Lôi Tụng: Chào bạn, tôi là Lôi Tụng.
Dương Vũ nhấn chấp nhận kết bạn thì nhận được tin nhắn tự động bên Lôi Tụng gửi đến.
Dương Vũ cúi đầu gõ chữ trả lời.
Vũ: Chào thầy Lôi, em là Dương Vũ.
Lôi Tụng: Chào cậu.
Lôi Tụng: Mọi người cũng chung một đoàn phim, cậu gọi tên tôi là được rồi.
Vũ: Vâng!
Bên ngoài màn hình Dương Vũ được thương mà sợ, cà phê mà Lý Tùng đưa cậu ta chưa hề chạm vào, lặng im chờ Lôi Tụng trả lời.
Lôi Tụng bên kia nhanh chóng lại gửi tin nhắn đến.
Lôi Tụng: Có phải trước đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?
Lôi Tụng: Trong bộ phim thần tượng "Vương tử số 7" lúc trước tôi đóng, cậu là người đóng vai học sinh ngồi ghế sau tôi đúng không?
Vũ: Vâng ạ, không ngờ anh còn nhớ.
Vũ: [Vui vẻ]
Lôi Tụng: Thay đổi rất lớn, tôi cảm thấy khí chất của cậu thay đổi hoàn toàn so với lúc đó.
Vũ:... Trở nên không tốt ạ?
Lôi Tụng: Không, tất nhiên là thay đổi tốt hơn.
Nhận được lời khen, Dương Vũ cực kì kích động, dù không thể hiện ra mặt nhưng trong lòng đã khua chiêng gõ trống chúc mừng, ngay cả việc hot search Weibo cũng ném ra sau ót.
Vũ: Em vẫn luôn rất thích anh, có thể nhận được lời khen của anh là vinh hạnh lớn của em!
Lôi Tụng thấy hơi bất ngờ với câu trả lời này.
Hoàng Thành đứng cạnh cậu ta cũng nhìn thấy, anh ta nói: "Nói thế này mới nhớ, lần đầu tiên tôi tìm Lý Tùng nói chuyện thì Dương Vũ cũng ở bên cạnh, cậu ta còn chủ động chào hỏi tôi, nhìn rất là ngại ngùng, khiến người ta hơi bất ngờ."
"Lúc đó cậu ta còn hỏi tôi cậu có ở trong đoàn phim không nhưng bị Lý Tùng cản lại, không cho cậu ta nói nhiều với tôi." Hoàng Thành nhớ lại: "Cho nên tôi mới cảm thấy chắc chắn là Lý Tùng biết chuyện của Ôn Du Tịnh và Nhung Thu."
"Đáng tiếc, không biết bọn Nhung Thu cho Lý Tùng chỗ tốt gì, làm anh ta dù thế nào cũng không nói ra ngoài." Hoàng Thành nhún vai bất lực.
"Đơn giản là tiền hoặc đường kiếm tiền." Lôi Tụng nói: "Lý Tùng hiểu rõ chuyện bên trong, sau khi rời khỏi Ôn Du Tịnh, nếu muốn tiếp tục lăn lộn kiếm cơm trong giới giải trí thì không thể đắc tội với Nhung Thu, người có mối quan hệ cực rộng, gần như có thể nói là có quyền lên tiếng tuyệt đối."
"Cũng đúng, nếu biết sớm đã tìm Dương Vũ ngay từ đầu rồi." Hoàng Thành suy nghĩ một lát rồi cười nói: "Dù sao tôi cảm thấy hình như Dương Vũ này rất thích cậu, cậu xem cậu ta nói với cậu thế kia."
Lôi Tụng hơi bất ngờ mà "ồ" một tiếng.
Lôi Tụng tự nhận mình rất kiêu ngạo, cậu ta cảm thấy bản thân đủ xuất sắc, không hề cảm thấy chuyện người ta thích mình kì lạ. Cho nên khi Hoàng Thành nói ra suy đoán này, phản ứng đầu tiên của cậu ta không phải là vui vẻ mà là chợt nghĩ ra, nếu Dương Vũ thích cậu ta thì sẽ biết cậu ta là fan của Ôn Du Tịnh.
Nghĩ sâu xa hơn, kết hợp việc công ty hợp tác với các blogger, cậu ta chợt nhận ra chuyện hot search Weibo đã nói xuôi rồi.
...
Sáng hôm sau, Ôn Du Tịnh và Nhung Thu vừa đến đoàn làm phim thì gặp phó đạo diễn Cừ Lị đến sớm để chuẩn bị quay.
Cừ Lị mỉm cười chào hỏi hai người, sau đó tò mò hỏi: "Nghe nói các cậu nhận phim mới à?"
Ý của cô đương nhiên là bức ảnh trang kịch bản mà Nhung Thu đính kèm trên Weibo hôm qua.
"Đúng vậy." Nhung Thu cười trả lời: "Nhận lâu rồi ạ, chỉ là lúc thực hiện có hơi khó khăn nên kéo dài mãi chưa quay."
"Vậy cái… Thỏa thuận kết hôn gì kia của các anh? Cũng liên quan với bộ phim mới này sao?" Trợ lý thường đi bên cạnh Cừ Lị là một cô gái nhỏ rất hoạt bát, cô ấy tò mò nhô đầu ra hỏi.
Nhung Thu cười thản nhiên, trả lời không chút gánh nặng: "Bí mật, chờ quay xong nhớ ra rạp phim ủng hộ bọn anh nhé."
