DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cậu Ấy Đến Từ 1945
Chương 85: C85: Chương 85

"Đứa ngoan nhất" trong miệng Trữ Khâm Bạch, trên thực tế cũng chỉ có trên phương diện ăn uống giải trí mà cậu không giỏi mà thôi, hay nói cách khác, một số ít điều đặc biệt đó cũng chỉ để lộ ra trước mặt Trữ Khâm Bạch. Nếu thật sự nằm trong lĩnh vực của riêng Châu Thanh, cậu hoàn toàn không dính gì đến từ này.

Sáng thứ hai, lúc cậu họp xong và dẫn người đi ra thì đúng lúc gặp được người ở nhóm dự án số 2.

"Châu tổng." Những người khác lần lượt chào hỏi.

Ánh mắt Châu Thanh quét đến Châu Tùng, người đang cúi đầu đứng ở phía sau cùng, đưa tài liệu trong tay cho thư ký, nói với Châu Tùng: "Cậu đến văn phòng của tôi một chuyến."

Hai phút sau, Châu Tùng bước vào dưới ánh mắt tò mò của nhiều người.

"Anh." Châu Tùng gọi một tiếng, dưới cái nhìn chằm chằm của Châu Thanh thì dừng lại một chút rồi sửa miệng: "Châu tổng."

Châu Thanh đứng sau bàn làm việc, vừa thu dọn tài liệu trên bàn vừa thuận miệng hỏi: "Tôi nghe trưởng nhóm của nhóm dự án số 2 nói là cậu muốn tham gia vào dự án hợp tác mới nhất với Ninh Tức à?"

Châu Tùng sửng sốt một lát, chán nản nói: "Nếu như không được, em..."

"Không nói cậu không được." Châu Thanh ngắt lời cậu ta.

Người đối diện hiển nhiên không ngờ tới, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Châu Thanh nhìn lại quá khứ, thờ ơ nói: "Tôi đã quan sát biểu hiện của cậu trong khoảng thời gian này rồi, cũng không tệ, ít nhất đã chấp nhận sự thật rằng mình bị giáng chức, cũng không vì lời ra tiếng vào của đồng nghiệp mà làm ra chuyện gì quá giới hạn."

Đến lúc này đây, Châu Tùng không hiểu được rốt cuộc cậu đang chế giễu cậu ta hay là thật sự cảm thấy cậu ta cũng không tệ nữa.

Trạng thái của Châu Tùng so với lúc vừa ra tù đã tốt hơn một chút.

Áp lực tâm lý trong khoảng thời gian này cực cao là thật, đặc biệt là khi trở lại công ty, cậu ta phát hiện Châu Thanh đã không còn là người mà cậu ta tuỳ tiện tìm một vài gã côn đồ muốn dạy dỗ là dạy dỗ được nữa. Đặc biệt là mẹ cậu ta, Thư Mỹ Lệ, mỗi lần ám thị cậu ta phải nỗ lực hơn, lấy lòng ba mình để giành lấy công ty, cậu ta càng thấy rõ khoảng cách xa vời giữa bọn họ, thậm chí cậu ta còn thấy rõ sự trẻ con và ngu xuẩn của chính mình trong quá khứ.

Cậu ta chỉ không muốn thừa nhận điều này.

Nhưng Châu thị của bây giờ đã không còn là thời đại của Châu Khải Tông, càng không có chỗ cho đứa con trai thứ hai của ông là cậu ta ngang ngược. Cậu ta thậm chí còn biết rằng Châu Thanh đã có một thỏa thuận với ba, nội dung liên quan đến thời gian thừa kế và thị phần của cậu ta, một trong những yêu cầu chính là công ty sẽ chỉ đợi đến khi cậu ta thật sự có thể một mình đảm đương, công ty mới cân nhắc việc chia lợi nhuận cố định hàng năm cho cậu ta.

Điều này với cậu ta mà nói chẳng khác gì một loại sỉ nhục, còn là loại sỉ nhục rất mất mặt.

Dưới sự tức giận như vậy, cậu ta đã sản sinh ra một ít tham vọng nghề nghiệp.

