DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vân Việt Vãng Sự
Chương 80: Suy đoán của Chiêu Linh

Hừng đông, một nhánh Dung binh năm ngàn người mênh mông cuồn cuộn đi tới theo con đường Kim. Bọn họ tiến thẳng tới Mạnh Dương thành, đèn đuốc trong tay chiếu sáng cả một vùng trời, từ trong đêm đen nhìn xuống hệt như một con rắn lửa. 

Ban đêm, tiếng bước chân của binh sĩ vô cùng vang dội, nghe vừa hùng dũng lại oai vệ, khí phách hiên ngang, mặc dù không thấy rõ dáng dấp của những binh sĩ ấy cũng có thể cảm giác được, đây là một nhánh quân đội được huấn luyện vô cùng nghiêm chỉnh. 

Đây cũng là tinh binh dưới trước Hoàn Thông tướng quân, vốn đang bình loạn tại Bắc địa Vân Việt, nhưng bởi nô lệ phía Tây vùng lên tạo phản nên mới bị phái tới đây, trợ giúp Mạnh Dương thành. 

Cửa Đông Mạnh Dương thành mở ra, Khuất Tuấn và Trịnh Tín đứng ngoài cửa thành, nghêng tiếp viện binh chờ mong đã lâu này. 

Chiêu Linh và Vệ Bình đứng trên tường thành, tầm mắt của bọn họ vô cùng trống trải, có thể thấy rõ toàn cảnh viện binh, xa xa đã nhận ra tướng lĩnh của đội ngũ này không phải lão tướng quân Hoàn Thông mà là một tướng lĩnh vẫn còn trẻ tuổi. 

Hoàn Thông tướng quân còn đang thảo phạt phản tặc Thường Quý tại Bắc địa Vân Việt, không có cách nào phân thân ra hai nơi, đành phải phái bộ hạ của mình tới. 

Chờ viện binh tiếp cận cửa thành, Vệ Bình nhận ra tướng lĩnh trẻ tuổi, mới nói: “Người lĩnh binh lần này là Triệu Chương, là tướng tài.” 

Vệ Bình đã nói là tướng tài, vậy chắc chắn sẽ không phải là hạng người bình thường như Khuất Tuấn. 

Tư thế của Triệu Chương oai hùng hiên ngang, uy phong lẫm liệt, thân mang giáp trụ, eo mang bội kiếm hào hoa phú quý. 

Viện binh tiến vào cửa Đông ngay ngắn theo trật tự, trong thành đã sớm có người chuẩn bị kỹ càng đồ ăn thức uống và nơi nghỉ ngơi cho họ rồi. 

Advertisement

Một đường phong trần mệt mỏi, cuối cùng cũng tới Mạnh Dương thành, trước mắt chi viện binh này cần ăn uống nghỉ ngơi thật tốt đã. 

Chiêu Linh bước xuống tường thành, đi về phòng nghị sự. 

Trong phòng nghị sự, đèn đuốc sáng choang, Triệu Chương đang giảng giải cho mọi người về tình huống Bắc địa Vân Việt. Hắn nói: “Mấy tháng ngắn ngủi vừa rồi, Bắc địa có rất nhiều kẻ phản loạn nổi lên, phản tặc Thường Quý đã đánh hạ ba toà thành liên tiếp, có khoảng sáu mươi ngàn bộ hạ. Cường đạo nhìn thì cường thịnh, thật ra đều không đánh nhau bao giờ, chỉ cần gặp người có tài bày binh bố trận, ắt sẽ dễ dàng sụp đổ. Hiện tại Thường Quý bỏ thành, lưu vong nơi núi rừng, mưu toan tránh né sự thảo phạt của quân đội. Mạt tướng theo Hoàn Thông tướng quân chinh phạt Vân Việt, còn chưa bao giờ gặp phải cường đại có thể chân chính đánh trận.” 

Khuất Tuấn nói: “Những phản tặc phương Bắc đều là điền phu ngu muội, rất sự chết, không thể so sánh với những nô lệ hung bạo nơi đây được.” 

