DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vân Việt Vãng Sự
Chương 42: Đúng là một người vô cùng tỉ mỉ

Một lượng lớn vệ binh Đô thành tràn vào trong Phủ đệ, lục tung toà đại trạch này lên, chỉ sợ bên trong còn có thích khách khác đang lẩn trốn. 

Chiêu Linh bị tuỳ tùng ôm ra khỏi cửa lớn Phủ đệ, thấy binh lính phía trước đang vội vã chạy lại, hai người dẫn đầu ghìm chặt một nam tử đang bị thương. Vạt áo kẻ ấy be bét máu, thi thoảng còn ộc máu tươi ra, đã không thể nào trốn chạy được nửa. 

Quá nửa hẳn là rơi xuống từ trên cao, nội tạng dập nát. 

Binh sĩ ấn gã quỳ xuống trước mặt Chiêu Linh. Kẻ ấy vô cùng hoảng hốt, cũng chỉ còn thoi thóp. 

Binh sĩ lại tiến lên thuật lại: “Bẩm báo công tử, bắt được một tên thích khách!” 

Chiêu Linh liếc nhìn thích khách một cái, nói với người bên cạnh: “Việt Tiềm, ngươi tới xác nhận.” 

Sau khi tiến lên xác nhận rõ ràng, Việt Tiềm gật đầu: “Đây đúng là kẻ đã quăng dây thừng chạy trốn.” 

Thương tổn trên cánh tay hắn cũng do chính kẻ này ban tặng. 

Chiêu Thuỵ kéo cao ống tay áo, nhào lên túm cổ thích khách, phẫn nộ chất vấn: “Khai mau! Ai đã sai ngươi tới đây ám sát?!” 

Thân thể thích khách mềm nhũn, tuỳ ý để hắn lắc mạnh, đã không thể nói thành lời được nữa, cũng chỉ thở ra, không hít vào được. 

Chiêu Linh không kích động như Chiêu Thuỵ, vô cùng bình tĩnh hỏi lại binh sĩ: “Còn một kẻ nữa đâu?” 

Theo lời Việt Tiềm, trên lầu có tới ba kẻ rình rập, hắn đã giế.t chết một người, hai kẻ khác chạy trốn, nhóm này có ít nhất là ba người. 

Binh sĩ lập tức uốn gối quỳ xuống đất. Bọn họ là binh lính trông coi Phủ đệ, đáy lòng cũng biết bình thất trách, chắc chắn sẽ bị trị tội. Một người trong đó lên tiếng: “Bẩm báo công tử, còn một kẻ khác đã chạy về phía Tây thành, còn đang truy bắt!” 

Chuyện hôm nay xảy ra sẽ truyền tới tai Quốc quân rất nhanh, đến khi ấy, binh lính trông coi Phủ đệ như bọn họ, chết cũng không hết tội. 

“Ta không quan tâm các ngươi dùng cách nào, nhất định phải bắt được kẻ trốn chạy kia.” Chiêu Linh đứng thẳng, nhìn xuống những binh linh đang quỳ trên đất, không giận tự uy. 

Y không để ý đến binh lính đang quỳ nữa, lướt qua những người này rời khỏi. 

Chiêu Thuỵ theo sát phía sau Chiêu Linh, không quên dặn dò thêm mấy câu: “Nhất định phải bắt sống, sau đó thẩm vấn xem ai sai khiến đằng sau!” 

Thật ra không cần thẩm vấn, cũng có thể biết ai đứng đằng sau. 

Chiêu Linh không truyền lệnh bắt sống, bởi sống hay chết chẳng quan trọng, dù có chết hết, thi thể để lại tại đây cũng có thể tra ra được thân phận của ba kẻ này. 

Leo lên xe ngựa, Chiêu Linh nhìn Việt Tiềm đang đứng ngoài cửa xe. Toàn bộ tay phải của hắn đã bị nhuộm thành sắc đỏ thẫm, mặc dù vết thương đã được băng bó qua loa, nhưng máu đỏ vẫn chảy dọc theo ngón tay, không ngừng nhỏ xuống. 

Mặt mày hắn vô cùng bình tĩnh, hệt như chẳng có chuyện gì xảy ra, thế nhưng chỉ Chiêu Linh biết hắn đang chịu đựng đau đớn đến mức nào, chỉ khẽ động cũng đã cau mày lại. 

Chưa cần kiểm tra vết thương của hắn, không hỏi bị thương nặng thế nào, nhìn lượng máu chảy xuống cũng biết vết thương ấy rất sâu. 

Mùi máu của Việt Tiềm khiến Chiêu Linh cảm thấy nôn nóng, hồi hộp, cảm giác này vô cùng quen thuộc. 

Chiêu Linh nghĩ: Hắn đã cứu ta hai lần. 

