DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vân Việt Vãng Sự
Chương 4: Cho nên hắn là…

Thuyền gỗ neo ở mạn Bắc của Quái thuỷ, binh sĩ đuổi Thường phụ và mấy tên Nô nhân xuống, nhổ neo đưa cá về phía doanh trại của Quốc quân Dung Quốc. Mỗi người bọn họ gánh một sọt trúc lớn đầy ắp cá tươi, hai chân để trần, trong tay cầm trượng gỗ, lưng eo còng xuống, tập tễnh bước về phía trước. 

Để bảo trì thịt cá tươi ngon, trên đường đi không thể lỡ bước chậm trễ, chỉ cần bước chân hơi dừng lại sẽ bị răn dạy ngay lập tức. 

Việt Tiềm ở lại mạn Nam của Quái thuỷ, nhìn theo thân ảnh Thường phụ đã đi xa. Hắn cúi đầu lục tìm những con tôm tép nho nhỏ còn sót lại trong lưới đánh cá, dù số lượng không nhiều, nhưng đây vẫn là đồ ăn của Nô nhân. 

Món ăn chính của bọn họ là thịt cá không đủ tiêu chuẩn tiến cung, ngày thường cũng sẽ hái chút quả dại, thu thập cỏ hoang, cây gai có thể ăn được. 

Bên trong Hữu uyển, núi cũng thế, sông cũng thế, rừng cũng thế, tất thảy những chim bay cá nhảy, núi sông nguồn nước, đều thuộc về Quốc quân Dung Quốc. 

Nô nhân không được phép săn thú, không được phép chặt cây, cũng không được lén lút bắt cá, thậm chí không thể khai khẩn đồng ruộng ở nơi này. 

Việt Tiềm sinh hoạt gian nan, đều là Nô nhân trong Hữu uyển, những người khác ở trong nhà tranh cạnh con nước nhỏ cũng vậy. Mọi người đầu tóc rối bù, ăn mặc rách rưới, lúc này trong tay mỗi người đều cầm sọt cỏ, vây quanh lưới đánh cá lục tìm đồ ăn còn sót lại. 

Cá tôm vớt lên, một phần tốt nhất đã dành ra nộp lên Quốc quân Dung Quốc, lại vận chuyển về bến cảng Dần Đô — thủ đô của Dung Quốc, một phần nhỏ dành cho binh sĩ trông coi tại Hữu uyển, những thứ chất lượng kém nhất còn sót lại mới để cho Nô nhân. 

Những thứ đó, hoặc là một ít đầu tôm nho nhỏ, hoặc là vài con cá tạp chẳng có chút thịt nào, hoặc là vài thứ tôm tép sò loa hỗn tạp không lọt nổi vào mắt xanh của binh sĩ. 

Việt Tiềm nhấc sọt cỏ, đang định trở về nơi ở của mình, trên đường đi qua một cái nhà tranh, chủ nhân nhà tranh hướng về phía hắn hành lễ, quỳ xuống, xưng hô vô cùng tôn kính: “Ba Na.” 

Advertisement

Đó là một Việt nhân tóc hoa râm, áo quần nhăn nhúm, gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương. 

“Ba Na” là Vân Việt ngữ, một loại xưng hô dành cho những người có thân phận tôn quý. 

Gần đây có rất ít tộc nhân xưng hô như vậy với Việt Tiềm. Ở trong Hữu uyển hai năm, Việt Tiềm cũng giống như bọn họ, đều là Nô nhân bắt cá của Quốc quân Dung Quốc, sinh hoạt vô cùng gian khổ.

Người kia bảo trì tư thế quỳ dưới đất, hai tay giơ lên cao, hiến cho Việt Tiềm một cái đầu cá hơi lớn. Việt Tiềm không nhận, khước từ: “Đồ ăn của ta vẫn đầy đủ, ngươi giữ lại cho chính mình đi.”

Thấy người kia vẫn không chịu đứng lên, Việt Tiềm nói: “Sau này đừng xưng hô như vậy, ta không nhớ rõ những chuyện khi trước còn nhỏ nữa, bây giờ ta cũng chỉ là một nô lệ bắt cá mà thôi.” 

