DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cậu Ấy Đến Từ 1945
Chương 90: C90: Chương 90

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Phạm Tuyền vừa nhận được tin Trữ Khâm Bạch không bị làm sao, còn chưa kịp thở phào liền nghe tin Châu Thanh đã vào phòng cấp cứu để cấp cứu, người suýt thì không còn nữa, sợ hãi đến mức tim suýt thì ngừng đập.

Buổi tối hôm đó, đối với nhiều người mà nói, mỗi giây dài như một năm.

Về việc cảnh sát đã giải quyết triệt để thế lực còn sót lại của một vụ án lớn liên quan đến mại dâm và xã hội đen bắt đầu cách đây từ hai mươi năm trước, thế lực này cũng liên quan đến các tội phạm kinh tế quy mô lớn đã khuấy đục nước ở khu vực phía Bắc Lam Thành, đủ loại sự việc ra tay liên tỉnh với những nhân vật quan trọng ở khu vực phía Bắc chỉ có thể tìm được một ít thông tin trên mạng.

Những gì cư dân mạng biết chỉ là đoàn làm phim xảy ra vụ nổ ngoài ý muốn, Trữ Khâm Bạch sống chết không rõ.

Trải qua trọn vẹn một ngày lên men tin tức, người mà người khác tưởng rằng không chết thì cũng bị thương nặng lại ôm một người đàn không không rõ danh tính khác xông vào bệnh viện trung tâm Kỳ Đông.

Sự việc này đã ầm ĩ đến long trời lở đất.

Bởi vì sự việc xảy ra rất muộn vào ban đêm nên những người thức khuya về cơ bản đều là những fan hâm mộ lo lắng đến mức không ngủ được, còn sự việc thì thật ra mãi đến sáng hôm sau mới hoàn toàn sôi trào.

Trong đó, cảnh tượng Trữ Khâm Bạch ôm người xuống xe được lan truyền rộng rãi.

Người trong lòng lộ ra một nửa khuôn mặt, được bọc trong lớp quần áo, trông có vẻ như đã sớm mất đi ý thức.

Tất cả các bên đều đang theo dõi.

—— Đậu má, chuyện gì đang xảy ra vậy?

—— Không phải số người gặp tai nạn ở đoàn làm phim không phải đã công bố rồi à? Vì sao nửa đêm lại còn bị thương nặng nữa?

—— Nhiều máu thật đấy, người rốt cuộc thế nào rồi? Có ai có thể giải thích một chút được không?

Các phương tiện giải trí mãi vẫn không thể liên lạc được với studio của Trữ Khâm Bạch nên đành phải liên lạc với đoàn làm phim.

Kết quả là sau khi nghe ngóng, người trong đoàn làm phim nói là những người gặp tai nạn của bọn họ đều đã được nhận điều trị rồi, đây không phải là người trong đoàn làm phim bọn họ.

Lúc này đây, mọi người càng thêm há hốc mồm, lần lượt trở thành Sherlock Holmes.

—— Đúng là không phải xe của đoàn làm phim, mọi người có để ý những chiếc xe lái đến bệnh viện đều là loại xe gì không? Tất cả biển số đều cùng một màu theo thứ tự, lại còn chống đạn nữa.

—— Chết mất thôi, tôi vừa nghe một người bạn ở khu vực phía Bắc Kỳ Đông nói là đêm qua còi cảnh sát ồn đến mức độ cậu ấy không ngủ được. Chắc là không liên quan gì đến chuyện này... chứ?

—— 80% là đúng rồi, người xảy ra chuyện rốt cuộc là ai vậy?

—— Rắm ấy, làm thế nào lại dính vào chuyện này được? Anh Trữ rõ ràng đã xảy ra chuyện trong đoàn làm phim mà.

—— Vậy cô giải thích thế nào về việc ban đêm anh ấy mới xuất hiện ở bệnh viện?

—— Đúng vậy, còn người anh ấy đang ôm nữa, đây cũng không phải là đóng phim, là chuyện liên quan đến mạng người đấy.