Triệu Chương hành lễ với mọi người đang ngồi, cất cao giọng nói: “Bây giờ mạt tướng đã đến, vừa hay gặp gỡ những nô lệ phản loạn này.” 

Vệ Bình đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Không biết Triệu tướng quân dự định tấn công cửa Kim Cốc thế nào? Có thể hiểu được bao nhiêu về địa thế nơi đây?”

Trong phòng nghị sự dần vang lên tiếng trò chuyện liên miên, mãi cho tới khi tia nắng đầu tiên sáng lên, Triệu Chương mới rời khỏi phòng nghị sự. 

Đội ngũ của Triệu Chương chỉ vào Mạnh Dương thành ở nửa ngày, sau giờ Ngọ, đại quân được điều động tới bố trí doanh trại cách ba dặm ngoài cửa Bắc của cửa Kim Cốc, chuẩn bị tấn công cửa Kim Cốc. 

Liên miên một mảnh trại, tình hình vô cùng khả quan. 

Đây chỉ là tình huống mặt Bắc của cửa Kim Cốc, bên ngoài cửa thành phía Nam cũng sớm đã có vô số Dung binh đóng quân. 

Chỉ cần ra lệnh một tiếng, Dung binh sẽ giáp công cửa Kim Cốc từ cả hai hướng Nam Bắc. 

Chiêu Linh leo lên sườn núi, phóng tầm mắt về cửa Kim Cốc. Ngoài cửa thành là từng lều từng lều của doanh trại Dung binh, Dung binh đã hình thành thế vây quanh cửa Kim Cốc rồi. 

Dùng thế cục bây giờ, đây chắc chắn sẽ là một trận đại chiến.

Trịnh Tín vui vẻ nói: “Tám ngàn nô lệ, tám ngàn miệng ăn, đồ ăn trong cửa Kim Cốc sẽ chẳng mấy chốc mà hết. Dù quân ta có không công thành, vây nhốt ở đây một tháng, những nô lệ này cũng sẽ đói bụng đến phát điên, cuối cùng phải chủ động mở cửa thành ra.”

“Nhất định phải nhanh chóng tấn công!” 

Giọng điệu Vệ Bình vô cùng nghiêm khắc: “Thời cơ tới còn không hành động, bỏ lỡ nhất định sẽ gặp phải đại hoạ!” 

Trịnh Tín tự biết đã nói lỡ, bèn ngậm miệng lại/ 

Chiêu Linh phóng ánh mắt tới núi đồi nguy nga, lại nhìn cửa Kim Cốc sừng sững toạ giữa núi đồi, lẩm bẩm nói: “Sau trận chiến này, ngươi và ta sẽ tới Vân Thuỷ Thành.” 

Gió Bắc thổi loạn áo bào Chiêu Linh tới mức ngổn ngang, dây buộc tóc đỏ tươi bay lượn trong gió, mặt mày y vô hỉ vô bi, thoạt nhìn cực kỳ bình tĩnh. 

***

Việt Tiềm đứng trên tường thành cửa Kim Cốc, quét mắt nhìn doanh trại của Dung binh trải khắp hai hướng Nam Bắc, hệt như dự liệu, cửa Kim Cốc đã bị Dung binh bao vây. 

Bành Chấn trợn tròn hai mắt, căm tức quân địch ngoài cửa thành, vội vàng nói: “Thanh Vương, Dung binh ngoài cửa thành phía Bắc vừa mới tới, còn chưa dựng trại xong, chúng ta nhân cơ hội tấn công đi! Không thể đợi thêm nữa, nếu đợi thêm bọn họ sẽ tấm công chúng ta!”

Đại dịch phủ đầu, không chỉ Bành Chấn cảm thấy căng thẳng, không ít những binh tốt trông thành đều có vẻ ưu lo đầy mặt.