Khi Việt Tiềm nói chuyện, những Việt nhân khác đều nhìn về phía hắn, thần sắc trên mặt mỗi người khác nhau. Có tê dại, có mất mát, cũng có khổ sở. 

Vì để tránh né ánh mắt của tộc nhân, bước chân Việt Tiềm tăng tốc, nhanh chóng rời đi. Trong lòng hắn cũng chẳng có bao nhiêu gợn sóng, chỉ có từng tia nôn nóng nho nhỏ. 

Hai năm trước, hắn mất hết người thân, rời xa cố hương, trở thành một tên nô lệ.

Bất luận đã từng có thân phận gì, giờ phút này cũng chỉ là mây khói thoảng qua. 

Đem sọt cỏ chứa đầy tôm cá hỗn tạp về nhà, Việt Tiềm dùng đao trúc mổ bụng những con tôm cá kia, xiên vài ba con lên nhánh cây mảnh, sau đó châm lửa nướng. 

Việt Tiềm đang là tuổi ăn tuổi lớn, thân thể rất cần chất dinh dưỡng, thế nhưng đồ ăn mang về vẫn chẳng đủ cho hắn và Thường phụ ăn. 

Chẳng qua cũng không quan trọng. Việt Tiềm am hiểu bố trí các loại bẫy rập để săn động vật nhỏ, cái gì hắn cũng ăn được, dù là ếch, là sóc, chuột dúi, hay kể cả rắn. 

Lúc đói bụng, sẽ chẳng ai để ý đến nguyên liệu nấu ăn. 

Con người luôn phải thích ứng, bất kể là sóng gió hay biến cố, có lớn hơn nữa cũng phải thay đổi, chỉ để sinh tồn. 

Đã từng, đồ dùng của Việt Tiềm là chén bát đồng thau, mà hiện nay chỉ có đồ gốm thô ráp tự chế; đã từng, hắn ăn những món ngon mỹ vị, mà hiện nay chỉ là mấy miếng cá nướng còn vương mùi tanh, thiếu hụt gia vị. 

Tỉ mỉ ăn cá nướng xong, Việt Tiềm lấy đũa trúc, gắp vài cục đá đã thiêu đến đỏ bừng ném vào một cái bình gốm thô sơ đựng đầy nước, bên trong còn có cá tôm và vài con sò nhỏ. 

Mấy cục đá chìm xuống đáy bình, nước bên trong bình gốm nhất thời sôi trào, nóng rãy, đun chín tôm sò. 

Đợi nước trong bình không còn sôi trào lên nữa, Việt Tiềm mới vớt tôm sò trong bình ra ăn. 

Mỗi khi khát, hắn cũng dùng phương pháp này để đun nước. 

Nước lã múc từ con nước nhỏ vốn không sạch, sẽ làm cho con người sinh bệnh, khiến người ta đau đầu, tay chân sưng phù, nghiêm trọng nhất thì đánh mất cả năng lực lao động[1].

[1] Nguyên văn: Nước lã bên trong có đồ vật (ký sinh trùng), làm cho…

Việt Tiềm tắt lửa trong lò sưởi, phủ đất cát lên trên, giữ lại mồi lửa, sau đó chuẩn bị rời đi. 

Hắn lấy ra một thanh đao tự đẽo bằng đá, nắm chặt thạch đao trong tay, rời khỏi nhà tranh, đi về phía núi rừng sau nhà. 

Hắn dự định đi tìm một cái bẫy rập nào đó đã bố trí sẵn trong rừng, là cạm bẫy chế bằng trúc dùng để săn động vật nhỏ, có lẽ sẽ có thu hoạch. Nếu thật sự có thu hoạch, chờ Thường phụ đưa cá trở về nhất định sẽ được ăn no. 

Có lẽ sẽ là vài con ếch, một con rắn, hoặc một con chuột dúi. 

Phạm vi Việt Tiềm bố trí bẫy rập vô cùng rộng rãi, hắn lật xem từng cái, nhanh chóng phát hiện được một con chuột dúi lớn trong số bẫy rập đó. 

Hiển nhiên sau khi bị nhốt, chuột dúi nỗ lực chạy trốn, cắn lồng trúc đến thương tích đầy mình. Việt Tiềm không cho nó cơ hội chạy trốn, một đao đã kết thúc tính mạng của nó. 

