DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vân Việt Vãng Sự
Chương 26: Hắn thường nhắc tới ngươi

Phụ cận Vương cung, có một khu vực được quy hoạch riêng, dùng để làm nơi cư trú của nô bộc. Khu vực này được gọi là nhà dưới. Mỗi khi Chiêu Linh hồi cung, Việt Tiềm sẽ ở lại nhà dưới, chọn một căn phòng đơn trong vô số những căn phòng khác. 

Căn phòng hắn ở khá rộng rãi, đồ đạc đủ cả, cũng xem như phòng hảo hạng trong nhà dưới rồi.

Trời sẩm tối, Việt Tiềm nằm nghỉ ngơi trong phòng, nghe tiếng người xe đi lại ngoài tường viện, còn có tiếng nói cười không dứt. 

Lúc nhàm chán, Việt Tiềm còn nghe được tiếng nô bộc trò chuyện. Vách tường ở nhà dưới được xây rất mỏng, kiến trúc đơn sơ, cách âm cũng không được tốt. Họ rỉ tai nhau những chuyện hầu hạ trong Vương cung, còn có người có thể ra vào cấm địa trong cung, biết được không ít chuyện lạ. 

Ví dụ như sủng cơ Thân cơ của Quốc quân vẫn muốn mang thai, thậm chí không tiếc bất cứ cái giá nào mà tìm Vu nữ; ví dụ công tử Mạc Ngao không coi ai ra gì, dám chạy xe ngựa như bay trong cung, bị Thái tử đi xe thừa đi qua trông thấy, sai người quất roi răn dạy; lại ví dụ như Trịnh Minh là cháu trai của lão đại phu Trịnh Xương — người đã từng chăm lo cho sinh hoạt ngày thường của công tử; còn rất rất nhiều điều khác nữa. 

Có đôi khi, Việt Tiềm cũng sẽ cảm thấy hứng thú với những gì hắn nghe được, như những tin tức liên quan tới Vân Việt Quốc, dù rất ít, nhưng đối với hắn lại vô cùng quý giá. 

Hôm nay, Việt Tiềm vẫn ở trong phòng nghe người khác nói chuyện phiếm. Phần lớn những điều nô bộc nói là những điều vặt vãnh, xen lẫn những bên trong tiếng nói chuyện là tiếng chim líu lo. 

Việt Tiềm lớn lên trong Hữu uyển, có thể nhận biết được rất nhiều tiếng chim kêu. Tiếng hót này không phải là của chim đỗ quyên hắn vẫn thường nghe, mà là tiếng chim quý chỉ có trong núi rừng. 

Việt Tiềm trở mình bò dậy, đẩy cửa phòng ra, theo tiếng mà đi. Hắn tìm được khởi nguồn của âm thanh ở một gian phòng phía Đông, từ một lão nô nuôi chim — mang theo một lồng lớn đầy những con chim quý. 

Advertisement

Đèn đuốc trong phòng tối tăm, chỉ mơ hồ thấy được một lão nô gầy gò đưa lưng về phía cửa. Trên giường có một chiếc lồng tre lớn, trong lồng có một đôi chim quý. Lão nô ngồi bên giường chỉnh lại áo quần, dù thiếu đi một bàn tay vẫn không ảnh hưởng tới động tác nhanh nhẹn của hắn.

Việt Tiềm gọi: “Khương Ngoạt!” 

Năm nào Khương Ngoạt cũng sẽ tiến cung, tự mình dâng lên những con chim quý mình bắt được cho Quốc quân. Bắt chim cho Quốc quân, dường như đã trở thành chức trách của hắn. 

Khương Ngoạt nghe tiếng, quay đầu lại, nhìn về phía nam tử trẻ tuổi trước cửa. Người này mặc trang phục của người hầu, áo mũ chỉnh tề, hắn không nhận ra, cũng không dám làm quen, chỉ hỏi: “Chúng ta có quen biết?” 

“Ta là Việt Tiềm.” Việt Tiềm biết mình đã thay đổi rất nhiều, đi tới trước đèn, tự giới thiệu mình. 