Việt Tiềm không mở miệng, hắn còn đang cân nhắc, trước mặt có hai lựa chọn, một là bảo tồn thực lực, giữ vững cổng thành; hai là dẫn quân đội ra ngoài nghênh chiến. 

Tình hình bây giờ cực kỳ nguy cấp, chỉ cần đi nhầm một bước là sẽ không còn khả năng cứu vãn. 

Phong Bá Ích nói: “Để bọn họ tới đánh. Chúng ta ít binh, tốt nhất là nên thủ vững tường thành, không đi ra ngoài.” 

Sĩ tốt trông coi cửa Kim Cốc không tới bốn ngàn người, mà trận thế này của Dung binh ắt cũng phải có cả vạn binh sĩ. 

Việt Tiềm nói: “Dung binh đóng ngoài cửa Bắc được vũ trang hoàn mỹ, sĩ khí cường thịnh, nếu giao phong chính diện cùng bọn họ, quân ta sẽ chẳng chiếm được chỗ tốt.” 

“Sáng mai nhất định quân địch sẽ tới tấn công vùng sát cổng thành, chư quân phải có quyết tâm tử chiến.” Nhìn quét qua những người đi theo mình, Việt Tiềm ra lệnh: “Bành Chấn, ngươi trông coi cửa thành phía Bắc.” 

Bành Chấn đáp: “Dạ!” 

“Phong Trình, ngươi trông coi cửa thành phía Nam.”

Phong Trình đáp như chém đinh chặt sắt: “Dạ!”

Ánh mắt Việt Tiềm rơi trên người Phàn Xuân, nói: “Phàn Xuân!” 

Phàn Xuân đi lên trước, lớn tiếng: “Có thuộc hạ!” 

Việt Tiềm vỗ lên vai Phàn Xuân: “Cung binh trong thành đều nghe ngươi chỉ huy, cử ngươi lãnh đạo. Khi giao chiến, chỉ cần có Dung binh tới gần tường thành, ngươi phải nắm lấy cơ hội, bắn chết những kẻ đó!”

Phàn Xuân kiêu ngạo vỗ ngực rồi nói: “Thuộc hạ am hiểu nhất là những điều ấy!” 

Mọi người đều cười rộ lên, bầu không khí căng thẳng khi trước chẳng còn sót lại chút nào. 

Đây không phải đánh trận, bọn họ trải qua không ít trận chiến khó khăn gian khổ, bây giờ còn có thể sống sót đứng ở nơi đây là bởi vì bọn họ không yếu, đều là kẻ mạnh. 

Phàn Xuân là người có tay cung như thần, chớ nhìn y vừa nhỏ vừa gầy, dung mạo vô cùng phổ thông, nhưng chỉ cần để y trông coi thành, y có thể dựa vào cung tên trong tay, dùng một chặn bách. 

“Thanh Vương?” Phong Bá Ích không rõ vì sao lại không ai đề cập tới mình.

“Ta có trọng trách giao phó Phong huynh, thỉnh Phong huynh ở lại toạ trấn cửa Kim Cốc, ta sẽ lĩnh một nhánh đội ngũ, tập kích Dung binh từ mặt Đông Nam ngoài cửa thành.” Thần sắc của Việt Tiềm vô cùng dứt khót, chính hắn sẽ nhận nhiệm vụ tập kích nguy hiểm nhất. 

Đáy lòng mọi người kinh hãi, đều dùng ánh mắt sầu lo nhìn Việt Tiềm. 

Phong Bá Ích lên tiếng phản đối: “Không thể! Thanh Vương, ngươi còn mang thương tổn, ta sẽ lĩnh binh ra khỏi thành tác chiến!” 

Những người ở nơi đây hoặc là thần sắc nghiêm nghị, hoặc là yên lặng gật đầu.

Việt Tiềm ngẩng đầu lên, dáng người cao lớn, không giận tự uy, cất cao giọng nói: “Phong Bá Ích, ta ra lệnh cho ngươi trấn giữ cửa Kim Cốc!” 

Phong Bá Ích chậm rãi cúi người xuống, nói: “Vâng, Thanh Vương.” 

