ Khâm Bạch làm gì?

Không lâu sau ngày hôm đó, dường như vẫn thật sự có người làm việc này.


"Mộng phù du" vừa đóng máy thì có tin đồn rằng Trữ Khâm Bạch đánh nhau với người ta sau hậu trường tại một lễ trao giải.

Ngay cả Châu Thanh, một người hoàn toàn không chú ý đến giới giải trí lâu lâu ở trong công ty cũng nghe thấy một vài tin đồn, đều có thể mơ hồ cảm thấy rằng gần đây tin tức tiêu cực về Trữ Khâm Bạch rất nhiều, dường như chưa bao giờ dừng lại.

Đương nhiên chỉ là tin đồn, không có hình ảnh nào được lưu hành.

Hình ảnh duy nhất là một người đàn ông tên là Dương Huy bịt mũi được mọi người vây quanh từ hậu trường đi ra, trên tay là một cục giấy lớn màu đỏ trông giống như máu.

Châu Thanh vẫn nhớ đến cái tên Dương Huy này và chuyện lừa đảo quyên góp trước đây có hắn tham gia.

Mặc dù Châu Thanh không có thiện cảm gì với người ta nhưng Trữ Khâm Bạch đóng máy xong cũng không trở lại Đông Hồ, ngược lại còn kéo theo một lượng lớn phóng viên nằm vùng.

Buổi sáng thím Trương nấu bữa sáng cho cậu, hỏi cậu: "Cậu Châu, hôm nay tài xế vẫn không có thời gian sao?"

"Không sao." Châu Thanh nói: "Nếu anh ấy đã không trở về, không chụp được chính chủ thì cũng sẽ không có người chú ý đến con đâu."

Hiện tại Châu Thanh đi đi về về vẫn luôn cùng với tài xế trước đây của Châu Khải Tông, gần đây Châu Khải Tông đang trong giai đoạn hồi phục, Châu Thanh liền bảo lái xe đến bệnh viện giúp đỡ.

Châu Thanh ra khỏi nhà như thường lệ.

Trong lúc chờ xe, một chiếc ô tô bất ngờ lao tới bên cạnh cậu rồi dừng lại.

Cửa xe bật mở, một bàn tay bất ngờ vươn ra kéo cậu còn chưa kịp đề phòng vào trong xe.

Cơ chế phòng thủ của Châu Thanh được kích hoạt, cả người lật người rồi phi lên.

Khuỷu tay trực tiếp đè lên cổ người bên dưới, đồng thời dùng lực hướng xuống dưới.

"Tôi." Người bên dưới đúng lúc lên tiếng rồi ngẩng đầu lên, tháo khẩu trang xuống, tiện thể nhận xét: "Động tác này cũng ra gì đấy."

Châu Thanh nâng vành mũ của người đó lên, nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của Trữ Khâm Bạch, cậu im lặng hai giây rồi chậm rãi nói: "Anh đang giống như chạy tội lắm đấy thưa ngài, nửa tháng không gặp, đánh người bị cảnh sát bắt, trên đường chạy trốn thì nhân tiện bắt luôn con tin à?"

"Đúng vậy, Châu tổng vừa nhìn đã biết là loại dễ bắt."

Hai người gần như dán vào nhau, lúc Châu Thanh buông cổ anh ra, xe có hơi xóc một chút, vì vậy cậu lại bị kéo trở về.

Trữ Khâm Bạch không hiểu sao có hơi nghiêm mặt, vỗ lên eo cậu rồi nặng nề nói: "Đi xuống."

Cánh tay của Châu Thanh lại dùng lực đè xuống một chút, thấy gân cổ của anh đều nổi lên cả rồi mới lật người ngồi xuống bên cạnh.

Châu tổng chỉnh lại ống tay áo, thờ ơ hỏi: "Thật sự đã đánh người à?"

"Cậu ta mà cũng xứng?" Trữ Khâm Bạch duỗi chân ra một chút, hơi nhíu mày.

Châu Thanh không để ý tới động tác của anh mà nhìn về phía ngoài xe, "Vậy thì là tôi bị người ta chụp trúng rồi sao?"

"Cũng xem như thông minh."

Cái này có gì khó đoán đâu, chỉ là Châu Thanh không hiểu, "Làm sao lại chụp được tôi?"

"Là ảnh lúc anh ra khỏi nhà." Lúc này, Trần Đăng Đăng đang ngồi trên ghế phó lái phát ra âm thanh, quay đầu lại nói, "Thiết bị có độ nét cao bây giờ khủng khiếp thật, xa ơi là xa cũng chụp được, nhưng anh Châu anh yên tâm đi, bức ảnh đã được xử lý rồi ạ."

Châu Thanh không thể theo kịp tốc độ xử lý những việc này trong ngành giải trí.

Bọn họ có mạng lưới quan hệ riêng, Châu Thanh cũng không để tâm đến điều đó mà chỉ hỏi: "Vậy chuyện này anh định xử lý thế nào? Hay là tôi chuyển đi trước, vốn dĩ cũng nằm trong kế hoạch rồi."

Châu Thanh vốn dĩ cũng không định sống ở Đông Hồ mãi, thời gian đầu chỉ vì môi trường chưa quen nên mới dùng nửa năm làm thời hạn, bây giờ rời đi cũng xem như thuận lý thành chương.

Trữ Khâm Bạch liếc cậu một cái: "Tìm được nhà rồi à?"

Châu Thanh: "Hôm nay có thể tìm được."

Trữ Khâm Bạch ngồi nghiêng về phía trước, vỗ lưng ghế lái: "Đến công ty Châu thị, chốc nữa bảo người chuyển đồ đạc của cậu ấy đến căn hộ trong thành phố."

Châu Thanh: "Là tôi diễn đạt sai sao? Tôi tự đi tìm."

"Châu tổng." Trữ Khâm Bạch dựa trở lại ghế, "Sống ở chỗ đó của tôi để tiện một ngày nào đó tôi thật sự bị bắt thì cậu có thể ngay lập tức đi bảo lãnh cho tôi. Xem xét việc tôi đã thu nhận và giúp đỡ cậu, hiện tại cậu có bằng lòng giúp tôi việc nhỏ này không?"

Châu Thanh: "Lý do quá tệ, không giúp."

"Lên xe của tôi rồi, không đến lượt cậu được nói không giúp."


Đọc truyện chữ Full