Hắn xách một chân chuột dúi, áng chừng trọng lượng, trong lòng vô cùng vui vẻ, vừa vặn có thể dùng để cải thiện thức ăn. 

E là chính mừng rỡ nhất thời này, còn có tiếng nước chảy róc rách vang vọng cách đó không xa đã khiến cho Việt Tiềm mất cảnh giác, không biết rằng có một nhóm người đang đến gần hắn. 

Việt Tiềm không hề phòng bị mà đứng dậy, đột nhiên một cây roi vung tới đánh lên lưng hắn, nóng bỏng, đau rát. Việt Tiềm đau đớn kêu lên một tiếng, lập tức xoay người. Xuất phát từ bản năng, một tay hắn nắm lấy thân roi lần thứ hai quật tới, tay còn lại nắm chặt lấy thạch đao. 

Thiếu niên mười hai tuổi vô cùng gầy gò, quần áo lam lũ. Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt trợn tròn, vì đau đớn mà phẫn nộ, nhưng cũng rất nhanh, lửa giận trong mắt hắn đã bị dập tắt. 

Lúc này thạch đao trong tay đã bị binh sĩ cướp đi, đồng thời còn mạnh mẽ đánh thêm một quyền, Việt Tiềm bị quật ngã xuống đất. 

Việt Tiềm bò từ dưới đất dậy, khi nhìn rõ người tới thì vô cùng kinh ngạc. 

Không phải bởi vì Ngu quan đang không nhịn nổi tức giận, tay cầm roi quất lên người hắn răn dạy, lúc nào cũng có thể đánh chết hắn; cũng không phải bởi vì tên Ngu quan vô cùng thô bạo này, còn có những binh lính thường xuyên chà đạp bắt nạt bọn họ, mà là ngoại trừ Ngu quan và binh sĩ bên ngoài, nơi này còn có một vị Vương tộc Dung Quốc. 

Việt Tiềm nhận ra trang phục của Vương tộc Dung Quốc, hắn e rằng lần này mình sẽ chết. 

Ngu quan đã có lệnh, nghiêm cấm Nô nhân săn động vật trong Hữu uyển, dù chỉ là thiết trí cạm bẫy để bắt động vật nhỏ cũng bị coi là phạm pháp. Tất thảy đồ vật trong núi rừng này đều thuộc về Quốc quân Dung Quốc, Nô nhân chỉ có thể vận dụng những gì họ được phép sử dụng, vật tư cực kỳ ít ỏi. 

Trong lòng Việt Tiềm cảm thấy khủng hoảng, thế nhưng hắn không vì sợ sệt mà phát run. Thân thể hắn thẳng tắp, mắt nhìn chằm chằm vào Vương tộc Dung Quốc kia, cũng nhìn thấy bội kiếm đối phương đeo bên hông. 

Chỉ cần rút bội kiếm ra, một kiếm là có thể đâm chết người. 

Ký ức hai năm trước đột nhiên trỗi dậy, thủ đô của Vân Việt Quốc — Vân Thuỷ thành bị Dung binh công phá, ánh đao bóng kiếm, âm thanh chết chóc, những tiếng kêu rê.n không dứt bên tai, tình cảnh trước mắt vô cùng rõ ràng. 

Việt Tiềm quơ dao găm, hệt như con thú đang bị nhốt. Hắn vừa mới đâm một binh sĩ Dung Quốc bị thương, mới ngẩng đầu liền phát hiện thị vệ mở đường cho hắn đã bị người ta sát hại, trường kiếm đâm thủng lồng n.gực. 

Vị đang nắm trường kiếm trong tay, đâm chết thị vệ kia là tướng lĩnh Dung Quốc, chính là Vương tộc Dung Quốc, đồng thời cũng là Lệnh doãn[2] Dung Quốc, 

[2] Lệnh doãn: tương đương với thừa tướng.

Mũi kiếm sắc bén nhuốm máu, sáng loáng dưới ánh mặt trời, người bị nó đâm thủng phát ra một tiếng thở dài cuối cùng, dần dần suy nhược, trong mắt mất đi sự sống. 

Việt Tiềm thất thần. 