Một lần tại trại ngựa, một lần là hôm nay. 

Thật ra không chỉ có hai lần. Còn một lần từ rất nhiều năm trước, khi còn ở Hữu uyển, y đã hoá thành chim Phượng trong mộng, bị Thanh xà khổng lồ cắn bị thương, cũng là Việt Tiềm đã cứu y. 

Chiêu Thuỵ ngồi chung đã bình tĩnh lại từ bao giờ, bây giờ vô cùng kích động, âm giọng cũng rất lớn: “Ta vừa nghe “keng” một tiếng cực lớn thôi, còn chưa nhìn rõ cái  gì xảy đến, đáy lòng đã biết chuyện này không ổn rồi!” 

“Đỉnh đồng lớn như thế nện xuống, ta muốn la cũng chẳng la nổi, sợ đến mức không cử động nổi, cũng chẳng nhấc chân lên mà chạy được.” 

Chiêu Thuỵ ôm ngực, khi đó thật sự sợ đến choáng váng, giờ nghĩ lại đáy lòng vẫn còn hoảng hốt. 

Trong chốc lát, bàn tay béo múp của hắn rời khỏi ngực, nhìn Việt Tiềm đứng ngoài cửa sổ, đôi mắt ti hí như sắp phát sáng lên: “Chúc mừng Bát đệ, bên cạnh ngươi có một vị lực sĩ đó!”

Chiêu Thuỵ vỗ tay khen: “Trong tình huống ấy, ai cũng sợ đến mất hồn, hắn còn dám một thân một mình lên lầu, chiến đấu cùng ba kẻ thủ ác kia! Quả là lực sĩ!” 

Hắn dựng thẳng đầu ngón tay to bè, thao thao bất tuyệt: “Bát đệ, nhất định phải thưởng lớn cho hắn!” 

“Đây là ân nhân cứu mạng, làm sao so với những ân tình khác được! Có thưởng hoàng kim bách viên cũng chẳng coi là nhiều, nếu chưa có gia thất, ít nhất cũng phải ban cho hắn hai vị mỹ nhân!” 

Chiêu Thuỵ hào sảng nói: “Nếu Bát đệ không có mỹ cơ, ta đưa người qua là được, bao nhiêu cũng có, ta thưởng hắn!” 

Người được khen là lực sĩ không chỉ không quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn đi nơi khác, mà Chiêu Linh trong buồng xe cũng chỉ nghe không nói, tới khi Chiêu Thuỵ nói muốn ban thưởng mỹ cơ cho Việt Tiềm, lúc này mới phản ứng lại. 

Chiêu Thuỵ cảm thấy hình như mình bị Bát đệ trừng một cái, chắc đây là ảo giác rồi. 

Xe ngựa chạy từ Nam thành về thẳng trung tâm thủ đô, không về Vương cung mà tới một gia đình nhỏ. Trong viện gia đình ấy có phơi thảo dược, là nhà của thầy thuốc. 

Bởi khoảng cách rất gần, mãi cho tới khi xe ngựa dừng lại, Chiêu Thuỵ mới ý thức được đây không phải đường trở về cung, sốt ruột nói: “Bát đệ, mau mau hồi cung thôi, bên ngoài không an toàn!”

Chiêu Linh xuống xe, nói rằng: “Chớ hoảng sợ, chỉ dừng một lúc rồi lại đi.” 

Hết cách rồi, Chiêu Thuỵ đành phải đi theo xuống xe, miệng nhắc liên tục: “Haiz, cũng không biết có cứu sống được hay không nữa.” 

Khi cứu được Doãn thị vệ ra khỏi Nguyệt các, đã được binh sĩ đưa tới nhà thầy thuốc. Thầy thuốc này không phải thầy thuốc phổ thông mà là thầy thuốc trong cung đình. 

Doãn thị vệ cũng chỉ là một tên thị vệ, nhưng vì có lệnh của Chiêu Linh, nên hắn vẫn được đưa tới nhà thầy thuốc cung đình. 

Thầy thuốc nhìn thấy một chiếc xe bốn ngựa dừng trước cửa nhà, sau xe còn có một đám tuỳ tùng bèn vội vàng ra nghênh đón. Chiêu Linh biết ý người nhà thầy thuốc không muốn lộ ra, bèn dặn dò tuỳ tùng ở lại ngoài cửa, chỉ có Chiêu Thuỵ và Việt Tiềm theo vào trong phòng. 

Cách một cửa sổ cũng có thể nghe được tiếng rê.n rỉ đau đớn của Doãn thị vệ, cũng có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn của các thầy thuốc và học trò. Họ đang trị liệu cho Doãn thị vệ, lúc này không tiện để quấy rầy. 