—— Chỉ có mình tôi để ý đến người trong lòng anh Trữ đẹp trai vãi thôi à? Mặc dù không thể nhìn thấy hết khuôn mặt...

—— Mấy đứa nhan khống có thể tém tém lại một chút được không, phiền chết đi được, bây giờ nói cái này làm gì!

Lúc này đây, một tài khoản đột nhiên nhảy ra.

"Mặc dù, nhưng mà, tôi muốn nói người đó chắc là bà xã của anh Trữ."

Lời này vừa nói ra, liền theo sau là một tràng dài "..."

"........."

".................."

Phương hướng này vô cùng mới lạ, nhưng sau khi được người kia nhắc nhở như vậy, sự chú ý của mọi người đều bắt đầu chuyển hướng về phương hướng này. Ngay cả bài đăng lúc ban đầu khi tin tức kết hôn bí mật của Trữ Khâm Bạch bị lộ ra ngoài, ngày nào cũng có người vào check in để dự đoán khi nào anh sẽ ly hôn một lần nữa được người lôi ra lại.

Có người lật lại được đến bức ảnh chụp trả lời bài đăng ở Bắc Kinh trước đó, lúc có vô số người kêu gào xóa đi.

Sườn mặt của người đang cầm ô chuẩn bị lên xe một lần nữa được đem ra so sánh với người để lộ nửa khuôn mặt tối hôm đó.

Đừng nói, con mẹ nó giống thật!


Cho đến buổi chiều ngày hôm đó, cư dân mạng đã nhắc đến phương hướng này lúc đầu đã bị ép đến không còn cách nào khác phải xuất hiện: "Đừng nói gì nữa, những gì có thể nói thật sự có hạn. Tôi chỉ có thể nói là bởi vì một số quan hệ đặc biệt của những người xung quanh tôi nên tôi có thể chắc chắn rằng người này chính là đối tượng kết hôn bí ẩn của anh Trữ. Anh ấy có liên quan đến vụ án lớn xuyên tỉnh lần này, hơn nữa chính anh ấy cũng không phải người bình thường, chỉ vậy thôi."

Chỉ vậy thôi, thật ra là đã đủ rồi.

Những người có lòng đi tìm tin tức xã hội của Lam Thành, dò tìm lần lượt các loại manh mối về thông tin thân phận, về cơ bản sẽ có thể đoán được tám chín phần.

Ngay khi cái tên của Châu Thanh được khoanh vùng, rất nhiều thứ dần dần nổi lên trên mặt nước.

Đầu tiên, người này quả thật là một phú nhị đại sa sút.

Mới đầu cũng tiếp quản doanh nghiệp của gia đình.

Một thân phận như vậy rất dễ khiến người ta liên tưởng đến những khả năng kiểu như được gia đình nuôi dưỡng rồi tạm giữ một chức vụ an phận chờ chết. Nhưng Châu Thanh này thì khác, không chỉ vận hành công việc kinh doanh của gia đình như diều gặp gió mà nghề từ thiện tay trái cũng phát triển mạnh mẽ, có quan hệ gắn bó chặt chẽ với việc xây dựng khu phát triển kinh tế mới ở khu vực phía Bắc Lam Thành.

Rất nhiều người nghi ngờ Châu Thanh này có phải là cái người được Trữ Khâm Bạch ôm vào bệnh viện hay không, hay là Châu Thanh này có phải là đối tượng kết hôn bí mật của Trữ Khâm Bạch hay không.

Phỏng đoán trong cuộc rất khó để chứng minh.

Nhưng ngay cả như vậy.

#VụnổTrữKhâmBạch#

#TrữKhâmBạchkhôngsao#

#TrữKhâmBạchbệnhviệnđêmmuộn #

Những hashtag như vậy lần lượt xuất hiện, truyền thông lại thêm mắm dặm muối, chủ đề nổi lên không ngừng, nhưng phần lớn đều bắt nguồn từ thân phận của Trữ Khâm Bạch rồi mở rộng ra thêm.