Hắn chưa rơi vào hồi ức bao lâu, cảm giác đau đớn đã kéo tới lần thứ hai. Ngu quan quở trách xong lại tàn bạo dùng roi quất hắn, từng roi rơi xuống như mưa. Việt Tiềm bị đánh đến nỗi ngồi xổm xuống, cánh tay theo bản năng ôm lấy đầu mà che chở. 

Ngu quan trừng phạt quở trách, binh sĩ bàng quan cười nhạo. Đúng lúc này, vị Vương tộc Dung Quốc kia đột nhiên nói gì đó, mưa roi của Ngu quan cũng dừng lại. 

Việt Tiềm có thể hiểu, cũng có thể nói ngôn ngữ của Dung Quốc. Nô nhân bên trong Hữu uyển không chỉ có người Vân Việt, mà cũng có cả Dung nhân. 

Việt Tiềm ngẩng đầu lên, nhìn thấy vị Vương tộc Dung Quốc này đi về phía hắn, ra lệnh: “Đứng dậy.” 

Mặc dù nghe hiểu lời này, nhưng Việt Tiềm không chịu phục tùng. Hắn nắm chặt nắm đấm, dòng máu tí tách chảy từ trên cánh tay xuống đọng lại trên nắm đấm, máu loãng từng giọt từng giọt chảy vào kẽ hở giữa những ngón tay, rơi loang lổ trên mặt đất. 

Hai tay hắn bị quật đến chảy máu ròng ròng, cánh tay áo vốn đã rách nát, trải qua trận mưa roi này nhìn càng thảm hại hơn. 

Ngu quan điên cuồng chửi bới, dùng Vân Việt ngữ quát Việt Tiềm đứng lên. 

Việt Tiềm chậm rãi đứng dậy. Hắn không muốn hứng roi nữa. 

Mãi đến khi Việt Nô săn trộm đứng dậy, Thái tử Chiêu Môi của Dung Quốc mới ngoài ý muốn phát hiện đối phương chỉ là một nam hài mười hai, mười ba tuổi. Càng bất ngờ hơn là, y thấy trên cổ nam hài kia đeo một miếng gỗ khắc hình mãng xà Hạng Truỵ. 

Một con mãng xà đang co thân thể lại, há mồm thè lưỡi. 

“Ngu quan, bên trong Hữu uyển có mấy Việt hài?” Chiêu Môi dò hỏi Ngu quan bên cạnh, trong đầu đã có suy đoán. 

“Hồi bẩm Thái tử, chỉ có một.” Ngu quan cung kính trả lời. 

Chiêu Môi đánh giá Việt Tiềm lần thứ hai, tựa như có thâm ý mà nói: “Cho nên hắn là…”

Y không nói hết câu, nhưng Ngu quan cũng đã rõ ràng ý tứ, liền mở miệng thoá mạ: “Chính là dư nghiệt không bị giế.t chết của xà loại kia, Quốc quân khai ân tha mạng cho hắn, còn thu xếp cho ở lại trong Hữu uyển.” 

Đồ đằng của nhân dân Vân Việt là mãng xà, Vương tộc Vân Việt tự xưng là hậu duệ của Thanh Vương. Thanh Vương là quái vật thân người đuôi rắn, bởi vậy Ngu quan mới nói Việt Tiềm là dư nghiệt của xà loại. 

Chiêu Môi ngồi xổm xuống, dùng cành cây khô chọc nhẹ con chuột dúi đã chết trên mặt đất, lại liếc mắt nhìn lồng trúc vùi quá nửa trong đất. Y sinh ra đã cao quý, có điều nhìn bố trí như vậy vẫn biết rằng đây là một cái bẫy chuột. 

“Ngươi ở trong Hữu uyển, cũng biết luật lệ là không được săn bẫy động vật trong rừng, vì sao phạm pháp?” Chiêu Môi ném cành cây xuống đất, phủi nhẹ hai tay. Y đứng lên nhìn về phía nam hài, phát hiện nam hài cũng đang nhìn y, còn đang lắng nghe. 

Mặc dù đã bị Ngu quan quất vài cái, cánh tay không ngừng chảy máu nhưng nam hài nọ chẳng hề khóc lóc, cũng không cầu xin tha thứ, rất bình tĩnh đứng thẳng. 

Hoàn toàn không giống một hài tử chừng mười tuổi, tâm tính này còn trấn định hơn khối kẻ đã trưởng thành. 