Từng người lĩnh nhiệm vụ rồi dồn dập rời đi. Việt Tiềm đứng lặng trên tường thành, nhìn về phía trại Dung binh ngoài cửa thành phía Bắc, hắn nghĩ lúc này nhất định Linh công tử còn đang ở trong doanh trại. 

Việt Tiềm lẩm bẩm: “Sáng mai sẽ là một trận huyết triến, thỉnh công tử lui về phía sau thủ thành, phải bảo trọng.” 

Sáng sớm hôm nay, hai cửa Nam Bắc của cửa Kim Cốc đồng thời bị Dung binh công kích. Thế tiến công của Dung binh vô cùng mãnh liệt, tiền hậu giáp kích, cửa Kim Cốc tràn ngập nguy cơ. 

Dung binh muốn thừa thế xông lên đánh hạ cửa Kim Cốc. Bọn họ đẩy những vũ khí công thành cồng kềnh tới, nhấc đài bắn tên và thang mây lên, dùng rất nhiều phương thức tấn công vùng sát cổng thành. 

Phàn Xuân suất lĩnh, đội ngũ không ngừng nghỉ bắn tên giết địch, giế.t chết cả cung binh bên đài bắn tên của phe địch, bắn giết những binh lính nỗ lực leo lên thang mây muốn bò lên tường thành. 

Dung binh giết mãi chẳng hết, giết lớp này còn lớp khác, hệt như thuỷ triều không ngừng bao vây tường thành. Nhìn đài bắn tên của đối phương, đội ngũ của Phàn Xuân cảm thấy vô cùng áp lực.

Bành Chấn trông coi cửa thành phía Bắc, đối mặt với vũ khí công thành mạnh mẽ của quân địch, một lần lại một lần trùng kích, cửa thành bắc đã trở nên lảo đà lảo đảo. 

“Lấy mảnh gỗ tới! Nhanh, mau chặn cửa thành lại!” Bành Chấn gấp đến mức gào to về phía sau. 

Đội ngũ hậu cần là những người già và trẻ em, bọn họ đồng tâm hiệp lực vận chuyển một thanh gỗ thật lớn tới dưới tường thành, binh sĩ dựng thẳng mảnh gỗ lên, dùng mảnh gỗ ấy để gia cố cửa thành. 

“Ầm ầm!” 

Vũ khí công thành lại va chạm thêm một lần nữa. Cửa thành dày nặng nứt toác ra thành một khe hở, Dung binh muốn chui đầu vào bên trong lại bị Bành Chấn dùng chính thân thể mình chặn lại, chém giết với Dung binh. 

Cửa thành phía Nam cũng bị Dung binh tấn công, tình huống không khá hơn cửa thành phía Bắc là bao. Dung binh ở bên ấy không thể dùng vũ khí công thành va chạm cửa thành, bởi phản ứng của cung binh trên tường thành vô cùng nhanh nhẹn, bắn những người đẩy vũ khí công thành tới bị thương, cũng giết sạch những binh lính quân địch nỗ lực tới gần cửa thành. 

Cũng không lâu sau, vũ khí công thành bên cửa Nam được khởi động lần thứ hai, lúc này đội ngũ thủ thành gần như đã không đáp ứng xuể nữa. 

Tốc độ bắn tên của Phàn Xuân cực nhanh, thậm chí còn không thấy rõ động tác trên tay y, mỗi mũi tên bắn ra đều có thể giế.t chết một Dung binh.

Động tác trên tay y lặp lại vô số lần, đầu ngón tay nắm chặt mũi tên đã chảy máu, dòng máu ấy kéo dài tới tận khuỷu tay. 

Sau khi chém chết một Dung binh leo lên tường thành, cố gắng đẩy ngã thang mây, Phong Bá Ích hô to lên cổ vũ tướng sĩ trông thành: “Mọi người cố gắng lên! Thế tiến công của quân địch sẽ chẳng mấy mà yếu ớt thôi!” 