Khương Ngoạt tựa như không thể tin được, dần dần nhận ra mặt mày hắn, mới vô cùng kích động nắm lấy tay Việt Tiềm, kinh ngạc thốt lên: “A, A Tiềm!” 

Hắn đánh giá Việt Tiềm từ trên xuống dưới, vừa mừng vừa sợ: “A Tiềm, đúng là ngươi rồi! Nghe nói ngươi bị người khác dẫn đi, ta cũng không biết bây giờ người ngươi đi theo là quan chức trong cung!” 

“Khương Ngoạt, sau khi ta đi, Thường phụ có khoẻ không?” Đây mới là điều Việt Tiềm quan tâm nhất. 

Khương Ngoạt kéo tay Việt Tiềm ngồi xuống giường, trò chuyện cùng hắn: “Lão Thường vẫn vậy, bệnh cũ của hắn tái phát, eo không ổn lắm, ngươi cũng biết mà.” 

“Hôm nay ta gặp được ngươi, nhất định phải quay về kể cho lão Thường nghe. Hắn thường hay nhắc tới ngươi lắm.” 

Khương Ngoạt thấy cố nhân, trong lòng vô cùng vui vẻ, nói không dứt miệng: “Sau khi ngươi đi, Phàn Ngư chuyển qua ở cùng lão Thường. Ban đầu ta nhận lầm y thành ngươi mấy lần, còn tự hỏi tại sao ngươi lại quay về rồi.” 

Trước đây Khương Ngoạt không quen Phàn Ngư, sau khi Phàn Ngư chuyển tới ở cùng Thường phụ, mới dần trở nên quen thuộc. 

Đối phương nói mãi không ngừng, Việt Tiềm vẫn luôn lắng nghe, vô cùng chăm chú, tựa như chỉ sợ bỏ lỡ mất chữ nào. Những tin tức liên quan tới cố nhân ở Hữu uyển, mỗi điều đều vô cùng trân quý. 

Khương Ngoạt giơ ngọn đèn lên, chiếu sáng trước mặt Việt Tiềm. Hắn thổn thức: “Bây giờ ngươi hưởng phúc rồi. Ta đã nói từ sớm, sẽ có ngày ngươi rời khỏi nơi đó, đâu có như mấy bộ xương già này.” 

Hắn không tránh được bi thương, tự mình than thở một phen. 

Việt Tiềm vẫn im lặng, mi mắt hơi cụp xuống. 

“Ầy, sao đột nhiên ta lại oán giận thế này. Ta nên vui vẻ mới đúng chứ.” 

Khương Ngoạt gạt hết phiền muộn qua một bên, đột nhiên vui vẻ nói: “Hôm nay ta nhìn thấy đứa con trai vô dụng của ta. Không biết nó chiếm hời ở đâu, bỗng dưng phát tài, còn nói muốn chuộc ta, chăm sóc dưỡng lão cho ta và bạn già. Năm nay ta sáu mươi tuổi rồi, tuổi già hỏng việc, thừa dịp lần này dâng chim quý sẽ xin Quốc quân cho nghỉ, mong là sẽ được cho phép.” 

Nghe hắn nói vậy, Việt Tiềm hỏi ngay lập tức: “Có thể chuộc Nô nhân trong Hữu uyển bằng tiền?” 

Khương Ngoạt sững sờ, gật đầu: “Có thể.” 

“Ngươi chuộc Nô nhân vừa già vừa yếu làm gì, đâu có được cái gì. Có điều, nếu muốn cứu lão Thường, ngươi sẽ phải có rất nhiều tài vật, còn phải có phương pháp!” Khương Ngoạt đoán được Việt Tiềm muốn làm gì. 

Hắn khuyên nhủ: “Ngươi đã chạy được khỏi Hữu uyển rồi, đừng quay trở về nữa. Số tiền này ngươi không thể kiếm được đâu. A Tiềm, ngươi sống thật tốt là được rồi.” 

“Thường phụ thường tán gẫu với ta, nói hắn chết già rồi cũng sẽ về với tổ tiên, linh hồn nhỏ bé sẽ được siêu thoát, bay về Vân Việt đoàn tụ với vợ con, cái nhìn của hắn rất thoáng.” Khương Ngoạt lau nước mắt trên khuôn mặt già nua, tâm lý mang cái nhìn vô cùng bi thương đối với sinh lão bệnh tử. Hắn già rồi, thân thể còn mang bao bệnh tật, tự thấy mình cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa. 

