DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trăng Sa Đáy Vực
Chương 62: Tội Nhân

Nụ cười trên mặt Ma Vương chợt cứng đờ.

"Langmuir." Ánh mắt Hôn Diệu trở nên âm trầm: "Ngươi biết mình đang nói gì không?"

"Đúng, ta biết." Langmuir bình tĩnh nói.

Tất nhiên y biết rằng những gì mình nói gần như điên rồ, nhưng Langmuir cũng không hề làm ra vẻ. Nếu bây giờ ma tộc đóng quân bên ngoài thành, một là công thành không có kết quả, hai là kiêng kỵ viện quân sắp đến nên đã chủ động rút lui sau khi phá thành.

Dù là cái nào, Thánh Quân đều rất rõ ràng, với số lượng ít của ma tộc quyết định bọn họ không có khả năng chiến đấu lâu dài trong nội địa của nhân loại, vài ngày nữa cũng sẽ rút lui về vực sâu.

Tất nhiên, dù thế thì việc lấy tôn nghiêm và thần phục của một kẻ chiến bại trao đổi gần ngàn tính mạng tù binh, nghe có vẻ quá trướng.

Không sao, giá khởi điểm luôn phải hét cao một chút, Langmuir bình tĩnh nghĩ.

Y chờ Ma Vương cười giễu, hạ thấp giá trị của mình xuống còn thấp hơn cả bùn nhão, tựa như câu đầu tiên mà người mua mặc cả, nhưng Hôn Diệu chỉ âm trầm nhìn chằm chằm y, cũng không bắt đầu mặc cả.

Langmuir bị nhìn đến nỗi gợn cả da gà sau lưng, nhưng y vẫn không tỏ ra rụt rè. Sự im lặng quái dị kéo dài một lúc, cuối cùng Ma Vương trầm giọng nói: "Nói cho ta biết, ngươi có thể làm được bao xa."

Langmuir: "Ta tuân theo mọi mệnh lệnh của ngươi với điều kiện không phản bội đất nước của ta, cũng như lương tâm cơ bản được dạy trong Thánh Huấn."

Hôn Diệu: "Nếu ta muốn ngươi từ nay về sau gọi ta là vương, còn mình đeo xiềng xích làm nô lệ và mãi mãi quỳ gối bò sát trước mặt ma tộc?"

"Nếu ta cắt đầu lưỡi và móc mắt của ngươi, rồi bắt ngươi trần tru.ồng trước hàng ngàn ma tộc, tuyên bố đây là chiến lợi phẩm của ta thì sao?"

Langmuir: "Nếu ta đã thuộc về ngươi thì đó là quyền lợi của ngươi."

"Nếu ta ban thưởng ngươi cho tộc nhân của ta, muốn ngươi trở thành một thứ rẻ tiền để ma tộc trút giận, dành phần đời còn lại của mình trong sự chà đạp còn tệ hơn cả cái chết?"

Langmuir: "Chọn từ bỏ quyền lợi này, tất nhiên đó cũng là quyền của ngươi."

"Ha, tốt thôi! Đến lúc đó, bọn họ sẽ bắt ngươi liếm chân, uống nước tiểu rồi cho ngươi ăn bùn và giòi bọ. Mỗi ngày sẽ có mười mấy ma tộc đến hãm hiếp ngươi, sau đó lại gọi chó săn đến giao cấu với ngươi. Bọn họ sẽ ngược đãi ngươi để tìm niềm vui, còn bắt ngươi sủa như chó để cầu xin lòng thương xót. Langmuir, ngươi có biết mình đang giao ra thứ gì không!?"

Langmuir vẫn nói: "Ta biết mình đang làm gì."

Hôn Diệu đứng phắt dậy, trong mắt như có ngọn lửa thiêu đốt: "Tốt, tốt thôi, ngươi bán rẻ mình như vậy! Vực sâu không phải nơi nhân loại có thể chịu đựng được, Thánh Quân, ta chống mắt nhìn ngươi hối hận!"

Langmuir ngẩn ra, đầu tiên y thắc mắc vì sao Ma Vương đột nhiên cáu gắt, nhưng chợt nhận ra Hôn Diệu lại có vẻ đồng ý.

—— trời ạ, chẳng lẽ trong vực sâu không có tập tục cò kè mặc cả à? Mà chốt giá luôn?