Tướng sĩ thủ thành đều biết, Thanh Vương sẽ tập kích Dung binh công thành ngoài cửa Nam. Chỉ cần đội ngũ của Thanh Vương xuất hiện trên chiến trường, bọn họ sẽ có thể hoãn được một hơi thở. 

Chỉ cần Thanh Vương xuất hiện, chiến cuộc này sẽ có thể xoay chuyển được.

“Phàn Xuân! Dưới đài bắn tên có tiếng đại tướng!” 

Nghe có người gọi, Phàn Xuân dừng động tác bắn cung lại, ngẩng đầu lên nhìn, thấy là Phàn Ngư đang gào lên, ngón tay chỉ về phía một đài bắn tên trên mắt đất. 

Phụ cận đài bắn tên có vô số Dung binh, nhất thời Phàn Xuân không tìm được thân ảnh của đại tướng Dung Quốc, hô lên: “Ai?!”

Phàn Ngư không có cách nào trả lời kịp, y vung kiếm đánh nhau với một Dung binh leo lên tường thành. Càng ngày càng nhiều Dung binh leo dọc thang mây tới, Phàn Ngư lâm vào khổ chiến, không thoát thân ra được. 

Phong Bá Ích đuổi tới cứu viện, không hổ là lão tướng, liên tiếp đánh giết hai Dung binh, cứu được một mạng của Phàn Ngư. 

Binh sĩ thủ thành huyết chiến, người già và trẻ em phụ trách hậu cần cũng vô cùng mệt mỏi. A Bảo cõng một bó tên lớp leo lên tường thành, nó vừa mới ló đầu lên đã bị Phàn Ngư quát lớn: “Ngươi đi cửa thành, đừng leo lên tường thành!” 

Nơi này quá nguy hiểm!

A Bảo dỡ mũi tên trên lưng xuống, oan oan ức ức nói: “Bành Chấn nói ta đừng tới cửa thành, ngươi lại đẩy trở lại.” 

Nó vẫn còn là nửa đứa trẻ, còn không rõ tự thân tình cảnh này như thế nào, chờ sau khi thấy rõ tình hình chiến đấu tàn khốc trên và dưới tường thành, nó đỏ vả vành mắt, nghẹn ngào: “Bao giờ Thanh Vương sẽ tới cứu chúng ta?” 

Một phụ nhân cũng phụ trách vận tải vũ khí đi tới bên cạnh A Bảo, dùng thân thể che chở nó đi xuống dưới tường thành. 

“Không được hốt hoảng.”

Phàn Xuân nỗ lực khiến chính mình tỉnh táo lại, lần thứ hai niêm cung cài tên, nhắm thẳng về phía cung thủ bên đài bắn tên của quân địch. Trong nháy mắt khi cung thủ thò đầu ra, một mũi tên đã giết thẳng về phía ấy. 

Cung thủ rơi thẳng từ đài bắn tên cao ngất xuống mặt đất.

Dung binh trên mặt đất cuống quýt tản ra. Lúc này, Phàn Xuân nhìn thoáng thấy một bóng người, chính là đại tướng. Áo giáp của kẻ ấy khác với những binh sĩ bình thường, trông vô cùng ngăn nắp, còn đang vung kiếm trong tay, chỉ huy chiến đấu. 

Khoảng cách quá xa, tâm lý Phàn Xuân không nắm chắc được. 

Y lại giương cung một phần nữa, ngưng thở, tiếng chém giết bên tai đều đã biến mất, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch. 

Dây cung run run, mũi tên bay thẳng ra. Phàn Xuân thầm thì cầu xin thần linh trong lòng. 

Mũi tên biến mất trước mắt y. Nháy mắt sau, đại tướng Dung Quốc kia ngã xuống, Phàn Xuân cũng vô cùng vui vẻ: “Trúng rồi!” 

Một tiếng “trúng” của y vừa thốt lên, bỗng dưng đằng sau vang lên một tráng hoan hô, vô số người đều hô lên một cái tên: “Thanh Vương!” 