Việt Tiềm há có thể không quan tâm được, tâm lý lúc này hệt như dời sông lấp biển. 

Hồn về Vân Việt, đoàn tụ cùng người nhà. Đây là tâm nguyện của biết bao nhiêu Nô lệ Việt nhân, hoặc là bị nô dịch, hoặc là đã chết trên đường áp giải tới Dung Quốc. 

Trong phòng chỉ có một ngọn đèn nhỏ, bấc đèn đã cháy hơn phân nửa. Hai người ngồi cùng một chỗ, Khương Ngoạt kể cho Việt Tiềm nghe rất nhiều chuyện đã xảy ra trong Hữu uyển sau khi hắn rời đi. 

“A Tiềm, ta nghe Việt nhân mới tới nói, bây giờ có một người Vân Việt được chia đất, phong Vương, tên là Lê Đà. Đây là thân thích của ngươi à?” Khương Ngoạt thấp giọng hỏi, vừa nói vừa liếc một cái về phía cửa gỗ. 

Cửa đã đóng chặt, hắn vẫn cố nói thật nhỏ. 

“Không biết là người như thế nào, quá nửa là tù trưởng Di nhân ở phía Nam quận Mộng Trạch.” Ngữ khí Việt Tiềm rất bình tĩnh. Người được phong Vương không chỉ không phải người nhà, còn chẳng có chút quan hệ nào với hắn. 

Bộ lạc Di nhân ở vùng Mộng Trạch là những người sống trong rừng rậm nguyên thuỷ, không được khai phá văn minh. Cuộc sống của người dân bản xứ vô cùng lạc hậu, văn hoá cũng vẫn còn nhiều nét nguyên thuỷ. 

Sau khi Dung binh công hãm Vân Thuỷ thành, có một ít bách tính phía Nam của Vân Việt Quốc chạy trốn, có lẽ đã đi vào Mộng Trạch, sinh sống cùng những Di nhân kia. 

Phụ huynh của Việt Tiềm chết rồi, chính quyền Vân Việt đã chính thức kết thúc. 

***

Sáng sớm ngày thứ hai, Việt Tiềm và những tuỳ tùng khác đang đứng ngoài cửa cung chờ đợi sai phái, lại gặp được Trịnh Minh đang lái xe ngựa đi từ trong cung ra. Trịnh Minh vui vẻ mãn nguyện, vỗ lên vật phẩm trên xe, la lớn: “Hôm nay công tử và Thái tử đi cúng tế ở Tông miếu rồi, các ngươi về Biệt đệ cùng ta!” 

Trên xe ngựa có không ít vật phẩm, hiển nhiên những món đồ này cũng sẽ được vận chuyển tới Biệt đệ. 

Từ lúc bị thương ở trại ngựa, đã một thời gian Trịnh Minh không xuất hiện, luôn dưỡng thương trong phòng của mình. Hôm nay gã vừa ra mặt đã lại dương dương tự đắc, hẳn là đã dưỡng thương rất tốt rồi. 

“Việt Tiềm, lên xe.” Trịnh Minh vẫy tay, ra hiệu cho Việt Tiềm. 

Thường ngày gã vẫn tự cao tự đại, xem thường những tuỳ tùng khác, không biết hôm nay thân thiện như thế là có âm mưu gì. 

Việt Tiềm tự nhiên leo lên xe, ngồi xuống bên cạnh Trịnh Minh. 

“Ngươi biết trên xe này có cái gì không?” Trịnh Minh vén một góc vải che lên, để lộ ra hai vật bằng đồng thau, nhìn giống một chiếc lư hương đúc đồng. 

“Đồ dùng sinh hoạt! Cả một xe đầy đồ dùng!” 

Trịnh Minh tự nói tự trả lời, vô cùng kích động: “Đây mới là xe đầu tiên thôi, phía sau vẫn còn rất nhiều!”

“Tất cả những thứ này đều là đồ đạc Quân phu nhân lấy được ở chỗ Quốc quân, cuối cùng ban thưởng cho công tử!” 