Thánh Quân kinh ngạc, vội thốt ra: "Thần linh chứng kiến, ta tuyệt đối không hối hận!"

...

Vậy thì tôn nghiêm và thần phục của Thánh Quân nhân loại, đến tột cùng có giá trị bao nhiêu?

Một thứ hư vô mờ mịt, khó mà nói được.

Có điều, khi Ma Vương và Thánh Quân hoàn thành giao dịch nghe có vẻ buồn cười này, nội tâm cả hai đều đầy cảm giác hư ảo như mơ.

—— đúng vậy, lúc đó họ đều tin rằng, mình đã đánh đổi thứ vô dụng và vô giá trị nhất để đổi lấy trân bảo vô giá nhất thế gian.

Có lẽ do Ma Vương quá rộng lượng khiến người ta bất ngờ, nên Langmuir lại hỏi dò, có thể cho phép y nói lời từ biệt cuối cùng với vương thành này hay không.

Hôn Diệu đồng ý. Ít nhất cho đến khi Langmuir thực sự trở thành nô lệ, hắn không ngại dành cho kẻ thù của mình sự tôn trọng đầy đủ.

Nhiều tù binh nhân tộc còn bị giam trong đội quân ma tộc như vậy, hắn tin rằng Langmuir không dám giở trò gì, vì thế hào phóng cho Thánh Quân thời gian ba ngày để y trở về chữa thương tĩnh dưỡng, từ biệt người thân và con dân, rồi mang theo đồ đạc cá nhân trở về.

Nhiều năm sau hồi tưởng lại, quả thật không giống đối xử với tù binh, mà càng giống như nàng công chúa bị ép hòa thân sau khi thua trận.

Đường về thành phố không dài không ngắn, nhưng Langmuir bị thương nặng nên bước đi rất chậm.

Khi y đến vương thành thì không khỏi kinh ngạc.

Tòa thành trì to lớn mà nguy nga ấy đã khắc lên dấu vết của chiến tranh, trên mặt tường đầy vết cào do móng vuốt ma tộc để lại, cũng có nhiều góc khiếm khuyết.

Điều kỳ lạ hơn nữa là ngoài cổng thành có một giàn hỏa thiêu sống, mà trên lầu thành treo mười mấy cái xác đen dài đang lắc lư trong gió lạnh.

Lúc đầu Langmuir không nhận ra đó là thứ gì, nhưng khi đến gần hơn y mới bàng hoàng thấy rõ: Ấy là những xác chết cháy đen.

... Vương thành có chuyện rồi.

Ngày đó, sau khi ma tộc rút lui khỏi ngoại thành, binh lính và dân thành ôm nhau khóc, cảm tạ Đức Mẹ phù hộ.

Không còn giáo huấn của thần điện, không còn phải tuân theo giáo điều rập khuôn, bọn họ siết chặt vũ khí trong tay, mà chiến thắng như kỳ tích vẫn nghiêng về tòa thành trì này.

Tất cả mọi người đều chứng kiến thần tích này, không phải "che chở" mà Tiên Tri và giáo sĩ đã hứa hẹn, mà là thần tích do chính tay bọn họ tạo ra...

Thân vương Aiden cởi bộ giáp ướt đẫm mồ hôi, ra lệnh cho vệ binh dời ra giàn hoả thiêu.

"Trói lại!"

Các giáo sĩ, đứng đầu là trưởng lão Tiên Tri bị phong ấn pháp lực bận bộ đồ vải lanh dài chỉ dành cho tội phạm.

Vệ binh dùng dây gai tẩm dầu buộc một lớp chiếu rơm quanh người bọn họ, rồi bất chấp sự vùng vẫy điên cuồng của bọn họ mà đẩy tội nhân lên giàn thiêu sống.

Aiden lại hét lên: "Châm lửa."

Tiên Tri lại vặn vẹo, vùng vẫy chống lại sự trói buộc của sợi dây thừng và chiếu cỏ như con cá béo bị đặt ở trên thớt.

"Thân vương Aiden! Ngươi điên rồi sao, tất cả đều bị ác ma ám rồi à!?" Ông ta gào thét: "Ta là Tiên Tri trăm năm là Tiên Tri được Đức Mẹ che chở ——"

Những vệ binh đã tiếp nhận giáo dục của thần điện từ thuở nhỏ, sắc mặt có hơi xanh mét: "Thân, thân vương điện hạ, thực sự phải..."