Ước chừng đến khoảng bốn giờ chiều, cuối cùng đã có một cái tên khác lặng lẽ tiến vào danh sách chủ đề.

#ChâuThanh#

Cái tên này vẫn luôn nằm ở đoạn cuối, chưa từng leo lên hàng đầu nhưng chỉ cần bấm vào sẽ nhận ra độ thảo luận vô cùng cao, vô số người qua đường không biết chuyện cũng lần lượt nhảy vào.

"Châu Thanh là ai? Tôi bấm vào mà sững sờ."

"Tôi cứ tưởng là người nổi tiếng nào đó, kết quả lại hoàn toàn là người thường. Có xem qua một chút lý lịch do vài người đào ra, thân phận khá nhạy cảm. Tôi chỉ muốn nói là fan trước hết đừng vội to mồm, lỡ như nhận sai người, cẩn thận rắc rối tìm tới cửa đấy."

"Có chuyên gia phân tích vài bức ảnh này rồi, chính là cùng một người!"

"Vừa nghe chuyên gia là tôi lại thấy rén ngang."

"Hay là trước hết đừng thảo luận nữa đi, lỡ như nhận sai thì xấu hổ biết bao nhiêu."

"Chẳng lẽ không có ai phát hiện ra chủ đề này còn đang bị hạn chế sao? Độ thảo luận cao như vậy mà vẫn không leo lên được."

"Cũng không phải là bị cấm hoàn toàn mà, so với lúc hôn nhân bí mật bị bóc ra và tất cả các hashtag sôi nổi đều bị đè xuống, lần này không biết là do studio không quan tâm hay là có liên quan đến chuyện xảy ra lần này nữa."

Trên thực tế, quả thật có liên quan đến sự việc lần này.

Châu Thanh chưa bao giờ là người phô trương nhưng động tĩnh ở Kỳ Đông lần này có hơi lớn, cấp trên sẽ tiến hành một vòng thẩm tra cẩn thận những chuyện đã xảy ra. Kết quả cho thấy cậu mới là nạn nhân, hơn nữa sau khi sự việc xảy ra đã gần như là một cuộc cải tổ lớn ở khu vực phía Bắc Lam Thành.

Châu Thanh đã báo lên cấp trên ngay từ đầu, những mối nguy hiểm tiềm tàng cần loại bỏ gần như bị quét sạch không còn lại nhiều.

Hơn nữa, còn có một điểm mấu chốt khác trong đây.

Bạn đời đã kết hôn của cậu đã luôn phối hợp với cảnh sát để theo đuổi tàn tích của một vụ án lớn, danh sách nhân vật ít nhiều có sự trùng lặp với danh sách trong tay Châu Thanh. Sự trùng hợp này va vào nhau, mặc dù cha ruột của Trữ Khâm Bạch có tham gia vào nhưng lại không mảy may liên quan gì đến chính Trữ Khâm Bạch.

Sau khi cấp trên bàn bạc, qua khoảng thời gian này, khu vực phía Bắc về cơ bản có thể ổn định trở lại.

Còn những gì trên mạng kia, được ngày nào hay ngày nấy vậy.

Ai bảo đối tượng kết hôn là Trữ Khâm Bạch cơ chứ, với xuất thân danh gia vọng tộc đó của ảnh đế lớn Trữ, việc thân phận bị đào ra chỉ là vấn đề thời gian.

Vậy nên mới có chuyện tên của Châu Thanh được đưa lên hashtag.


Lúc này đây, trong phòng bệnh VIP trên tầng cao nhất của bệnh viện.

Phạm Tuyền nhìn người đang hôn mê trên giường, lại nhìn người bên cạnh với lớp râu lún phún trên cằm mang theo có chút tiều tuỵ và thăng trầm, hỏi: "Bác sĩ nói thế nào? Khi nào mới có thể tỉnh lại?"

"Chắc là khoảng ngày mai, bây giờ em ấy đang ngủ để có lợi cho cơ thể hồi phục."