Người nhà thầy thuốc nghe theo mệnh lệnh, không dám tiến vào quấy rầy, thầy thuốc và học trò nóng lòng cứu người, tự nhiên cũng không biết Linh công tử tới. 

Không bao lâu sau, một tên học trò nâng chậu gỗ ra ngoài, trong chậu toàn là máu, nhìn vô cùng đáng sợ. Học trò này vừa thấy khách tới, biết thân phận của họ cao quý, vừa định gọi sư phụ đã thấy Chiêu Thuỵ giơ tay làm thủ thế “suỵt”. 

Chiêu Linh nói với người học trò này: “Ngươi tới đây, ở đây có người bị thương.” 

Học trò bây giờ mới thấy, trong ba người có một người bị thương, cánh tay đã chảy đẫm máu. 

Y lập tức đặt chậu gỗ xuống, kiểm tra vết thương trên cánh tay Việt Tiềm. 

Chỉ thấy học trò lấy kéo ra, cắt ống tay áo bên phải của Việt Tiềm đi, lộ ra cả cánh tay dính đầy máu. Toàn bộ quá trình, Việt Tiềm không rên một tiếng, hơi nữa ánh nhìn vẫn luôn chú ý tới gian phòng cách một cánh cửa sổ. 

Cách cánh cửa sổ ấy, Doãn thị vệ cũng đang được trị liệu. 

Chiêu Thuỵ nhỏ giọng giục: “Bát đệ, đi thôi.” 

Hắn thật sự không chịu được căn phòng đầy mùi máu tan kia, cũng không muốn thấy cánh tay bị thương chảy máu ròng ròng của Việt Tiềm. Quá đáng sợ rồi!

Chiêu Linh không vì tình cảm máu me mà né tránh. Y đứng phía sau Việt Tiềm, nhìn chằm chằm vào lỗ máu trên cánh tay Việt Tiềm. 

Nếu Chiêu Thuỵ đủ tỉ mỉ, hắn sẽ phát hiện ra một cánh tay Chiêu Linh ôm lấy vai trái Việt Tiềm, hơn nữa thần sắc cũng vô cùng nghiêm nghị. 

Không thấy Chiêu Linh đáp lại, Chiêu Thuỵ lại giục thêm lần thứ hai. Hắn muốn mau mau hồi cung, luôn cảm thấy bên ngoài không an toàn, lúc nào cũng có thể có thích khách nhảy ra, dùng những biện pháp cổ quái kỳ lạ để giế.t chết bọn họ. 

Đột nhiên bị đỉnh đồng tập kích khi không kịp trở tay, hắn đã trông gà hoá cuốc. 

Chiêu Linh để một tên tuỳ tùng ở lại làm bạn với Việt Tiềm, còn mình và Chiêu Thuỵ rời khỏi nhà thầy thuốc. 

Lúc này, xe ngựa chạy thẳng về phía Vương cung. Dọc trên đường thi thoảng lại có vệ binh lướt qua bên cạnh, có những lúc còn dừng lại, đến bên xe ngựa của Chiêu Linh xin chỉ thị. 

Hôm nay sinh chuyện bị ám sát, bởi đối tượng bị ám sát là Linh công tử nên đã kinh động toàn thành, khắp thành đều đề phòng. 

Chẳng cần nghĩ cũng biết, tin tức đã về tới Vương cung rồi, e là mẫu thân và huynh trưởng sẽ lo lắng nhiều lắm. 

Chiêu Linh giục: “Vệ Hoè, mau hồi cung!” 

Ngự phu Vệ Hoè đáp lời: “Vâng, công tử!” 

Xe ngựa rong ruổi mà đi, biến mất trên đường lớn dẫn về cung thành. 

***

Cánh tay Việt Tiềm bị thương cực kỳ nghiêm trọng, sâu đến tận xương. Nếu là người bình thường, hẳn đã đau đến nỗi trắng bệch mặt mũi, nhưng Việt Tiềm lại chẳng thèm biến sắc. 

Học trò của thầy thuốc rửa sạch vết thương, bôi thuốc rồi xé vải băng bó lại, toàn bộ quá trình đều khiến cảm giác đau đớn tăng lên. Mặc dù chẳng sợ đau chút nào, trán Việt Tiềm vẫn toát một lớp mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng trắng cả đi. 

Ngoại trừ cảm thấy đau đớn bên ngoài, Việt Tiềm cũng không quá để ý tới thương thế trên tay. Những vết thương ấy sẽ mau chóng tốt lên, chỉ là lành hơi chậm mà thôi. 

Tuy chỉ là học trò của thầy thuốc, nhưng kinh nghiêm của người này cực kỳ phong phú. Y băng bó vết thương, còn dùng một vòng băng treo cánh tay của Việt Tiềm lên cổ. 

Mang theo cánh tay bị thương, Việt Tiềm nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đi vào thăm Doãn thị vệ trong phòng. 