Phàn Xuân nhận ra y đang hướng mặt về cửa thành phía Bắc, vì vậy vội vàng xoay người, đi về phía Nam cửa thành. Vừa phóng tầm mắt, y đã thấy Dung binh chạy tán loạn ngoài cửa thành, còn có sĩ binh vân Việt đang truy kích. 

Y nhẹ nhàng gạt lệ nóng tràn ra khỏi viền mi đi, vượt qua thi thể đồng bạn trên đất, tiếp tục đối mặt với Dung binh từ mặt Bắc, vô số mũi tên được bắn ra từ tay y, đầu ngón tay kéo căng dây cung đã chảy ròng nhiễm máu. Y không ý thức được đau đớn, cũng quên cả uể oải. 

Sau khi Dung binh mặt Nam gặp phải tập kích của Việt Tiềm, thật sự không chống đỡ nổi, lựa chọn lui lại phía sau. Không lâu sau khi Dung binh phía Nam lui lại, Dung binh phía Bắc cũng thu binh. 

Từ sáng sớm đến sau giờ Ngọ, chưa nói tới tướng sĩ thủ thành sức cùng lực kiệt, đến Dung binh cũng vô cùng uể oải, song phương đều là khổ chiến.

Bước chân của Dung binh vô cùng trầm trọng, họ đỡ đồng bạn bị thương, lui về phía doanh trại.

Trên tường thành cửa Kim Cốc có vô số thi thể, có Dung binh, cũng có sĩ tốt Vân Việt. Dưới chân thành lại càng nhiều thi thể Dung binh, máu tươi nhuộm đỏ cả đất cát, toàn bộ chiến trường đều là thấy mà giật mình. 

Trận chiến này Dung binh tổn thương vô số, Triệu Chương còn bị tổn hại một viên đại tướng. Đại tướng ấy bị cung binh thủ thành bắn chết, mũi tên găm thẳng vào trong mắt. 

Khoảng cách quá xa, độ chính xác ấy khiến người ta phải kinh hãi không thôi. 

Bên này Việt Tiềm cũng hao binh tổn tướng, Bành Chấn trông coi cửa thành phía Bắc bi thương, sĩ tốt phải khiêng xuống chiến giường, chân của Phong Trình trông coi cửa thành phía Nam bị trường mâu của quân địch xuyên thủng, đến đi đứng cũng khó khăn. 

Cánh tay giương cung của Phàn Xuân gần như đã mỏi rời, tựa hồ không nhấc lên nổi, suýt nữa bị phế bỏ; Phong Bá Ích bị tên lạc bắn trúng vào lưng, thương thế không nhẹ/. 

Phàn Ngư thiếu chút nữa đã bị Dung binh đánh chết, trên người y có vô số vết thương nhỏ, nhưng lại không bị thương nặng, cực kỳ may mắn. 

Bởi cửa thành phía Nam đã bị vũ khí của Dung binh đánh tan một lần, thi thể của sĩ tốt vân Việt đều chồng chất trước cửa thành. Vào thời khắc cuối cùng trong sinh mệnh, bọn họ còn đang chống cự, còn lại đều cố sức thủ thành. 

Việt Tiềm lau vết máu trên mặt đi, đặt đoản kiếm đã sứt mẻ lỗ chỗ lên đùi. Hắn ngồi trên thềm đá trước tường thành, nhìn thi thể của binh lính Vân Việt trong thành, mặt mày nghiêm túc. 

Phàn Ngư đưa cho Việt Tiềm một bát nước nóng, lại nhìn chiến giáp trên thân người sau bị máu nhuộm đỏ, nhất thời không phân biệt được xem trên người hắn có thêm vết thương hay không. 

Y im lặng ngồi xuống bên cạnh Việt Tiềm, vô cùng thấy vọng. 

Dung binh có thể không ngừng tăng binh, mà bọn họ chỉ có mấy người như vậy, chỉ có thể giảm bớt, sẽ không tăng được.