Phạm Tuyền gật đầu, cau mày nói: "Để chị bảo người qua đây giúp đỡ vậy, đừng để cho cậu ấy vẫn sắc mặt tái nhợt nằm đó còn chưa tỉnh lại thì cậu lại khiến cho bản thân bị bệnh."

Trữ Khâm Bạch dém lại góc chăn của Châu Thanh: "Không cần đâu, em ấy cần tĩnh dưỡng, đợi em ấy tỉnh lại sẽ đưa em ấy trở về Lam Thành."

Phạm Tuyền rõ ràng: "Cũng được." Cô nghĩ tới điều gì đó, lại hỏi: "Đúng rồi, cuộc thẩm tra của Châu Thanh kết thúc rồi, thân phận cũng đã bị đào ra tám chín phần, đêm qua đã làm ầm ĩ lớn đến vậy, phương tiện truyền thông còn ở hiện trường nữa, bên phía chúng ta không áp xuống sao?"

Trữ Khâm Bạch rời mắt khỏi gương mặt của Châu Thanh: "Không cần để ý đâu, khống chế phương hướng một chút là được, đừng để em ấy dính líu tới một số tin tức lộn xộn."

Phạm Tuyền gật đầu: "Biết rồi."

Châu Thanh không biết rằng trong thời gian mình hôn mê đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Cậu cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, ngủ đến mức cơ thể như nằm trong một cục bông, không có ý thức, không có suy nghĩ, càng sẽ không nằm mơ. Đó là một cảm giác hư vô đến mức như thể thật sự không tồn tại.

Vào khoảnh khắc thật sự cảm nhận được, đầu óc cậu có hơi hỗn loạn, lúc thì có cảm giác như mình đang đứng trên con phố dài xưa cũ, với những chiếc xe kéo và tiếng rao bán trên sạp hàng rong vang lên không ngừng bên tai, nhưng lúc thì lại nhận ra đó là những cảnh tiêu điều khó khôi phục lại, đâu đâu đều là sự lụn bại và cháy sém bởi ngọn lửa chiến tranh.

Từ thời thơ ấu cho đến tuổi thiếu niên rồi lại đến thanh niên.

Châu Thanh cưỡi ngựa xem hoa đi từng bước một, tựa như lại trải qua một lần nữa.

Cậu nhìn thấy tất cả người thân, cũng nhìn rõ rất nhiều khuôn mặt vốn đã mờ nhạt trong trí nhớ, cuối cùng cậu dừng lại vào ngày cuối cùng hôm ấy.

Vào khoảnh khắc bức xạ nhiệt cuộn trào, cậu nghe thấy có người gọi tên mình.

Là một giọng nói không hề dồn dập và rất quen thuộc.

Là ai vậy?

Đúng, là anh Trữ.

Đoàn làm phim của anh xảy ra chuyện rồi.

Nghĩ đến đây, trong lòng run lên rồi từ từ mở mắt.

Cậu nhất thời không chịu được sự kíc.h thích của ánh sáng trắng, mở ra chưa đến một giây lại nhắm lại, lặp lại ba bốn lần mới có thể nhìn rõ hết mọi thứ trước mắt.

Khuôn mặt đó của Trữ Khâm Bạch gần trong gang tấc, Châu Thanh nhìn một hồi, câu đầu tiên nói chính là: "Anh mọc râu rồi."

Giọng nói gần như không nghe thấy được, lại nói tiếp một câu: "Vẫn rất đẹp trai."

Trữ Khâm Bạch đưa tay ra sờ trán cậu, dịu dàng hỏi: "Còn có khó chịu ở đâu không? Có chóng mặt không? Có cảm thấy đau ở đâu không?"

Châu Thanh lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh tráng lệ của đô thị hiện đại sống động ngay trước mắt.

Cậu vẫn còn ở đây, sau một giấc ngủ khi tỉnh dậy, mái nhà và bóng cây ở xa xa đã có tuyết phủ trắng xoá, nơi cậu đang nằm rất giống như bệnh viện.