Nhưng mỗi lần đứng trước mặt Châu Thanh, cảm giác tự hổ thẹn vì luôn thua kém cậu vẫn sẽ vô thức bộc lộ ra ngoài. Cậu ta dựa vào tiền lương cậu phát cho để sinh tồn, một mặt thì căm ghét, một mặt thì sợ hãi, điều này khiến cho cậu ta sinh ra cảm giác vô cùng phức tạp với Châu Thanh.

Đặc biệt là khi nghe Châu Thanh nói rằng mình làm cũng không tệ.

Cơn phẫn nộ nổi loạn không thể bị kìm nén, cậu ta cười lạnh, "Em muốn tham gia vào dự án không có nghĩa là em cam tâm tình nguyện nghe anh chỉ huy."

Châu Thanh có hơi cạn lời liếc cậu ta một cái, "Chỉ với chức vụ hiện tại của cậu, cũng chẳng cần đến tôi chỉ huy cậu."

Châu Tùng suýt nữa tức giận đến mức phun ra một ngụm máu.

"Châu Thanh." Cậu ta bắt đầu gọi thẳng tên, "Em vẫn luôn không hiểu, anh hoàn toàn có thể không cần đồng ý cho em đến công ty, không cần nghe theo yêu cầu của ba. Công ty đều đã nằm trong tay anh rồi, làm thế nào không phải anh nói là được sao, tại sao chứ?"

Con trai cưng lớn của mẹ này, cuối cùng cũng có chút dáng vẻ tỉnh táo rồi.


Châu Thanh cũng không trực tiếp trốn tránh câu hỏi này mà vẫn trả lời cậu ta như lần trước, "Bởi vì cậu họ Châu."

"Họ Châu?" Châu Tùng như thể nghe một trò cười, "Chẳng lẽ anh muốn nói với em, anh thật sự coi em là em trai?"

"Vậy thì cũng không phải." Nếu như Châu Thanh thật sự cố tình chọc giận một người thì có thể dùng lời nói bình tĩnh nhất, giống như một con dao đâm vào đối phương không chút do dự. Cậu tiếp tục sắp xếp tài liệu trong tay, "Cậu họ Châu, là con trai nhà họ Châu là sự thật không thể chối cãi, nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi."

Cùng họ cùng tên và cũng có thể là cơ duyên để Châu Thanh đến đây.

Nhà họ Châu bây giờ đối với Châu Thanh mà nói càng giống như là trách nhiệm.

Trong trách nhiệm này, cậu không có cách nào giao ra một tình cảm tự nhiên, vậy thì chỉ có thể làm cho cảm giác trách nhiệm trở nên lớn hơn.

Cậu cũng không có cách nào nói cho người nhà họ Châu biết lai lịch thật sự của mình, bản thân điều này đã không công bằng. Thế nhưng Châu thị của bây giờ liên quan đến tính mạng và tương lai của hàng nghìn nhân viên, cậu cũng không có cách nào bỏ lại hay giao vào tay đứa con trai thật sự là Châu Tùng này.

Vì vậy, chỉ cần Châu Tùng có thể tiến bộ, không làm điều gì bất lợi cho công ty, Châu Thanh có thể nhượng bộ thích hợp.

Có thể nói, Châu Tùng không có cách nào đối phó với thái độ như vậy của Châu Thanh mà chỉ biết trơ mắt nhìn.

Cuối cùng, cậu ta do dự và khó chịu hỏi một câu có lẽ đã đè nén trong lòng rất lâu: "Rốt cuộc tại sao anh lại đột nhiên trở nên đáng gờm như vậy?"

Châu Thanh liếc cậu ta một cái, "Bởi vì tôi không phải là "Châu Thanh", tôi đến từ thời Dân Quốc."

Châu Tùng trừng mắt nhìn: "...Châu Thanh, anh có bệnh à, không muốn nói thì không nói, giả heo ăn thịt hổ nhiều năm như vậy cũng không biết anh giả vờ có mệt hay không!"

Nội tâm Châu Thanh cảm thấy bình tĩnh, thậm chí còn có tâm tình để nghĩ, nhìn đi, đây mới là phản ứng của người bình thường. Những người thông minh quá mức lại còn dám đi điều tra như Trữ Khâm Bạch mới thật sự là khác loài.