Vậy lần công thành tiếp theo sẽ như thế nào?

Phàn Ngư nhỏ giọng hỏi: “Thanh Vương, bên huyện Bành vẫn không có tin tức gì sao?” 

“Yến Thượng đã đi tới huyện Bành mấy ngày trước, không phải không có tin tức, mà là chúng ta đã bị vây chặt, Yến Thượng không tiện truyền tin.” Việt Tiềm gác chiếc bát không xuống, cầm bội kiếm lên xem, còn dùng chiến bào lau vết máu trên thân kiếm đi. 

Buổi tối, đội ngũ hậu cần ra khỏi cửa thành nhặt binh khí, đặc biệt là mũi tên. Quân thủ thành cần vô số mũi tên, có thể nhặt thì phải nhặt toàn bộ. 

Phong Trình dẫn một tiểu đội tuần tra ở phụ cận cửa thành, bỗng dưng thấy mấy người vây lại tụ tập một chỗ, vội vã đi qua thăm dò. 

Một phụ nhân đưa cho Phong Trình một mũi tên, trên mũi tên có cột một miếng lụa trắng. 

Sau khi gỡ lụa trắng xuống rồi mở ra kiểm tra, phía trên còn có chữ viết. 

Phong Trình gọi binh sĩ châm lửa chiếu sáng, dưới ánh lửa, hắn nhận ra đây là thư chiêu hàng của Dung binh.

“Hừ, quy hàng không giết, vẫn là kiểu cũ. Trước đây có một đám quy hàng, có kẻ nào là không rơi đầu. Lại nói, nếu muốn sống tạm như nô lệ, chúng ta cần gì phải tạo phản.” 

Phong Trình đốt cháy lụa trắng trên lửa, mặc cho nó tan thành tro bụi.

Những người vây xem nghe Phong trình nói mới viết đây là thư chiêu hàng, nghị luận sôi nổi. Trước đây bọn họ đều là nô lệ, đáy lòng không tín nhiệm người Dung, không chỉ không tín nhiệm mà còn tràn ngập hận thù với những quan chức Dung Quốc ấy. 

Dung binh bắn vào cửa Kim Cốc vài phần thư chiêu hàng, một phần trong đó đã được đặt lên trước bàn sách của Việt Tiềm, hắn cũng đã xem qua. 

Phong Bá Ích đọc tỉ mỉ thư chiêu hàng, nói: “Từ ngữ tao nhã, ngôn ngữ thành khẩn, thật sự là kẻ biết mê hoặc lòng người.” 

Phàn Xuân cũng ghé đầu lại muốn xem thư chiêu hàng, tiếc rằng y chỉ là một kẻ mù chữ, không biết trên ấy viết những gì, cuối cùng buồn bực nói: “Người Dung thật sự cho rằng chúng ta là kẻ cùng đường mạt lộ đấy à!”

Phàn Ngư nói: “Dù có chết, ta cũng không quy hàng!” 

Y không muốn mặc người xâm lược, càng không muốn đầu hàng, thà chết trận tại cửa Kim Cốc còn hơn. 

Ngón tay Việt Tiềm nhẹ nhàng xoa lên thư chiêu hàng, văn phong ấy vô cùng quen thuộc, hắn đoán thứ này xuất phát từ tay Chiêu Linh. 

Phong Trình đẩy thư chiêu hàng khỏi bàn sách, mang một phần bản đồ tới, trải phẳng rồi chỉ vào doanh trại của Dung binh ngoài cửa thành phía Nam, nói: “Thỉnh Thanh Vương xuất lĩnh đại đội phá vòng vây, ta và người già trẻ nhỏ sẽ lưu thủ cửa Kim Cốc, ngăn Dung binh lại.” 

Việt Tiềm lạnh nhạt nói: “Không cần thiết.” 

Phong Bá Ích lắc đầu, dạy bảo Phong Trình: “Ngươi đấy, vẫn còn quá nôn nóng. Quên mất huyện Bành rồi sao?” 