“Quân phu nhân nói công tử đã lớn rồi, sau này phải đối nhân xử thế thật thoả đáng. Quân phu nhân đã chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ, cái gì cũng có. Từ trang sức, trâm, lược, hộp gỗ sơn son, còn có ngọc bội, quần áo, chén cơm, ly rượu, đến quần áo cũng có tận vài hòm…” 

Trịnh Minh càng nói càng hớn hở, hệt như những thứ này không phải ban cho Linh công tử, mà là ban cho chính bản thân hắn. Thân là người hầu của Linh công tử, chủ nhân được hưởng sự yêu chiều đặc biệt của Quốc quân, hạ nhân cũng có thể gà chó lên trời. 

Việt Tiềm chỉ nghe, không đáp lời. 

Trịnh Minh ngoài mặt nhiệt tình, ánh mắt âm thầm đảo qua Việt Tiềm ngồi bên cạnh, khó nén nổi ý miệt thị. 

Đến giờ gã vẫn không hiểu nổi, tại sao một người chất phác ít lời như vậy có thể làm công tử vui lòng được. 

Chưa nói đến việc Việt Tiềm tranh mất vị trí người hầu thiếp thân của gã, sau này công tử đi tới đất phong, chỉ sợ tên này cũng sẽ cướp đi vị trí bồi thần kia. 

Vừa nói vừa đi, Trịnh Minh không chú ý lái xe. Khi xe ngựa đi xuyên qua chợ, suýt nữa đã đâm thẳng vào một đứa nhỏ đang chạy trên đường cái, khiến gã hô to gọi nhỏ. 

Đứa nhỏ bị thương không quan trọng, quan trọng là vật dụng trên xe, nếu hỏng hóc mới thật sự là chuyện lớn. 

Đứa nhỏ đã bị doạ sợ phát khóc, mẹ nó đuổi tới phía sau vội vàng ôm nó vào lòng, một lớn một nhỏ quỳ rạp bên bánh xe, biết đã chọc tới vị quý tộc trên xe ngựa, trong lòng vô cùng hoảng sợ. 

“Đứa nhóc chết tiệt dám chạy loạn trên đường kia, ngươi biết xe này đang vận chuyển thứ gì không? Ngươi không muốn sống nữa rồi!” 

Trịnh Minh nhảy xuống xe, miệng không ngừng la hét, còn muốn nhấc chân đạp vào người phụ nhân kia, lại bị Việt Tiềm kéo lại. 

“Đưa đồ đến Biệt đệ trước đi đã. Còn lề mề, nhỡ đâu sẽ lại có thêm chuyện.” Việt Tiềm khuyên can. 

Trong lòng Trịnh Minh rất không vui, muốn giật tay ra khỏi tay Việt Tiềm, lại thầm kinh ngạc trước sức mạnh của đối phương, căn bản là không giật ra được. 

Đành phải coi như thôi. 

Gã phẫn nộ leo lên xe, cũng không nói thêm gì cả, chỉ lo lái xe. 

Xe ngựa chạy ra khỏi cửa thành, đi qua đường núi ở ngoại ô. Để giảm bớt xóc nảy, Trịnh Minh điều khiển cho xe chạy chầm chậm. Gã nín nhịn hồi lâu, không nhịn được mới mở miệng nói chuyện: “Việt huynh sức lực rất lớn, thế mà lại không để lộ ra.” 

Việt Tiềm bình thản trả lời: “Ta làm Nô công ở Tàng thất, ngày nào cũng vận chuyển sách thẻ tre, nếu yếu ớt sẽ không thể làm nổi.” 

Trịnh Minh cố ý làm ra vẻ kính phục, khen: “Bảo sao lúc trước ta hay nghe Ngữ quan nhắc đến ngươi, còn khen ngươi không tiếc lời!” 

Việt Tiềm nói: “Từ xưa tới nay, Cảnh đại phu vẫn đối xử rất tốt với hạ nhân.” 

Xem ra Trịnh Minh đã vô cùng nỗ lực mà điều tra Việt Tiềm từ chỗ Cảnh Trọng Diên, có điều cũng chẳng thu được gì. 