Thầy thuốc đã chữa trị cho Doãn thị vệ xong, hắn mệt mỏi không mở nổi đôi mắt nằm trên giường, đau đớn đến nỗi chẳng rảnh bận tâm những điều khác, vốn không biết Linh công tử từng tới thăm, cũng không hay Việt Tiềm vẫn luôn ở đây. 

Việt Tiềm đi tới trước mặt Doãn thị vệ, ngồi xuống bên giường. Phát hiện có người, Doãn thị vệ mở mắt ra, vừa thấy Việt Tiềm đã gấp đến nỗi định bò dậy, lại bị người sau đè lại động viên: “Đừng nóng vội. Công tử đã hồi cung, thích khách cũng bị bắt rồi.” 

***

Đi từ nhà thầy thuốc ra, đã là quá trưa. Việt Tiềm định rời khỏi thành, về đất Tề phía Nam hoặc Biệt đệ dưỡng thương, đi được nửa đường mới nghe nói cổng thành đã đóng, Quốc quân hạ lệnh bắt thích khách, không cho bất cứ ai ra khỏi thành. 

Bị nhốt trong thành, xem ra giờ chỉ có thể quay về nhà dưới. 

Sau khi quay về nhà dưới, bên cạnh không một người giúp đỡ, Việt Tiềm một tay thay quần áo, một tay tắm rửa, một tay ăn cơm…  Quả thật là không thuận tiện lắm, mỗi lần không cẩn thận động nhẹ vào vết thương đều sẽ đau đến toát mồ hôi lạnh. 

Đêm đến, Việt Tiềm nằm trên giường, nhớ lại cảm giác bị tập kích tại Phủ đệ vào ban ngày, bấy giờ mới cảm thấy kinh hồn bạt vía. 

Nếu đỉnh đồng ngàn cân kia cán qua người Linh công tử, đè nát thân thể mềm mại dưới lớp tơ lụa ấy, không có bất cứ thứ gì phòng vệ, cũng chẳng có giáp sắt bao quanh như thị vệ… 

Dù chỉ là tưởng tượng, nhưng nghĩ tới cảnh Linh công tử nằm trong vũng máu, chịu đựng đau đớn thấu xương, Việt Tiềm chẳng thể nào ngủ nổi. 

Nhà dưới có nơi ngủ nghỉ, một ngày hai bữa có người đưa đến, cũng coi như là nơi dưỡng thương. Việt Tiềm chuẩn bị tinh thần ở lại những ba, bốn ngày, cực kỳ thản nhiên. 

Sau giờ Ngọ ngày thứ hai, hắn tản bộ trong viện, nghe thấy những người cũng ở nhà dưới nói cửa thành đã mở rồi, toàn bộ thích khách ám sát Linh công tử đã bị bắt, nhi tử Cừ Uy của Mạc Ngao cũng đã bị giam vào ngục. 

Đã có thể ra khỏi thành. 

Việt Tiềm rời khỏi nhà dưới, đang đi trên đường, bỗng nhiên trông thấy một nam tử đang vội vã đuổi theo mình, thoạt nhìn vô cùng lo lắng. 

Vừa định thần nhìn lại, là Vệ Hoè. 

Vệ Hoè hô: “Việt hầu, công tử ra lệnh cho ta đưa ngươi ra khỏi thành!” 

Vệ Hoè dắt xe hai ngựa của Việt Tiềm ra khỏi chuồng, ngồi lên ghế Ngự phu, lại nắm lấy dây cương, đột nhiên cảm thấy giật mình. 

Ông là Ngự phu của Linh công tử, giờ lại lái xe cho một người hầu khác. 

Việt Tiềm leo lên xe ngựa, ngồi trong buồng xe rồi chậm rãi nói: “Vệ Ngự phu đến thật đúng lúc, ta cũng đang định quay trở về.” 

Từ Nam thành đi về Biệt đệ tốn khoảng hơn nửa canh giờ. 

Cánh tay Việt Tiềm bị thương, không thể lái xe bằng một tay được. 

Vệ Hoè vừa đánh xe vừa nói: “Công tử đúng là một người vô cùng tỉ mỉ, đoán được ngươi sẽ quay về, nên gọi ta đến đưa ngươi đi. Sau ngày Việt hầu đại phú đại quý, cũng đừng quên những người bên cạnh!”

Đại phú đại quý? 

Bởi lần ám sát này kinh động tới cả Quốc quân, mình đã cứu Linh công tử sao? 

Việt Tiềm không cảm thấy mừng rỡ, đây chưa chắc đã là chuyện tốt. 

Nếu Quốc quân biết hắn đang là người hầu bên cạnh Linh công tử, sẽ có phản ứng ra sao đây?

Đọc truyện chữ Full