Châu Thanh vừa nghĩ đến đây thì Châu Tùng còn thật sự nhắc đến anh, lúc nhắc đến Trữ Khâm Bạch đã không dám gọi thẳng tên nữa rồi, "Ba nói, con gái nhà dì muốn trở thành minh tinh, bảo em tìm anh hỏi xem anh Trữ có thể giúp dẫn dắt được không."

Châu Thanh: "Không thể."

Châu Tùng: "... Anh còn chưa hỏi nữa!"

Châu Thanh vẫn luôn không rõ ràng về quan hệ thân thích bên dòng nhánh của nhà họ Châu.

Bây giờ cậu đang nắm quyền điều hành Châu thị, lại còn có những sự phát triển khác, điều này bị lan truyền ra ngoài cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Trong khoảng thời gian này, Châu Thanh thậm chí đã hơn một hai lần biết được từ Đường Mật rằng ít nhất có năm sáu người tự xưng là thân thích nhà họ Châu tìm đến cửa.

Hầu hết đều là vay tiền và muốn móc nối quan hệ đi cửa sau.

Hiện tượng thế này ở bất kỳ thời đại nào đều sẽ có.

Châu Thanh luôn xem là rất bình thường.

Nhưng tìm đến Trữ Khâm Bạch, đây vẫn là lần đầu tiên.

Hơn nữa còn là thông qua Châu Khải Tông, có thể thấy được thân thích này nhất định là người thân thật sự không chạy đi đâu được rồi.

Kể từ lần trước cùng anh đến biệt thự nhà họ Châu ăn cơm, Châu Khải Tông cũng không còn nói những lời như "khiến cậu chịu không nổi thì chủ động ly hôn đi" nữa, ông rất hài lòng với Trữ Khâm Bạch, cũng không biết khiến cho ông vui vẻ từ khi nào.


Đối mặt với chất vấn của Châu Tùng, Châu Thanh thờ ơ nhìn sang, "Không cần phải hỏi anh ấy, tôi cũng sẽ không đồng ý."

"Anh dựa vào cái gì mà không đồng ý thay anh ấy?"

"Dựa vào việc người anh ấy kết hôn là tôi." Châu Thanh cau mày: "Cậu có ý kiến ​​gì?"

Châu Tùng đối mặt với ánh mắt nghiêm túc của Châu Thanh thì lập tức kinh sợ.

Cho dù đối với cậu ta mà nói, cuộc hôn nhân này từ đầu đến cuối về cơ bản chưa từng được thiết lập. Trước đây cậu ta cho rằng một người đứng đầu giới giải trí như Trữ Khâm Bạch làm sao có thể nhìn trúng anh trai như côn đồ của mình, bây giờ thì lại cảm thấy Châu Thanh mạnh mẽ và đáng sợ như vậy! Đàn ông nào có thể chịu đựng được cậu chứ! Trữ Khâm Bạch càng không thể chịu đựng được.

Từ suy nghĩ như vậy, cậu ta đã miễn cưỡng tìm được một chút cân bằng.

Châu Tùng cho rằng mình đã nắm được điểm then chốt, bày ra dáng vẻ có lòng tốt, "Đương nhiên em không có ý kiến, chỉ là em cảm thấy hai anh hoàn toàn không phải người cùng đường." Trong ánh mắt đen lạnh lùng của Châu Thanh, người đang trong diện tình nghi vẫn còn một chút chứng nào tật nấy, lập tức nói: "Anh không hỏi giúp thì thôi, vốn dĩ em đã nói với ba là không có khả năng rồi, nếu thật sự nghĩ ai cũng có thể làm minh tinh thì nằm mơ còn nhanh hơn."

Sự cà khịa trong những lời này càng chân thật hơn nhiều.

Châu Thanh liếc cậu ta một cái, "Không còn việc gì nữa thì ra ngoài đi, chuyện dự án tôi sẽ nói với trưởng phòng của cậu."

Sau khi đuổi Châu Tùng đi, Châu Thanh nhận được tin tức mới từ Văn phòng Quản lý Phát triển Kinh tế.