Trịnh Minh nhíu mày, thấy sang bắt quàng làm họ cùng Việt Tiềm: “Việt huynh, trước đây ta không tiện hỏi ngươi, bây giờ huynh đệ chúng ta cũng quen biết lâu rồi, ngươi dạy ta làm sao để khiến công tử vui lòng đi!” 

Gã hỏi vô cùng nghiêm túc. 

Trịnh Minh thấy Việt Tiềm lộ ra biểu cảm khó xử, thúc giục: “Ngươi đừng có giấu, nói mau!” 

Biết nếu không nói gì, đối phương sẽ càng không chịu bỏ qua, Việt Tiềm trả lời: “Ta không có tài nghệ gì cả, cũng không biết tại sao mắt xanh của công tử lại nhìn trúng ta.” 

Thật ra làm gì có chuyện như vậy, trong lòng Việt Tiềm đã có suy đoán của chính mình từ lâu rồi. 

Trịnh Minh còn tin là thật. Dù sao trong mắt gã, Việt Tiềm xuất thân từ Nô công, sao có thể có năng lực gì chứ.

“Ta đã nói rồi mà, sao ta có thể không sánh được với ngươi chứ, chỉ vì ngươi là Việt nhân mà thôi.”

Trịnh Minh kéo dây cương trong tay, thần sắc ngạo mạn, không ngừng oán giận: “Hiện nay trong nhà rất nhiều đại thần, công tử đều có đầu bếp Việt nhân, vũ cơ Việt nhân. Việt nhân các ngươi đúng là biết nhiều hiểu rộng.” 

Con ngươi của Việt Tiềm lạnh như băng, nghe lời nói hệt như đang sỉ nhục của gã. Khi hắn còn ở trong Hữu uyển, đã nghe rất nhiều binh lính nói những lời như vậy. 

Dung binh dồn ép, biến những người dân thường của Vân Việt làm nô lệ, vận chuyển đến Đô thành Dung Quốc. Những người này phải xa cách vợ con, rời khỏi cố hương, đâu có ai xuất phát từ tự nguyện. 

Cuối cùng xe ngựa cũng tiến vào Biệt quán. Trịnh Minh nhảy xuống xe, lớn tiếng gọi người dỡ vật dụng trên xe xuống. Linh công tử không ở đây, thái độ của gã đối với hạ nhân vừa ngông cuồng, vừa ngang ngược. 

Trịnh Minh lái xe tới biệt quán không bao lâu, một đoàn xe vận chuyển khác cũng đã xuất hiện ngoài Biệt quán. Người phụ trách vận chuyển là một tự nhân, cũng chính là nội thị trong cung. 

Vị tự nhân nọ vận chuyển tới sáu xe dụng cụ, khiến người ta nhìn mà không kịp lau mắt, không chỉ vậy, còn dẫn theo cả mấy nhạc sĩ và vũ cơ giỏi múa hát. 

Sau giờ Ngọ, Linh công tử trở về Biệt đệ. Trịnh Minh hầu hạ sát bên cạnh, dâng lên một quyển danh sách ghi lại tất cả những vật dụng và nhạc sĩ, mỹ cơ, ân cần nói: “Thần nghe tự nhân trong cung nói, ba mỹ cơ đã được dạy dỗ tỉ mỉ, vừa có thể ca hát, biết điệu múa của Dung Quốc, còn am hiểu cả múa hạc của Đại Quốc.” 

Chiêu Linh lật qua lật lại danh sách, tiện tay đưa cho Trịnh Minh bên cạnh, thần sắc lạnh nhạt nói: “Ta đã biết. Còn những chuyện khác thì sao?” 

Ngày thường, y luôn đối xử với hạ nhân rất tốt, thái độ cũng vô cùng hoà hợp, mà hôm nay khi nói chuyện với Trịnh Minh, ngữ khí rõ ràng lạnh lùng hơn rất nhiều. 

Trong lòng Trịnh Minh có quỷ, vừa lo sợ vừa bất an, nghĩ thầm không lẽ chuyện gã thả con ngựa điên kia ra ở chuồng ngựa ngày ấy bị công tử phát hiện ra rồi? 

Đọc truyện chữ Full