"Mất bao lâu mới xong? Còn không bằng để Ôn Du Tịnh quay cho xong bộ phim của đoàn bọn tôi trước!" Đạo diễn Đới Đức cũng đến, điều khiến anh ta vui nhất là dù ban đầu đoàn phim "Gai nhím" bị nghi ngờ dựa vào mối quan hệ mà dùng diễn viên, nhưng sau này đã hoàn toàn làm rõ, lấy lại danh tiếng. Vậy nên khi nhìn người bạn cũ Nhung Thu này thì sắc mặt anh ta được xem là ôn hòa: "Ảnh đế Nhung có bản lĩnh thế này, không bằng suy nghĩ nên giúp Ôn Du Tịnh tuyên truyền "Gai nhím" như thế nào trước."
"Không thành vấn đề." Nhung Thu đồng ý một cách sảng khoái.
Ban đầu Ôn Du Tịnh không nói chêm vào nhiều, sau đó cậu lại bị Đới Đức kéo vào nói bộ phim một hồi. Khi Lôi Tụng đến thì phim trường đã được chuẩn bị sẵn sàng, chính thức bắt đầu một ngày quay mới.
Vì dạo trước Lôi Tụng bị thương nên tiến độ quay của đoàn phim từ không phải rượt đuổi của ban đầu đã biến thành hơi gấp, bởi thế khi bắt đầu quay thì giờ nghỉ rất ngắn. Hơn nữa Dương Vũ đã đến quay mấy ngày nên chỉ còn cảnh cuối là có thể đóng máy. Cậu ta không xuất hiện một thời gian dài khiến trên mạng không truyền ra tin tức bất lợi gì, tất cả mọi người đều trong trạng thái chăm chỉ làm việc.
Theo sự nóng dần lên của thời tiết, đoàn phim "Gai nhím" cũng đã đi đến ngày quay cảnh cuối.
Dương Vũ đã lâu không gặp quay lại đoàn phim, Ôn Du Tịnh và Nhung Thu đứng ở xa nhìn cậu ta và Lôi Tụng đứng chung với nhau, xem ra quan hệ khá thân thiết, nói cười không ngừng.
Nhung Thu ôm bả vai Ôn Du Tịnh, anh cổ vũ cho cậu: "Chỉ còn cảnh cuối, quay xong là đóng máy rồi, em cố lên nhé."
"Vâng ạ." Ôn Du Tịnh cười ngại ngùng: "Anh, sau khi đóng máy em muốn mời đạo diễn Mã một bữa cơm."
"Hửm? Tại sao?" Nhung Thu nhướng mày.
"Kịch bản "Lồng giam" kia, dù em thông qua thử vai nhưng vẫn phải cảm ơn đạo diễn Mã đã chỉ dạy và tin tưởng em. Huống chi lúc chúng ta thanh minh cũng xem như là lợi dụng anh ấy, em vẫn cảm thấy hơi áy náy." Một tháng trước Ôn Du Tịnh đi thử vai, chỉ có một mình Mã Định Hạo chấm cho cậu.
Khi Ôn Du Tịnh diễn lần đầu, vì quá hồi hộp nên không thả lỏng được, cảm xúc chưa đủ, Mã Định Hạo vô cùng kiên nhẫn cho cậu cơ hội thứ hai. Sau khi cậu thử vai xong anh ấy còn khích lệ vài câu, vậy nên Ôn Du Tịnh luôn vô cùng biết ơn.
"Ừ, đến lúc đó anh liên lạc giúp em." Nhung Thu gật đầu đồng ý, đúng là anh nợ Mã Định Hạo một ân tình. Dù sao mấy năm nay anh đã phụ sự tín nhiệm của Mã Định Hạo, hoàn toàn làm chậm quá trình chuyển hướng của Mã Định Hạo.
"Cảm ơn anh." Ôn Du Tịnh cười híp mắt nói cảm ơn.
Nhung Thu thấy cậu đáng yêu như vậy thì không kiềm được mà giơ tay vuốt đầu cậu, khi anh đang định nói tiếp thì sau lưng vang lên tiếng của Lôi Tụng.
"Tối mai thầy Nhung và thầy Ôn có rảnh không?"
"Sao vậy?" Nhung Thu quay người lại, anh nhìn thấy Lôi Tụng đứng cạnh Dương Vũ.
"Dương Vũ nói đi." Lôi Tụng giao quyền chủ động lại cho Dương Vũ.
"Em, em mời hai thầy dùng bữa cơm." Không biết Dương Vũ đang suy nghĩ gì mà khi nói cậu ta không hề nhìn vào mắt Nhung Thu.
Ôn Du Tịnh thấy vậy thì không muốn đồng ý lắm, suy nghĩ của Nhung Thu không khác cậu là bao, nhưng nghĩ đến chuyện kia còn chưa có kết quả chắc chắn nên anh trả lời: "Tối nay đoàn phim liên hoan, thầy Dương Vũ không cần phải tốn kém, tối nay có cơ hội thì cụng vài ly là được rồi."
"... Vâng, vậy cũng được." Dương Vũ thấy lời mời thất bại thì ấp úng hồi lâu, cậu ta vẫn làm theo lời Nhung Thu: "Vậy tối nay em kính rượu hai thầy ạ."
"Cậu khách sáo rồi."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Kết Hôn Giả Với Ảnh Đế
Chương 38
Chương 38