"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với em vậy?" Châu Thanh hỏi.

Trữ Khâm Bạch dứt khoát ngồi lên đầu giường, chậm rãi ôm người dậy, ổn định trước người mình.

Anh kéo chăn ra bọc người lại, đưa tay sờ mặt cậu, giống như nghĩ lại còn rùng mình: "Nhiễm trùng, bệnh nặng lại còn điều dưỡng lâu như vậy, xem như trở về trước khi giải phóng."

Châu Thanh còn đang suy nghĩ rốt cuộc là nhiễm trùng kiểu gì, nghe thấy lời này thì ngẩng đầu quét qua cằm anh, nói: "Trước giải phóng thật ra sức khỏe của em cũng không tệ."

"Bây giờ biết tranh luận với anh rồi à?" Trữ Khâm Bạch cúi đầu kề lên trán cậu, "Có biết em suýt nữa là chết rồi không?"

Châu Thanh chớp mắt, mang theo sự dịu dàng khi mệt mỏi, dựa vào anh, hơi nhắm mắt lại: "Nghiêm trọng vậy à?"


"Ừm, nôn ra rất nhiều máu."

Châu Thanh vẫn nhớ điều này, cũng nhớ lại ánh mắt sợ hãi của Trữ Khâm Bạch khi đó, đưa tay ra ôm lấy eo anh như muốn bù đắp: "Xin lỗi, doạ anh sợ rồi, em cũng không biết em làm sao nữa."

"Sau này không cho ra vẻ nữa." Trữ Khâm Bạch kéo người lên một chút, "Biết em có thể làm được nhưng em phải có nhận thức rõ hơn về cơ thể của mình, sau này ngày nào anh cũng sẽ đích thân quan sát em hồi phục."

Châu Thanh cười một tiếng: "Phiền vậy à. Em đây vẫn xem như rất nghe lời mà."

"Anh thấy là chưa chắc đâu, sau này đều phải nghe anh."

Châu Thanh: "Vậy lỡ như anh lại gặp phải loại chuyện này lần nữa thì phải làm sao? Có liên quan đến em thật ra đã rất nguy hiểm rồi, không ngờ sẽ liên lụy đến anh."

Vừa nói đến đây, Trữ Khâm Bạch liền hối hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Anh nói với Châu Thanh: "Khoảng hai năm trước, để bắt đầu chuẩn bị lấy lại cổ phần của mẹ anh, anh đã điều tra Trữ Kiến Hùng và vẫn luôn có ý thức giữ liên lạc với cảnh sát. Việc lần này xảy ra đột ngột, cũng nhờ những người anh sắp xếp bên cạnh Trữ Kiến Hùng phát huy tác dụng, ông ta bắt anh hoàn toàn không chỉ vì em mà nhiều hơn là vì trong tay anh nắm những tài liệu quan trọng về tội ác của ông ta trong những năm này."

Bởi vì điều tra rất lâu rồi nên Trữ Khâm Bạch đã không kịp trao đổi thông tin với Châu Thanh về chuyện này, cộng thêm sự tham dự của đám người Diêu Trung Hiển mới khiến cho sự việc đột nhiên trở nên hóc búa và phức tạp.

Chỉ với sai lầm này, suýt nữa đã khiến cho anh mất đi người trước mặt.

Đến bây giờ, mỗi khi Trữ Khâm Bạch chợp mắt nhớ lại đêm hôm đó đều sẽ giật mình tỉnh giấc với mồ hôi chảy đầm đìa.

Trữ Khâm Bạch: "Đáng lẽ anh nên nói cho em sớm hơn, sẽ không đến mức để em bí quá hoá liều."

Châu Thanh lắc đầu, "Cho dù biết anh có liên lạc với cảnh sát thì có lẽ em vẫn sẽ đi."

Trữ Khâm Bạch nghiêm mặt: "Châu Thanh."