"Châu tổng, bọn tôi cũng rất bất đắc dĩ, hai ngày nay có nhiều khâu đều giống như đã thảo luận xong, đồng thời cũng xuất hiện đủ loại vấn đề, cứ tiếp tục như vậy sẽ thành phiền phức lớn."

Bảy tám lãnh đạo ra khỏi tòa nhà của văn phòng quản lý cùng Châu Thanh, vừa đi vừa nói: "Cơ cấu nhân viên ở Lam Thành này là phức tạp nhất, cũng liên đới rất rộng, vẫn luôn là kiểu rút dây động rừng. Ví dụ như khu đất ở khu vực trên phía Nam vốn là địa bàn cũ của ngõ nhà họ Diêu, nghe nói đêm qua còn làm ầm ĩ một trận, suýt chút nữa là ầm ĩ đến cả đồn cảnh sát."

Châu Thanh cau mày: "Lại Diêu Trung Hiển?"

Người đi bên trái cậu gật đầu, "Không nuốt nổi cục tức này, kiếm chuyện nhất định là điều không tránh khỏi."

Châu Thanh đi ở phía trước, "Những chỗ khác cũng đều là bọn họ làm sao?"

"Thế thì không phải." Người vừa rồi nói tiếp: "Nếu đều là bọn họ phô trương thì ngược lại rất dễ xử lý rồi, hiện tại là nhân lực của bọn tôi không đủ, cho nên mới tìm đến Châu tổng thương lượng một chút, xem xem có cách giải quyết nào khác không."

Trực giác có kẻ phía sau giật dây của Châu Thanh lại đến rồi.

Cậu suy nghĩ một chút rồi nói: "Hai ngày nay tập trung xảy ra những chuyện này, nhất định không phải là ngẫu nhiên, chuyện này phải giải quyết từ gốc."

Đã ba bốn ngày Châu Thanh không trở lại Thê Viên rồi, không phải là không muốn trở lại mà quả thật là không dứt ra được.

Cậu đi đi lại lại giữa công ty và văn phòng của cục quản lý, thời gian ngủ cũng không cố định, thỉnh thoảng liên lạc với Trữ Khâm Bạch đều là tranh thủ thời gian trong lúc bận rộn.

Phạm Tuyền nhìn người vừa mới tống cổ nhà đầu tư ra ngoài, tiện tay đẩy cửa kính, nhìn người ngồi sau bàn làm việc, nói: "Tình huống gì đây? Mấy công việc quay phim gần đây chị đều không nhận cho cậu, vậy mà ngày nào cậu cũng ở studio đến muộn như vậy, cậu đây là muốn đưa công ty đầu tư ra thị trường luôn à?"

Trữ Khâm Bạch ném tài liệu lên bàn, ngước mắt lên: "Người trước đây ngày nào cũng nói em không đến không phải là chị à?"

"Nhưng cậu lúc nóng lúc lạnh, rất giống một thằng đàn ông cặn bã vô trách nhiệm nha."


Phạm Tuyền kéo một chiếc ghế ngồi xuống đối diện bàn, kết luận, "Đàn ông đã kết hôn không về nhà, bình thường chỉ có hai loại tình huống, hoặc là cãi nhau, hoặc là không còn tình cảm nữa thôi."

Trữ Khâm Bạch khoanh tay, thờ ơ nói: "Chị đã bỏ qua loại thứ ba."

"Cái gì?"

"Là thật sự rất bận."

Trữ Khâm Bạch vừa nói vừa bóp ấn đường, anh thì về muộn, còn người nào đó bây giờ thì giỏi rồi, dứt khoát cả đêm không về luôn.

Phạm Tuyền bật cười không hề nể mặt, "Này, nói thật nhé. Nếu người bình thường kết hôn với ảnh đế Trữ cậu, thế thì không thể không có cảm giác an toàn đến mức ngày nào cũng phải đi theo sau cậu. Chị phải nhắc nhở cậu nhé, tại sao trong ngành này có nhiều cuộc hôn nhân gặp trục trặc như vậy, không phải là bởi vì thường xuyên không gặp được nhau sao, với mức độ bận rộn này của Châu tổng nhà cậu, chậc, cậu phải theo dõi chặt chẽ một chút."