Ngu quan lặp lại những lời Thái tử vừa nói bằng Vân Việt ngữ, cũng lén lút dùng ánh mắt đe doạ Việt Tiềm. 

Việt Tiềm không để ý tới Ngu quan. Hắn nhìn chuột dúi đã chết trên mặt đất, ánh mắt âm u, tựa như liên tưởng đến tình cảnh của chính mình trong thời khắc này. Hắn ngẩng đầu đuối diện với Chiêu Môi, chẳng chút sợ hãi, bình tĩnh trả lời: “Rất nhiều người chết đói, đồ ăn vẫn luôn không đủ ăn.”

Việt Tiềm nói câu này không dùng Vân Việt ngữ, mà bằng ngôn ngữ của người Dung Quốc. 

Mắt thấy roi của Ngu quan lại sắp sửa hạ xuống, Chiêu Môi quát bảo ngưng lại: “Dừng tay!” 

“Hắn nói cái gì?” Y chất vấn Ngu quan. 

Thần sắc Chiêu Môi hơi kinh ngạc, không biết là do nam hài Việt tộc này có thể nói bằng ngôn ngữ Dung Quốc, hay là vì ý tứ trong lời nói của hắn. 

Ngu quan bất đắc dĩ trả lời: “Những Việt nhân này tham lam tà ác, thần đã cho phép bọn họ săn cá tôm trên sông, sao có thể nói là thiếu hụt thức ăn!”

Chiêu Môi nhìn dáng dấp nam hài trước mắt, thiếu ăn thiếu áo, tự nhiên đoán được chuyện gì đã xảy ra. 

Y không có lòng đồng cảm với nô lệ, thế nhưng những Nô nhân của Vân Việt Quốc này là người đánh cá bên trong Hữu uyển, phụ trách bắt cá vì Quốc quân. 

Những cá tôm tươi mới, thậm chí tôm cua mắm muối cùng những đồ ăn khác, đều được chế biến từ thuỷ sản Việt Nô đánh bắt được. 

Những Việt Nô này, nhất định là có công dụng. 

“Bọn họ ở nơi đó? Ngươi đi trước dẫn đường.” Chiêu Môi ra lệnh cho Ngu quan. 

Y đã tới Hữu uyển mấy lần, vẫn luôn săn thú ở núi Nam. 

Núi Nam ở chếch mạn Nam của Quái thuỷ, mà những Nô nhân bên trong Hữu uyển tập trung nhiều ở mạn Bắc. 

Hôm nay tới nơi ở của những Nô nhân này, cũng chỉ là trùng hợp. Chiêu Môi rất hiếm có hứng thú đi dò xét Hữu uyển cùng Ngu quan. 

Thân là Thái tử, sớm muộn gì cũng sẽ đảm đương vị trí Quốc quân. Hữu uyển dù có lớn như thế nào, ngày sau cũng chỉ là hậu hoa viên của Chiêu Môi mà thôi. 

Ngu quan rất không muốn, bắt đầu viện cớ: “Việt nhân bẩn thỉu tanh hôi, am hiểu vu chú, Thái tử ngàn vạn phải cẩn thận, nếu có thể cách xa thì nên cách bọn họ xa một chút.” 

“Tà thuyết mê hoặc lòng người! Sao ta phải sợ vài dã phu bắt cá, còn không mau dẫn đường!” Thái tử Chiêu Môi đè tay lên cán kiếm, anh khí bức người. Ngũ quan của y cho người ta cảm giác ôn hoà, thế nhưng tính tình thì tuyệt đối không phải kẻ dịu dàng nhã nhặn. 

“Ấy ấy!” Ngu quan sao còn dám từ chối, luôn mồm vâng dạ, đàng hoàng dẫn đường ở phía trước. 

Binh sĩ áp giải Việt Tiềm ở phía sau, cùng đi tới nơi ở của Nô nhân. 

Một nhóm người còn chưa đi tới chỗ ở của Nô nhân ở mạn Bắc, từ xa đã có một vài Nô nhân Vân Việt Quốc trông thấy binh sĩ áp giải Việt Tiềm đi, đồng hành còn có Ngu quan và một nam tử mặc trang phục của Vương tộc Dung Quốc đã nhanh chóng tụ tập lại một chỗ, kinh hoảng không thôi. 