Trương quân sư còn đang tấn công huyện Bành, bọn họ vẫn còn hy vọng.

Trong trại Dung binh, Chiêu Linh ngồi trong doanh trướng, cúi đầu đọc chiến báo đưa từ khắp đất Vân Việt tới, bên cạnh là Vệ Bình và Triệu Chương đang tổng kết lại chiến sự ngày hôm nay. 

Trong đó có một phần chiến báo đến từ huyện Bành, nó bị đặt dưới các công văn, hiển nhiên là người truyền tin chỉ vừa mới đưa tới doanh trại. 

Triệu Chương nói: “Hôm nay gần như đã đánh hạ được cửa Kim Cốc, đáng trách tướng sĩ phía Nam quá đỗi sơ suất, để tên phản tặc Vân Việt kia suất binh tập kích từ hậu phương!” 

Chưa đợi Vệ Bình đáp lời, hắn đã nói tiếp: “Khuất tướng quân nói những nô lệ này vô cùng hung bạo, khó đối phó, ngày ấy mạt tướng còn tưởng là thổi phồng…” 

Lời này còn chưa nói hết, chỉ thấy Vệ Bình đột nhiên đứng dậy, đi về phía Linh công tử. 

Vệ Bình hỏi: “Công tử?” 

Trong lúc trò chuyện với Triệu Chương, Vệ Bình cũng đồng thời lưu ý đến công văn trên tay Linh công tử, cực kỳ xem trọng tin tức truyền từ tứ phương tới. 

“Là tin của huyện Bành.” Chiêu Linh đưa bó sách thẻ tre trong tay cho Vệ Bình. 

Vệ Bình nhanh chóng nhìn quét qua một lần, đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Thất thủ?” 

Không thể nào, để đảm bảo quân sư Trương Trạch của Việt Tiềm không có cách nào đánh hạ huyện Bành, Vệ Bình nhận được sự đồng ý của Linh công tử đã điều động quân trú tại Nam bộ Vân Việt tới đây, để quân trú đi vào trợ giúp huyện Bành. 

Ai có thể ngờ được, huyện Bành vẫn bị công hãm! 

Vệ Bình xốc màn lều lên, gọi một binh lính tới: “Nhanh lên, đưa người đưa tin của huyện Bành tới đây!” 

Phải tỉ mỉ dò hỏi người đưa tin về tình hình của huyện Bành. 

Vệ Bình luôn luôn trầm ổn, giờ khắc này lại cực kỳ nóng lòng. 

Con sông Nam Di chia đôi Tây Bắc và Tây Nam của Vân Việt. 

Con sông này tên là Nam Di, ý tứ không phải là sông Di từ phía Nam, Nam Di là để chỉ Mộng trạch, người Di một vùng quận Nam. 

Phía mạn Bắc của sông Nam Di là bến phà Kim Cốc, phía Nam là huyện Bành. 

Bây giờ quân sư Trương Trạch của Việt Tiềm đã đánh hạ huyện Bành, rất nhanh sẽ có người vượt qua sông Nam Di, cứu viện cửa Kim Cốc.

Có thể nói, Trương Trạch khai thông con đường đi từ cửa Kim Cốc tới Nam bộ Vân Việt, thế vây của Dung binh với cửa Kim Cốc đã sắp bị giải trừ. 

Đại thế đã mất!

Vệ Bình co quắp ngồi xuống ghế, tay nắm chặt bó sách thẻ tre, không hề cam tâm. 

Đại chiến công thành ngày hôm nay đã là cơ hội duy nhất, tiếc rằng dù Dung binh tiền hậu giáp kích, tấn công mãnh liệt cũng không thể nào đánh hạ cửa Kim Cốc được. 

Càng không ngờ, Việt Tiềm có thể chịu đựng được. 

***

Tác giả có lời muốn nói: Chiến tranh kết thúc. 

Việt xà: A Linh, ta còn sống. 

Đọc truyện chữ Full