Trữ Khâm Bạch mất kiên nhẫn, "Còn có thời gian để lo lắng cho người khác, hôm nay Lương Bân không tới đón chị à?"

"Không cần cậu đuổi chị." Phạm Huyền lập tức xách túi đứng dậy, "Đi ngay đây, đúng rồi, hợp tác với Ngũ Dương vẫn còn vài điều kiện phải bàn, chị nhắn cậu sau vậy."

Tình trạng không gặp mặt này kéo dài đến trưa ngày hôm sau.

Tòa nhà studio của Trữ Khâm Bạch được bảo vệ rất nghiêm ngặt, vốn là để ngăn những fan hâm mộ cực đoan hoặc phóng viên tìm đến cửa.

Kết quả là hôm nay, bảo vệ nhìn người trước mặt, nhất thời không dám xác nhận thân phận của đối phương, "Xin chào, thưa ngài, xin hỏi đã có hẹn trước chưa?"

Đây là lần đầu tiên Châu Thanh đến studio của anh, vốn dĩ là công việc trong tay vừa mới xử lý xong, nghĩ rằng có thời gian nên tới thẳng đây, làm gì đã hẹn trước.

"Không sao, tôi gọi điện thoại vậy." Châu Thanh nói.

Châu Thanh còn chưa bấm gọi đi thì phía sau đã truyền đến một giọng nói kinh ngạc, "Anh Châu?!"

Tình cờ lại là trợ lý Trần Đăng Đăng.

Trần Đăng Đăng có hơi không dám tin, đi tới, "Anh Châu, thật sự là anh ạ? Vừa nãy em còn tưởng mình nhìn nhầm rồi.

Châu Thanh nhìn túi trong hai tay cô, "Vừa mới đi mua đồ sao? Đưa cho tôi đi, giúp cô."

"Đừng đừng đừng, em tự xách là được rồi."

Trần Đăng Đăng lập tức lùi về sau mấy bước, trong ánh mắt dở khóc dở cười của Châu Thanh mới lại bước về phía trước, ra hiệu cho bảo vệ mở cửa, vừa đi vào cùng Châu Thanh vừa nói: "Đây là cơm trưa đặt cho công ty, anh Trữ đãi mọi người, chỗ em chỉ có nhiêu đây phần thôi, mấy phần khác thì các cửa hàng khác sẽ giao đến."

"Anh ấy thường mời ăn cơm sao?" Châu Thanh bước vào thang máy, vừa lịch thiệp giữ cửa giúp cô vừa hỏi: "Tầng mấy?"

Trần Đăng Đăng nói số tầng rồi trả lời cậu: "Vâng ạ, anh Trữ là ông chủ mà."

Nói xong thì lặng lẽ nhìn Châu Thanh, thấy cậu đến một mình thì nhỏ giọng hỏi: "Anh Châu, anh Trữ có biết hôm nay anh đến không?"

"Không biết." Châu Thanh cười nói: "Đúng rồi, tôi tùy tiện tới đây như vậy có quấy rầy công việc của mọi người không?"

"Sao có thể chứ!" Trần Đăng Đăng lập tức nói: "Người của studio đều quen biết anh Châu mà, chỉ có trước đây anh chưa từng đến studio mà thôi, hơn nữa, anh muốn cho anh Trữ một bất ngờ, em hiểu mà."

Đây được xem là bất ngờ sao?

Châu Thanh thế nhưng lại không có suy nghĩ tạo bất ngờ đặc biệt gì cả.

Cậu đến đây phần nhiều là vì sau khi công việc trong tay dừng lại rồi mới nhận ra rằng chiếc điện thoại lạnh lẽo không thể an ủi được sự nhớ nhung. Mặc dù có thể nghe thấy âm thanh nhưng cậu vẫn có cảm giác thôi thúc muốn được gặp không thể chờ đợi được, vậy nên dứt khoát bảo trợ lý và thư ký quay về công ty hết, buổi trưa thế này bảo tài xế lái xe thẳng đến đây.