"Anh biết em xảy ra chuyện thì có thể thờ ơ sao?" Châu Thanh không để uy hiếp của anh vào trong mắt, có sao nói vậy, "Anh cũng không thể, đúng không?"

Trữ Khâm Bạch nghiến răng: "Em nhất định phải làm anh tức giận à?"

Châu Thanh ngước mắt lên: "Em tưởng em đang yêu anh mà."

Cả người Trữ Khâm Bạch cứng đờ, cúi đầu xuống nhìn cậu.

Châu Thanh cười nhạt: "Đây là lần đầu em nói sao? Nhưng đây là sự thật."

Không phải Trữ Khâm Bạch kinh ngạc vì cảm xúc của Châu Thanh mà là ngạc nhiên vì trong lúc vô tình cậu cũng sẽ nói ra lời như vậy.

Ngài Châu nhà anh trên thương trường là một người dày dặn sương gió và tay nghề điêu luyện, thế nhưng về mặt tình cảm lại là người cũng từng nhượng bộ và kín đáo. Nhưng lần này, Trữ Khâm Bạch nghĩ lại mà sợ là thật, bởi vì một khi cảm xúc của Châu Thanh thể hiện rõ ràng sẽ không giữ lại chút nào.

Còn không giữ lại đến mức nào thì...

Đến mức mà rõ ràng biết mình đơn thương độc mã mà vẫn dám đi vào, mang theo người xông vào khách sạn, giơ tay cũng dám nổ súng đòi người.

Trữ Khâm Bạch xem như đã sợ hãi trước sự quả quyết và không sợ tất cả của người Dân Quốc rồi.

Chính anh thì có thể, nhưng đặt lên người Châu Thanh thì không thể.

Trữ Khâm Bạch khàn giọng nói: "Không cần nói rõ, anh biết cả."

Tất cả những gì cậu làm khiến cho Trữ Khâm Bạch sợ hãi đến mức không dám nhường cậu nữa, thậm chí bản thân mình cho dù có phải mạo hiểm một chút cũng chỉ mong sao có thể nhét cậu vào túi, mang theo bên mình rồi luôn luôn trông chừng.

Châu Thanh có hơi buồn ngủ, hỏi anh: "Đúng rồi, ba anh thì sao?"

Trữ Khâm Bạch: "Ông ta sẽ chịu trách nhiệm cho tất cả những gì mình làm, cho dù là trước đây hay hiện tại."

Châu Thanh cảm thấy có hơi đau lòng.

Mối quan hệ cha con mỏng manh đến mức phải đi đến bước dùng đến pháp luật để đối đầu với nhau.

"Anh Trữ."

"Ừm."

"Đừng buồn."

Trữ Khâm Bạch có hơi sửng sốt, sau đó cười nói: "Nghĩ cái gì vậy."

Anh dựa vào đầu giường, ôm người đặt trở lại giường, "Ngủ thêm một chút đi, bác sĩ nói em cần ngủ nhiều hơn."

"Ừm, anh ngủ cùng đi, dưới mắt toàn là quầng thâm rồi." Giọng Châu Thanh mơ hồ, "Nếu không trợ lý sẽ lại càm ràm anh không ăn ảnh, lúc đó anh lại chê người ta phiền nữa."

Giọng nói dần dần nhỏ lại, sức lực của Châu Thanh đã cạn kiệt, tỉnh lại chưa được bao lâu đã được ôm đến mức ngủ thiếp đi rất nhanh.


Trữ Khâm Bạch nhìn Châu Thanh, nhìn rất lâu với ánh mắt nâng niu, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, "Ngủ đi."

Ba ngày sau.

Châu Thanh được đưa về Lam Thành để nghỉ ngơi phục hồi.

Chuyện trên mạng đã lên men suốt vài ngày nên vẫn luôn mong muốn có được một tin tức xác nhận chắc chắn.

Cuối cùng, vào một buổi sáng sớm.

Weibo chính thức của studio Trữ Khâm Bạch đã đăng lên ảnh một chậu hoa kiếm lan.