Aiden giơ hai tay lên trước cọc:

"Nếu hành vi của ta xúc phạm đến Đức Mẹ, xin thần linh hãy trừng phạt ta!"

Bờ môi của thanh niên mím chặt, tuy không nói thêm lời nào nhưng lòng dũng cảm và sự tức giận ẩn chứa trong đôi mắt nâu của cậu đã hóa thành một sức mạnh có thể khiến lòng người rung động.

"Đốt!" Một tiếng hét lớn phát ra từ đám đông.

"Đốt! Đốt!"

Trong tiếng ồn ào, Aiden đẩy vệ binh sang một bên, tự tay thắp đuốc rồi bước từng bước về phía giàn hỏa thiêu.

"Không, dừng lại, dừng lại, một đám ngu dân!! Đức Mẹ sẽ không tha thứ cho các ngươi! Ngươi không thể, không thể —— không ——"

"Ta có thể." Aiden oán hận nói. Đôi mắt cậu đỏ ngầu, ghé sát bên tai Tiên Tri: "Nhớ cho rõ, ngọn lửa này là ta thay huynh trưởng đốt đấy."

Thanh niên nói đoạn rồi ném bó đuốc xuống. Khi đống rơm rạ, vỏ cây và dầu chất đống dưới giá giàn thiêu bén lửa, một ngọn lửa hừng hực bùng lên ngay lập tức.

Ngọn lửa nhanh chóng bốc lên, thoáng chốc đã bao quanh ngón chân của Tiên Tri, sau đó là bắp chân và đùi, ngay sau đó là eo, ngực và đầu...

"A! Không! Cứu ta! Cứu ta! Ahhhhh —— cứu ta, ahhhhhh ——"

Ông ta khóc thét chói tai trong ngọn lửa, giữa giàn hỏa thiêu liên tục phát ra tiếng lách tách.

"Ta là —— Tiên Tri —— ahhhh —— Đức Mẹ che chở —— ahhhhh!"

Những tiếng thét chói tai của Tiên Tri biến thành những lời nguyền rủa, bẩn thỉu hơn bất cứ lời chửi bới nào mà một tên côn đồ đầu đường xó chợ có thể thốt ra.

Sau đó lại biến thành lời cầu xin tha thứ, thậm chí còn đáng khinh hơn cả tiếng khóc yếu đuối của phường hèn nhát nhất.

Ngọn lửa khiến sự xấu xí không thể che giấu.

Dân thành mở to mắt, im lặng chứng kiến tất cả. Vụ hành quyết hỏa thiêu tội phạm này còn trang trọng hơn lễ cầu nguyện tập thể.

Theo thời gian trôi qua, âm thanh ấy dần suy yếu, nhưng mùi thịt người cháy khét lại nồng nặc hơn trong gió.

Cuối cùng, ông ta cũng không còn phát ra bất cứ tiếng động nào nữa.

Ngọn lửa cháy hết, khói đặc dần tản đi, trên giá chỉ còn lại một cái xác đen nhẻm, báo hiệu một thời đại ngu muội đã kết thúc.

"Hay!!"

Đám đông reo hò: "Được lắm, được lắm! Làm tốt lắm!"

"Thiêu chết đám dối trá, phá hủy thần điện Brett đã lợi dụng Đức Mẹ!!"

Thần điện Brett rơi từ trên cao xuống bãi bùn bẩn thỉu nhất, chấp nhận số phận bị hàng nghìn người giẫm đạp.

Trong vài ngày tiếp theo, đám giáo sĩ và kỵ sĩ Kim Thái Dương cùng một giuộc với trưởng lão Tiên Tri, áp bức bóc lột dân thường dưới danh nghĩa Đức Mẹ... Tất cả đều bị dân chúng phẫn nộ đẩy lên giàn thiêu sống.

Langmuir không thể chứng kiến ​​tất cả những điều này, nhưng y nhanh chóng đón nhận nó theo một cách khác.

Sau khi Thánh Quân bước vào cổng thành, nhiều bình dân nhận ra y mà hét to một tiếng.