Studio của Trữ Khâm Bạch không phải là một phân xưởng nhỏ, mặc dù anh chưa ký với nghệ sĩ nào khác dưới trướng nhưng ekip cũng đã khá thành thục rồi, các bộ phận đều rất đầy đủ.


Mặc dù mọi người đều biết về sự tồn tại của Châu Thanh nhưng không phải ai cũng từng gặp cậu, lúc này, thấy Trần Đăng Đăng mang theo một người đàn ông khá có khí chất từ thang máy đi ra thì từng người đều rướn cổ nhìn về phía đường bọn họ đang đi.

Châu Thanh không tiện chào hỏi những người khác một cách tuỳ tiện, gọi Trần Đăng Đăng, "Đưa phần của anh ấy cho tôi, tôi mang sang cho anh ấy."

"Vâng ạ, vâng ạ." Trần Đăng Đăng chỉ mong sao như vậy, lập tức lấy từ trong hộp cơm ra phần lớn nhất đưa cho cậu.

Châu Thanh đi theo hướng mà cô chỉ.

Phía sau bắt đầu bùng nổ đến sôi nổi.

"Đăng Đăng, vừa rồi đó là... Châu tổng nhỉ?"

"Đệt, trong ảnh đã đẹp lắm rồi, người thật thế mà lại như vậy sao?"

"Đúng vậy, chênh lệch cũng lớn thật, động tác hay khí chất đều hết nấc."

"Mấy ngày nay anh Trữ ngày nào cũng đến văn phòng, làm tôi sợ đến mức không dám mất tập trung, mọi người đoán xem Châu tổng đến rồi thì anh Trữ có phải là sẽ không biến thành một ông chủ ác ma nữa không?"

"Cảm ơn Châu tổng đã cứu cái mạng chó của tôi."

"Cảm ơn, cảm ơn."

"Vậy đặt thêm trà sữa đi, anh Trữ chắc sẽ không ra ngoài đâu nhỉ."

"Tự mình không kiềm chế được thì nói là không kiềm chế được, công ty nói không được uống trà sữa khi nào?"

Châu Thanh chặn lại giọng nói sau lưng, đi vòng qua một khu vực rộng lớn, rẽ vào hai góc rồi đứng trước cửa văn phòng. Phía ngoài cửa không treo biển, cánh cửa đôi mang theo cảm giác dày và nặng của kim loại với chất liệu màu xám chì.

Châu Thanh giơ tay lên gõ cửa, hai giây sau thì nghe thấy một giọng nói: "Vào đi."

Lúc Châu Thanh đẩy cửa vào, Trữ Khâm Bạch còn đang bận nên không ngẩng đầu lên mà trực tiếp nói: "Đặt đồ lên bàn là được rồi."

Châu Thanh đi lên phía trước, đặt chiếc túi bên cạnh tay anh.

Trữ Khâm Bạch không vui ngước mắt lên, ánh mắt hơi dừng lại.

Châu Thanh: "Ăn cơm đi."

"Em..." Trữ Khâm Bạch rõ ràng là vì kinh ngạc nên chưa nghĩ được nên nói gì, dừng lại hai giây, đứng dậy rồi đi vòng ra ngoài, "Sao lại tới đây rồi?"

Châu Thanh xoay người lại theo đó, dựa lên bàn, "Đến xem xem anh đang bận gì."

Trữ Khâm Bạch "chậc" một tiếng, cúi đầu chạm chóp mũi vào cằm cậu, "Làm xong việc rồi mới nghĩ đến anh à?"

Châu Thanh hạ thấp giọng: "Chưa xong việc vẫn nghĩ đến anh."

Ngài Châu biết nói lời âu yếm thật sự đòi mạng người.

Cây bút bi vốn dĩ đang kẹp trong tay Trữ Khâm Bạch "cạch" một tiếng rơi lên bàn.

Anh gạt đống tài liệu sang một bên, kéo người lại, đè lên, "Chỉ nói không thôi thì không tính, anh còn phải kiểm tra xem có thật sự nghĩ đến anh không."

- --

Pass chương sau: Tên gọi của nơi ở mà Trữ Khâm Bạch mua cho Châu Thanh là gì? Viết hoa tên riêng, không dấu không cách.


Đọc truyện chữ Full