Chiêu Môi lệnh cho binh sĩ thả Việt Tiềm ra, không có ý định trừng phạt vì hắn săn trộm, không chỉ vì đối phương vẫn còn nhỏ, mà còn vì hắn có thể chính là nam hài trong mộng của Chiêu Linh. 

Việt Tiềm được thả ra, trở lại với đám người Việt Nô bên kia, còn có hai Việt Nô đi tới gần hắn, nỗ lực xem xét vết thương của hắn, thấp giọng dò hỏi gì đó. 

Ngay dưới mắt Thái tử Dung Quốc và quan binh, Việt Tiềm không cho Việt nhân kia tới gần hắn, cũng không trả lời dò hỏi của bọn họ. 

Thái tử Dung Quốc sẽ không muốn thấy bọn họ đoàn kết nhất trí, nhớ nhung tình cảnh của chủ cữ. Hiện nay làm đầy tớ, mặc người xâm lược, Thái tử Dung Quốc chỉ cần ra một mệnh lệnh là có thể kết liễu tính mạng của tất cả bọn họ. 

Việt Tiềm thấy trong đám người không có bóng dáng Thường phụ mới thở phào nhẹ nhõm. Thường phụ đi đưa cá đến trại của Quốc quân, vẫn chưa trở lại, mà Việt Tiềm cũng không biết Thái tử Dung Quốc muốn đến chỗ họ để làm gì, chỉ cảm thấy lo sợ bất an, dự tính cho điều xấu nhất có thể xảy ra. 

Chiêu Môi từ trên cao nhìn xuống đám Việt nhân đã tập hợp lại một chỗ, thuận tiện kiểm tra số lượng, không tới ba mươi người. 

“Nhân số sao lại giảm bớt hơn nửa so với những năm qua?” Y chất vấn Ngu quan bên cạnh. 

Ngu quan âm thầm giật mình. Hiển nhiên Thái tử nhớ rõ số lượng Việt nhân được thu xếp vào Hữu uyển lúc trước, lão cúi đầu trả lời: “Không hợp khí hậu, ngày đông năm ngoái đã ốm chết không ít.” 

Chiêu Môi nhìn những căn nhà tranh rách nát, lại nhìn Việt nhân xanh xao vàng vọt, tâm lý rõ ràng chuyện đã xảy ra. Nô nhân trong Hữu uyển sinh hoạt gian khổ, ngày hè còn có thể chịu đựng được, ngày đông hiển nhiên thập phần gian nan.

“Về sau cho phép bọn họ khai khẩn đất ruộng ở bờ sông, đưa hạt giống lúa cho bọn họ.” Ánh mắt Chiêu Môi rơi xuống bờ con nước nhỏ. Bên bờ con nước nhỏ đất đai màu mỡ, cỏ dại rậm rạp, y không phải kẻ không phân biệt được ngũ cốc, tất nhiên cũng hiểu sơ về việc đồng áng. 

Lệnh của Chiêu Môi, phần lớn Việt nhân không nghe hiểu, nhưng vẫn ngẩng đầu lên, nghiêm túc lắng nghe, chỉ sợ bất tri bất giác sẽ bị hạ mệnh lệnh kinh hồn bạt vía nào đó. 

“Thái tử, vạn lần không được! Lão thần đảm nhiệm chức vụ Ngu quan đã mấy năm, xưa nay Hữu uyển chưa từng có tiền lệ như vậy!” Ngu quan cậy già lên mặt. Lão cũng hồ đồ rồi, Thái tử tuy rằng trẻ tuổi nhưng đã có thể lĩnh binh đánh trận, tự nhiên sẽ là người nhanh nhẹn. 

Ánh mắt âm u của Chiêu Môi liếc qua, lạnh lùng nói: “Ta thấy ngươi cũng già cả vô năng rồi, chẳng trách bên trong Hữu uyển chim muông thưa thớt, không chỉ không phồn vinh, trái lại còn từ từ giảm bớt, mà Nô nhân bên trong chết cũng ngày càng nhiều. Ta sẽ trở về bẩm báo với Quốc quân, chức Ngu quan này vẫn nên sớm đổi thành người khác, về sau nơi này không có phận sự của ngươi nữa.”

Đọc truyện chữ Full