(hoa kiếm lan)

Điểm xuyết băng tuyết, những chiếc lá dài lộ ra màu xanh dạt dào, nụ hoa nửa khép nửa mở.

Kèm theo dòng chữ: Châu nhi phục thuỷ, Thanh thanh bất tức, sinh trưởng trong băng tuyết, hoa thơm tự nhiên đến. (*)

(*) "châu nhi phục thuỷ" nghĩa là quanh đi quẩn lại (có nhắc đến trong chương 44 khi Châu Thanh giới thiệu tên mình), "thanh thanh vô tức" nghĩa là âm thanh ngân vang không ngừng.

Bình luận đầu tiên.

"Vừa định mắng là đăng cái quần què gì vậy, nhìn lại thì, Châu Thanh???"

"Thừa nhận rồi???? Đây là thừa nhận rồi à!"

"Mặc dù studio mấy người nói năng súc tích như vậy nhưng tôi biết mấy người đang nói bà xã của anh Trữ chính là Châu Thanh kia aaaa!!"

"Tôi sụp đổ rồi, còn cái người phú nhị đại không ra gì đã từng nói kia thì sao?"

"Sự dốt nát kém cỏi đã từng nói thì sao?"

"Smart (*) và cả chuyện ly hôn đã từng nói thì sao?"

(*) chú thích xem lại chương 62.

"Sau khi đọc xong tư liệu của Châu Thanh này rồi quay trở lại, tôi thấy nhức nhức cái đầu rồi, xin hỏi bây giờ tôi nên mắng ai đây?"

Phía dưới có người trả lời: "Mắng anh Trữ thì sợ bị đánh, mắng Châu Thanh thì sợ bị tóm, không thì chúng ta cứ mắng studio đi."

Studio là nơi đầu tiên phải hứng chịu làn sóng có sức nặng không thể chịu nổi này.

Trong nhóm chat của studio, lần lượt lấy danh nghĩa tai nạn lao động để đòi ông chủ mình bao lì xì.

Hai phút sau, một tài khoản mới được kéo vào, avatar được sử dụng là bức tranh một con thỏ đơn giản tự vẽ bằng mực, phát một chiếc bao lì xì lớn.

Kèm theo đó là dòng chữ: ^▽^ Gây thêm rắc rối cho mọi người rồi.

Nhóm chat vốn đang ầm ĩ đột nhiên im như thóc.

Thận trọng nói: "Chào Châu tổng ạ."

"Châu tổng khách sáo quá rồi, bọn tôi chỉ đùa thôi."

"Sức khoẻ Châu tổng thế nào rồi?"

Châu Thanh không ứng phó được hết nhiều tin nhắn như vậy, nhìn bao lì xì mãi không được động đến, quay đầu hỏi người đang chọn quần áo trước tủ quần áo trong phòng: "Là cách thức em làm không đúng sao? Sao mà chẳng có ai nhận vậy?"

Trữ Khâm Bạch đi trở lại, cầm lấy điện thoại, nhìn thấy ký tự cảm xúc thì nhướn mày, trả lời cậu: "Cho dù dáng vẻ em học hỏi người khác đáng yêu hơn ký tự trên mạng nhưng bọn họ không dám."

Sau đó, anh dùng điện thoại của Châu Thanh gõ một câu rồi gửi đi.

"Nhận đi, tấm lòng của Châu tổng của mọi người."

Người của studio ngay giây sau đã đi giật lì xì, liên tục hò hét Châu tổng hào phóng.

Châu Thanh lấy lại điện thoại của mình.

Mấy ngày nay cậu không được tự do nói chuyện, ngay cả thời gian sử dụng điện thoại để xử lý email công việc cũng bị kiểm soát chặt chẽ.

Lúc này nhìn sự sôi nổi trong nhóm chat lại chọn một cái khác, "∩_∩Đừng khách sáo."

- --

Gin: bé Châu cute vải muốn cướp dìaaa =)))


Đọc truyện chữ Full