Ngay sau đó, hàng nghìn người tụ tập lại trong thời gian ngắn, Langmuir còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một vật giống như gậy gộc đập vào lưng ——

"Ư!"

Lúc này Langmuir vẫn bị thương nặng, từ trong ra ngoài đều dễ vỡ như đồ sứ bị nứt nẻ.

Y đau đớn đến mức tầm nhìn trước mắt thoáng chốc tối sầm, rốt cuộc đứng không vững nữa mà lảo đảo ngã sấp xuống đầu đường, máu tươi lập tức chảy ra từ những "vết nứt" khắp cơ thể.

Dân chúng ngạc nhiên trong chớp mắt, không ít người hoảng sợ, người vung gậy run rẩy: "Ta, không phải, ta... không có dùng sức..."

Nhưng vẫn có người phẫn nộ đẩy mấy tên luống cuống kia ra, chỉ vào vị quốc vương chiến bại này, liệt kê tội trạng của y.

"Thần điện đã lừa dối dân chúng, có phải hay không!?"

Langmuir thú nhận những hành vi xấu xa khi làm giả những thần tích của thần điện Brett trong nhiều năm qua.

Thoáng chốc, mọi người trên con phố đổ nát này đều nhục mạ Thánh Quân là đồ ti tiện.

Có người cầm nước mắt rời đi. Một lát sau lại trở về dội một xô nước bẩn vào mặt Langmuir.

"Hừ!" Người nọ đau buồn gào to: "Thần tử gì chứ, ngươi là kẻ dối trá!"

"Thánh Quân bệ hạ, bọn ta đã từng kính yêu ngài biết bao! Vậy mà ngài..."

Một người khác lớn tiếng ép hỏi: "Nói đi, thần điện đã dạy ngươi dùng thủ đoạn giả nhân giả nghĩa đó để lừa người thế nào!?"

Langmuir vốn đang nhắm tịt mắt chịu đựng từng lời mạt sát chì chiết, lúc này lại ngẩn ra, y ngẩng gương mặt tái nhợt lên bị ánh nắng và bóng người qua người làm choáng váng.

Giọng nói ấy lại trở nên to hơn: "Những bệnh nhân mà ngươi đã bố thí chữa trị ngần ấy năm, cũng là giả dối cả sao!?"

"Ta..."

Langmuir bối rối, vị Thánh Quân trẻ này còn chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, nhất thời không biết nên bác bỏ hay không.

Y ngồi trên con đường bẩn thỉu, ấn chặt vết thương còn đang rỉ máu với vẻ mặt kinh ngạc bối rối đến độ đáng thương.

Dân chúng lại mồm năm miệng mười lại chỉ vào y:

"Chắc chắn là dối trá, lừa bọn ta mang ơn để ủng hộ ngươi làm Thánh Quân!"

"Thân vương Aiden mới là hoàng tử được lão Thánh Quân nuôi dưỡng kề bên ngay từ khi còn nhỏ, nếu Langmuir không mượn danh nghĩa thần tử thì sao có thể ép phụ quân mình lập người thừa kế?"

"Ta nghe nói ma tộc gãy sừng rất yếu, nhưng ngươi còn đánh không lại Ma Vương gãy sừng!"

"Tất nhiên rồi, kẻ dối trá không có mánh khóe lừa gạt liền lộ ra bản chất thật!"

Càng nhiều tội danh hoang đường lần lượt đặt vững lên đầu Langmuir trong đó còn có những logic mâu thuẫn lẫn nhau. Sau khi Thánh Quân ngẩn ra một lúc, có lẽ đã nhìn rõ tình cảnh của mình nên cụp mắt xuống, quyết định im lặng lắng nghe lời tuyên án.

Cũng có mấy người dân bắt đầu cảm thấy khó chịu, nhưng những người hiền hòa khó có thể níu lại những người cấp tiến nên chỉ có thể im lặng rời đi.

Lời chửi rủa không ngừng gia tăng, đột nhiên có một tiếng hét đặc biệt to rõ:

"Langmuir Brett là quân phản quốc! Ngươi cấu kết với ma tộc, ngươi là quân bán nước!"

=========

Thánh Quân quỳ gối trước thần điện.

Thần điện Brett đã bị lửa thiêu rụi thành đống đổ nát.

Mọi người ra lệnh cho Langmuir quỳ gối ở đây đọc kinh sám hối, đồng thời bắt đầu thảo luận xem "Thánh Quân có phản quốc hay không".

"Có hay không?", "Sao lại không, có chứ!", "Nếu không thì làm sao y có thể an toàn trở về dưới tay Ma Vương?"

Langmuir vận chiếc áo choàng sang trọng màu bạc mà y đã mặc khi ra trận nhưng cũng đã đầy máu và vết bẩn.

Mái tóc dài vàng rối bù, che đi gương mặt dịu dàng, y cúi đầu đọc từng câu từng chữ sám hối.

Có người đi lên phía trước, từ trên cao nhìn xuống hỏi Thánh Quân: "Ngươi tự nói đi, ngươi có phản bội quốc gia và con dân hay không?"

Langmuir im lặng một lúc, khàn giọng nói: "Không."

Người kia lại hỏi: "Ngươi còn có lời gì muốn nói với vương thành này hay không?"

Langmuir mệt mỏi nhắm mắt lại: "Xin lỗi."

Thế là người kia quay lại, hưng phấn vung tay lên hét lên như anh hùng chiến thắng: "Nghe đi, y thừa nhận rồi!"

Ở phía xa, mặt mày của một số người đầy vẻ hoảng sợ.

Có một ông lão buồn bã, liên tục lắc đầu: "Nếu để ta nói, nếu bệ hạ phạm sai lầm, nhưng những người đó cũng đang..."

"Ai bảo Thánh Quân ngày thường giả vờ cao thượng đến vậy chứ? Bây giờ bị vạch trần, giờ phải ăn khổ cũng coi như tự làm tự chịu."

"Thôi thôi, chúng ta mau đi thông báo cho thân vương Aiden đi, quỳ mãi thế này sẽ chết người đấy..."

Thật trùng hợp làm sao, thông báo của vệ binh không thể chuyển đến thân vương kịp thời.

Aiden quá mệt mỏi. Khi ma tộc công thành, cậu mặc giáp đích thân chiến đấu. Sau khi ma tộc ra khỏi thành, cậu lại trừng trị trưởng lão Tiên Tri và một đám giáo sĩ, đồng thời đưa ra từng bằng chứng mà Langmuir thu thập được.

Vất vả lắm mới ổn định lại tình thế, cậu chịu không nổi nữa mà trở lại hoàng cung ngủ mê ngủ mệt.

Aiden ngủ suốt hai ngày, thức dậy chỉ cảm thấy đói lả cả người, thị nữ vội bưng cơm nước cho cậu.

Thân vương vừa nhai bánh mì, vừa xoa bắp đùi đau nhức của mình.

Sau khi xác nhận ma tộc không có đi mà đã quay lại, cậu thở dài một hơi, không khỏi lại nghĩ tới huynh trưởng bặt vô âm tín.

Chẳng biết tại sao mấy ngày giao chiến đó, tuy ma tộc tuyên bố rằng mình đã bắt Thánh Quân làm tù binh, nhưng chúng không treo đầu Thánh Quân lên cột cờ để phô trương thanh thế, cũng không ép Thánh Quân ra trước tiền tuyến để thị chúng.

Aiden không khỏi có một chút hy vọng, có lẽ huynh trưởng đã thành công trốn thoát?

Mãi đến đêm, lão Thánh Hậu mới hớt ha hớt hải chạy tới, chực trào nước mắt hỏi: "Aiden! Con trai của ta, bọn họ nói huynh của con phản quốc, đây rốt cuộc..."

Aiden đứt phắt dậy, ghế lật xuống đất!

Thậm chí cậu còn đánh mất lễ nghi hoàng gia, tức giận đến run bần bật: "Huynh trưởng liều cả mạng mình để bảo vệ tòa thành này ——"

Lão Thánh Hậu vội ngắt lời: "Nhưng mẫu hậu vừa mới nghe, bây giờ Langmuir đang quỳ ở ngoại thành, quỳ trước thần điện Brett sám hối!"

Tác giả có lời muốn nói:

Nhưng nếu Ma Vương tận mắt chứng kiến ​​"trân bảo vô giá nhất" trong lòng mình bị đối xử như vậy thì lại là một câu chuyện khác orz

Đọc truyện chữ Full